Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 104: Chương 104




"Ừm. . . . . . Tuyệt, anh đang làm gì vậy?" Thủy Băng Nhu trong giấc mộng cảm giác có cái gì đó nóng rực xoa loạn trên người cô, không thể không mở cặp mắt mơ hồ ra.

Thấy người mình đã hoàn toàn trần trụi, hơn nữa còn có một người đàn ông như sói đói đang tác quái, miệng cô co quắp một chút, người đàn ông này cũng không phải là vào thời khắc này muốn cô chứ? Kể từ khi cô mang thai đến bây giờ, có thể nói là anh cấm dục đã lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh ấy mất khống chế, tuy nhiên cũng có lúc anh rất không nghiêm chỉnh mà muốn cô, nhưng là mỗi khi cô nói không cẩn thận sẽ làm tổn thương đứa bé, anh đều có thể kịp thời dừng lại, vào lúc này thế nào thừa dịp cô ngủ thiếp đi mà hành động đấy.

Nóng bỏng từ trên người anh truyền tới khiến cô giật mình không thôi, rất ít cảm thấy anh như vậy, trừ khi trước vào lúc bọn họ ân ái, nghĩ tới đây, gương mặt của Thủy Băng Nhu trong nháy mắt đỏ hồng.

"Bảo bối, anh ăn em nha, rất ngọt." Hoàng Phu Tuyệt khàn khàn nói, trong giọng nói có mị hoặc trí mạng, hấp dẫn vô cùng, mặc dù Thủy Băng Nhu đã thành thói quen với lực hấp dẫn lơ đãng phát ra từ trên người anh, nhưng là cô vẫn luôn thường xuyên đắm chìm ở trong đó không thể tự thoát ra được.

"Ừm. . . . . . Chẳng lẽ hiện tại anh liền muốn ăn sao? Không được. . . . . . Ừm. . . . . . Hiện tại sắp sinh . . . . ." Thủy Băng Nhu không nhịn được rên rỉ thành tiếng trước động tác của anh.

Nhưng dục vọng của đàn ông môt khi bốc lên, sao có thể dễ dàng liền dập tắt như vậy cơ chứ.

"Bảo bối. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt thâm tình gọi cô, không chút nào dừng lại động tác trong tay, chỉ là động tác tay thả nhẹ đi thêm một chút.

"Ừm. . . . . . Dừng tay . . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu gắt giọng, thanh âm của cô trải qua sự trêu chọc của anh trở nên có chút dục tính, vừa kiều mỵ lại khàn khàn, như có con côn trùng cắn xé trong lòng Hoàng Phu Tuyệt, khiến cho dục vọn trong người anh nhanh chóng tăng vọt.

Hoàng Phu Tuyệt gầm lên một tiếng, hấp nặng nề hô, khàn giọng nói: "Không có chuyện gì, anh sẽ. . . . . .Anh sẽ rất cẩn thận, đừng lo lắng. . . . . . O o. . . . . Bảo bối, anh đã. . . . . cấm dục đã lâu rồi, em nhẫn tâm để cho anh khó chịu sao? O o. . . . . ."

"Nhưng. . . . . . nhưng hiện tại em đang rất bất tiện." Thủy Băng Nhu đỏ mặt khàn khàn lên tiếng.

"Ngoan, anh sẽ cẩn thậnem không cần động, tất cả giao cho ông xã là được, sẽ khiến cho em rất thoải mái, o o. . . . . . Đừng sợ." Hoàng Phu Tuyệt nhẹ giọng dụ dỗ, hơi thở nóng rực phun lên vành tai nhạy cảm của cô, lè lưỡi nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, khiến cho cô một hồi run rẩy.

Hoàng Phu Tuyệt đè cô ở trên giường lớn, một cánh tay khẽ chống lên giường, khiến cho trọng lượng của anh một chút cũng không có rơi vào trên người của Thủy Băng Nhu, chỉ là để cho bọn họ càng thêm chặt chẽ dính vào nhau.

Anh thật không có cách nào nhịn, anh cấm dục đã lâu rồi, thường thường ôn hương nhuyễn ngọc ôm vào trong ngực lại không thể ăn, ép anh đến sắp phát điên rồi, anh thề, không bao giờ để cho cô mang thai nữa, loại cấm dục này Hoàng Phu Tuyệt anh chịu đựng đủ rồi.

