Hoan ái qua đi, Hồng Diệp cả người xụi lơ ở trong lòng người yêu.
Cô thở dài, quan sát biểu tình khuôn mặt anh, sau khi ăn no, vẫn còn có điều nghi ngờ .
“Em có thể nói cho anh biết, vừa rồi em đang phiền não điều gì vậy?" Sau khi nhìn chăm chú Tư Đồ Tĩnh, cô gái nhỏ mới thả lỏng tâm tư, lại nâng mắt tìm kiếm câu trả lời.
“Vâng. . . . . ." Chần chờ một chút, Hồng Diệp mới chậm rãi mở miệng, "Từ nay về sau có chuyện gì, anh có thể nói cho em biết đầu tiên không?"
"Bạn gái đương nhiên là có quyền được ưu tiên!" Tư Đồ Tĩnh mặc dù chỉ đáp một lời, nhưng thông minh còn hỏi lại " Ví dụ như chuyện gì nào? Sẽ không phải là chuyện khi nào anh rời giường, trước khi ngủ thường làm gì, đều phải xin phép em sao? Như vậy em sẽ rất mệt nha!"
“Khi các bạn gái trước tới tìm . . . . . . chuyện giữa anh và mấy cô gái đó . . . . ."
Không đợi Hồng Diệp nói xong, Tư Đồ Tĩnh đã chặn lời cô "Tiểu Diệp Tử, em nghe ai nói về chuyện trước kia của anh? Có nghi vấn thì hỏi trước với anh, chứ không nên để ở trong lòng. Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Hồng Diệp im lặng nhìn anh nhìn trân trối, đối với bạn trai thông minh nhanh nhẹn như vậy cô không phản bác được gì.
“Em nói xem ! Anh là bạn trai của em, có chuyện gì hẳn là phải nói cho anh biết đầu tiên." Khôn khéo như Tư Đồ Tĩnh, tuyệt đối truy cứu việc này tới cùng không buông tha cho cô.
"Không phải như vậy, em không có nghe mấy cô đó nói ?" Hồng Diệp trợn mắt, thật là một lời khó nói hết.
"Là ba mẹ em đối với việc chúng ta quen nhau có ý kiến?" Tư Đồ Tĩnh phán đoán nguyên nhân việc này, đã bắt đến ngọn nguồn tai họa .
Dùng tay che miệng lại, Hồng Diệp dùng trầm mặc thay lời đồng ý.
“Bên kia đã bắt đầu châm ngòi rồi ư?" Tư Đồ Tĩnh trên khóe miệng nhếch lên, đối với việc chuyện cũ bị truy ra cũng không cảm thấy quá giật mình. Nếu anh là cha mẹ của cô, chuyện sẽ chỉ sợ sẽ rất nhiều. . . . . .
Chỉ sợ Lâm Nghi Trinh khi lật xem lịch sử tình trường của anh, thì miệng sẽ sùi cả bọt mép ?
Mà khi nhìn đến cô gái nhỏ trong lòng không có ý muốn quay về Nhật Bản, nguyên nhân chỉ có một: Cô không muốn trở về !
Xem ra, cô thương yêu anh rất thật lòng .
Tư Đồ Tĩnh yên lặng, trong lòng suy nghĩ nên làm cách nào để ứng phó với tình huống trước mắt. . . . . .
"Không nên trách bà, mẹ chỉ là quá yêu em." Hồng Diệp lắc lắc cổ tay anh, cầu xin.
"Đồ ngốc!" Hôn nhẹ lên trán của cô, Tư Đồ Tĩnh đối với cô cam đoan, "Nếu có bạn gái cũ đến tìm, người đầu tiên anh nói chính là em."
“Anh thật tốt! Em rất yêu anh!" Nép chặt trong lồng ngực anh, Hồng Diệp nhẹ giọng nỉ non.
"Không nên khách khí. Anh mới phải cám ơn em đã tin tưởng anh, còn mật báo nữa chứ." Khóe môi của anh trên tóc cô di động, thoảng nghe mùi hương trên mái tóc của cô.
Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, dựa sát khi hắn trong ngực, lắng nghe tim đậpcủa hắn, trên má ửng hồng.
