Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 17: Chương 17: Năn nỉ bỏ qua?!




Sau nhiều dài chờ đợi cuối cùng ngày diễn ra cuộc thi thiết kế nội thất Xuân Đỉnh cũng đến. Dưới sự quảng bá của tập đoàn DT, ngày hôm nay là ngày chính thức diễn ra cuộc bình chọn trực tuyến.

Trong số các nhà thiết kế tham gia cuộc thi, có nhiều nhà thiết kế đã có lượng fan nhất định nên đạt được thứ hạng cao ngay trong thời gian đầu diễn ra cuộc bình chọn.

Tiêu Nhất Nam trong quá trình tham gia cuộc thi “The voice” mùa 2 cũng đứng ra kêu gọi tất cả fan hâm mộ bỏ phiếu cho Đường Tịnh Nhu. Được sự ủng hộ nhiệt tình từ mọi người mà bản thiết kế của Tịnh Nhu đã vươn lên đứng đầu trong bảng xếp hạng cùng với số phiếu bình chọn cao ngất ngưởng còn bài dự thi của Lâm Nhĩ Lam đại diện cho Minh Nguyệt thì lại lọt thỏm xuống tận vị trí thứ 20.

Chính vì Đường Tịnh Nhu đạt thứ hạng cao, hiện tại cô đang ở nhà mẹ của cô - Đường Lệ, bất chợt nhận được điện thoại của Ngô Hạo Hiên. Ông ta gọi liên tục không biết chán cho dù Tịnh Nhu có tắt máy bao nhiêu lần ông ta vẫn cứ cố chấp gọi. Quá bực mình, Tịnh Nhu đã thẳng tay chặn luôn số của ông ta.

“Đúng là bám dai như đỉa, tưởng là nói mấy câu ngon ngọt thì tôi sẽ tiếp tục nhẫn nhịn các người sao…Thật kinh tởm”

Buổi chiều, Tịnh Nhu đang giúp Đường Lệ dọn dẹp nhà cửa. Mẹ cô thì đang ở trong bếp gọt một ít hoa quả. Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Đường Lệ định ra mở cửa nhưng Tịnh Nhu đã ra trước, cô dựng cây chổi lau nhà ở một góc đi ra cửa. Vỗn dĩ mang tâm trạng phấn khởi đón khách nhưng khi nhìn thấy người trước mặt nụ cười trên môi Tịnh Nhu tắt ngúm.

Ngô Hạo Hiên cầm rất nhiều túi đồ đứng trước cửa nhà mẹ cô. Sắc mặt Tịnh Nhu khi nhìn thấy Ngô Hạo Hiên nhăn nhó lại, ngược lại ông ta lại niềm nở nói.

“Tịnh Nhu, gặp được cô thặt khó khăn quá đi mất. Đây là chút quà tôi mua biếu cô và mẹ cô”

Tịnh Nhu khoanh tay đứng nhìn gương mặt giả tạo của Ngô Hạo Hiên. Cô đanh mặt lại.

“Nếu giám đốc Ngô biết rõ tôi không muốn gặp ông thì tốt nhất ông đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Và xin hãy đem hết quà cáp mà ông mang đến ra khỏi nhà mẹ tôi đi”

Ngô Hạo Hiên vẫn đứng đó cười nói.

“Tịnh Nhu, cô đừng nói khó nghe như vậy mà, dù sao tôi và cô cũng đã làm cùng nhau suốt bao nhiêu năm, chỉ là chút xích mích nhỏ thì cũng không thể trở thành kẻ thù ngay được”

“Đối với ông thì không nhưng với tôi thì có đấy” Tịnh Nhu nheo mắt nhìn ông ta.

“Trước đây khiến cô chịu uất ức như vậy là do tôi không chu toàn, cho dù cô không nghĩ đến công ty thì cũng nên nghĩ một chút đến chị Thư Tuyết ngày trước đã giúp đỡ cô như thế nào chứ đúng không?”