"Nhưng. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, những lời cô đang muốn nói ra liền bị Hoàng Phu Tuyệt dùng miệng chận lại, miệng của cô thật ngọt ngào cực kỳ, khiến cho anh nếm thế nào cũng không đủ.

Môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ hàm răng khẽ mở của cô tiến vào trong, cường hãn công thành chiếm đất. Mút cái lưỡi của cô vào, đổi lấy cô vụng về đáp lại, Thủy Băng Nhu không có cách nào kháng cự nữa, môi lưỡi nước miếng dây dưa, lửa dục dần dần thiêu hủy lý trí. Nhưng là anh vẫn rất cẩn thận, bởi vì hiện tại anh vẫn nhớ cô đang mang bảo bảo của bọn họ.

"Ừm. . . . . ." Thân thể Thủy Băng Nhu bởi vì mang thai mà càng ngày càng trở nên nhạy dưới sự vuốt ve của anh là dần dần luân hãm, phát ra tiếng rên yêu kiều nho nhỏ, tay không tự giác vòng lên cổ của Hoàng Phu Tuyệt, khiến giữa hai người dính lại chặt chẽ, không còn một chút khe hở.

Nghe được tiếng rên của cô, tròng mắt Hoàng Phu Tuyệt càng thêm ảm đạm, vật nóng rực khổng lồ kia ngẩng đầu kiêu hãnh khiến cho anh điên cuồng muốn cô.

Hoàng Phu Tuyệt vừa trấn an cô, vừa cởi y phục của chính mình, đáng chết, nếu còn không chạm vào cô, anh thật sẽ chết mất.

Hai người rất nhanh cứ như vậy quấn lấy nhau, dường như muốn lập tức tạo ra những hình ảnh khiến người ta phải trào máu.

Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy cô ngày càng mềm mại, dường như đã thích ứng rồi, anh cố ý chờ đợi tín hiệu của cô để được tiến vào.

"Ừm. . . . . . O o. . . . . ." Thủy Băng Nhu mềm mại rên rỉ ra tiếng, dục vọng từ từ biến đổi, "Ừ. . . . . . Tuyệt, không được, thật là đau. . . . . ."

"Đừng sợ, o o. . . . . . Anh sẽ nhẹ một chút, sẽ không để cho em đau, o o. . . . . ." Cho là Thủy Băng Nhu lo lắng một lát nữa sẽ đau, Hoàng Phu Tuyệt thô thở hổn hển dụ dỗ.

"Ừm. . . . . . Không phải, là bụng, bụng thật là đau, ừm. . . . . . ." Thủy Băng Nhu cau mày nói với người đàn ông đang bừa bãi tàn sát trên cơ thể cô.

Nghe được lời Thủy Băng Nhu nói, Hoàng Phu Tuyệt hạ thân mới vừa rồi cứng rắn cố ý chờ phân phó trong nháy mắt liền xẹp lép, tất cả dục vọng đều biến mất hầu như không còn, anh kinh ngạc nhìn Thủy Băng Nhu, không phải đâu? Hiện tại đau bụng? Thấy mặt mũi Thủy Băng Nhu khó chịu, trong lòng anh đau đớn vô cùng.

"Nhu nhi, Nhu nhi, em sao rồi ? Tại sao đột nhiên lại đau bụng đây? Làm thế nào? Như thế nào mới có thể giúp em không đau? Đáng chết!" Hoàng Phu Tuyệt luống cuống tay chân đi tới bên người Thủy Băng Nhu, lo lắng nói, kiến thức bình thường tất cả đều quên mất, giờ phút này trong mắt của của anh chỉ còn có bảo bối của anh, nghe được tiếng la đau đớn của cô, tim của anh cũng gấp đến muốn ngừng đập rồi.

"Đừng. . . . . . Đừng sợ, có thể. . . . . . Là muốn sinh, ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu nhẹ giọng nhắc nhở người đàn ông đã không biết làm sao ở bên cạnh.

"Muốn sinh? ! Thầy thuốc, anh đi kêu thầy thuốc, không, đi bệnh viện, đi bệnh viện tốt hơn, bé cưng, đừng sợ, cố gắng chịu đau." Hoàng Phu Tuyệt vội vội vàng vàng cầm một bộ quần áo bà bầu lên giúp cô mặc vào, sau đó cầm một cái áo ngủ của mình, khoác trên người, ôm lấy cô nhanh chóng phóng xuống lầu, kêu to Quản gia chuẩn bị xe.

