Dịch: Hạnh
Diệp Dương ngồi trong phòng ăn một lát, cô dần bình tĩnh lại. Tỉnh táo rồi, cô cảm thấy không phải lời anh nói không đáng tin, chỉ là dường như cô đã chẳng thể tin tưởng anh hoàn toàn như khi trước.
Không biết có phải do vết thương lòng khi xưa quá đau đớn, để lại ám ảnh cho cô, hay trong quá trình trưởng thành cô đã dần mất đi khả năng tin tưởng kẻ khác.
Diệp Dương vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong, cô lên giường sớm.
Cô nghĩ chuyện khi nãy, càng nghĩ càng bế tắc.
Cô muốn ngủ một giấc, ngủ tới khi trời sáng, cô sẽ ra ngoài ngắm mặt trời, đón gió, có thể cô sẽ thông suốt, nhìn nhận vấn đề một cách thật khách quan, lý trí.
Nhưng cô đã không thành công, trở mình trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Quá nửa đêm, khó khăn lắm cô mới thiếp đi nổi, cô lại mơ thấy Trương Kiền gọi điện thoại cho mình, cô bừng tỉnh giấc mấy lần, cầm điện thoại lên xem, phát hiện chẳng có gì.
Sau đó, cô thật sự không ngủ nổi nữa, bèn vào bếp nấu cơm.
Lý Tiểu Bạch mắc đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng ăn thấy đèn sáng, cô ấy tưởng quên chưa tắt đèn, bèn mở cửa ra, thấy Diệp Dương đang ngồi gói sủi cảo bên bàn ăn mà sợ hết hồn.
Lý Tiểu Bạch hoảng hốt: “Trời ạ, sợ chết khiếp mất, cậu làm gì vậy?”
Diệp Dương liếc cô ấy, chán nản thốt: “Tớ không ngủ được.”
Lý Tiểu Bạch hoàn hồn, giọng nói thoáng vẻ mập mờ: “Cậu cãi nhau với bạn trai à?”
Diệp Dương ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Lý Tiểu Bạch cười: “Hôm qua lúc về, tớ thấy anh ấy đang hút thuốc dưới chân tòa nhà, còn đi chân trần nữa, tớ thấy lạ bèn qua chào, hỏi có phải anh ấy cãi nhau với cậu không, anh ấy không nói gì. Sau đó tớ lên nhà, định hỏi cậu xem, nhưng thấy hình như cậu ngủ rồi nên cũng không làm phiền cậu nữa, bèn kiếm đôi giày mang xuống cho anh ấy, nhưng anh ấy đã đi mất rồi.”
Diệp Dương nghĩ tới cảnh anh đứng đó hút thuốc mà đau xót, cô hỏi: “Cậu về lúc mấy giờ?”
Lý Tiểu Bạch ngẫm nghĩ: “Khoảng hơn chín giờ, gần mười giờ.”
Hơn hai tiếng đồng hồ.
Chợt lòng dạ Diệp Dương rối như tơ vò.
Anh ngồi đó suy nghĩ gì vậy?
Anh nghĩ tới chuyện trở về, hay đang đợi cô bước xuống?
Cô chợt thoáng cơn xúc động, muốn gọi điện cho anh. Dù có thể cô sẽ chẳng biết phải nói gì, nhưng cô vẫn muốn gọi.
Lý Tiểu Bạch trách cô: “Cậu đúng thật là, cãi nhau thì cãi nhau, ít ra cũng phải để anh ấy đi giày vào chứ. Người ta đẹp trai ngời ngời như vậy mà cậu nỡ nhẫn tâm để anh ấy chân trần ngồi hút thuốc. Nếu là tớ thì tớ không đang tâm đâu.”
Diệp Dương vẫn không nói năng gì.
Lý Tiểu Bạch vào nhà vệ sinh, trở ra rồi, cô ấy đứng bên cửa nhìn cô một hồi, nói: “Cậu định gói sủi cảo thế này cả đêm à?”