Tịnh Nhu nghe thấy tên của Trịnh Thư Tuyết liền quay ngoắt lại trừng lớn mắt nhìn Ngô Hạo Hiên.

“Vậy ý ông là tôi đang lấy oán báo ân sao? Chuyện xảy ra đến như ngày hôm nay mà ông vẫn thản nhiên cho qua được hay sao?”

“Tôi nói cho ông biết, việc chị Thư Tuyết giúp đỡ tôi như thế nào tôi không hề quên nhưng chuyện ông cùng Trương Dực đối xử với tôi lại là một chuyện hoàn toàn khác. Ông đừng thừa cơ gộp vào…”

Ngô Hạo Hiên đưa tay ra định chạm vào vai của Tịnh Nhu để “khuyên răn” nhưng cô đã nhanh hơn tránh đi.

“Đừng đụng vào tôi… bẩn lắm!”

“Tịnh Nhu à, cô bớt nóng đi được không? Tôi cam đoan với cô đợi khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ lập tức sa thải Lâm Nhĩ Ninh. Nếu cô chịu ở lại Minh Nguyệt làm việc tiếp thì tôi sẽ đưa cô lên làm giám đốc thiết kế, lương cũng tăng gấp đôi được không?”

Tịnh Nhu nhếch mép cười khinh bỉ.

“Ông đây là đang mua chuộc tôi? Cơ mà ông tính toán cũng khôn khéo quá nhỉ… khôn như ông thì bao giờ đã 50 ngày!”

“Hơn nữa, tôi cũng không về Minh Nguyệt đâu, tôi sẽ không bao giờ quay về cái nơi thích qua cầu rút ván như vậy đâu”

Nghe mấy lời từ chối đanh thép của Tịnh Nhu mà Ngô Hạo Hiên toát hết mồ hôi hột, khiến ông ta vuốt mặt không kịp. Ông ta mang khăn tay ra lau lau mặt tiếp tục phân bua.

“Không phải… cô đừng hiểu nhầm ý của tôi. Cô biết đấy dù sao bài dự thi cũng đã nộp lên rồi, tôi vốn là ông chủ của công ty nên tất nhiên tôi phải suy nghĩ đến mọi người nữa chứ…”

“Cô cũng là nghyên lão của công ty rồi mà, công ty phát triển đến ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng gì, tất cả đều là công sức của Thư Tuyết, cô nỡ lòng huỷ hoại nó sao?”

Tịnh Nhu vẫn giữ thái độ như cũ.

“Huỷ hoại? Tôi đâu có là gì mà dám huỷ hoại công ty của ông. Nếu mà có một ngày công ty sụp đổ thì tất nhiên vẫn sẽ chỉ bị huỷ trong tay ông”

Ngô Hạo Hiên đứng đó nghe từng lời “phỉ báng” của Tịnh Nhu, đến lúc này ông ta đã không có đủ kiên nhẫn để đứng thuyết phục cô nữa rồi, gương mặt ông ta trông vô cùng u ám.

“Đường Tịnh Nhu, tôi đã xuống nước năn nỉ cô như vậy mà cô vẫn cứng đầu không chịu buông tay vậy hả? Cô đừng để tôi phải sử dụng biện pháp mạnh”

“Ha… biện pháp mạnh? Ông khiến tôi sợ đến mức nổi hết da gà rồi này… tốt nhất ông nên mang đồ của ông cút khỏi đây nhanh đi”

Ngô Hạo Hiên nghiến răng nghiến lợi nhìn đăm đăm Tịnh Nhu.

“Đường Tịnh Nhu, cô đúng là chán sống rồi mà”

Dứt lời, ông ta định tiến tới cưỡng ép, tấn công Tịnh Nhu nhưng thật may cạnh chỗ cô đang đứng là cây chổi lau nhà lúc nãy, cô cầm lên đánh tới tấp vào người ông ta khiến ông ta la oai oái cầu xin.