Ngay từ khi đang đi trên đường quản gia đã điện thoại trước ho bện viện chuẩn bị, hiện tại người của bệnh việ đã chuẩn bị sẵn sàng, một nhóm người vội vội vàng vàng đưa Thủy Băng Nhu đến bệnh viện mang danh của Thánh Hoàng, một đám nhân viên cấp cứu được huấn luyện bài bản đã đứng chờ ở cửa chính của bệnh viện, tất cả bệnh nhân đang có mặt tại cửa bệnh viện thấy vậy đều không tránh khỏi tò mò, phô trương cũng thật là lớn nha, làm cho người ta không nhịn được hoài nghi có phải là có tổng thống của quốc gia nào đó ngã bệnh tới đây khám bệnh hay không?

Một chiếc xe con sa hoa đời mới nhất của năm nay xuất hiện tại cửa bệnh viện, từ trên xe một người đàn ông anh tuấn bước xuống, lúc này người đàn ông đang mặc áo ngủ, cổ áo mở ra, lộ ra một mảng lớn lồng ngực khêu gợi, chỉ thấy người đàn ông lo lắng hướng vào trong xe bế ra một cô gái như thiên sứ, chỉ là cô gái như thiên sứ này dáng vẻ thật khổ sở, mọi người lơ liếc thấy phần bụng đã nhô lên rất to của cô, mới hiểu được, thì ra là phụ nữ có thai, nhìn tình hình là muốn sinh rồi, chẳng qua là không biết phu nhân nhà ai, lại có thể khiến bệnh viện bày ra trận thế như vậy, mọi người nghi ngờ thầm nghĩ.

Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy Thủy Băng Nhu nhanh chóng hướng hướng về phía phòng sinh của bệnh viện, một đám bác sĩ sản khoa trùng trùng kéo theo phía sau anh.

Hoàng Phu Tuyệt tại sao biết phòng sinh ở nơi nào? Đây là bởi vì cái này phòng sinh là do Hoàng Phu Tuyệt cho người bố trí, sau đó anh đã tới quan sát qua rồi cho nên anh mới có thể rất nhanh rất rõ ràng tìm được phương hướng.

"Bảo bối, ngoan, đừng sợ, không có chuyện gì." Hoàng Phu Tuyệt vừa đi vừa lo lắng dỗ dành, anh không biết thì ra sinh con lại khổ sở như vậy, sớm biết thế anh cũng sẽ không để cho cô mang thai.

"Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu khó khăn cố kéo lên một nụ cười, nhẹ giọng trả lời anh, hẳn là lúc này anh đang rất lo lắng, trước kia ngay cả lúc ốm đau, cô còn không có kêu đau, anh đã lo lắng muốn chết, vào lúc này cô kêu đau như vậy, anh nhất định là gấp đến muốn hỏng luôn rồi.

Ngoài phòng sinh, Hoàng Phu Tuyệt mới choàng thêm áo ngủ, lo lắng đi tới đi lui trong hành lang, từ biểu hiện bên ngoài của anh, tản mát ra hơi thở cuồng dã khiến người ta mê mẩn, nhưng là động tác của anh giờ phút này lại có vẻ rất hấp tấp.

Nghe trong phòng sinh truyền ra tiếng thét chói tai, vẻ mặt của Hoàng Phu Tuyệt trắng bạch ra, tim đau nhói như bị kim châm.

"Hoàng!"

"Con rể!"

"Hoàng tiên sinh!" Tiếp theo đó là một nhóm người chạy tới, bọn họ chính là Lac Tân Thần hiện vẫn đang ở thành S, còn có Lý Hiếu Huyên và cha mẹ cô do Hoàng Phu Tuyệt gọi điện mà tới, vừa rồi lúc ở trên xe, Thủy Băng Nhu kiên trì bảo anh phải gọi điện cho cha mẹ nuôi của cô.

"Tiểu Nhu hiện tại như thế nào? Không phải dự tính còn một tháng nữa mới tới ngày sinh sao?" Lý cha tiến lên hỏi, mới vừa rồi cả nhà họ đang chuẩn bị ăn trưa thì liền nhận được điện thoại của Hoàng Phu Tuyệt, biết Thủy Băng Nhu có thể ngay lập tức sinh, bọn họ lập tức chạy tới.