Diệp Dương lên tiếng: “Về phòng cũng chẳng ngủ được, tìm chuyện gì khác để làm vẫn hay hơn.”
Giờ Lý Tiểu Bạch cũng hết buồn ngủ rồi, cô ấy bèn kéo một cái ghế ra, ngồi xuống hỏi: “Không phải ban sáng vẫn bình thường à, sao lại cãi nhau thế?”
Diệp Dương cầm vỏ sủi cảo, rồi lại lấy thìa xúc một thìa nhân bánh. Nhân rau hẹ, trứng, giăm bông, có xanh, có đỏ, có vàng, màu nào màu nấy rõ rệt, cô gói nhân vào lớp vỏ bánh, cố hết sức tỏ ra bình tĩnh thờ ơ: “Anh ấy vẫn còn liên lạc với người yêu cũ.”
“Hả?” Lý Tiểu Bạch ngồi thẳng lưng, rồi bật cười, “Vậy thì đáng đời. Không cho đi giày đã là tử tế lắm rồi, tốt nhất là không để anh ấy mặc cả quần áo nữa, cho cởi trần mà chạy.”
Diệp Dương im lặng trong chốc lát, cô nói: “Hồi sinh viên bọn tớ từng yêu nhau, chia tay xong thì không liên lạc nữa, tháng Ba năm nay tớ tới tham gia thi tuyển bên công ty anh ấy nên chúng tớ mới gặp lại. Khi đó anh ấy có người yêu, bọn tớ cũng chẳng có gì, về sau anh ấy nói mình chia tay rồi nên bọn tớ mới thử làm lại từ đầu.”
“Chuyện gì vậy.” Lý Tiểu Bạch sực tỉnh, bảo sao, cô ấy lại hỏi dò, “Về sau cậu phát hiện thực ra anh ấy chưa chia tay hả?”
Diệp Dương nói: “Hôm qua người yêu cũ của anh ấy gọi điện, tớ nghe máy, cô ấy nói mình đánh rơi cài áo trong nhà anh ấy, có thể bị rơi mất trong phòng làm việc hoặc phòng ngủ, bảo anh ấy tìm hộ. Anh ấy giải thích, bảo là lúc chia tay người yêu cũ quên không mang hộ chiếu đi, trùng hợp anh ấy lại đi công tác, nên mới để bạn gái cũ vào nhà tự tìm, vì vậy mới đánh rơi cài áo trong nhà anh ấy.”
Lý Tiểu Bạch cười: “Kịch tính thật đấy.”
Diệp Dương hỏi: “Nếu là cậu thì cậu có tin lời giải thích này không?”
Lý Tiểu Bạch trầm ngâm: “Phải xem tình hình thế nào đã. Nếu bình thường người này đáng tin cậy thì tớ sẽ nhất mực tin tưởng anh ấy, khi xảy ra những chuyện thế này, tớ đặt lòng tin vào con người chứ không phải sự việc. Còn nếu anh ta là kẻ bóng bẩy mà sáo rỗng, khiến người khác cảm giác thiếu an toàn, thì chắc chắn tớ sẽ không tin. Nói thẳng ra thì đây không phải là vấn đề của người yêu cũ, mà vấn đề là cậu có tin anh ấy hay không. Nếu cậu tin anh ấy, nói dối cũng thành nói thật. Còn giả dụ cậu không tin, lời nói thật chính là dối trá. Cậu tin anh ấy không?”
Diệp Dương suy nghĩ một chốc, cô lắc đầu: “Tớ không biết.”
Lý Tiểu Bạch nói: “Không biết tức là không tin.”
Diệp Dương do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không gọi cho anh.
Ngày hôm sau, cô tới tìm Biên Tử.
Biên Tử ở trong một khu nhà Tứ Hợp Viện nho nhỏ tại cầu Lệ Chi, hai người nằm trò chuyện một hồi bên mái Tây khu nhà.
