Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 10: Chương 10: Hãm hại




Ngày hôm sau

Đúng 7h Sở Hạo Dương đến nhà Tịnh Nhu đưa cô đến bệnh viện thử máu. Cho dù Tịnh Nhu có không muốn như thế nào đi chăng nữa nhưng anh đã đến tận đây cô cũng không thể đuổi về được. Cô đành thuận theo ý anh.

Đến bệnh viện, Tịnh Nhu được Viên Viên đưa vào phòng xét nghiệm, trong thời gian ấy Sở Hạo Dương thì ngồi ở phòng làm việc của Viên Viên đọc qua mấy tài liệu được Tô Nhược Mẫn gửi qua email. Công việc đã có vẻ ổn định, Sở Hạo Dương định nằm ngả lưng một chút ai dè chưa đặt lưng xuống ghế sofa đã nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng nói chuyện vọng vào.

Anh biết là dì Viên Viên và Tịnh Nhu đã trở về mới gấp gáp đứng ngay ngắn lên như vậy. Viên Viên ngồi xuống bàn làm việc đưa kết quả xét nghiệm đến trước mặt của Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương nghiêm túc nói.

“Con bị hạ đường huyết, dạ dày cũng không được ổn cho lắm cần nghỉ ngơi nhiều hơn và ăn uống đúng bữa, nhớ chú ý sức khoẻ”

Tịnh Nhu nghe xong cũng vội vàng nói.

“Vâng. Cảm ơn bác sĩ”

Lúc ấy, Sở Hạo Dương nhận được điện thoại cáo báo công việc từ Tô Nhược Mẫn, anh nhanh nhảu chào hỏi Viên Viên sau đó mới đưa Tịnh Nhu rời đi.

Ngồi trên xe của anh, Sở Hạo Dương ân cần cài dây đai an toàn cho Tịnh Nhu xong sau đó vươn người ra ghế sau lấy một bịch đồ ăn đưa cho cô rồi dặn dò.

“Đây là đồ ăn sáng. Em nhớ ăn hết đấy”

Tịnh Nhu nhận lấy đồ ăn từ anh, cô chợt nhớ về cái thời sinh viên, dáng vẻ ân cần đưa đồ ăn cho cô mỗi sáng của Sở Hạo Dương đều rất dịu dàng, giống như vừa mới xảy ra này hôm qua vậy. Hành động vẫn như cũ… chỉ là người đã không còn được như ngày xưa nữa…

Sở Hạo Dương đưa Tịnh Nhu đến Minh Nguyệt, ngay khi cô vừa xuống xe anh đã hạ cửa kính xuống ngó đầu ra gọi.

“Tịnh Nhu…”

Cô tò mò quay đầu lại, hướng ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Sở Hạo Dương nhìn chằm chăm cô rồi bâng quơ hỏi.

“Ngày nào em cũng đến công ty lúc 8h sao?”

“Anh hỏi để làm gì?”

“Em cứ trả lời đi đã”

“Ừm… sao thế?”

“Không có gì!”

Sở Hạo Dương để lại câu nói với ba từ cụt ngủn khiến cô nhíu mày híp mắt. Anh cũng chả bận tâm mà quay đầu xe lao đi vùn vụt. Tịnh Nhu một bụng nghi hoặc nhìn xe anh rời đi. Đột nhiên cô nhớ ra… chẳng lẽ anh hỏi cô như vậy là để gọi đồ ăn cho cô?!

Tịnh Nhu cắn cắn móng tay một lúc, nhìn đồng hồ đã đến giờ làm việc cũng nhún vai một cái rồi đi vào công ty. Sở Hạo Dương đậu xe ở một chỗ vắng vẻ, nhìn biểu cảm của cô qua gương mà bật cười, cô nhóc này vẫn y như xưa chả thay đổi gì cả. Khi thấy cô bước vào công ty anh mới khởi động xe rời đi.

Sau hôm đi khám ấy, bằng một cách thần kì nào đó mà mỗi buổi sáng Tịnh Nhu đến công ty đều nhận được một đơn hàng đồ ăn. Ngày này qua ngày khác, mỗi hôm một món khác nhau khiến Tịnh Nhu cảm thấy cơ thể mình thừa luôn chất ấy chứ không phải là để đủ chất nữa.

Tình trạng ấy cứ kéo dài suốt 1 tháng trời, đều đặn từng ngày, điều này cũng khó có thể qua mắt được hội những bà tám ở Minh Nguyệt. Hàng ngày đồ ăn đến cô lại nghe vô số những lời từ nhân viên trong công ty.