"Không biết, bây giờ đang ở bên trong." Hoàng Phu Tuyệt lo lắng nói,anh hiện tại rất sợ bảo bối của anh sẽ rời khỏi anh, tại sao lại la hét lớn hư vậy, chẳng lẽ là khó sinh? Nghĩ tới đây, mặt Hoàng Phu Tuyệt cũng lập tức biến sắc.

"Con rể, đừng lo lắng, phụ nữ sinh con đều là như vậy, không có chuyện gì." Lý mẹ tiến lên an ủi.

Nghe được lời Lý mẹ nói vậy, Hoàng Phu Tuyệt yên tâm rất nhiều, dù sao Lý mẹ là một người từng trải, bà ấy hiểu rõ hơn mình, nhưng là nghe được tiếng thét chói tai của Thủy Băng Nhu từ bên trong phòng sinh, Hoàng Phu Tuyệt vẫn là không nén được đau lòng, bảo bối anh nâng niu trong lòng bàn tay, giờ phút này đang phải chịu đau đớn thống khổ to lớn, mà đầu sở gây ra tất cả điều này lại chính là anh, nếu không phải là do anh muốn có một gia đình hoàn chỉnh, để cho cô mang thai, cô cũng sẽ không phải chịu khổ sở như vậy rồi, Hoàng Phu Tuyệt thầm tự trách.

Nghe được tiếng thét chói tai của Thủy Băng Nhu, Lý Hiếu Huyên ở bên cạnh trong lòng run lên, thì ra là sanh con khổ cực như vậy, về sau cô kiên quyết sẽ không sinh đứa bé.

"Tôi nói này người anh em, không phải còn một tháng nữa mới tới ngày dự tính sinh sao? Thế nào nhanh như vậy đã muốn sinh thế? Xem tình trạng bây giờ của cậu, sẽ không phải là cậu vừa rồi còn làm ra động tác vận động gì đó chứ! Hắc hắc, tôi nghe nói làm vận động có thể khiến sinh sớm." Lạc Tân Thần ở một bên trêu nói, mập mờ quan sát một lượt từ đầu đến chân Hoàng Phu Tuyệt, giọng nói nhẹ nhàng của anh ta hóa giải không khí lo lắng hiện tại.

Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo nhìn anh ta một cái, sau đó lại tiếp tục đi tới đi lui.

"Ha ha ha. . . . . . Thì ra là thật, ha ha ha. . . . . . Cậu ngay cả chị dâu đang mang thai cũng không tha cho, thật không hổ là thương nhân, một chút thua thiệt cũng không chịu, ha ha ha. . . . . ." Lạc Tân Thần ở một bên cười to nói.

Nghe được lời Lạc Tân Thần nói, gương mặt Lý Hiếu Huyên bạo hồng, người này là bạn của Hoàng tiên sinh sao? Thế nào trước mặt mọi người lại nói ra những lời như vậy, đang mang thai cũng có thể ân ái sao? Cái người này thật là…

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Lý cha và Lý mẹ nhẹ nhàng ho một cái, nhắc nhở anh ta nơi này còn có những người khác nữa.

"Sao vẫn còn chưa đi ra, đã vào lâu như vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Hoàng Phu Tuyệt lo lắng đi tới đi lui, đầu đầy mồ hôi, nghe tiếng bảo bối của anh ở bên trong thét chói tai, tim của anh đều muốn ngừng đập rồi, vào lúc này anh rất muốn vọt ra một câu”Không sinh rồi, bảo bối của anh không sinh” nhưng không được, hiện tại tên đã lắp vào cung không bắn không được, bỏ dở nữa chừng không chỉ làm thương tổn bảo bảo, mà cũng sẽ thương hại tới bảo bối Nhu nhi của anh, đứa bé có thể không cần, nhưng là bảo bối của anh nhất định không thể có chuyện.

"Đừng lo lắng, sao có thể nhanh như vậy được, cũng không phải là khó sinh, nói được thì chắc được, nhớ trước kia khi mẹ nuôi cậu sinh Tiểu Huyên, tôi cũng là khẩn trương không biết làm sao." Lý cha vỗ bả vai Hoàng Phu Tuyệt nói.