Cho tới bây giờ cô mới cảm thấy mình thật hạnh phúc. . . . . . Ở thời khắc này, cô cảm giác mình đã quá thỏa mãn.
----------------------
"Thực phiền mà!"
Chuông hết giờ học vang lên, Kỳ Trăn chạy đi đến phòng họp của hội học sinh, nhìn thấy hội trưởng hội học sinh đang ngồi ở bên trong, không khỏi mở miệng lớn tiếng than vãn.
Nói chuyện nhất định phải gấp rút đến như vậy sao?"Có ý gì đây?Có nhìn thấy tớ đang rất bận không?" Nhướng lông mày lên, Tư Đồ Tĩnh mỉm cười .
"Đúng rồi! Nhìn thấy cậu rất phiền." Kỳ Trăn thừa nhận, còn trực tiếp kéo ghế tới trước mặt anh, chính là cùng anh mặt đối mặt.
"Là thế này phải không? Cậu còn cố ý tìm ghế dựa, ngồi vào trước mặt chê bai ? Tôi đã làm cái gì chọc người khác à, làm cho cậu không vui như vậy?" Lại nhướng lông mày, Tư Đồ Tĩnh nụ cười trên mặt không thay đổi, lấy Kỳ Trăn ra đùa .
“Vậy, chúng ta gần đây có chuyện gì làm mọi người chú ý, cậu có biết không?" Kỳ Trăn một bàn tay chống cằm, nụ cười tươi, nhìn kĩ khuôn mặt tuấn tú đến từng cm, hai người hơi thở tương thông, dường như có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Việc này sao. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh nháy mắt mấy cái, còn không kịp tự hỏi, từ bên ngoài đã truyền đến tiếng thét chói tai.
Chết tiệt! Cửa không đóng? !
Tư Đồ Tĩnh trừng mắt nhìn nữ sinh mới vào gây chuyện, nhìn thấy Kỳ Trăn không nhúc nhích, lại còn ung dung nhìn, không hề có vẻ áy náy .
Anh thoáng ngồi thẳng lên lưng dán trên lưng ghế dựa, tư thế có chút cứng ngắc, quay đầu hướng nữ sinh ngoài cửa mỉm cười.
Mà ở bên ngoài nữ sinh đang thét chói tai cũng nhìn anh mỉm cười, thậm chí còn có ánh sáng của đèn lóe lên. . . . . . Ngồi đối diện Kỳ Trăn, hoài nghi mình thật ra là bị đặt trong hiện trường, người trước mặt là ngôi sao, à không phải là bạn học.
"Thảo luận cần phải im lặng, có thể giúp chúng tôi đóng cửa lại không?" Tư Đồ Tĩnh khuôn mặt căng thẳng.
Anh hoài nghi có phải Kỳ Trăn cùng anh có thâm cừu đại hận gì không, mới cố ý chọn bàn việc sau giờ học khiến cho nổi lên sóng to gió lớn như vậy . . . . . . Cái bà này rốt cuộc là muốn sao lại đây?
“Vâng, vâng, hai người cứ tiếp tục thảo luận, chúng tôi sẽ ở bên ngoài thay hai người canh chừng." Tiếp nhận trách nhiệm nặng nề nữ sinh nọ lập tức gật đầu, dùng mười hai vạn phần lấy lòng khẩu khí, cũng không đợi Tư Đồ Tĩnh nói gì, cánh cửa tức khắc đã bị đóng lại.
"Không phải như vậy. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh muốn giải thích cũng đã không kịp.
Đối mặt với cánh cửa, lần đầu tiên anh có cảm giác mình nói chuyện với tốc độ quá chậm, ôn hòa là sai lầm rất nghiêm trọng .
Ngoài cửa tiếng la hét ồn ào đã hạ xuống, hình như đã cố ý nhỏ giọng lại nhưng vẫn khiến cho người ta bực mình.
Anh đã muốn phát điên, bất chấp ngày thường có khí chất tao nhã vương tử thế nào, trừng mắt nhìn Kỳ Trăn, "Chết tiệt! Hiện tại là sao lại như vậy?" Nếu Kỳ Trăn là nam sinh, anh khẳng định đã túm cổ áo của cô chửi mắng một trận.
