Dịch: Hạnh
Lễ công chiếu của “Em đang bước” được ấn định vào trung tuần tháng Tám.
Buổi tối trước hôm công chiếu hai ngày, Vương Ngạn đưa Diệp Dương tới Thời Đại họp, hai bên trao đổi về trách nhiệm và những điều cần chú ý trong buổi công chiếu để tránh xảy ra sơ suất.
Sau khi Vương Ngạn và Diệp Dương tới Thời Đại, họ được lễ tân dẫn đến phòng họp. Trên đường, họ băng ngang qua khu làm việc của bộ phận quảng cáo, phát hiện bên trong không một bóng người.
Lễ tân trỏ phòng họp lớn phía trước: “Hôm nay là sinh nhật của giám đốc Trương bên bộ phận quảng cáo, mọi người đang rút thăm trúng thưởng.”
“Ồ.” Vương Ngạn mừng rỡ, “Vậy là hôm nay chúng tôi chọn đúng ngày đẹp để tới rồi.” Rồi anh ta lại tìm chuyện bàn tán, “Phần thưởng là gì vậy?”
Lễ tân mỉm cười, nói: “Nghe nói giải nhất là laptop, giải nhì là iPad, giải ba được thưởng điện thoại.”
Vương Ngạn bật cười: “Giám đốc Trương hào phóng quá.”
Lễ tân vẫn giữ nụ cười mỉm tươi tắn chuyên nghiệp: “Đúng đấy, bọn em nghe nói phòng anh ấy phát điên cả lên rồi.”
Đang trò chuyện thì chợt có một tràng ồ kinh ngạc vọng lại từ phòng họp, chắc ai đó đã trúng giải lớn.
Vương Ngạn và Diệp Dương vào phòng họp nhỏ ngồi, lễ tân dặn họ đợi một lát rồi đi gọi Tần Tuyết Lan.
Chưa được bao lâu, nhân viên bộ phận quảng cáo dưới quyền Tần Tuyết Lan đã bưng hai miếng bánh gato được cắt sẵn tới mời họ dùng.
Diệp Dương nhìn miếng bánh sinh nhật trước mặt mà lòng dạ rối như tơ vò.
Sau khi chia tay, thật ra trong giai đoạn khó khăn đau khổ nhất, cô đã liên tục cảm thấy hối hận. Nếu không tổ chức sinh nhật cùng bạn anh, nếu cô và anh đón sinh nhật riêng với nhau thì có khi lúc này mọi chuyện đã khác. Nhưng đương nhiên, qua khoảng thời gian đau khổ vì thất tình, bình tĩnh lại rồi, cô cũng biết vấn đề hoàn toàn không nằm ở chuyện cô ăn sinh nhật với anh thế nào.
Chung quy chỉ do sinh nhật là mồi lửa, không có mồi lửa, có lẽ cô vẫn sẽ kéo dài được sự ngọt ngào thêm thật lâu. Lâu đến mức tâm tính cô đủ ổn định, có lẽ cô sẽ không chọn cách chia tay thê thảm như vậy.
Diệp Dương ăn mấy miếng, thấy nghèn nghẹn không nuốt nổi, nhưng cũng chẳng muốn lãng phí nên đành miễn cưỡng nuốt thêm vài thìa.
Một lúc sau, Tần Tuyết Lan tới, chưa thấy người đã nghe tràng cười sang sảng, rồi chị ta đẩy cửa bước vào phòng họp, cười nói: “Hôm nay mọi người tới sớm quá, vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ mà.”
Vương Ngạn bật cười, đứng dậy chào hỏi: “Hôm nay không bị tắc đường, thậm chí bọn em còn không gặp phải cái đèn đỏ nào, không sao đâu chị, các chị có chuyện thì cứ xử lý nốt đi, có gì bọn em sẽ ngồi đây soạn lại mấy nội dung cần thiết cho buổi họp.”
Tần Tuyết Lan nhiệt tình: “Hai người đến đúng lúc quá, đi thôi đi thôi, vào bốc thăm với chúng tôi nào, giám đốc Trương của chúng tôi bảo hôm nay người có duyên tới thì cũng có phần, chỉ phải xem số cả hai có đỏ không thôi.”
“Ôi trời.” Vương Ngạn nhìn Diệp Dương, hồ hởi cất lời, “Vậy hôm nay chúng ta phải hưởng ké phúc của giám đốc Trương thôi.”
Nói rồi anh ta gọi Diệp Dương cùng vào phòng.
Nhân viên của bộ phận quảng cáo đều đang tụ tập trong phòng họp lớn, giải thưởng được người của phòng hành chính ôm trước ngực, nhân viên phòng hành chính đang bốc số may mắn.
