Ngày hôm sau, tại tập đoàn Dương Thiên.
Sau vài ngày ẩn thân, không biết Triệu Tư Tư đã đi đâu và làm gì. Sở Hạo Dương vẫn còn chưa tận hưởng được khoảng thời gian bình yên được bao lâu thì ngày hôm nay cô ta lại xuất hiện ở tập đoàn của anh.
Thật may, hiện giờ Sở Hạo Dương vẫn đang ở nhà với Tịnh Nhu, còn chuyện công ty đã có Tô Nhược Mẫn và Nhạc Cảnh Thâm xử lí. Triệu Tư Tư hùng hùng hổ hổ tiến vào tập đoàn đòi gặp anh cho bằng được. Nhạc Cảnh Thâm đứng chặn đường cô ta.
“Xin lỗi cô Triệu, cô không có hẹn trước, nên không thể vào”
Triệu Tư Tư khoanh tay đứng nghiến răng nghiến lợi khó chịu ra mặt.
“Tôi có hẹn trước là do các người cứ nói qua loa là Hạo Dương không rảnh”
Triệu Tư Tư nhất quyết xông tới mặc sự ngăn cản nhưng Nhạc Cảnh Thâm vẫn nhanh hơn, một khắc liền giữ lấy bả vai cô ta đanh giọng.
“Chúng tôi không qua loa lấy lệ với cô, sếp Sở không rảnh gặp cô thật. Nếu cô có chuyện gì gấp, có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại”
Triệu Tư Tư hất thẳng bàn tay của Nhạc Cảnh Thâm đang đặt ở vai mình ra, đưa ra trước mặt anh một cái USB rồi kiêu kì nói.
“Đây là báo cáo khảo sát dự án hợp tác giữa Triệu thị và Dương Thiên, tôi phải đích thân giao nó cho Hạo Dương và nói rõ tình huống với anh ấy”
Nhạc Cảnh Thâm cũng không kiêng dè gì, trực tiếp đáp trả.
“Về chuyện hợp tác, trước đó sếp Sở đã dặn bảo cô cứ trực tiếp giao tài liệu cho tôi. Nếu có bất cứ vấn đề gì, anh ấy sẽ liên lạc mở một cuộc họp online nói chuyện trực tiếp với Triệu thị”
Triệu Tư Tư nắm chặt USB trong tay, giọng nói run rẩy.
“Anh ấy không muốn gặp tôi đến như vậy sao? Cho dù là vì chuyện công luôn sao?”
“Sở Hạo Dương, anh được lắm!”
Triệu Tư Tư đập cả cái USB vào ngực của Nhạc Cảnh Thâm, cô ta tức giận đùng đùng xoay người rời khỏi. Nhạc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn Tô Nhược Mẫn vẫn luôn đứng đằng sau. Cô nàng đưa ngón tay lên tạo thành biểu tượng like cho anh một cái rồi trở về bàn làm việc…
Triệu Tư Tư sau khi rời khỏi tập đoàn Dương Thiên liền đi đến một quán bar uống rượu giải sầu. Cô ta uống đến mức mặt đỏ lựng lên vẫn không biết chán, không những thế có vẻ càng uống tâm trạng của cô ta cũng chẳng khá hơn là bao. Đúng lúc này, Âu Dương Duy xuất hiện đằng sau cô ta cất tiếng phàn nàn…
“Em…cứ hễ tức giận là lại đi uống rượu…”
Triệu Tư Tư hướng ánh mắt lờ đờ về phía phát ra giọng nói, khó chịu lên tiếng.
“Sao anh như âm hồn bất tán vậy, hễ tôi đi đâu là anh lại đi theo đó vậy? Anh là thú cưng của tôi đó hả?”
“Tư Tư, sao em cứ phải dùng thái độ đó nói chuyện với anh vậy? Em biết là anh thích em mà”
Triệu Tư Tư nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhếch môi cười khinh bỉ.
“Ha…tôi có cầu xin anh thích tôi không? Không quen thì biến đi”
Âu Dương Duy thở dài ngao ngán, anh kéo ghế ngồi xuống cạnh Triệu Tư Tư thản nhiên nói.
“Thật ra Sở Hạo Dương không có lừa em. Gần đây quả thật anh ta rất bận, bận đến nỗi không rảnh để gặp em”
“Hừ, trừ chuyện công ty ra thì anh ấy còn bận gì nữa đây? Chẳng qua là mấy chuyện đó có liên quan đến Đường Tịnh Nhu…”
Âu Dương Duy gật gật đầu tán thành nhưng lại chốt một câu khiến Triệu Tư Tư thất kinh.