Cô có hiểu hay không, muốn để người khác chú ý không cần phải làm như vậy!
“Cửa do cậu bảo họ đóng lại, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi ?" Kỳ Trăn biểu tình thập phần vô tội.
"Tôi. . . . . . Đáng chết!" Một tay đặt lên trán, Tư Đồ Tĩnh vạn phần ảo não, còn không muốn làm trận này thêm hỗn loạn, rốt cuộc phải làm sao đây.
Đám nữ sinh kia tại sao lại ở bên ngoài thét chói tai? Cảm giác dường như là họ đã mai phục tại nơi đó lâu rồi. . . . . .
Mặc dù bên ngoài hành lang chưa từng cấm học sinh không được đi lại, nhưng hôm nay cho anh cảm giác. . . . . . Chính là nghiêm chỉnh đến kỳ cục.
"Tỉnh lại đi! Dù sao tệ nhất cũng chỉ là như vậy, có cái gì đâu?" Vỗ vỗ bả vai anh, Kỳ Trăn an ủi bạn tốt .
Còn có xử Kỳ Trăn hay không cũng giống nhau!
"Cái gì gọi là tệ nhất chỉ là vậy thôi? Cậu đang nói cái gì?" Đã muốn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán Tư Đồ Tĩnh không biết có thể kiềm chế đến khi nào, nhưng anh hy vọng có thể khống chế toàn cục, cho nên trừng mắt cô, muốn cô dùng lời nói vắn tắt nhất đem sự tình nói hết một lần.
Đừng làm loạn mà không trả lại cho anh sự trong sạch! Nếu không anh sẽ lập tức cùng cô chiến tranh ngay!
"Nghe nói chúng ta đang yêu?" Kỳ Trăn ngoài cười nhưng trong không cười, ném ra ảnh chụp đặt trước mặt Tư Đồ Tĩnh, muốn anh nhìn thấy rõ ràng.
Trở thành như vậy, cô đâu có lỗi gì đâu! Ai bảo Tư Đồ Tĩnh ngày thường muốn thử nghiệm hợp tác với mình, phá vỡ nội quy trường học, ở trên website bán đấu giá tung ra rất nhiều tấm ảnh chụp của hai người, lần này người chụp ảnh chính là đem sự việc ngày thường của họ làm cho người ta cảm giác tăng mạnh thành"Thăng cấp lên" thôi. Người này đã cầm máy chụp ảnh, mai phục phía sau bọn họ lâu rồi.
"Cái gì?" Anh cho rằng bất luận kẻ nào lan truyền chuyện xấu cũng sẽ không kinh ngạc, chỉ có trước mặt người này . . . . . .
Tư Đồ Tĩnh cầm tấm ảnh chụp, nhìn thấy ảnh hai người được chụp rất gần, mặc dù không chụp ngay chính diện khuôn mặt anh, nhưng tóc và chiều cao làm cho người ta vừa thấy đã biết là anh rồi.
Anh một tay đặt trên lưng Kỳ Trăn, cùng cô gần sát nhau thân mật, Kỳ Trăn đang khoác tay lên trên vai anh, nửa người cơ hồ dán tại lồng ngực của anh, làm cho anh nhìn như đang dìu cô. . . . . . Kỹ xảo chụp rất tinh vi, làm cho ai nhìn qua cũng cho là họ đang hôn nhau.
Khéo nhất là hai người đều đang mặc quần áo thể thao, góc độ lại rất khớp, chỉ có thân hình được chia ra tính, rất giống quảng cáo đồng phục thể thao dành cho cặp đôi.
Tư Đồ Tĩnh trừng mắt nhìn tấm ảnh chụp, khuôn mặt tuấn tú nổi gân lên."Tôi nhớ được ngày đó cậu. . . . . ." Ngày đó thân thể của cô nàng không thoải mái, anh mới dìu đi. . . . . .
“Cậu có biết cũng vô dụng! Tôi cũng biết vậy mà." Kỳ Trăn khoát tay, không cần anh nói tiếp.
