Thẩm Di Hòa vội vàng đón taxi trở về, bình thường cậu tiết kiệm chứ không tốn nhiều tiền di chuyển. Bây giờ đã trễ giờ tan làm hơn mọi ngày, Hào Kiện không thích chờ đợi. Thẩm di Hòa muốn về nhà càng nhanh càng tốt.
Thẩm Di Hòa ngồi trên xe, muốn gọi điện cho Hào Kiện để cậu không lo lắng nhưng điện thoại đã hết pin tự lúc nào. Tài xế nhìn gương chiếu hậu thấy cậu không yên liền hỏi.
- Cậu đang có chuyện sao?
Thẩm Di Hòa rời mắt khỏi điện thoại, vội nói
- Anh có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho người nhà một chút được không?
Tài xế đưa điện thoại cho Thẩm Di Hòa. Cậu nhanh chóng gọi điện cho Hào Kiện. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai bắt máy. Thẩm Di Hòa càng lo lắng hơn. Tài xế trấn an
- Chắc người nhà cậu không có chuyện gì đâu. Có thể bận việc nên không bắt máy.
- Anh có thể chạy nhanh chút được không?
- Cậu thấy rồi đó. Tôi muốn chạy nhanh cũng không được.
Thẩm Di Hòa bực bội nhìn hàng xe trước mặt đang nhích từng chút một.
Cuối cùng, Thẩm Di Hòa cũng tới nhà. Cậu sống trong một chung cư với Hào Kiện. Chung cư này là của ba mẹ Hào Kiện để lại nên dù khá xa công ty của cả hai nhưng cả hai đều không muốn chuyển đi nơi khác. Thẩm Di Hòa đưa trả tiền taxi, không lấy tiền thừa mà vội vàng ra khỏi xe. Cậu nhìn đồng hồ, đã trễ hơn một tiếng so với thường ngày. Trước cửa chung cư, Thẩm Di Hòa thấy một người cao lớn đang ngồi gục đầu, nghe thấy bước chân tới gần người đó ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt đáng sợ. Thẩm Di Hòa lo lắng mở miệng.
- Sao em...
Chưa nói hết câu, Hào Kiện đã lao tới ôm lấy Thẩm Di Hòa, khẽ khàn thầm thì.
- Anh không sao.
Thẩm Di Hòa nhẹ nhàng vỗ vào lưng Hào Kiện, giải thích.
- Hôm nay có sếp tổng tới nên phải làm thêm giờ. Điện thoại hết pin nên không gọi được cho em. Anh xin lỗi.
- Đừng đi làm nữa, em nuôi anh.
- Đừng đùa nữa.
Hào Kiện không nói thêm lời nào, vẫn duy trì cái ôm với Thẩm Di Hòa. Nhiều người qua lại nhìn cặp đôi ôm nhau, khẽ cười rồi thẩm thì to nhỏ. Thẩm Di Hòa cảm thấy không ổn, nói
- Chúng ta về nhà thôi. Anh đói bụng rồi.
Hòa Kiện buông tay ra, trấn tỉnh một chút rồi lạnh nhạt gật đầu.
- Về thôi.
Thẩm Di Hòa vừa vào nhà liền đi nấu ăn. Hào Kiện ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm điện thoại đang đổ chuông. Hắn không quan tâm, mở ti vi lên xem. Thẩm Di Hòa nghe tiếng điện thoại vang liên tục thì nói vọng ra.
- Hào Kiện. Điện thoại của em kêu kìa.
Hào Kiện nhấn nút tắt, một lát sau điện thoại lại tiếp tục kêu. Thẩm Di Hòa thấy kì lạ, đi ra phòng khách thì thấy Hào Kiện đang xem ti vi mặc cho điện thoại đang vang lên. Thẩm Di Hòa cười
- Điện thoại em đang kêu kìa.
Hào Kiện lấy tay tắt máy.
- Anh đã xong chưa?