Bốc cái nào mở ngay cái nấy.
Ngoại trừ các giải thưởng lớn trên quầy ra, còn có mấy món đồ nho nhỏ như sạc dự phòng, bình giữ nhiệt.
Diệp Dương vào phòng, thấy Trương Kiền không có bên trong bèn thở phào nhẹ nhõm.
Ban tổ chức buổi rút thăm may mắn có thư ký của Trương Kiền. Thấy bọn họ tiến vào, cô cười, chào hỏi: “Mau lên, phần thưởng lớn nhất vẫn chưa có chủ đâu, xem ai trong hai người may mắn nào. Nếu cả hai không bốc được thì phần thưởng là của tôi và Lạc Hoa rồi.”
Vương Ngạn bốc xong bèn mở tờ giấy ra dưới ánh mắt trông mong của mọi người, rồi, anh ta bật cười.
Mọi người bắt đầu xôn xao, lũ lượt thò đầu lại hỏi kết quả.
Vương Ngạn giữ tờ giấy, lúng búng đọc: “Một bó hoa hồng…”
Mọi người cùng cười ồ lên.
Diệp Dương ít khi bốc thăm trúng thưởng, vì cô không tin vào vận may. Không biết có phải do được chút phúc đức không mà xác suất trúng thưởng của cô rất lớn, Diệp Dương cũng biết vậy nên khi rút thăm cô còn thầm thấy hồi hộp mong chờ. Dù không quen dùng hệ điều hành IOS nhưng nếu trúng thì cô còn có thể mang đi đổi. Nhưng lúc mở tờ giấy ra, phát hiện đúng thực bên trên có viết một chiếc MacBook, cô lại đâm ra ngẩn ngơ.
Trong cơn ngơ ngác, cô nảy sinh ảo giác như đang nằm mơ giữa ban ngày. Vậy nên cô mới nhắm mắt, rồi lại mở ra, không phải mơ thật.
Rồi cô đọc phần thưởng lên trong sự kinh ngạc khó lòng tin nổi.
Mọi người xung quanh ồ lên những tiếng thán phục, ngưỡng mộ.
Thư ký của Trương Kiền đưa hộp laptop cho cô, cười bảo Tần Tuyết Lan: “Chị rút được một cái IPad, cô ấy thì rút trúng laptop, hai người may thật đấy, em có linh cảm chắc chắn ‘Em đang bước’ sẽ còn thành còn thành công hơn ‘Diệp Hạn’.”
Tần Tuyết Lan bật cười ha hả: “Cưng ơi, nếu nhờ lời em mà phim thành công thì chị sẽ mời em ăn cơm.”
Mọi người cùng ồ lên.
Tần Tuyết Lan biết mình lỡ lời, bèn cười sửa miệng: “Chỉ cần thành công thì mọi người đều có công lao, tôi sẽ mời hết, mời hết.”
Trong lúc mọi người đang trêu đùa Tần Tuyết Lan, cửa phòng họp được mở ra. Tất cả cùng quay đầu lại, thấy người vào là Trương Kiền, bọn họ đồng loạt hô “Giám đốc Trương.”
Gương mặt Trương Kiền mang theo nét cười xưa nay hiếm có, anh nhìn quà trong tay mọi người, hỏi: “Mọi người có quà hết rồi chứ?”
“Có rồi!” Tất cả cùng đồng thanh, rồi lại nói, “Cảm ơn giám đốc Trương!”
Trương Kiền liếc nhìn món quà trong tay họ, lúc lướt qua Diệp Dương, anh chỉ thoáng dừng lại rồi tiếp tục đưa mắt nhìn những người khác, anh hỏi: “Sao không thấy laptop, ai trúng laptop vậy?”
Vương Ngạn nghe vậy bèn tức khắc đẩy Diệp Dương ra.
Diệp Dương nâng hộp laptop trong tay lên, mỉm cười: “Đây là lần đầu tôi trúng phần thưởng to thế này, cảm ơn giám đốc Trương.” Cô thoáng ngừng lại rồi bổ sung thêm, “Chúc giám đốc Trương sinh nhật vui vẻ.”
Ánh nhìn của Trương Kiền dời sang gương mặt cô. Anh nhìn cô, lịch sự gật đầu, coi như đã nhận lời chúc mừng. Sau đó, Trương Kiền lại trông những người khác như không có chuyện gì xảy ra, bảo họ cứ tiếp tục rồi đóng cửa bỏ đi.