“Đúng, chuyện liên quan đến Đường Tịnh Nhu đối với Sở Hạo Dương thực sự rất quan trọng, cụ thể chính là đang chuẩn bị lễ đính hôn với cô ấy!”
Triệu Tư Tư nghe được như sét đánh ngang tai, cô ta trừng lớn mắt, động tác uống rượu của cô ta dừng lại, cô ta đập mạnh cốc rượu xuống bàn đá cẩm thạch rồi quay ngoắt sang Âu Dương Duy hét lớn.
“Anh nói cái gì? Hạo Dương đính hôn với Đường Tịnh Nhu? Sao có thể chứ?”
Âu Dương Duy cụp mắt, nhẹ nhàng phân tích chỉ mong Triệu Tư Tư hiểu được.
“Sao lại không được chứ? Hai người họ yêu nhau, xa nhau tận sáu năm vẫn có thể tái hợp, đính hôn cũng được, kết hôn cũng được, dù thế nào cũng là chuyện sớm muộn thôi”
Triệu Tư Tư vẫn cứng đầu cứng cổ cãi ngang.
“Nhưng bố của Đường Tịnh Nhu anh ấy cũng không biết là ai, không chừng thân thế của cô ta chính là trò bịp bợm gì đó, sao nhà họ Sở có thể cho hạng phụ nữ đó vào nhà được chứ?”
Âu Dương Duy nhếch môi với lối suy nghĩ nông cạn của Triệu Tư Tư, anh liếc mắt nhìn cô ta nói nửa vời.
“Em vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Em cảm thấy nhà họ Sở không chấp nhận cô ấy thì họ sẽ chấp nhận em sao?”
Trước lời nói nửa vời mỉa mai của Âu Dương Duy, Triệu Tư Tư không những không tức giận còn bày ra khuôn mặt tự tin.
“Trên đời này có rất nhiều câu chuyện cô bé lọ lem lấy chồng giàu sang. Nhưng đến cuối cùng họ vẫn không hạnh phúc…không hề có trường hợp ngoại lệ. Xuất thân, học thức, tầm nhìn, mối quan hệ xã hội, cách xử lí việc khác nhau, đã sớm định đoạt kết quả rồi”
“Em nói thì cũng có lí đấy…nhưng đáng tiếc cho em rằng Đường Tịnh Nhu không phải là cô bé lọ lem. Cô ấy…cũng giống như em, là một công chúa”
Triệu Tư Tư nghe vậy kinh ngạc quay sang nhìn Âu Dương Duy, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Âu Dương Duy ra hiệu cho bartender làm cho mình một ly rượu rồi ngồi nghiêng người về phía Triệu Tư Tư nhướng mày nói.
“Bố ruột của Đường Tịnh Nhu chính là con rể ở rể của nhà họ Diệp. Hơn 20 năm trước, người đó đã đánh tráo con ruột của họ và Đường Tịnh Nhu. Đường Tịnh Nhu vốn không phải họ Đường mà cô ấy nên là họ Diệp, là người thừa kế chân chính của nhà họ Diệp”
Triệu Tư Tư vẫn không thể tin nổi những gì Âu Dương Duy vừa nói, cô ta vẫn gân cổ hỏi lại.
“Anh nghe mấy lời đồn đại vớ vẩn này ở đâu vậy hả?”
“Lời đồn đại?”
Âu Dương Duy đưa nhẹ cốc rượu của mình đến cụng vào cốc rượu của Triệu Tư Tư bình thản nói tiếp.
“Một thời gian nữa con rể nhà họ Diệp sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, anh không lừa em đâu, mấy hôm nữa em sẽ biết thôi”
Triệu Tư Tư vẫn bàng hoàng trước sự thật động trời này, không ngờ một con vịt xấu xí như Đường Tịnh Nhu lại có ngày biến thành thiên nha trắng xinh đẹp diễm lệ. Âu Dương Duy nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta mà mỉm cười thoả mãn, đưa cốc rượu lên miệng một hơi uống sạch. Chỉ mong sau sự thật này, Triệu Tư Tư sẽ vỡ lẽ và nhận ra sự cố chấp của mình để chấp nhận từ bỏ Sở Hạo Dương…
…
Chiều hôm ấy, Tịnh Nhu được Sở Hạo Dương đưa đến bệnh viện để thăm Diệp Tuệ. Vì Tịnh Nhu lo công việc của anh sẽ ngày một nhiều nên khuyên anh về công ty trước, rồi buổi tối tan tầm đến đón cô sau cũng được. Anh tất nhiên là đồng ý hai tay hai chân.