“Wow… thịnh soạn quá vậy”

“Đường Tịnh Nhu may mắn thật đấy… không biết là cô ta câu dẫn được ai mà mỗi ngày đều được quan tâm chăm sóc như vậy?!”

“Chắc lại sugar daddy thôi…”

“Chẳng lẽ là do bạn trai Đường Tịnh Nhu gửi đến?”

“Ước gì tôi cũng có người bạn trai siêu cấp toàn năng như vậy…”

“…”

Mỗi lần nghe mấy lời đó Tịnh Nhu lại thêm một lần thở dài, cô chỉ muốn hét lên cho người ta biết rằng không có bạn trai nào ở đây hết mà là bạn trai cũ… cô lắc đầu ngán ngẩm, bỏ ngoài tai những lời khen chê của họ mà trực tiếp cầm đồ ăn vào văn phòng.

Giờ nghỉ trưa, suốt cả buổi sáng hôm nay Tịnh Nhu không thể tập trung được vào công việc vì cứ nghĩ đến sự quan tâm đột ngột từ phía Sở Hạo Dương cho nên cô quyết định gọi cho anh. Cô mở cửa sân thượng ấn gọi.

Điện thoại được kết nối, Tịnh Nhu thở dài một hơi, cô chưa kịp để Sở Hạo Dương nói lời nào đã cướp lời trước.

“Sở Hạo Dương, anh…”

Sở Hạo Dương lúc này đang cùng nhân viên phòng ban xem một số bản thảo thiết kế thì nhận được điện thoại của cô. Anh cũng không cần để ý đến người nhân viên kia trực tiếp gọi hẳn tên cô.

“Tịnh Nhu, bữa sáng có hợp với khẩu vị của em không? Nếu không hợp thì anh có thể đổi món khác thanh đạm hơn”

Đường Tịnh Nhu bên này nhíu mày, cô khó chịu lên tiếng.

“Sở Hạo Dương, anh nghe tôi nói đây này! Từ ngày mai anh đừng làm như vậy nữa, mấy hành vi của anh khiến tôi cảm thấy rất phiền”

“Vậy hành vi bỏ bữa sáng của em cũng khiến anh rất phiền đấy”

Tịnh Nhu dựa lưng vào tường, ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây trôi lơ lửng cất giọng.

“Sở Hạo Dương, anh nên nhớ chúng ta đã chia tay rồi. Chuyện của tôi không hề liên quan đến anh nữa”

Sở Hạo Dương nghe thấy hai chữ “chia tay” phía đầu dây bên kia thì đột nhiên im lặng, anh trầm ngâm hồi lâu sau đó mới nén giọng nói.

“Đường Tịnh Nhu, chính em là người đơn phương chia tay. Anh chưa hề đồng ý”

Sau đó, Sở Hạo Dương không để Tịnh Nhu nói thêm lời nào trực tiếp cúp máy khiến cô ngớ người. Cô mở lớn mắt nhìn điện thoại đã tắt ngúm, đây là lần thứ hai anh ngắt máy của cô từ khi gặp lại nhau đến giờ, trước đó anh luôn là người đợi cô cúp máy trước mà. Tịnh Nhu nghiến chặt răng chửi thề.

“Sở Hạo Dương, tên hỗn đản, anh đi chết đi!”

Cũng may là ở đây là sân thượng cho nên cô có hét cũng chẳng ai nghe thấy. Tịnh Nhu nắm chặt điện thoại ở trong tay, dậm chân trở về văn phòng tiếp tục làm việc.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoắt cái đã gần đến ngày nộp bản thảo cho cuộc thi thiết kế Xuân Đỉnh. Trước đó đúng như lời của Ngô Hạo Hiên, ông ta đã thông báo đến toàn thể nhân viên trong công ty về cuộc cạnh tranh giữa Đường Tịnh Nhu và Lâm Nhĩ Ninh để chọn ra người đại diện tham dự cuộc thi đó. Họ tiến hành đăng thiết kế lên trang tin tức của công ty và tổ chức bỏ phiếu công khai. Ngày hôm nay - cách ngày diễn ra cuộc thi 1 tuần - chính là ngày biết kết quả…

Hiện tại, Tịnh Nhu và Lâm Nhĩ Ninh đang ngồi ngay ngắn ở văn phòng tổng giám đốc. Trước khi vào phòng, Lâm Nhĩ Ninh còn liếc mắt lườm nguýt Đường Tịnh Nhu mấy lần nhưng cô cũng chả phản ứng gì, vẫn một mực giữ im lặng. Lúc này trong phòng, Ngô Hạo Hiên niềm nở thông báo kết quả.