"Đúng nha, cha nuôi cậu nói đúng lắm, nhớ ngày đó, cha nuôi cậu cũng chẳng thua kém cậu bây giờ đâu, nghe cô y tá nói, lúc ông ấy đứng ở cửa phòng sinh nghe tôi thét chói tai, chân của ông ấy cũng mềm nhũn, chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất." Lý mẹ nói.

"Bạn già, những thứ này sao bà có thể đem ra nói chứ, bà cũng phải nể mặt tôi một chút với chứ." Lý cha miễn cưỡng lôi kéo ống tay áo Lý mẹ nói, mười phần là bộ dạng của một người bị khi dễ, xem bộ dạng hai vợ chồng bọn họ, Lý cha lúc còn trẻ nhất định là rất yêu thương Lý mẹ.

"Ha ha ha. . . . . ." Nghe Lý lời của Lý cha và Lý mẹ nói, Lý Hiếu Huyên cùng Lạc Tân Thần rối rít cười ra tiếng, khóe miệng Hoàng Phu Tuyệt không biến sắc khẽ nhếch lên, ông ấy yêu thương bà xã của mình có gì là không đúng, bà xã lấy về chính là muốn che chở trong lòng bàn tay.

Trong chốc lát, cửa phòng sinh chợt mở ra, một y tá vội vội vàng vàng đi ra.

Hoàng Phu Tuyệt lo lắng tiến lên hỏi thăm, tất cả mọi người rất ăn ý tựa như cùng chờ đợi y tá trả lời.

"Sản phụ khó sinh, hiện tại muốn bảo vệ người mẹ hay đứa bé, người giám hộ xin ký tên vào đây." Y tá cầm một trang giấy nói.

Nghe được lời y tá nói, đầu Hoàng Phu Tuyệt oanh một tiếng, bảo bối của anh gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm. . . . . .

"Phiền người giám hộ xin nhanh một chút, nếu không sản phụ sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn." Y tá thúc giục.

"Chuyện gì xảy ra? Sao lại khó sinh?" Vào lúc này tất cả mọi người đều gấp rồi.

Hoàng Phu Tuyệt trong nháy mắt hoàn hồn, cầm tờ giấy lên muốn ký tên lên đột nhiên nhìn thấy tựa đề trên trang giấy “Bảo vệ đứa trẻ”, liền tức giận dừng bút lại.

"Đáng chết, ai nói bảo vệ đứa trẻ, bảo vệ người mẹ cho tôi, nếu như cô ấy có chuyện gì, ta tôi sẽ không bỏ qua cho các người, mau vào đi, bảo vệ người mẹ." Hoàng Phu Tuyệt gào thét ra lệnh.

"Nhưng. . . . . . Đây là yêu cầu của sản phụ." Y tá cũng bị vẻ giận dữ trước mắt của Hoàng Phu Tuyệt hù sợ, vội vàng lắp bắp nói.

"Tôi không cho phép, nghe tôi, bảo vệ người mẹ, tôi chỉ muốn bảo bối Nhu nhi của tôi, tôi sẽ vào trong nói với cô ấy." Hoàng Phu Tuyệt tức giận nói, cái gì đứa trẻ, anh không cần, anh chỉ muốn cô bình an sống ở bên cạnh anh là được, cô sao có thể chỉ muốn đứa bé, mà không nghĩ cho anh, chẳng lẽ cô nghĩ cứ như vậy xong việc mà bỏ lại anh, không dễ dàng như vậy, anh từng nói qua dù là lên trời hay xuống đất, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh cô.

"Vậy cũng tốt, vậy ngài mặc bộ đồ đã được diệt khuẩn này vào, đề phòng để khỏi mang vị khuẩn vào." Y tá đưa một bộ đồng phục qua cho Hoàng Phu Tuyệt rồi nói.

Hoàng Phu Tuyệt nhanh chóng mặc bộ đồng phục kia vào đi theo phía sau y tá vào phòng sinh.

"Đúng rồi, nhất định phải bảo vệ người mẹ, đứa bé sau này vẫn có thể có, nhưng người mẹ thì chỉ có một, đứa nhỏ Tiểu Nhu này sao lại dại dột như vậy chứ" Lý cha nói.