Dạo này tâm trạng Biên Tử rất tệ, cũng vì cô ấy đang muốn hẹn hò. Trước đó Biên Tử ghét bỏ chuyện yêu đương, cảm thấy những buổi hẹn gặp, những lần chờ đợi, việc phải nhường nhịn chiều ý nhau, rồi cả nỗi mất mát khi hy vọng tan nát thật phiền phức. Nhưng độc thân lâu rồi, bước ra đường, cô ấy lại cảm thấy ngưỡng mộ những cặp tình nhân ngọt ngào tới phát ngấy.
Sau lần hẹn gặp đầu tiên với Phó Vãn Trác, cô ấy cảm thấy anh chàng này khá ổn, về sau họ cũng có những tháng ngày vui vẻ cầm chừng, Phó Vãn Trác biết chiều chuộng dỗ dành phụ nữ, Biên Tử dần chìm vào ảo giác tình yêu. Sau đó cô ấy phát hiện trong lúc qua lại với mình, Phó Vãn Trác còn hẹn hò với người phụ nữ khác, Biên Tử bèn bỏ ngay ý định yêu đương cùng anh ta. Nhưng cô ấy vẫn muốn yêu, giờ đang tìm đối tượng, hỏi Diệp Dương có ai phù hợp không để giới thiệu giúp mình.
Diệp Dương nghĩ ngay tới Lâm Thiên Nhất.
Cô cảm thấy sự nhiệt tình của Lâm Thiên Nhất có thể thỏa mãn cảm giác khao khát yêu đương của Biên Tử.
Diệp Dương kể cho Biên Tử nghe về Lâm Thiên Nhất. Biên Tử thấy hào hứng thật, bèn dặn cô tìm cơ hội giới thiệu cho cả hai làm quen.
Kết quả là hai người quen nhau chưa tới một tuần đã chính thức hẹn hò.
Tốc độ sét đánh này khiến Diệp Dương phải mắt chữ A mồm chữ O.
Hai người họ tình tứ âu yếm nhau hàng ngày trước mặt Diệp Dương.
Diệp Dương bị vướng vào bầu không khí ngọt ngào tới phát ngấy.
Cô dần bình tĩnh lại, ít mất ngủ hơn nhiều, cũng hiếm khi uống rượu nữa.
Có một buổi tối, Diệp Dương và Biên Tử đang trò chuyện với nhau thì chợt Biên Tử lại nhận được tin nhắn của Phó Vãn Trác đã lâu ngày không liên lạc.
Phó Vãn Trác hỏi cô ấy có số của Diệp Dương không.
Biên Tử hỏi Diệp Dương có muốn đưa số cho Phó Vãn Trác không.
Dù Diệp Dương không biết Phó Vãn Trác hỏi Biên Tử số cô làm gì, nhưng cô vẫn để Biên Tử đưa số cho anh ta.
Nếu không nhờ có Phó Vãn Trác cô đã chẳng gặp Trương Kiền. Nếu không phải vì Phó Vãn Trác, cô cũng không chia tay với Trương Kiền.
Thành do Phó Vãn Trác, bại cũng vì Phó Vãn Trác, cô muốn biết anh ta định làm gì.
Diệp Dương lấn cấn chuyện này mấy ngày liền nhưng vẫn không thấy Phó Vãn trác có động tĩnh gì, cô bèn gạt sự tình sang một bên.
Đầu tháng Mười Một, dự án “Em đang bước” chính thức kết thúc, Diệp Dương gửi cho Tần Tuyết Lan giấy tờ kết thúc dự án dày hơn một trăm nghìn trang và yêu cầu kết toán tiền dư.
Tần Tuyết Lan nhận được giấy tờ xong bèn sắp xếp thanh toán cho họ.
Phòng kế toán của Phương Viên nhận được tiền, thông báo cho Diệp Dương, lúc này cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào xong, Diệp Dương lại bước vào giai đoạn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc nhất của dự án, đó chính là chờ tiền thưởng.
Hôm phát lương, Diệp Dương nhận được tiền lương trước, rồi sau đó lại có tiền thưởng dự án đổ vào tài khoản.