Giáo viên không tin, các bạn học bên cạnh cũng không tin,chỉ hai người bọn họ tin tưởng vững chắc mình trong sạch, cũng chẳng để làm gì?
Nhìn Kỳ Trăn, Tư Đồ Tĩnh không nói gì thêm .
Hiện tại làm cho người ta có cảm giác dường như là bọn họ đang vụng trộm yêu đương, lại càng thêm hiểu lầm.
“Tấm ảnh này còn bị dán tại bảng thông báo của trường nữa, cho nên mọi người đều biết hết rồi, ai cũng cho là chúng ta là một cặp rất xứng đôi." Cô biết Tư Đồ Tĩnh không thích nghe, cho nên cô lược bớt đi đem trọng điểm nói một lần.
"A ──" Tư Đồ Tĩnh oán thán một tiếng, ngồi phịch trên ghế làm việc, ủ rũ đến cái gì cũng không nói được.
Thật là tùy tiện! Thích làm truyền như nào liền cứ như thế đi.
Đi ra tới cửa, Kỳ Trăn ngoái lại nhìn phía sau, nghĩ đến một câu quan trọng nói ra "Trên cơ bản tất cả mọi người đều chúc phúc ! Trừ em gái Nhật Bản kia. . . . . . Nghe nói khóc đến sưng mắt lên ."
Cô nói như vậy, còn không bị xử mới là chuyện lạ! Có thể trách người nào đây. Hắc hắc. . . . . .
Tư Đồ Tĩnh ngồi ở trên ghế khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn cứng đờ.
Giở trò quỷ gì đó trời? ! Cái này gọi là"Đi đêm lắm có ngày gặp ma" sao? Khi anh đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, không rảnh cùng Hồng Diệp hẹn hò lại làm ra vụ này ! Anh rốt cuộc phải xử lý thế nào mới ổn thỏa đây?
Trên mặt bàn là giấy quyết định việc giải quyết ở bãi đỗ xe, trên tay anh là ảnh chụp cùng Kỳ Trăn rất thân mật . . . . . .
Hai việc phiền phức đáng chết! Không thể đỡ được!
"Hồng Diệp, anh có việc muốn nói ."
Chặn đường của Hồng Diệp đi, Tư Đồ Tĩnh không cho cô đi đến xe riêng nhà Tá Đằng, muốn cô đối mặt với mình, đem việc hiểu lầm nói rõ.
Trốn tránh không phải là biện pháp, cô lảng tránh anh đã một tuần, còn chưa đủ sao?
"Muốn nói cái gì? Em muốn về nhà." Hồng Diệp cúi đầu, không muốn nhìn thấy bạn trai .
Cô sợ chính mình cuối cùng, sẽ cùng anh nói ra lời chia tay. . . . . .
Nhưng cô căn bản không hề muốn chia tay, chỉ là muốn giận anh một thời gian, nhưng với tính cách mạnh mẽ như vậy của anh, nhất định sẽ không giữ lại, vậy bọn họ thật sự có thể sẽ chia tay mất.
Vì tránh cho mình làm ra quyết định sai lầm, cô quyết định khi tức giận chưa hết thì sẽ không cùng anh nói chuyện.
Thanh âm lãnh đạm như vậy, Tư Đồ Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng nghe. "Em vẫn còn đang tức giận sao? Hãy nghe anh nói. . . . . ." Anh giữ chặt cổ tay cô, không cho cô đi.
“Em không có tức giận. . . . . ." Hồng Diệp gượng cười, thản nhiên giải thích " Em chỉ là muốn về nhà." Cô gần đây không có nói chuyện cùng anh, anh chỉ cần để cô yên lặng một chút là được rồi.
Để cô im lặng tự đối với bản thân, có nên tự hỏi tình yêu của họ rốt cuộc có thể hay không tiếp tục duy trì . . . . . . Bởi vì cô thật sự không muốn buông tay!
"Vậy được. Để anh đưa em về nhà." Nắm chặt cổ tay của cô, anh ép buộc đem cô kéo đến xe của mình, người lái xe nhà Tá Đằng nhận ra anh,cũng không hề đi ra ngăn cản.