- Thêm năm phút nữa.
Thẩm Di Hòa tuy thắc mắc nhưng sau đó vội vàng vào bếp.
Hào Kiện lấy điện thoại lên, suy nghĩ một chút rồi ném qua một bên.
Ly Phong đang ở quán bar, có chút men say trong người. Tiếng huyên thuyên bên tai làm cậu khó chịu. Ly Phong thanh tú, ánh mắt không dời khỏi điện thoại, cậu đã gọi rất nhiều cuộc nhưng hắn ta vẫn không bắt máy. Cậu nhắn tin “cậu đến đưa tôi về nhà“.
Hào Kiện khó chịu đọc tin nhắn của Ly Phong. Thẩm Di Hòa nói vọng ra từ bếp
- Ăn tối thôi.
Điện thoại Hào Kiện lại vang lên, lần này không phải Ly Phong. Hào Kiện bắt máy.
- Chuyện gì?
- Cậu nên tới chỗ tôi. Ly Phong gây chuyện rồi.
- Cậu ta làm sao?
- Lại đánh nhau với khách của tôi.
Hào Kiện lạnh nhạt suy nghĩ một chút rồi cầm lấy áo khoác, nói vọng vào bếp.
- Em ra ngoài một chút.
Thẩm Di Hòa chạy ra, ngạc nhiên
- Giờ này em còn đi đâu? Ăn tối rồi đi.
- Anh cứ ăn trước. Lát nữa có thể em về trễ.
Hào Kiện ra khỏi nhà. Thẩm Di Hòa quay lại bếp, nhìn bàn đồ ăn rồi nhíu mày. Bất chợt chuông cửa vang lên. Thẩm Di Hòa cho rằng Hào Kiện quay lại, vội vàng ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì thấy la sát ở trước cửa liền nhanh chóng đóng cửa lại. Trạch Dương lấy chân chặn cửa lại. Hắn vô cùng tức giận.
- Mở cửa ra ngay cho tôi.
Thẩm Di Hòa cố gắng ngăn cho Trạch Dương mở cửa, bực tức.
- Trạch tổng, đã hết giờ làm việc rồi.
Vừa nói xong, cửa bị đẩy ra. Trạch Dương hầm hầm đi vào. Thẩm Di Hòa còn chưa hiểu chuyện gì thì Trạch Dương đã vào trong phòng ngủ. Thẩm Di Hòa đi theo sau, kéo tay Trạch Dương đang lục soát nhà mình. Sau khi không thấy ai, Trạch Dương tức giận chất vấn.
- Hắn đang ở đâu?
Thẩm Di Hòa ngạc nhiên, lúng túng hỏi
- Anh đang nói ai?
Trạch Dương đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa nhìn thấy trong điện thoại là hình Hào Kiện đang ôm mình. Thẩm Di Hòa còn chưa kịp tức giận thì Trạch Dương kề sát người đến, âm trầm nói
- Tại sao cậu dám làm vậy với tôi?
Thẩm Di Hòa lùi ra phía sau, nhưng càng lùi thì Trạch Dương càng tiến tới. Thẩm Di Hòa lấy tay ngăn cho Trạch Dương tới gần.
- Trạch tổng, anh nói gì tôi không hiểu?
- Cậu dám nói người trong ảnh không phải cậu?
- Không...là tôi.
Trạch Dương càng tức giận hơn, áp sát Thẩm Di Hòa vào tường.
- Hay cho một Thẩm Di Hòa. Cậu vậy mà dám thừa nhận.
Thẩm Di Hòa cố gắng làm cho Trạch Dương bình tĩnh.
- Trạch tổng, ngài có nhầm lẫn gì không?
Trạch Dương cầm lấy cằm Thẩm Di Hòa, giữ cho Thẩm Di Hòa nhìn hắn, nghiến răng nhấn mạnh.
- Sao cậu dám cắm sừng tôi?