Thành viên trong nhóm cô cũng lần lượt nhận được tiền thưởng dự án, bao gồm cả thực tập sinh, nhưng khoản thưởng của cô bé thực tập sinh cũng khá ít.
Diệp Dương nhìn tiền thưởng, cảm thấy mọi cực nhọc nửa năm nay đều rất xứng đáng.
Sau đó cô phát phong bao lì xì trong nhóm chat, hẹn mời mọi người ăn cơm.
Nhóm chat sôi sùng sục, ríu rít trò chuyện suốt nửa tiếng mới chọn được chỗ.
Chọn được quán ăn xong, Diệp Dương đang định hỏi Ngô Tình và Vương Ngạn có thời gian đi cùng không thì đã lại có tiền đổ vào tài khoản.
Thấy rõ khoản tiền, Diệp Dương sợ thót tim, cô nghĩ phòng kế toán chuyển nhầm, định hỏi xem chuyện thế nào, nhưng lại nghĩ ra điều gì đó, cô tỉnh táo trở lại.
Khi giới thiệu móc nối dự án, quản lý dự án sẽ được trích hoa hồng, khoản tiền hoa hồng này là tám phần trăm lợi nhuận ròng dự án, cô tính nhẩm, nhận ra đây chính là tiền hoa hồng của “Em đang bước”.
Nhưng cô không phải người giới thiệu của “Em đang bước”, hơn nữa Vương Ngạn cũng chưa từng đề cập chuyện này với cô, cô bèn tới phòng kế toán xác nhận lại.
Kế toán bảo không chuyển nhầm, đây đúng là khoản hoa hồng của “Em đang bước”.
Diệp Dương bước khỏi phòng kế toán, tìm tới văn phòng của Vương Ngạn.
Vương Ngạn cất lời đầy ẩn ý, anh ta sẽ không bạc đãi bất cứ ai có cống hiến cho công ty, dặn dò cô làm việc chăm chỉ. Vương Ngạn còn bảo “Ván cờ danh lợi” cũng coi như được cô giới thiệu, sau khi kết thúc dự án, anh ta sẽ trích hoa hồng cho cô.
Diệp Dương rời khỏi phòng Vương Ngạn, nhìn dòng thông báo tiền vào tài khoản mà ngẩn ngơ hồi lâu.
Đương nhiên cô biết tại sao Vương Ngạn lại làm vậy. Là vì Trương Kiền.
Ban đầu, Chu Gia Ngư nhắc cô phải gây dựng quan hệ với Trương Kiền, kiếm dự án từ anh, cô vẫn chưa nhận thức được gì, giờ tiền đổ vào thẻ, cô lại chợt thấu hiểu sâu sắc lời Chu Gia Ngư.
Dù công ty chỉ nhận được mảng truyền thông số của “Ván cờ danh lợi”, nhưng khoản đầu tư cho hạng mục này không hề thua kém toàn bộ khâu marketing của “Em đang bước”. Như vậy có nghĩa cô có thể nhận được khoản hoa hồng tương đương với số tiền hôm nay.
Cộng gộp hoa hồng của hai dự án lại, cô đã đủ tiền cọc mua một căn nhà tại Giang Âm rồi, hơn nữa còn là căn hộ ba phòng ngủ có vị trí đắc địa. Nếu chấp nhận ở xa trung tâm một chút, cô có thể mua được nửa căn hộ nhỏ hai phòng ngủ.
Cô vật lộn ngoài xã hội suốt bảy năm cũng chẳng tiết kiệm được chừng ấy tiền.
Còn Trương Kiền thì chỉ cần giơ tay đã có thể khiến cô ăn no mặc ấm, thậm chí còn mua được nhà.
Diệp Dương hứng chịu một cú sốc nặng.
Buổi tối, đi ăn cơm, rồi lại tới quán karaoke hát hò, đến tận khi về đến nhà mà cô vẫn chưa thể bình tĩnh.
Đây không phải khoản tiền nhỏ.
Cô nghĩ ra nghìn vạn lý do thuyết phục mình yên lòng.