“Em không cần anh đưa về! Nếu bị người khác hiểu lầm chuyện giữa anh cùng Kỳ Trăn, thì phải làm sao bây giờ?"Đã cố nén lại từ lâu những lời này..., vẫn là bất chợt từ trong miệng cô thốt ra.
“Anh cùng Kỳ Trăn? Không thể nào!" Tư Đồ Tĩnh không chịu buông tay.
“Em đâu có quản anh được hay không? Không có liên quan gì tới em." Hồng Diệp hất tay anh ra nhưng họ ở bên ngoài giằng co càng lâu, tỷ lệ bị nhìn thấy lại càng cao, cảm giác dường như có người đang chú ý đến hai người, Hồng Diệp toàn thân bắt đầu dịu lại.
Tuy rằng cuối thu sắc trời nhanh tối, nhưng đường tắt đến trường học vẫn còn có rất nhiều học sinh, bọn họ sau khi tan học nhìn thấy lại tung tin lên BBS, vậy thật là thảm đó.
"Tiểu Diệp Tử, theo anh đi !" Tư Đồ Tĩnh thấp giọng cầu xin.
Ở trong không khí lạnh lẽo, hai người giằng co nhau, anh biết Hồng Diệp đang băn khoăn sẽ bị mọi người chú ý mà thỏa hiệp, cho nên anh càng cầm chặt tay cô không chịu buông .
Ở trong tình huống khó xử, Hồng Diệp bị Tư Đồ Tĩnh kéo lên xe, nhanh chóng chạy nhanh khỏi bãi đỗ xe của trường .
Cô gái nhỏ lẳng lặng ngồi ở vị trí kế bên tài xế,gương mặt nhăn nhó, không cùng người kia nói chuyện.
Mà anh chàng mạnh mẽ đem người yêu kéo đến xe chính mình cũng không nói gì nữa, chỉ là im lặng lái xe, làm không gian thêm phần im ắng.
Em yêu người đó chứ không phải là yêu anh
Trong lòng cô mỗi một tấc đều thuộc về một người khác
Cô thực hạnh phúc nhưng hạnh phúc lại rất tàn nhẫn
Để cho anh vừa yêu vừa hận sâu sắc đến như vậy. . . . . .
Bài hát " Anh yêu em"
Không hiểu sao, bên trong xe CD lại truyền đến bài hát này, không khí đang giận nhau giữa hai người càng lên cao đỉnh điểm.
“Anh yêu người không phải là người yêu của mình, vậy người anh yêu là người nào?" Im lặng ngồi đó cô gái nhỏ đột nhiên nhẹ giọng lên tiếng.
"Đừng nói bậy ! Người yêu của anh hiện tại chỉ có mình em thôi!" Tư Đồ Tĩnh khuôn mặt tuấn tú có chút bối rối. Sao lại lại thành như vậy? Không còn cái CD nào khác sao? Sao lại tại đây trong thời điểm mấu chốt lại truyền đến bài hát thất tình này? Ngày xưa, anh thường thích nửa đêm vừa lái xe vừa hát, chạy đến ven biển, lệ vương đầy mặt. . . . . .
Khi đó, hát bài hát này anh rất thích, đã từng thề với chính mình không bao giờ có thể yêu ai nữa, cả đời phải một mình hát bài này, ai đó đã làm cho anh mất đi tình cảm lưu luyến. . . . . .
Đã từng chỉ thuộc về một mình anh- một người có tên là Đỗ Như Hủy.
Cho nên, trong cả đĩa CD chỉ có bài hát này.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh căn bản đã quên chính mình từng đau đớn như vậy, từ sau khi quen với Tá Đằng Hồng Diệp, cuộc sống của anh đã thay đổi, tâm tư của anh cũng đã khác xưa.
Anh tựa hồ đã lâu không nhớ lại việc Đỗ Như Hủy ở trong lòng anh làm cho anh đau đớn không nguôi. . . . . .