“Đừng… đừng đánh nữa… tôi đi là được chứ gì”

Nghe được lời đó, Tịnh Nhu mới ngừng đánh, cô xoay người mặc kệ ông ta vẫn nhăn nhó mặt mày vì đau ở đằng sau. Ngô Hạo Hiên rời đi với tâm tình bực dọc, ông ta vốn không chịu khuất phục nhưng khi đối diện với Tịnh Nhu thì lại không dám bật lại.

Ngay khi Ngô Hạo Hiên vừa đi khỏi, Đường Lệ đứng ở nhà bếp đã hoàn toàn nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, lúc Ngô Hạo Hiên định tiến đến tấn công Tịnh Nhu, bà rất muốn đem con dao trong tay bà đến bổ ông ta làm đôi vì đã dám động tay động chân với con gái bà nhưng cũng may bà kiềm chế được, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra án mạng mất.

Tâm trạng khó chịu đem theo đĩa dâu tây ra đếm bàn, bà đã ngay lập tức ngồi xuống tra khảo Tịnh Nhu.

“Con nói đi, mọi chuyện là thế nào? Sao trước đó mẹ không hề nghe đến việc con từ chức là do công ty đó qua cầu rút ván?”

Tịnh Nhu cúi xuống cầm một quả dâu đưa lên miệng cắn một nửa, né tránh ánh mắt giận dữ của mẹ mình nói.

“Chuyện không có gì to tát đâu mẹ… con tự giải quyết được mà với cả… chẳng phải mẹ muốn con thôi việc ở đó để về công ty của Phong Lãng sao? Mẹ phải vui mới đúng chứ?”

Đường Lệ nghe mấy lời biện hộ của Tịnh Nhu mà tâm trạng đã tệ lại còn tệ hơn.

“Chuyện đó đâu có giống nhau! Cái việc con chủ động từ chức với việc con bị chịu đàn áp mới từ chức thì làm sao giống nhau cho được. Rốt cuộc con có nói không?”

Tịnh Nhu thấy sắc mặt của Đường Lệ rất khó coi, cũng không muốn chọc tức bà nữa nên vội vàng trấn an.

“Được rồi…mẹ đừng nóng, con nói là được mà…”

Sau đó, Tịnh Nhu kể hết toàn bộ sự việc cho Đường Lệ nghe không sót một chi tiết.

“Tóm lại, Ngô Hạo Hiên lợi dụng cuộc thi và thứ hạng tác phẩm để nâng danh tiếng của công ty lên… vậy nên hôm nay ông ta mới đến đây muốn giảng hoà với con”

Đường Lệ nghe xong tức không chịu được, bà nghiến răng nghiến lợi.

“Thật đúng là trơ trẽn, đối xử với con như vậy mà vẫn dám vác mặt đến đây? Mấy năm nay Minh Nguyệt phát triển như vậy đều là nhờ các thiết kế của con và công sức của Tiểu Tuyết… ông ta chỉ có cái danh là ông chủ thôi chứ có tài cán gì đâu mà dám lên mặt dạy đời người khác chứ”

Đường Lệ nắm chặt tay thành nắm đấm, khiến Tịnh Nhu bất ngờ, cô đưa tay lên vuốt ve bàn tay đã nhăn nheo của bà giúp bà thả lỏng ra.

“Mẹ nói đúng đấy… chắc chắn Ngô Hạo Hiên sẽ không buông tha cho con dễ dàng như vậy được cho nên để tránh việc ông ta tiếp tục làm phiền con, con sẽ trực tiếp đi nói chuyện với chị Thư Tuyết”

Dứt lời, Tịnh Nhu chưa để Đường Lệ nói thêm câu nào đã xách túi chạy ra cửa đi mất. Vốn bà muốn gọi cô lại để bảo cô ăn cơm rồi hãng đi nhưng chưa kịp nói đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa rồi.

