Người Yêu Của Triều Tịch

Chương 4: Q.5 - Chương 4




Tôi mở mắt. Đau đầu quá… Trong lòng hơi lo lắng, Kiếm sao rồi?

Tôi đi ra đại sảnh, Dương Kiếm và Sa Lực Dã đang dọn dẹp đồ đạc với một nhóm đàn ông lực lưỡng khác. Thấy tôi ra, anh ngẩng đầu cười với tôi: “Bảo em ở nhà đợi anh, em lại ngủ quên mất. Con heo nhỏ lười biếng”.

Cảm giác của tôi sai rồi sao? Tôi cắn môi. Đè nén sự nghi hoặc xuống đáy lòng.

“Đi thôi. Hôm nay sẽ đi lặn”. Dương Kiếm cầm chiếc túi lớn đã sắp xếp xong, vươn tay về phía tôi: “Nghỉ ngơi khỏe chưa? Mỹ nhân ham ngủ?”.

Tôi tiến lên để anh nắm lấy tay tôi. Nhiệt độ ấm áp từ tay anh an ủi nhịp tim đập hỗn loạn của tôi. Ra đến trước cửa, tôi quay đầu lại, trong đại sảnh không còn gì cả. Mặt đất cũng rất sạch sẽ, trận hoan ái trong tuyệt vọng kia, là mơ sao?

Biển xanh nắng gắt. Tôi nhìn đường chân trời ngoài khơi, cách bao nhiêu mới là xa? Gần thế nào mới được xem là cận kề? Tôi lắc lắc đầu, xua tan suy nghĩ không giải thích được trong đầu. Tại sao… lại cảm thấy Kiếm lúc xa lúc gần? Do tôi suy nghĩ nhiều sao?

Tôi căng cứng người, sau đó lại thả lỏng. Đúng vậy, không cần quay đầu lại tôi cũng biết người sau lưng mình là ai. Trên thế giới này, chỉ có một người khi đến gần lại khiến lòng ngực tôi đau xót đến thế.

“Em sao vậy?” Dương Kiếm đưa tay ôm tôi vào ngực mình: “Say tàu à?”.

Tôi lắc đầu một cái, xoay người. Tại sao tôi lại lo lắng như thế? Tôi giơ tay vuốt ve má của Dương Kiếm, bị anh bắt lấy, hôn lên từng đầu ngón tay: “Triều Tịch, cảm ơn em”.

“Hả?”.

“Cảm ơn em hôm qua đã nói em yêu anh”.

Tôi nhìn đau đớn hiện rõ trong đáy mắt Dương Kiếm. Lòng co thắt, nhón chân nhẹ nhàng hôn anh: “Kiếm, em…”.

“Ra là trốn tới đây để thân mật!”. Bên cạnh truyền đến tiếng cười của một đám người. Tôi quay đầu, nhìn thấy Sa Lực Dã đang ranh mãnh nháy mắt với chúng tôi, mấy người đàn ông cao lớn kia thì huýt sáo.

Dương Kiếm cười nhẹ. Cúi đầu hôn lên má tôi: “Ra biển rồi thì phải chơi cho vui. Đừng nghĩ nhiều quá”. Dương Kiếm vừa cười vừa xoa đầu tôi: “Dưới đáy thuyền này có một chỗ lót bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy quang cảnh dưới biển. Đi xem nào, không chừng có thể nhìn thấy mỹ nhân ngư đó?”.

“Thấy mới lạ”. Tôi cười, nắm tay Dương Kiếm thật chặt, nén nỗi lo trong lòng xuống.

“Triều Tịch…”. Dương Kiếm khép hờ mắt, con ngươi dần tối đi: “Đừng nắm chặt như thế… anh sẽ nghĩ bậy bạ đó…”.

Mặt tôi lúc đỏ lúc xanh. Giơ tay đấm, bị Dương Kiếm ôm chặt trong tiếng cười của anh.

“Không phải biển cạn mới lặn được sao?”

Tôi ngồi bên cạnh mép thuyền, lo âu nhìn mấy người đàn ông đang nhanh nhẹn mặc đồ lặn, kiểm tra thiết bị lẫn nhau.

“Đây là dụng cụ lặn chuyên nghiệp chúng tôi khó lắm mới mượn được của công ty đào quặng cát Tây Ban Nha. Mấy người này đều là thợ lặn của công ty họ, không sao đâu”. Sa Lực Dã vừa đeo màng chân, vừa nghiêng đầu nói chuyện với tôi. Dương Kiếm mỉm cười ngồi chồm hổm xuống trước mặt tôi: “Không cần lo, anh đã từng được huấn luyện lặn dưới nước”.

Bên cạnh có mấy người đàn ông Tây Ban Nha huýt sáo với chúng tôi: “Cặp đôi này ân ái quá đi!”.

Tôi lo lắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, xanh trong, không có mây. Dưới ánh mặt trời, nước biển mang màu xanh thẫm, dịu dàng nhấp nhô như tơ lụa.

“Đàn ông rất thích những hoạt động chứa tính mạo hiểm”. Gina ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai tôi.

“Hải vực ở đây nổi tiếng an toàn, em đừng lo lắng”. Một người Tây Ban Nha cao lớn đứng lên, quay đầu nói với tôi một câu, nhất chân, nhảy phịch xuống biển: “Mọi người mau xuống đây đi!”

Dương Kiếm hôn tôi một cái: “Chờ anh về”. Rồi cũng đứng lên, nhảy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.