Cô không trộm không cướp, cũng chẳng mặt dày cầu xin ai, sếp bằng lòng đưa tiền cho cô, cô nên yên lòng mới phải.
Nhưng cô không thể thấy thoải mái nổi, đúng là vì sức ảnh hưởng của Trương Kiền mà cô mới cầm được hai trăm nghìn tệ này.
Qua sông thì phải lụy đò, cô không muốn phải khép nép trước mặt anh.
Nhất là vào lúc mối quan hệ giữa họ đang đi vào ngõ cụt.
Cô đang thấp thỏm ngồi yên thì có người gọi điện tới.
Đó là dãy số lạ cùng địa bàn thành phố.
Cô nghĩ người ta gọi điện chào hàng nên cúp máy luôn.
Nhưng đầu dây bên kia không nản lòng mà tiếp tục gọi tới.
Cô bèn nghe máy.
Đối phương hỏi: “Đây là số của Diệp Dương phải không?”
Diệp Dương thấy lời mở đầu này không giống chào hàng lắm, cô tò mò nói: “Vâng, cho hỏi ai đấy ạ?”
Người kia đáp: “Tôi là Lương Châm.”
Diệp Dương sững sờ.
Lương Châm hỏi: “Em còn nhớ tôi không?”
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Dương nói: “Em có.”
Lương Châm cười: “Mấy hôm trước tôi có chuyện phải nhờ Phó Vãn Trác, nói chuyện với cậu ấy một lát, cậu ấy nhắc đến em tôi mới biết em và Trương Kiền gặp lại nhau rồi, vậy nên tôi nhờ cậu ấy tìm giúp số điện thoại của em. Khi nào em rảnh vậy, chúng ta hẹn nhau ra ngoài uống cà phê nhé?”
Nói chuyện với Lương Châm xong, Diệp Dương chìm vào cơn mơ màng.
Cô không biết Lương Châm hẹn gặp mình làm gì, dẫu sao hai người chỉ chính thức gặp nhau được một lần, cũng gần như chưa từng trò chuyện với nhau.
Lần đầu cô và Lương Châm gặp nhau là tại tiệc sinh nhật của Trương Kiền. Nhưng trước đó cô từng nghe Trương Kiền nhắc tới cô ấy rồi.
Trương Kiền nói khi ấy bạn bè họ hùa vào đùa trêu gán ghép, nên anh và Lương Châm cũng nương theo đà mà yêu nhau.
Thực ra hai người họ cũng không có cảm giác rõ rệt gì, họ hẹn hò đơn giản chỉ do tò mò. Lương Châm là người đề nghị chia tay, chia tay xong, cô ấy tức tốc tìm được người yêu mới.
Vì vậy mà hai người họ có thể tiếp tục làm bạn.
Trương Kiền luôn bảo Lương Châm không xinh, nào là trán rộng quá, nào là mũi nhỏ quá, ngũ quan không cân đối.
Trước khi gặp Lương Châm, Diệp Dương ngỡ cô ấy là một cô gái có gương mặt bình bình không có gì đặc sắc, nhưng lối ăn mặc và tính cách lại rất ngầu.
Đến khi chính thức gặp Lương Châm, cô mới phát hiện tưởng tượng của mình đã sai lệch.
Lương Châm buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài đen bóng túm hết lên cao, ngũ quan lớn, ghép lại thành vẻ đẹp kiều diễm chói lòa.
Hơn nữa Lương Châm không hề giấu giếm thái độ bất mãn với cô.
Cô cứ thốt một lời là Lương Châm lại hừ lạnh.
Cô không nói gì, Lương Châm sẽ liếc xéo cô.
Cảm giác Lương Châm có thái độ thù ghét mình, ít nhiều gì cô cũng phải thấy khó chịu.
Trên đường tới quán karaoke, Trương Kiền thấy tâm trạng cô không tốt, bèn lẳng lặng rỉ tai cô, bình thường Lương Châm không thế này, không biết tại sao hôm nay lại dở chứng, biết thế anh đã chẳng gọi cô ấy đến, anh dặn cô đừng để bụng. Nhưng lời vỗ về của anh không thể khiến cô yên lòng. Tuy vậy cô không muốn mình tỏ vẻ nhỏ mọn, bèn vờ như không có gì.