“Người chiến thắng chính là Đường Tịnh Nhu, vậy nên tiểu Nhu sẽ đại diện cho Minh Nguyệt đi tham gia cuộc thi lần này…”

Tịnh Nhu khi nghe tin này cũng không quá bất ngờ căn bản vì cô rất tin tưởng vào thiết kế của chính mình cho nên cô cũng chả sợ gì. Nhưng Lâm Nhĩ Ninh vừa nghe thông báo từ phía Ngô Hạo Hiên đã không thể tin nổi, cô ta trừng lớn mắt căm hận nhìn Tịnh Nhu, sát khí toả ra ngùn ngụt.

Sau đó không biết Lâm Nhĩ Ninh nghĩ gì đột nhiên xin phép đi trước. Ngô Hạo Hiên cứ nghĩ rằng cô ta chỉ đơn giản đi ra ngoài để lại không gian riêng cho ông ta và Tịnh Nhu nói chuyện thôi nên cũng không quan tâm. Ngô Hạo Hiên gật đầu với Lâm Nhĩ Ninh, rồi quay sang nói với Tịnh Nhu.

“Tịnh Nhu ở lại, bản thiết kế của cô có chút vấn đề, tôi cần cô sửa vài chỗ…”

Tịnh Nhu không nói gì chỉ gật nhẹ đầu. Lâm Nhĩ Ninh trước khi ra khỏi phòng còn liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhếch mép cười quỷ quyệt, kể cả Tịnh Nhu cũng không biết được cô ta định làm gì?!

Chiều hôm ấy, Lâm Nhĩ Ninh không đi ăn nhẹ mà cố tình nán lại, cô ta đợi mọi người phòng thiết kế cũng như ban giám đốc đi hết mới lén lút cầm USB đến bàn làm việc của Tịnh Nhu. Vì là máy tính của công ty không bảo mật kĩ nên cô ta đã dễ dàng di chuyển file bản thảo thiết kế của Tịnh Nhu đến một folder khác rồi sau đó còn copy bản thiết kế đó vào chiếc USB lúc nãy.

Sau khi làm xong, Lâm Nhĩ Ninh đắc ý cười cợt, để xem Đường Tịnh Nhu lấy gì để tham gia cuộc thi thiết kế lần này… nhưng cô ta đâu có ngờ hành động đó đã bị Vi Vi đang ngủ gục ở trên bàn vừa hay nhìn thấy.

Sau giờ giải lao, thấy Tịnh Nhu đã quay trở lại, Vi Vi ngay lập tức gọi cho cô, cô gấp gáp đến hỏi chuyện gì liền được Vi Vi nói nhỏ vào tai.

“Tịnh Nhu, vừa nãy tôi nhìn thấy Lâm Nhĩ Ninh đụng vào máy tính của cô. Cô xem có bị mất dữ liệu gì quan trọng không?”

Tịnh Nhu nghe xong nhanh nhảu ngồi xuống máy tính, vừa mở lên kiểm ta cô đã hét lên.

“Chết rồi… bản thảo thiết kế của tôi bị mất rồi”

“Cái gì? Lẽ nào cô ta thua cô, cô ta không phục nên đã rắp tâm xoá mất bản thảo đi”

Sắc mặt Tịnh Nhu kém đi trông thấy khi nghe Vi Vi nói vậy, cô không nghĩ nhiều ngay lập tức truy cập vào trang web chính thức của cuộc thi thiết kế cho dự án Xuân Đỉnh. Đúng như cô nghĩ Lâm Nhĩ Ninh đã thừa cơ ăn cắp bản thiết kế của cô rồi mang đi nộp lên trang web với danh nghĩa cá nhân. Vi Vi đứng bên cạnh vừa nhìn thấy tên “Lâm Nhĩ Ninh” hiện lên liền nổi đoá.

“Má nó… con ả này vô liêm sỉ thật sự! Lúc trước đã suốt ngày chọc ngoáy cô rồi vậy mà giờ còn dám ăn cắp chất xám của người khác. Đúng là trơ trẽn thật”

Đúng lúc này, Lâm Nhĩ Ninh cũng đi từ ngoài vào phòng, cô ta nhếch miệng cười nhạo.