Đương nhiên, anh cũng quên ngoài đĩa CD này ra rốt cuộc có còn đĩa nào khác hay không. Nhanh tay tắt đi, anh tìm nút stop, nhưng máy móc tựa hồ có vấn đề, không có biện pháp bấm dừng được.
Bên cạnh cô gái nhỏ ảo não nặng nề, không thể khống chế cảm xúc, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống. . . . . .
Mặc kệ bài hát có phải hay không chính là tâm tình của anh, anh đều chịu không nổi không khí này, tắt CD đi ngưng hẳn bài hát " Anh yêu em" .
Hôm nay anh muốn cùng Hồng Diệp nói rõ ràng về mối quan hệ với Kỳ Trăn, cả chuyện của Đỗ Như Hủy nữa, cũng chuẩn bị đem tư tưởng trong lòng thổ lộ ra. Nhưng đột nhiên bài hát phá đám " Anh yêu em",đã quấy rầy kế hoạch, làm cho tâm tình của anh chịu ảnh hưởng không ít.
Thuận tay rút ra tờ giấy ,anh đưa cho cô gái nhỏ bên cạnh .
Hồng Diệp tiếp nhận giấy , im lặng lau đi nước mắt trên gương mặt, nhận lời trấn an của anh, nhưng không hề muốn nói suy nghĩ của mình ra.
“Em thật sự rất ghét anh sao?" Tư Đồ Tĩnh thật mạnh thở dài, nước mắt của cô làm cho anh không thể nói ra những lời trong tim. . . . . .
Anh bắt đầu có cảm giác mình đáng giận thật rồi!
Anh cho là mình có thể mang lại cho cô hạnh phúc, kết quả, anh cứ phải để cho cô rơi lệ. . . . . . Anh cảm thấy rất có lỗi!
“Anh muốn nói cái gì?" Đang lau nước mắt Hồng Diệp nghe thấy người yêu đang thở dài, toàn thân bỗng phản ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh nhìn thẳng vào anh.
Cô tại sao lại thấy anh thở dài? Hiện tại người bị hiểu lầm cùng Kỳ Trăn là anh mà ? Anh tại sao lại bày ra thái độ không thể chấp nhận được đối với cô ?
“Anh . . . . ." Cảm thấy cô băn khoăn, Tư Đồ Tĩnh biết người yêu đang hiểu lầm ý của mình, lời xin lỗi nghẹn ở yết hầu, nói không nên lời.
“Em không muốn chia tay! Anh đừng nghĩ em sẽ chấp nhận chuyện này."Lời đang nghẹn ở yết hầu cứ như vậy thốt ra! Hồng Diệp đang phẫn nộ như một con sư tử con, đối với việc bạn trai im lặng với cô ra sức bảo vệ tình yêu của mình.
Tốt lắm! Anh cũng không muốn chia tay. Tư Đồ Tĩnh nhếch khóe môi mỏng, cũng không mở miệng.
Anh muốn biết cô rốt cuộc đang muốn làm cái gì. . . . . .
“Anh đã hứa, nếu là xảy ra sự tình gì, nhất định người thứ nhất biết sẽ là em, kết quả không có. Anh cùng Kỳ Trăn thân mật như vậy, dựa vào gần như vậy. . . . . . Xem ra tấm ảnh căn bản vượt qua khoảng cách mà lần trước chúng ta đã cùng ước định, anh hẳn là muốn nói gì đi chứ? Ngay cả xe cũng dùng của Kỳ Hi, Kỳ Hi ngược lại đi xe đạp . . . . . . Hiện tại toàn bộ nữ sinh đều xác nhận anh cùng cô ta là một đôi. . . . . ." Hồng Diệp tức giận đến mức muốn đòi mạng, nước mắt rưng rưng.
Ở thời đại này, chỉ cần có một tin tức, sẽ có tin thứ hai, thứ 3. . . . . .Tấm ảnh hai người ôm nhau vô cùng thân thiết sau khi xuất hiện,trên BBS ngay lúc đó kèm theo việc Tư Đồ Tĩnh đem xe riêng của Kỳ Hi đi đến trường học .