Tịnh Nhu xách hộp đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đến trước cửa phòng bệnh của Diệp Tuệ rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Diệp Tuệ ở trong đang xem một chút giấy tờ quan trọng cũng nói vọng ra.
“Mời vào”
Tịnh Nhu vừa đi vừa nói mà không hề biết ở trong phòng còn có thêm một người nữa.
“Mẹ, lần trước mẹ nói mẹ muốn ăn canh ở đỉnh Tương Các, hôm nay con đã cố tình nhờ Hạo Dương đưa con qua đó để mua một phần…mang đến cho mẹ”
Đến lúc này, Tịnh Nhu mới phát hiện ra ở phòng bệnh của Diệp Tuệ còn có một người đàn ông, cô cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn người đàn ông phía trước với ánh mắt tò mò.
“Mẹ, người này là ai vậy?”
Diệp Tuệ kéo nhẹ tay Tịnh Nhu ngồi xuống giường, cười xoà với cô rồi giới thiệu.
“Đây là cố vấn pháp luật cho tập đoàn Diệp thị, cũng là bạn học cũ của mẹ. Con cứ gọi ông ấy là chú Lăng được rồi”
Tịnh Nhu vui vẻ cúi đầu chào.
“Chú Lăng”
Người đàn ông này tên Lăng Lập Cảnh, ông ấy nhìn Tịnh Nhu rồi cũng dịu nhẹ cất tiếng chào lại cô.
“Chào tiểu Nhu”
Tịnh Nhu hướng mắt nhìn Diệp Tuệ, nói ngập ngừng.
“Mẹ, hôm nay chú Lăng đến đây chẳng lẽ là vì…”
Diệp Tuệ biết Tịnh Nhu đã đoán ra, bà gật đầu.
“Ừm, mẹ đã kiếm người điều tra kỹ lưỡng những chuyện liên quan đến những gì nhà họ Tống đã làm mấy năm qua. Cũng đã lấy lại được các khoản vốn đầu tư, bảng chi tiết bất động sản, có thể chính thức gửi đơn ly hôn lên toà”
Tịnh Nhu hoàn toàn ủng hộ quyết định của Diệp Tuệ chỉ là cô nghĩ người nhà họ Tống chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý ra đi tay trắng như thế.
“Nhưng người nhà họ Tống đã dám làm những chuyện này thì con nghĩ bọn họ không dễ gì đồng ý kí vào giấy ly hôn đâu mẹ”
Lúc này, Lăng Lập Cảnh mới lên tiếng, ông đẩy nhẹ gọng kính nói.
“Chuyện này thì tiểu Nhu không cần lo lắng quá đâu. Với những bằng chứng trong tay chúng ta mà tố tụng ly hôn thì nhà họ Tống sẽ không đòi hỏi được gì đâu”
Diệp Tuệ cúi đầu thở dài.
“Dù thế nào thì chuyện trong nhà cũng không muốn truyền ra ngoài, nếu họ đồng ý kí vào đơn ly hôn rồi ra đi tay trắng thì mẹ cũng không muốn làm lớn chuyện. Thế nào thì hai đứa cũng có chung dòng máu với nhà họ”
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn Tịnh Nhu, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu nhỏ của cô nói tiếp.
“Nhưng nếu họ vẫn chấp mê bất ngộ, mơ tưởng những thứ không thuộc về mình thì mẹ chỉ còn cách bắt họ phải chịu sự chế tài của pháp luật, để trút giận cho Tịnh Nhu của mẹ”
Tịnh Nhu nắm lấy bàn tay nhăn nheo của Diệp Tuệ áp lên má mình yêu thương cất lời.
“Vâng, con nghe mẹ hết”
Lúc ấy, Lăng Lập Cảnh thấy mọi chuyện đã có vẻ ổn thoả, cũng rời đi.
“Tôi qua nhà họ Diệp gửi tài liệu, đi trước đây. Hai mẹ con cứ nói chuyện đi nha”
“Vâng, chú Lăng. Đi đường cẩn thận”