“Chà~ tôi mới rời khỏi phòng có một chút thôi mà đã có người nói xấu sau lưng rồi đấy nhỉ”

Tịnh Nhu vừa thấy cô ả liền nghiến răng.

“Lâm Nhĩ Ninh, cô vì không phục nên rắp tâm ăn cắp tác phẩm của người khác… cô không thấy hiện tại mình quá trơ trẽn hay sao?”

Lâm Nhĩ Ninh khoanh tay, dựa cả người vào mép bàn, nhướng mày nói.

“Đường Tịnh Nhu, cô đừng tưởng cô là lão đại của phòng thiết kế mà thích vu khống ai thì vu khống… nói cái gì cũng phải có bằng chứng”

“Cả công ty này chỗ nào cũng có camera, cô đừng nghĩ có thể qua mặt được…”

Lâm Nhĩ Ninh lại tiếp tục cười.

“Ồ… vậy sao? Nhưng tôi rất tiếc phải thông báo đến cô rằng camera ở đây mấy hôm trước đã hỏng rồi chưa sửa được nên cô tìm bằng chứng khác đi ha”

Tịnh Nhu tức giận đến mức cả người run rẩy, cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thì ra cô đã tính toán cả rồi, tôi cũng thật không ngờ cô đố kị với tôi đến mức nghĩ ra loại thủ đoạn đê hèn như vậy…”

Lúc này, cuộc cãi vã của cô và Lâm Nhĩ Ninh đã thành công thu hút sự chú ý của những nhân viên khác, còn đến hẳn tai của Ngô Hạo Hiên. Ông ta lững thững đi ra khỏi phòng của mình, tiến tới gần chỗ cô và Lâm Nhĩ Ninh đang đứng ra lệnh.

“Lâm Nhĩ Ninh và Đường Tịnh Nhu vào phòng gặp tôi ngay lập tức. Những người khác bớt nhiều chuyện lại mau đi làm việc đi”

Sau lời nói ấy, tất cả nhân viên ai về chỗ nấy, tuy là tập trung làm việc nhưng họ vẫn không khỏi liếc mắt tò mò về phía phòng giám đốc. Cô và Lâm Nhĩ Ninh đi vào văn phòng của Ngô Hạo Hiên, sau khi nghe toàn bộ nội dung câu chuyện, cũng như nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Lâm Nhĩ Ninh, Ngô Hạo Hiên bắt đầu bao biện.

“Tịnh Nhu này, trong truyện này Lâm Nhĩ Ninh là người sai trước nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi không thể làm gì khác, chi bằng cô cứ để Nhĩ Ninh thay mặt cô tham dự cuộc thi đó, nếu thắng thì tất nhiên tiền thưởng vẫn thuộc về cô”

Tịnh Nhu đứng phắt dậy, cáu gắt.

“Tham gia dự thi bằng cách ăn cắp chất xám của người khác? Vậy mà ông cũng nói được hay sao? Ông có còn là người nữa hay không? Kể cả ông có bao che cho Lâm Nhĩ Ninh đi chăng nữa nhưng cũng không cần bao che một cách trắng trợn như vậy”

Ngô Hạo Hiên bị khí thế của Tịnh Nhu làm cho cứng họng, chỉ lắp bắp được vài câu.

“Cô… cô ăn nói với cấp trên như vậy sao hả?”

“Vậy thì đã sao? Tôi nói không đúng à?”

Ngô Hạo Hiên không còn cách nào khác liền cất giọng “trấn an”.

“Tôi đã nói rồi đấy, nếu lần này công ty chúng ta đạt giải cao tất nhiên tiền thưởng vẫn sẽ về tay cô. Không những thế công ty cũng sẽ tăng lương cho cô để đền bù tổn thất mà cô phải chịu nữa. Cô đã hài lòng chưa?”

“Tiền, tiền, tiền… các người chỉ biết đến tiền thôi hả? Đúng là kinh tởm”

Lúc sau, Tịnh Nhu nhìn gương mặt biến sắc của Ngô Hạo Hiên, cô hít sâu một hơi để ổn định lại tinh thần, đập tay xuống bàn nói.