Họp xong, bọn họ chuẩn bị trở về, Tần Tuyết Lan lại bước ra, hỏi: “Lát nữa mọi người có bận gì không, nếu không thì giám đốc Trương mời cùng ăn một bữa đấy.”
Vương Ngạn luôn muốn dùng cơm với Trương Kiền, chỉ là không có cơ hội. Hôm nay hạnh phúc tới đột ngột như vậy khiến anh ta cảm thấy vô cùng xúc động. Dù sao lúc họp ai ai cũng tỏ vẻ nghiêm túc xử lý việc công, có nhiều chuyện không có cơ hội nói. Khi ăn cơm thì thoải mái hơn đôi chút, có thể trò chuyện dễ dàng. Nếu có cơ hội, Vương Ngạn muốn tranh thủ nhờ cậy Trương Kiền trước, tìm cơ hội hợp tác lần sau.
Bọn họ dùng bữa tại nhà hàng lẩu dưới chân tòa nhà Thời Đại.
Bữa ăn có Trương Kiền, Du Việt, nhóm dự án của Tần Tuyết Lan, lại thêm cả Vương Ngạn và Diệp Dương, tổng cộng chừng khoảng mười người.
Lúc ăn cơm, Du Việt ngồi bên tay trái Trương Kiền.
Khi làm việc, Diệp Dương không cảm thấy giữa Trương Kiền và Du Việt có quan hệ gì, nhưng trong bữa cơm riêng tư như hôm nay, cô đã tức khắc đã phát giác được vài điều.
Từ khi ngồi xuống, ánh mắt Du Việt nhất mực không buông Trương Kiền. Mắt cô loang loáng nước, như đang thể hiện sự tôn thờ của cô với người đàn ông này. Mà Trương Kiền chỉ cần giơ tay, cô đã biết anh muốn gì, sẽ tự khắc đưa đến tay cho anh, chưa từng phải để ai đụng tới, vô cùng ân cần săn sóc. Ân cần tới độ như một kiểu sở hữu. Người đàn ông này là của tôi, đừng ai hòng ngấp nghé anh ấy.
Diệp Dương thấy hơi khó chịu, không thể nhìn nổi cảnh Du Việt và Trương Kiền tiếp xúc với nhau. Có những lúc, thấy Du Việt quá đỗi ân cần, Diệp Dương còn muốn cười lạnh.
Sau khi nhận ra mình đang khó chịu, Diệp Dương cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô nhân lúc vào nhà vệ sinh để suy nghĩ tại sao mình lại thấy khó chịu? Cô không có cảm giác này với Trình Ninh, nhưng tại sao lại thấy như vậy với Du Việt?
Cô phân tích một lúc, cuối cùng cũng đã hiểu. Có thể vì Trình Ninh là bạn gái chính thức của anh, mà Du Việt thì biết rõ người ta có bạn gái mà còn trắng trợn lấn lướt như vậy… Còn cô thì lại ghét cái ác như thù địch. Thế là cô lại cảm thấy thoải mái.
Lúc Diệp Dương quay về, Trương Kiền, Vương Ngạn và Tần Tuyết Lan đã đi đâu mất. Diệp Dương hỏi họ đâu, người bên cạnh nói chắc là ra ngoài hút thuốc rồi.
Chưa được bao lâu, Vương Ngạn đã nhắn tin gọi cô ra ngoài.
Đây là một khu tổ hợp văn phòng, có mười mấy tòa nhà văn phòng nối sát nhau, dưới tầng trệt là các cửa hàng thương mại, đủ các loại nhà hàng Tây, nhà hàng Trung, đồ ăn nhanh, cửa hàng tiện lợi,…
Tối đến, người qua người lại vô cùng náo nhiệt.
Trước khu tổ hợp văn phòng có một quảng trường, có đài phun nước, có hàng cây xanh ven đường.
Hàng cây xanh ngăn đường xá và tòa văn phòng với nhau, trồng đủ các loại cây cối hoa cỏ, còn làm cả một con đường nhỏ, đặt vài chiếc ghế dài.
Diệp Dương bước khỏi nhà hàng, thấy bên hàng cây xanh mờ tối lập lòe ba ánh lửa, bèn rảo bước tiến lại.
Lúc sắp tới nơi, cô cũng dần thấy rõ đúng là ba người họ đang hút thuốc.
Ba người nhìn cô tiến tới.
Vương Ngạn và Tần Tuyết Lan không nói gì. Trương Kiền mở lời trước, giọng anh hơi khàn, trong cái chất giọng khàn khàn ấy còn thấy rõ được vẻ thờ ơ, anh thuận miệng hỏi: “Ăn xong chưa?”