Tuy rằng Kỳ Hi đã làm sáng tỏ rằng chính mình muốn tập thể dục, nên mới dùng xe đạp đi học, mới cho Kỳ Trăn mượn xe, nhưng vẫn là ngăn không được mọi người đối với việc "tình yêu củaTĩnh Trăn " thảo luận rôm rả.
Vì thế, bọn họ bị giáo viên gọi đến hỏi mấy lần, Tư Đồ Tĩnh cũng đưa ra căn cứ xác minh cùng giáo viên chủ nhiệm đó là do"Góc độ chụp"có vấn đề, ngày đó Kỳ Trăn bị bệnh, anh chỉ là"Giúp đỡ" cô, chứ không phải cùng cô hôn môi. Còn nhận lời về sau giảm bớt thời gian cùng Kỳ Trăn chơi bóng chung.
Giáo viên dựa theo căn cứ chính xác cùng việc Kỳ Hi, Kì Trăn giải thích thỏa đáng cũng không ngừng thảo luận, minh chứng của anh trong mắt mọi người, căn bản chính là giấu đầu hở đuôi.
Chính là thật sự có việc gì, mới cố ý gây bất hòa, nếu như không có cảm tình đặc biệt, làm gì có chuyện"Góc độ chụp" có vấn đề ? Như vậy đối với Kỳ Trăn thật sự là quá không công bình!
Một số nữ sinh là fan đội trưởng đội bóng rổ nữ ở trên BBS công khai phê bình Tư Đồ Tĩnh không phải đàn ông đích thực, rõ ràng thế nhưng không dám thừa nhận tình yêu, còn tìm Giáo viên, thầy hiệu trưởng che chở, phủ nhận quan hệ của bọn họ!
Fan của hội trưởng hội học sinh đương nhiên cũng công khai phản kích lại, nói Kỳ Trăn mới là cô gái giả dối, rõ ràng bên cạnh không có quan hệ ám muội gì, còn lôi kéo Tư Đồ Tĩnh đỡ đạn . . . . . Cô ta căn bản chính là chỉ thích con gái!
Tóm lại, trường học Thánh Tâm xôn xao vụ "Hư hư thực thực" hai người tình cảm lưu luyến, ở trên Internet ồn ào huyên náo, không ai nhường ai, hai phe ủng hộ"Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý", làm cho nước miếng tung bay, Hồng Diệp sâu trong đáy mắt, cũng thực đau lòng.
Cô ngay cả có được tấm ảnh chụp của anh cũng sau các nữ sinh kia nửa ngày, Kỳ Trăn lại có thể cùng sánh vai bên anh, hai người quang minh chính đại yêu đương thân mật . . . . . .Trên Internet oanh oanh liệt liệt, trường học cũng không còn tìm hiểu bọn họ thật giả ra là sao nữa, thật là rất đáng giận !
“Em có biết tất cả đều là giả dối không. Anh cùng Kỳ Trăn chỉ là bạn tốt, không tin, em có thể lấy điện thoại của anh ra gọi cho cô ấy để hỏi rõ ràng." Tư Đồ Tĩnh đưa ra di động, muốn Hồng Diệp chính mình hỏi Kỳ Trăn.
Tiếp nhận điện thoại người yêu, Hồng Diệp chăm chú nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh. . . . . .
“Em muốn xem qua tin nhắn thì sao?" So với việc nói chuyện với Kỳ Trăn, Hồng Diệp muốn có cơ hội tìm hiểu anh.
"Mời xem! Em có thể đọc tùy ý." Tư Đồ Tĩnh nhún vai. Nếu cô muốn như vậy, đối với tình yêu mới có cảm giác an toàn, anh sẽ khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng.
“Em lúc nào cũng có thể xem?" Không nghĩ tới việc anh lại hào phóng như vậy, nguyện ý để cô tùy tiện dùng điện thoại của mình?
"Người yêu của anh chỉ có một mình em. Nếu anh làm cho em có cảm giác không an toàn, anh nên làm một chút gì đó, để cho em nguyện ý tin tưởng anh." Nét tươi cười của anh có chút chua sót.
