Đêm khuya yên tĩnh, lúc này giữa vùng ngoại ô thanh tĩnh, có một tòa biệt thự vô cùng xa hoa, cảnh vật tĩnh mịch mà cao nhã, một mảng lớn đèn màu chiếu sáng cả căn biệt thự sang trọng. Trong một gian phòng rộng rãi sáng ngời trên lầu hai của biệt thự, căn phòng tràn ngập hơi thở cương dương, một bóng dáng cường tráng đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn như xuyên thấu qua cảnh sắc phía ngoài cửa sổ đắm chìm trong trong suy tư.
Cốc cốc cốc. . . . . . Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào trong căn phòng ngủ sáng ngời, cắt đứt trầm tư của chủ nhân.
Nghe được trả lời, một người giúp việc rất cung kính đi vào trong phòng ngủ, thấy cậu chủ đang đứng trước cửa sổ sát đất mở miệng nói: "Thiếu gia, phu nhân gọi cậu đi xuống, tiểu thư Ailie tới."
Nghe được lời người giúp việc nói, An Đông Nghê thu hồi suy nghĩ cau mày nói: "Ừ, biết rồi, nói lại là tôi sẽ xuống ngay."
"Vâng" người giúp việc nghe được trả lời theo dự liệu cung kính lui ra khỏi phòng.
An Đông Nghê mở cửa vừa đi tới cầu thang liền thấy tiếng cười của mẹ cùng một người khác có giọng nói mềm mại, dường như đang trò chuyện rất vui vẻ. An Đông Nghê mặt không biến sắc đi xuống lầu, một cô gái nhu nhược ngọt ngào trong nháy mắt thấy An Đông Nghê, gương mặt hồng hồng như quả táo, thẹn thùng cúi mặt, phụ nhân đoan trang bên cạnh thấy biến chuyển của cô gái không nghĩ cũng biết nhất định là con trai của bà xuống, không hổ là con trai của bà, mị lực lớn như vậy.
"Con trai, Ailie hôm nay vừa mới trở về nước đến chơi , con nên đưa cô ấy đi dạo một chút quanh thành S đi, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu" mẹ của An Đông Nghê, Chu Lệ Phương nói.
Vừa nghe lời Chu Lệ phương nói, gò má của Ailie đỏ hơn, nhỏ giọng kêu một câu "Chào An đại ca"
"Tốt lắm, các ngươi người trẻ tuổi nói chuyện phiếm đi, Ailie hãy xem đây như nhà của mình, có rãnh rỗi thường xuyên tới chơi, tối nay hãy cứ ở lại đây, ta đi nghỉ trước, ngủ ngon." Chu Lệ phương nói xong đi về hướng gian phòng của bà, không cho con trai bà có cơ hội cự tuyệt.
Thấy mẹ tác hợp rõ ràng như vậy, An Đông Nghê mày đẹp nhíu lại, hắn đã có cô gái hắn yêu mến, đời này sẽ không nhìn người con gái nào khác nữa, thế này thì những tính toán của mẹ là vô dụng rồi.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng làm trái ý của mẹ. Trong lòng của mẹ, hắn sẽ luôn luôn làm theo mọi sắp xếp của bà, chính là như vậy bà đã nuôi dưỡng hắn thành người có nội tâm như một con báo, ngoan ngoãn thuận theo cũng không có nghĩa sẽ không phản kháng, mà là lười phản kháng. Mẹ muốn tác hợp hắn cùng Ailie có lẽ là bởi vì gia thế phong phú của Ailie đi, nếu không bằng vào tính tình động một chút là đỏ mặt của cô ta ở trước mặt bà, mẹ sao có thể để cho cô ta trở thành nàng dâu của An gia (Nhà họ An).
Xem ra lần này là khiến mẹ thất vọng rồi, bởi vì nàng dâu An gia chỉ có thể là cô ấy, cô gái giống như thiên sứ Thủy Băng Nhu. Nhớ tới cô, trong lòng liền một hồi ngọt ngào, cô là người đầu tiên được uống nước cây sổ do hắn tự mình ép, đã hơn sáu tiếng đồng hồ không được nhìn thấy cô ấy, không biết lúc này cô ấy đang làm gì, có hay không nhớ tới hắn, tự mình nhớ cô nhớ đến sắp điên rồi, nếu như mà biết rõ nhà cô ấy ở đâu, lúc này hắn nhất định sẽ giống như mao đầu tiểu tử đứng ở cửa nhà cô ấy, nhìn cửa sổ phòng nhớ nhung cô ấy! Ha ha ha. . . . . Thì ra đây chính là tư vị tình yêu, thỉnh thoảng ngọt ngào thỉnh thoảng nhớ nhung. Nghĩ đi nghĩ lại, An Đông Nghê lộ ra nụ cười mê người.
Ailie thấy An Đông Nghê nở nụ cười, cho là hắn cười với cô, nhất thời trong lòng vui vẻ giống như ăn mật đường nói: "An đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Đến khi An Đông Nghê lấy lại tinh thần liền nhìn đến nụ cười thẹn thùng hạnh phúc của Ailie, nhíu mày nói: "Đi thôi" ngay sau đó liền đi trước bước ra ngoài, Ailie theo sát phía sau hắn. Ánh trăng chiếu lên trên người bọn họ, giống như kiểu đầy tớ sợ hãi theo sát ở phía sau ông chủ rất tức cười. Dọc theo đường đi, Ailie cũng cố gắng tìm đề tài để tán gẫu, chỉ là mỗi lần đều bị một câu nói của An Đông Nghê cự tuyệt, khiến cô không khỏi lúng túng.
"Con gái bình thường thích nhận được quà tặng gì?" An Đông Nghê đột nhiên dừng lại hỏi.
Vừa nghe đến quà tặng, Ailie cho là An Đông Nghê muốn tặng quà cho cô, vui vẻ cười nói: "Cái gì cũng được, chỉ cần là có một phần tâm ý, thì dù là tặng quà gì người nhận cũng sẽ rất vui vẻ."
"Ah, tôi hiểu rõ rồi, cám ơn em, khuya lắm rồi, đi về nghỉ ngơi đi!" Nghe được đáp án hắn muốn, An Đông Nghê dịu dàng nói.
Bác gái nói rất đúng, thích thì phải cố gắng đi tranh thủ, thật không hiểu nổi cô ở trước mặt người khác vốn giỏi về giao tiếp, nhưng ở trước mặt An đại ca liền thay đổi dễ dàng xấu hổ giống như một cô bé nữ sinh vậy, nhìn biểu tình của An đại ca, anh ấy chắc là thích loại nữ sinh can đảm đi, bằng không anh ấy làm sao lại nói chuyện dịu dàng đối với cô như vậy đây, nhất định là như vậy, xem ra muốn khiến cho An đại ca thích cô, sẽ phải biến thành can đảm (táo bạo) mới được.