"Ông thì biết cái gì? Đây chính là tình thương của người mẹ, đổi lại trước kia nếu là tôi khó sinh, tôi cũng sẽ bảo vệ đứa bé như vậy, chỉ là Tiểu Nhu, tôi lại hi vọng có thể bảo vệ được con bé, dù sao tôi cũng chỉ có hai đứa con gái này thôi." Lý mẹ nói.

"A. . . . . . . đau quá. . . . . . . Ô ô ô. . . . . . ." Thủy Băng Nhu vừa nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ vừa kêu to.

"Dùng sức, lấy hơi, rặn đi, rất tốt, tiếp tục. . . . . ." Bác sĩ ở một bên chỉ đạo.

Hoàng Phu Tuyệt đến càng gần Thủy Băng Nhu lại càng nghe thấy tiếng kêu vang dội của cô, tim của anh lại càng đau.

"Bảo bối, em sao rồi?" Hoàng Phu Tuyệt bước nhanh tới, tay nâng đầu nhỏ của cô hỏi.

"Tuyệt, em không sao, bảo bảo, o o. . . . . . Anh phải chăm sóc tốt bảo bảo. . . . . . . A. . . . . ." Thủy Băng Nhu yếu đuối trả lời.

"Không cần, anh chỉ cần em, em nghe cho rõ đây, anh chỉ muốn em thôi, nếu như em có chuyện, anh liền đem bảo bảo vứt bỏ, em có thể làm được, em phải cố gắng lên, không cần từ bỏ, vô luận như thế nào em nhất định không thể bỏ lại anh, từ thiên đường cho tới địa ngục anh nhất định sẽ phải ở bên em." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ, đến cuối cùng thậm chí âm thanh còn có chút nức nở nghẹn ngào.

"Nhưng. . . . . ." Thủy Băng Nhu nghe giọng điệu của anh mà cảm thấy khiếp sợ, người đan ông cô yêu thế nhưng khóc, là bởi vì cô sẽ mãi rời xa anh sao? Nhưng cô hiểu rõ anh vẫn luôn rất cô độc, muốn có một gia đình hoàn chỉnh, gia đình làm sao có thể không có một đứa trẻ, cho nên cô mới nghĩ cố gắng sinh hạ đứa bé này cho anh, đứa bé là cốt nhục của hai người bọn họ.

"Không có nhưng nhị gì hết, anh chỉ muốn em, ngoan ngoãn nghe lời của anh." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ.

"Bác sĩ, bảo vệ người mẹ, mau." Hoàng Phu Tuyệt hô lớn.

Thủy Băng Nhu nhìn người đàn ông mà cô yêu này, tâm hơi xúc động, cô nhất định phải có gắng sống tiếp, kể cả đứa bé của bọn họ, nhất định được.

"Dùng sức, rặn đi, hít vào, rất tốt. . . . . ." Bác sĩ ở một bên nói.

"Ngoan, đau liền kêu lên, đừng cắn môi, cắn tay anh đây này, ngoan, nghe lời, thở ra, hít vào. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt một tay nắm chặt tay của cô, nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn cắn môi của cô, cực kỳ đau lòng, đem một cái tay khác đưa đến bên môi cô, ở một bên nhắc lại lời của bác sĩ.

"A. . . . . . A. . . . . ." Thủy Băng Nhu thét chói tai mấy tiếng, cắn chặt lấy bàn tay đang duỗi ra của anh.

Vô luận anh có bị cắn đau đớn đến thế nào, thủy chung vẫn không có một tia cau mày, mà trong lòng của anh lại vì tiếng thét chói tai của cô mà đau lòng.

"Cố gắng lên, rất tốt, tiếp tục động tác vừa rồi, hít vào, bật hơi, rặn . . . . ." Giọng nói của bác sĩ vẫn tiếp tục vang lên ở bên cạnh.

"Em có nghe không, em làm rất tốt, tiếp tục hít vào, bật hơi, rặn . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ.

"Bác sĩ, nhanh lên một chút lấy đứa bé ra, bảo bối của tôi đã cố gắng như vậy rồi, tên quỷ đáng ghét kia tại sao còn không ra." Hoàng Phu Tuyệt nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Thủy Băng Nhu, mất bình tĩnh giận dữ hét lên.