Hồng Diệp ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghe lời ngon tiếng ngọt của bạn trai, nắm chặt tay lại, bắt đầu cẩn thận nhìn, nước mắt lại không tự giác chảy xuống. . . . . .
"Đừng khóc! Anh thật sự không biết sẽ thành như vậy." Một tay ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, tiếng nói kèm theo áy náy.
"Ô ô. . . . . . Em rất khổ sở! Anh hại em rất khổ sở. . . . . ." Hồng Diệp nép trong lòng ngực của anh, lên tiếng khóc lớn.
"Thực xin lỗi, anh cùng Kì Trăn đều phải xin lỗi em, bọn anh không phải cố ý. . . . . ." Không phải cố ý bị chụp lén, không phải cố ý làm ra phong ba như vậy .
"Không cần!" Nước mắt giống như dòng suối phun trào, Hồng Diệp lớn tiếng thét chói tai "Không cần anh cùng cô ấy xin lỗi! Hai người không làm chuyện gì có lỗi với em, không cần xin lỗi! Anh là của em, em không thích nghe anh xin lỗi. . . . . . Em chỉ muốn anh yêu em!"
Tâm hoảng ý loạn Hồng Diệp ở trong lòng bạn trai, giống như đứa trẻ không hiểu thế sự vừa khóc vừa náo loạn, chính là không cần anh cùng Kỳ Trăn phải làm gì cả .
Cô rất sợ, rất sợ hãi, sợ Kỳ Trăn thật sự muốn cướp đi anh. . . . . .
Bởi vì không chỉ là ủng hộ "tình yêu của Tĩnh Trăn " người ta nói bọn họ rất xứng đôi, cô xem qua, thân hình hai người cao gầy, lại cùng nhiệt tình yêu thương, làm cho người ta cảm giác thật sự xứng đôi.
Giống anh em, lại vừa giống như người yêu. . . . . . Cô vĩnh viễn không chịu nổi cảm giác "Anh em", bởi vì cô rất ích kỷ, thích so đo, chỉ hiểu được khi yêu một chàng trai, không được để anh có vương vấn khác. . . . . .
Cô không thể mỉm cười nhìn anh cùng những cô gái khác thân mật. Cô sẽ không trở mặt, nhưng mà cô sẽ rất thống khổ, rất khổ sở. . . . . .
"Thực xin lỗi! Đừng khóc. . . . . . Anh nói xin lỗi là bởi vì chính anh đã làm em khóc, không phải là vì chuyện gì khác!" Tư Đồ Tĩnh đem cô gắt gao ôm ở trong lòng, đau lòng giải thích.
“Em sẽ ngừng khóc. . . . . ." Hồng Diệp vội vàng đem nước mắt lau đi.
Tuy rằng chuyện anh cùng Kỳ Trăn làm trong cô lòng đau đớn, nhưng chỉ vì vậy mà muốn chia tay anh, kỳ thật không coi vào đâu được.
Anh nguyện ý dỗ dành cô, còn yêu cô, cô không cần phải khóc. Nên khóc chính là những cô gái mê mẩn thèm nhỏ dãi Tư Đồ Tĩnh, không thể ở bên anh, chứ không phải cô!
Nghĩ đến đây, cô lại cười.
“Đồ ngốc!" Nhìn đến cô một phút trước còn hai mắt đẫm lệ, ngay sau đó lại nín khóc mỉm cười như cô gái nhỏ hàng ngày làm anh rất cảm động, hôn lên trán của cô .
Hai tay gắt gao ôm anh, cô rất thích nhiệt độ cơ thể của anh. . . . . .
“Anh mà lăng nhăng, em làm sao mà vẫn yêu anh như vậy chứ?" Tiếng nói anh ẩn chứa vô số hối hận cùng tự trách.
"Mặc kệ ra sao, em đều yêu anh! Không được tự nói chính mình xấu xa đâu!" Gắt gao ôm ấp lấy anh, Hồng Diệp thét chói tai phản đối.
Chặt chẽ ôm lấy cô, trong mũi tràn ngập hương tóc cô, Tư Đồ Tĩnh cảm động đến nói không ra lời, chỉ có thể gắt gao ôm cô, hưởng thụ thâm tình.