Tịnh Nhu bấm thang máy xuống sảnh chung cư, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến chung cư của Trịnh Thư Tuyết. Đứng trước cửa nhà, Tịnh Nhu hít sâu một hơi dài rồi mới can đảm ấn chuông. Trịnh Thư Tuyết bên trong nghe được tiếng chuông liền ra mở cửa. Vừa nhìn thấy Tịnh Nhu, bà đã vui vẻ cười nói.

“Tịnh Nhu à? Sao em lại đến đây?”

“Chị Thư Tuyết!”

Tịnh Nhu đi vào trong nhà, vừa hay nhìn thấy đứa con của Thư Tuyết cô liền xà đến cưng nựng nó. Trịnh Thư Tuyết từ khi mang thai đều phải ở nhà dưỡng thai cho nên công ty mới giao cho Ngô Hoạ Hiên quản lí, đến bây giờ bà ấy đã sinh được mấy tháng nhưng vẫn chưa có ý định đi làm lại.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ phía Tịnh Nhu, Trịnh Thư Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy với cô, bà cũng thấy mình rất hồ đồ khi đưa tâm huyết của bà cho Ngô Hạo Hiên, cũng vì không muốn Tịnh Nhu chịu uất ức thêm nữa, Trịnh Thư Tuyết quyết định đưa cô đến công ty đòi lại công bằng.

*Công ty Minh Nguyệt

Tịnh Nhu cùng Thư Tuyết bước vào công ty dưới sự ngỡ ngàng của tất cả nhân viên, những người cũ đều biết Thư Tuyết là bà chủ của Minh Nguyệt, còn những người mới đều tưởng rằng đó là mẹ của cô. Chính vì vậy mà cô không tránh được mấy lời bàn tán xôn xao.

“Người phụ nữ đi cùng Đường Tịnh Nhu là ai vậy?”

“Chẳng phải Đường Tịnh Nhu đã từ chức rồi hay sao? Bây giờ lại còn vác mặt tới đây cùng người phụ nữ lớn tuổi này nữa…”

“Chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi…”

“…”

Tịnh Nhu và Thư Tuyết không hề bận tâm đến mấy lời đó, trực tiếp đi đến quầy lễ tân hỏi.

“Ngô Hạo Hiên có trong văn phòng không?”

“Có…”

Vừa nghe được câu đó của người tiếp tân, Trịnh Thư Tuyết và Tịnh Nhu đã đi thẳng đến phòng của ông ta. Trịnh Thư Tuyết vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu gõ cửa trước khi vào nhưng khi nghe được lời nói ngắt quãng cùng hơi thở yếu ớt truyền từ bên trong ra bỗng ngỡ ngàng.

“Ai thế? Lát nữa…đang bận rồi”

Lúc này đây, Trịnh Thư Tuyết đã không giữ nổi bình tĩnh được nữa, bà nhìn quanh một lượt chợt nhận ra phòng thiết kế bây giờ toàn là nhân viên mới với những gương mặt xinh đẹp, chân dài tới nách… sắc mặt bà kém đi trông thấy, đằng đằng sát khí mở toang cửa ra, làm người phía bên trong giật nảy mình.

Ngô Hạo Hiên và một nhân viên thiết kế mới đang nằm trên sofa, quần áo không chỉnh tề, ban đầu còn tức giận người mở cửa vì phá đám bọn họ nhưng lúc sau liền thay đổi sắc mặt thành hoảng loạn khi Ngô Hạo Hiên nhận ra đây chính là vợ mình. Chả phải bà đang ở nhà chăm con hay sao? Tại sao lại đến được đây?

Ngô Hạo Hiên vừa nhìn thấy Trịnh Thư Tuyết liền lắp bắp.

“Bà… xã… sao em…lại… ở đây?

Người nhân viên mới kia bị bắt gặp tại trận, hốt hoảng chỉnh trang lại trang phục định chạy đi nhưng Tịnh Nhu lại đứng ngay đó nhận được lời của Trịnh Thư Tuyết.