"Cái này. . . . . Tôi đang giúp phu nhân của ngài đỡ đẻ, không cần nói nhiều lời lảm nhảm như vậy, nói nhiều chút để kích thích phu nhân của ngài ấy, giúp cô ấy tỉnh táo." Bác sĩ ở một bên bất đắc dĩ nói, mỗi người đàn ông tới đây chờ vợ sinh đều có bộ dạng đó, giống như hận không được đem đứa bé của bọn họ vứt đi vậy, nghe nói người trước mặt này chính là ọootj đại tài phiệt, không nghĩ tới trong những tài phiệt lớn này cũng có người si tình, đúng là hiếm thấy, hơn nữa nghe cái cách anh ta nói chuyện với vợ mình, thật là hâm mộ chết người.

"Nhu nhi, dùng sức, chỉ cần em đáp ứng anh cố gắng thật tốt, chuyện gì anh cũng đều đồng ý với em." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói.

Trong phòng sinh tất cả mọi người đều đang cố gắng.

Trong chốc lát, "Oa oa oa. . . . . ." Một hồi tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên, bọn người Lý Hiếu Huyên ở bên ngoài phòng sinh thở phào nhẹ nhõm, bằng vào sự tham lam giữ lấy của Hoàng Phu Tuyệt với Tiểu Nhu như vậy, anh ta nhất định sẽ bảo vệ người mẹ, bây giờ nghe tiếng đứa trẻ khóc, như vậy Tiểu Nhu khẳng định đã không sao.

Thủy Băng Nhu vừa dùng hết sức lựuc sinh được con ra xong, liền trực tiếp lâm vào hôn mê.

Hoàng Phu Tuyệt lo lắng gọi: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây, xem xem bảo bối của tôi thế nào?"

Bác sĩ ở bên cạnh liền tới bắt mạch cho Thủy Băng Nhu, cười nói: "Không có việc gì, không cần lo lắng, là quá mệt nhọc nên ngất đi."

Nghe xong lời của bác sĩ, Hoàng Phu Tuyệt mới thở phào nhẹ nhõm, thật may là cô ấy không có chuyện gì, nếu không anh thật không biết sống thế nào.

"Chúc mừng tiên sinh, phu nhân hạ sinh một bé trai vô cùng đáng yêu." Y tá đem đứa bé tắm xong ôm đến trước mặt Hoàng Phu Tuyệt nói, đối với bảo bảo đang nằm trong ngực cô, cô thật sự là yêu thích không buông tay, đỡ đẻ qua nhiều đứa bé như vậy, cho tới bây giờ cô cũng chưa có gặp qua trẻ con đẹp như vậy.

Mới vừa anh một mực chỉ lo lắng cho bảo bối của anh có bị sao không, quên mất cái kẻ đầu sỏ làm cho bảo bối của anh khổ sở này, hiện tại xác định bảo bối của anh đã không sao, anh mới thanh tỉnh lại, anh liền nhận lấy đứa bé từ trong tay y tá, quan sát.

Không có nhăn nheo như những đứa trẻ mới sinh khác, gương mặt mập mạp, hai hàng lông mi cong vút; một đôi mắt to lấp lánh có hồn; lỗ mũi thanh tú; một đôi tai bồ tát, một cái miệng nhỏ hồng hồng; ở dưới miệng là chiếc cằm xẻ rãnh. Đôi tay mập mạp, mười ngón tay ngắn ngắn mập mập, thật đáng yêu.

Tiểu bảo bảo một chút cũng không sợ hãi, hai viên mắt cứ như vậy quan sát Hoàng Phu Tuyệt, có lẽ biết đây chính là cha của cậu.

"Tiểu tử, ta chính là cha con, ngoan..., kêu một tiếng cha nghe thử coi, tại sao không gọi?" Hoàng Phu Tuyệt nhẹ giọng dụ dỗ, có lẽ là bởi vì đây chính là đứa nhở mà bảo bối của anh liều mạng mới sinh ra được, cho nên anh không nhịn được nói chuyện với cậu bé có hơi lớn tiếng một chút.

"Tiên sinh, đứa bé vừa sinh ra, chưa có nói được nhanh như vậy!" Y tá ở một bên cười nói, người đàn ông trước mặt này hẳn là lần đầu làm cha, nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của anh ta cũng biết, đứa bé vừa mới ra đời, liền kêu nó gọi cha, thật là khôi hài.