Diệp Dương thoáng ngạc nhiên, cô cảm thấy lời này quá thân thiết, nhưng thấy Tần Tuyết Lan và Vương Ngạn vẫn dửng dưng như không, cô lại cảm thấy mình nhạy cảm quá, bèn cười: “Tôi thích ăn lẩu, ăn no căng cả bụng, còn đang định đứng dậy đi lại cho tiêu cơm nữa.”
Vương Ngạn cười theo: “Giám đốc Trương nói muốn để chúng ta thử bộ ‘Ván cờ danh lợi đấy’.”
Diệp Dương lại phải ngạc nhiên.
“Ván cờ danh lợi” là tác phẩm lấy đề tài thực tế tiếp theo của Trần Tông Lạc sau “Hồng Phất chạy trốn trong đêm”. Sáu vai chính toàn các minh tinh, tạo nên một đội hình tỏa sáng lấp lánh. Dù vừa mới bắt đầu ghi hình vào tháng Sáu, cũng không quảng bá gì cả nhưng vẫn thu hút được sự chú ý, có thể coi đây là một miếng bánh ngon lành. Diệp Dương thật sự không ngờ miếng bánh này lại rơi trúng họ.
Diệp Dương đưa mắt nhìn Vương Ngạn và Trương Kiền.
Vừa khéo lúc này Trương Kiền cũng đã rít xong hơi thuốc cuối, anh tiến lại mấy bước, dụi tàn thuốc rồi tiện tay ném vào thùng rác. Sau đó, anh thờ ơ lên tiếng: “Tháng Chín sẽ thuyết trình tuyển chọn, bớt thời gian nghĩ kế hoạch trước xem.”
Diệp Dương cảm giác lời này như đang nói với mình, cô cười: “Cảm ơn giám đốc Trương đã cất nhắc, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tần Tuyết Lan rít một hơi thuốc rồi nhả khói. Không biết có phải do bị bao phủ bởi đêm đen không mà người ta lại thấy Tần Tuyết Lan như đang lặng xuống.
Chị ta nói: “Diệp Dương khá lắm, kiên định, nghiêm túc, tính tình hòa nhã, tôi hiếm thấy cô gái nào lại khiến người ta yên tâm được như cô ấy.”
Diệp Dương không biết liệu Tần Tuyết Lan có đang nói thật lòng không, nhưng chị ta nể mặt cô trước mặt lãnh đạo hai bên thế này thì cũng đã là đủ rồi. Cô bèn cười: “Em còn trẻ, cũng không có nhiều kinh nghiệm, tất cả là nhờ có chị Lan chỉ bảo, những điều em học được ba tháng nay còn nhiều hơn là ba năm khi trước.”
Tần Tuyết Lan bật cười, lại khiến người ta cảm nhận được sự phóng khoáng của chị ta: “Ba tháng nay các em đã vất vả rồi. Sau khi dự án kết thúc, phải để sếp bọn em thưởng cho các em nhiều một chút. Các em cứ nghỉ ngơi cẩn thận, nếu sếp không thưởng thì cứ nói với chị, chị sẽ tìm anh ta đòi bằng được.”
Vương Ngạn nói: “Em vẫn gửi tiền thưởng cho mấy cô ấy suốt đấy chứ, em có cụt mất lương cũng không dám thưởng thiếu cho mấy cô ấy một đồng, nếu không người ta lại ăn thịt em mất.”
Dù rằng ánh mắt Diệp Dương không rời Tần Tuyết Lan và Vương Ngạn, nhưng cô biết Trương Kiền đang lẳng lặng nhìn cô. Cảm giác ấy khiến cô nhớ đến cái lần mình uống quá chén trong buổi tiệc chào mừng, thiếp đi trên sofa, lúc tỉnh dậy anh cũng đang nhìn cô như vậy.
Diệp Dương cười, nói: “Nếu giám đốc Vương không thưởng thì ai còn chịu bán mạng cho anh ấy nữa.”
Lúc này, điện thoại của Tần Tuyết Lan reo lên, chị ta cúi đầu nhìn rồi cười nói: “Hai sếp à, giám đốc Tào tìm tôi, chắc là chuyện roadshow rồi. Tôi nghe máy đây, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.”
Sau khi Tần Tuyết Lan bỏ đi, Vương Ngạn lại bàn với Trương Kiền vài câu về chuyện marketing sau công chiếu của “Em đang bước”, rồi sau đó anh ta cũng bảo có điện thoại, trở bước rời đi.
Chỉ còn lại mình Diệp Dương và Trương Kiền.
Bầu không khí chìm vào im lặng.