“Tôi thà thất nghiệp chứ không bao giờ nhận những đồng tiền dơ bẩn của các người. Tôi sẽ chuẩn bị các tài liệu liên quan kiện Lâm Nhĩ Ninh và Minh Nguyệt lên toà. Mấy người cứ ở đó mà chờ đi”

Lúc này, Ngô Hạo Hiên và Lâm Nhĩ Ninh mới thất kinh khi nghe chữ “kiện” phát ra từ miệng Tịnh Nhu, hắn cố gắng gọi cô lại để thương lượng nhưng đáng tiếc là cô đã đi một mạch ra bên ngoài, cô không muốn nghe bất cứ lời biện hộ nào nữa, tất cả nên kết thúc ở đây thôi…

Rời khỏi công ty về đến nhà, Tịnh Nhu đăm đăm chiêu chiêu nhìn chính mình trong gương mà suy nghĩ. Hiện tại ở nhà cô vẫn giữ bản vẽ tay và tệp nguồn của thiết kế đó cho nên cô nghĩ việc thưa kiện bọn họ chắc không có gì khó khăn hết…

Tịnh Nhu chán nản, thất thểu đi ra ghế sofa nằm xuống, cô uất ức đến nỗi chỉ muốn khóc thật lớn mà thôi. Hốc mắt của cô lúc này đã đỏ ửng lên cả rồi, nhưng cũng may sự xuất hiện của Nhất Nam đã khiến cô vực dậy tinh thần.

Tiêu Nhất Nam vừa vào đến nhà đã vui mừng.

“Tịnh Nhu ơi Tịnh Nhu à… hôm nay tớ vừa nhận được một khoản tiền thưởng cực lớn từ công ty, tớ về dẫn cậu đi ăn đây…”

Nhưng khi cô nàng tiến dần đến sofa thì lại thấy Tịnh Nhu nằm một cục ở đó, không hó hé nửa lời. Tiêu Nhất Nam lại nổi lên lo lắng, ngồi xuống vỗ vai trấn an cô.

“Tịnh Nhu, cậu bị làm sao vậy? Ai lại bắt nạt cậu à? Có phải là cái tên Trương Dực đáng ghét kia không?”

Tịnh Nhu im lặng hồi lâu sau đó mới kể toàn bộ sự việc cho Tiêu Nhất Nam nghe. Cô cứ nằm ở trên sofa mà nói, càng nghĩ cô lại càng tức.

“Vậy là Ngô Hạo Hiên không giải quyết rõ ràng vụ này à?”

“Ông ta còn quá đáng hơn… dùng tiền chèn ép tớ”

Tiêu Nhất Nam nghe xong, cô nàng không giữ được bình tĩnh, nổi đoá chửi thề.

“Mẹ kiếp! Bọn này khốn nạn thật. Cậu đứng lên đi… chúng ta đi đòi lại công bằng cho cậu”

Tịnh Nhu hốt hoảng ngồi bật dậy, vươn người tới nắm tay kéo Tiêu Nhất Nam quay lại, lo lắng nói.

“Này… cậu đừng manh động thế chứ! Cậu đừng nói với tớ là cậu lại định đi đánh nhau đấy nhá”

Tiêu Nhất Nam thở dài, quay ngoắt lại nói.

“Hầy… không phải đâu. Tớ không đi đánh nhau. Tớ đã để ý lão Trương Dực từ lâu, biết hắn đã có gia đình và chắc chắn sẽ chèn ép cậu bắt cậu rời khỏi công ty nên tớ đã…”

Tiêu Nhất Nam ngập ngừng khiến Tịnh Nhu tò mò, cô nàng không nói nữa mà móc điện thoại từ túi áo ra mở một tấm ảnh lên cho Tịnh Nhu xem mà âm thầm nhếch miệng.

“Cậu xem… hai người này có quen không?”

Hiện lên trong bức ảnh chính là hình hai người một nam một nữ đang ôm hôn rất nồng cháy, mà người trong hình không ai khác chính là Trương Dực và Lâm Nhĩ Ninh. Tịnh Nhu nhìn thấy bức ảnh này liền ngẩng đầu hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhất Nam.

“Cậu… cậu lấy đâu ra bức ảnh này vậy? Đừng nói cậu ghép đó nha!”

“Cậu bị hâm à! Tớ đâu có rảnh đi ghép làm gì. Bức ảnh này được chụp vào một hôm tớ đi biểu diễn về, đột nhiên thấy hai người nào đó cứ thập thập thò thò ở bụi cây, mà nhìn rất giống tên sếp cặn bã của cậu nên tớ mới đi theo rồi sau đấy bức ảnh này đã ra đời…”

_____________

P/s: Cha nào con nấy… tán gái mà đi bằng đường dạ dày thế này thì còn gì bằng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.