"Hi hi hi . . . . ." Tiểu bảo bảo giống như đang cười nhạo Hoàng Phu Tuyệt ngốc vậy, không ngừng cười, nước miếng từ trong miệng cứ như vậy nhỏ giọt trong tay Hoàng Phu Tuyệt.

"Chính là con đem bảo bối của ta chơi đùa gần chết, nhìn xem về sau ta phạt con thế nào, hiện tại ngay một tiếng cha cũng không chịu gọi." Hoàng Phu Tuyệt nhẹ giọng nói, mặc dù nói ra những lời uy hiếp như vậy, nhưng là trong mắt của anh lại không giấu được ý cười.

"Tiên sinh, để tôi mang đứa bé qua phòng trẻ, chờ đến lúc phu nhân của ngài xuất viện có thể bế về!" Y tá cười nói.

"Vậy cô cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được để có sai sót." Hoàng Phu Tuyệt cười nói, đây chính là tiểu tử bảo bối của anh dùng tánh mạng mới sinh ra được, ngàn vạn cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đưa bảo bảo trong tay nhẹ nhàng thả vào trong ngực của cô y tá, có lẽ là bởi vì Thủy Băng Nhu đã bình an lại còn có được đứa bé, anh mới không nén được nụ cười trên khóe miệng.

Y tá trẻ tuổi nhìn nụ cười mỉm trong miệng Hoàng Phu Tuyệt, gương mặt đều đỏ, cô lớn như vậy, chưa từng gặp qua người đàn ông nào anh tuấn như vậy, chỉ là thật đáng tiếc, anh ta đã mang danh hoa có chủ.

"Yên tâm, sẽ không có gì sai sót." Y tá ôm đứa trẻ liền hướng về phía phòng trẻ sơ sinh đi tới.

Hoàng Phu Tuyệt quay đầu thâm tình nhìn Thủy Băng Nhu vẫn đang hôn mê.

"Cám ơn em, bảo bối, anh yêu em." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói.

Bon người Lý Hiếu Huyên đợi bên ngoài phòng sinh, nhìn thấy các bác sĩ nối đuôi đi ra, lo lắng tiến lên hỏi thăm.

"Các vị, đứa trẻ cũng bình an, là một đứa con trai, tôi đã giúp rất nhiều sản phụ sinh nở, chưa từng gặp qua sản phụ nào kiên cường như vậy." Bác sĩ nói.

"Tốt, tốt, cám ơn bác sĩ." Tâm trạng của mọi người rốt cuộc có thể thả lỏng rồi.

"Ha ha ha. . . . . . Tôi rốt cuộc có cháu ngoại để ôm rồi, cám ơn các vị đại thần phù hộ!" Lý mẹ thành kính chắp tay trước ngực, hướng về tứ phương nói.

"Ha ha ha. . . . . ." Nhìn thấy động tác của Lý mẹ, tất cả mọi người cùng cười.

Huynh đệ của anh rốt cuộc có một gia đình hoàn chỉnh rồi, rốt cuộc không cần hâm mộ gia đình của người khác rồi, Lạc Tân Thần vui mừng thầm nghĩ.

"Tốt lắm, tốt lắm, mẹ, có phải là mẹ nên về nhà nấu canh mang đến cho con gái nuôi của mẹ uống rồi không hả?" Lý Hiếu Huyên trêu ghẹo nói.

"YES! Đúng rồi, xuýt nứa mẹ quên mất rồi, về nhà nấu canh, Tiểu Huyên, con ở chỗ này chăm sóc Tiểu Nhu, ta với cha con trở về nấu canh." Lý mẹ lo lắng nói, không đợi Lý Hiếu Huyên trả lời liền lôi kéo Lý cha đi mất.

"Ha ha ha. . . . . . Nhìn bà ấy vui mừng kìa." Lý Hiếu Huyên lắc đầu một cái cười nói.

"Em còn chưa có ăn cơm phải không? Tôi đi mua cơm cho em." Lạc Tân Thần nghe được tiếng cười của Lý Hiếu Huyên, hai mắt sáng trong suốt nhìn cô nói.

"Vậy cám ơn anh." Lý Hiếu Huyên cũng không có khách khí, dù sao cô cũng chưa có ăn cơm no, hiện tại buông lỏng thở ra một hơi đã cảm thấy rất rất đói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.