Đến quán karaoke, Trương Kiền bảo bạn bè vào trước, sau đó anh kéo cô tới bên gốc cây trước quán, hỏi sao cô vẫn cứ lơ đãng không tập trung, bắt cô phải nói rõ ràng.
Diệp Dương cảm thấy mình cứ tiếp tục giả bộ anh sẽ lại càng nghi ngờ hơn, bèn thành thật hỏi tại sao người ta xinh tới vậy mà anh lại miêu tả xấu xí như ma.
Trương Kiền rất ngạc nhiên, anh nói, cô ấy xinh sao? Lại bảo, mắt thẩm mỹ của nam và nữ không giống nhau. Lương Châm không xấu, nhưng anh không thấy xinh tí nào.
Dù cô biết anh đang đùa cô, nhưng cô vẫn thấy vui.
Trương Kiền thấy cô vui, bèn đưa mắt liếc quanh, thấy không có ai nhìn anh mới ghé lại hôn cô.
Nụ hôn rơi xuống bên tai cô, anh thì thầm, về sau anh sẽ giữ khoảng cách với Lương Châm, anh hỏi cô như vậy có được không.
Cô không muốn thừa nhận lời anh nói rất đúng ý mình, bèn im lặng.
Anh cứ luôn miệng hỏi mãi, vậy có được không.
Cô bị anh bám riết lấy, chỉ đành đồng ý.
Anh hỏi cô định cảm ơn anh thế nào.
Vậy là hai người lại lén lút hôn nhau một hồi rồi mới vào quán.
Trước đó Trương Kiền từng kiên quyết phủ nhận chuyện mình với Lương Châm. Vậy nên về sau cô mới không thể nghĩ tỏ tường tại sao anh lại quay về với cô ấy.
Tác giả: Chúng ta thử so sánh nhé.
Nam chính nữ chính giống một cặp cao thủ võ lâm, hai người họ kết bạn hành tẩu giang hồ, đặt hết lòng tin vào đối phương. Nhưng rồi có ngày, một người đột nhiên lại trở mặt, đâm cho bạn mình một nhát, đối phương nhận một đòn bèn trả đũa, đâm trả người kia một nhát. Hai người đều bị thương nặng, phải quay về dưỡng thương. Họ dưỡng thương chừng một, hai, ba năm, thậm chí là bốn năm, rồi một ngày lại trùng phùng, ban đầu hai người muốn tỏ vẻ phóng khoáng thong dong, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được phải chửi mắng nhau té tát, thậm chí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Tuy vậy, giao chiến với nhau được vài trận thì họ chợt cảm thấy đối phương chính là người đồng đội mình muốn ở bên, vậy là họ lại kết làm bạn.
Nhưng dù chuyện ban đầu có phải hiểu lầm hay không thì sự thật là họ đã làm tổn thương nhau. Không phải vì là hiểu lầm mà lòng tin đã mất có thể quay lại được, việc gây dựng lòng tin thêm lần nữa quá khó khăn, nó không bắt đầu từ số không, mà là từ số âm, vì nhát kiếm khi xưa quá tàn nhẫn, đau xé lòng.
Có thể cứ tới thời khắc quan trọng, họ sẽ lại nhớ tới vết thương khi xưa. Lỡ anh lại hiểu nhầm mà đâm tôi một nhát thì sao, vậy nên mỗi khi phát hiện ra đôi bên có xu thế hiểu lầm, họ lại dễ xù lông lên.
Mong mọi người hãy cho họ thêm thời gian nhé.
Lượng tích tụ tới một mức nhất định mới có thể có bước nhảy vọt về chất.
Nếu sự tổn thương có thể bù đắp giải hòa dễ dàng như vậy thì nỗi canh cánh chín năm trời có xá gì.
Nếu vậy tôi đã quẳng nó ra sau lưng từ lâu rồi.