“Tịnh Nhu, đóng cửa lại”

Lời nói đanh thép mang theo sự tức giận khiến cả cô nàng kia và Ngô Hạo Hiên đều run rẩy. Thư Tuyết hít sâu thở dài tiến đến gần cô gái kia - Mộng Nhi trực tiếp nắm một chùm tóc của cô ta lên mà dựt, tiếp đó là cho cô ta vô số bạt tai khiến gương mặt cô ta in hằn cả bàn tay đỏ chót. Tình thế như thế này, Mộng Nhi chỉ còn cách ra sức cầu cứu Ngô Hạo Hiên.

“Giám đốc Ngô, giám đốc Ngô… cứu em…”

Ngô Hạo Hiên đứng bên cạnh mà sợ tái xanh cả mặt với màn đánh ghen này của vợ mình, ông ta xua xua tay khuyên ngăn Thư Tuyết.

“Bà xã… bà xã… em nghe anh giải thích đi, anh sai rồi, hôm nay là lần đầu tiên anh phạm lỗi, mong em tha thứ cho anh đi mà”

Trịnh Thư Tuyết nghe mấy lời biện hộ cùng thái độ không một chút hối lỗi nào của Ngô Hạo Hiên mà chướng tai gai mắt, bà thả chùm tóc của Mộng Nhi ra, hất mạnh cô ta về phía chân ghế sofa khiến cả cơ thể của cô ta đập mạnh vào xuống sàn nhà đau điếng. Bà đi đến gần Ngô Hạo Hiên, mỉm cười nhẹ, ông ta cứ tưởng bà đã thông cảm và tha thứ nên cũng cười lại nào ngờ bà đột ngột giơ tay lên tát thẳng vào mặt của ông ta mà không báo trước.

Cho dù bị tát nhưng Ngô Hạo Hiên vẫn cứ nằng nặc đòi giảng hoà, ông ta nắm chặt tay của Trịnh Thư Tuyết năn nỉ.

“Bà xã… em bình tĩnh… em đừng nổi nóng được không?”

Trịnh Thư Tuyết hất mạnh bàn tay dơ bẩn của Ngô Hạo Hiên ra khỏi người mình.

“Đã động vào người con đàn bà khác mà vẫn động vào tôi! Hạ lưu, trơ trẽn, bỉ ổi!”

Sau đó bà nâng tông giọng quát lớn về phía Mộng Nhi.

“Còn không mau cút, định ở đây để bị đánh thêm à? Nếu cô muốn thì tôi rất không ngại đâu”

Mộng Nhi uất ức đưa đôi mắt ngập nước nhìn Trịnh Thư Tuyết, như kiểu cô ta rất uỷ khuất, cảm thấy bản thân không hề làm gì sai cả. Cô ta đánh mắt nhìn về phía Ngô Hạo Hiên liền nhận được ám hiệu của ông ta. Cô ta vẫn ngồi tần ngần ở đó, Trịnh Thư Tuyết nổi đoá khi thấy hai người họ vẫn thì thầm to nhỏ với nhau.

“Đến bây giờ mà anh vẫn còn bảo vệ tình nhân của mình được cơ à?”

Trịnh Thư Tuyết không chần chừ nắm chặt bàn tay của cô ả kia kéo ra ngoài khiến Ngô Hạo Hiên bất ngờ. Bà mở cửa hất mạnh cô ta ngã xuống đất trước mặt tất cả nhân viên ở đây.

“Từ ngày hôm nay, người này chính thức bị sa thải, bảo vệ mau đưa cô ta đi, bắt đầu từ ngày mai không được cho cô ta bước chân vào Minh Nguyệt thêm lần nào nữa”

Mộng Nhi uất ức gào lớn.

“Dựa vào đâu chứ? Bà đâu phải bà chủ ở đây? Người tuyển tôi là giám đốc Ngô cho nên người được quyền sa thải tôi cũng chỉ có giám đốc Ngô mà thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.