Vương An An ngủ không ngon, hơn nữa bên ngoài gió thổi quá to, từ trong phòng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Đến nửa đêm thực sự không thể nằm nổi nữa, cô liền đứng dậy đi uống nước.
Kết quả đi tới bàn mới phát hiện trong phòng không có cốc uống nước.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, vì chưa quen thuộc nơi này nên cô không biết công tắc bật đèn hành lang nằm ở đâu.
Cô mò mẫm đi xuống dưới tầng.
Lối đi xuống tầng dưới có một cái đèn nhỏ, chỉ không hiểu sao bây giờ cái đèn đó không sáng.
Vương An An ở quen nhà nhỏ rồi, giờ ở nhà to thế này, nửa đêm nửa hôm mò mẫm quả thật có chút đáng sợ.
Cô đứng bên cầu thang lần mò sờ công tắc đèn.
Đang lúc nghiêng người, mắt trái của cô liếc thấy có cái gì đó loé lên trong phòng bếp rồi lại biến mất.
Vương An An sợ hãi hét lên.
Mạnh Triệt giật bắn như lò xo, mặc quần áo ngủ chạy ra ngoài, vừa bật đèn hành lang vừa tìm nguồn gốc tiếng hét.
Vương An An đã sợ đến mức không nói nên lời, làm gì có cái gì đáng sợ hơn nửa đêm tối lửa tắt đèn nhìn thấy bóng đen.
Bất kể là người hay ma thì cũng đều không phải thứ tốt lành gì.
Sau khi Mạnh Triết tới, hai người cẩn thận tìm một vòng nhưng không thấy chút khác thường nào.
Vương An An kiên quyết kiểm tra lại tất cả các phòng một lần, ngay cả cửa sổ cũng khoá lại.
Cuối cùng hai người đến phòng Uông Uông. Phòng của Uông Uông cũng không có gì khác thường, Vương An An cúi người nhìn Uông Uông.
Chỉ thấy Uông Uông ngủ thật say, rõ ràng là chưa hề tỉnh lại, lần này cô nghĩ chắc mình hoa mắt rồi.
Mạnh Triết vẫn còn ngái ngủ mắng cô: “Cô nửa đêm không ngủ còn đi lung tung, làm tôi tỉnh cả ngủ rồi đây này, cô sợ thì bật đèn lên...."
Vương An An có chút chột dạ, dù sao cô cũng nhìn không rõ, mới liếc qua một cái, có lẽ thật sự là bị hoa mắt sao?
Cô ừ một tiếng, buồn bã trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Vương An An đã thức dậy. Thật ra tối hôm qua cô không ngủ được, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.
Lúc xuống tầng đã thấy Uông Uông đang ăn sáng.
Cô bước tới thở dài nói: "Uông Uông, anh ngủ ngon không, hôm qua tôi sợ gần chết, không biết có phải do tôi hoa mắt hay không mà nhìn thấy trong bếp có bóng người. Kết quả tôi và Mạnh Triết tìm một vòng chẳng thấy ma nào cả.”
Uông Uông liền trấn an cô, nói: "Nếu em sợ thì tới phòng anh ngủ đi.”
Vương An An cười cười sờ đầu anh một cái.
Thật kỳ lạ, nếu một người đàn ông trưởng thành nói với cô những lời này, cô nhất định sẽ cảm thấy người đó có suy nghĩ bất lương với mình. Nhưng đổi lại thành Uông Uông, cô lại cảm thấy rất tự nhiên, rất thân thiết.
Nhưng cô vẫn lo lắng cho cơ thể của Uông Uông, rất sợ thứ thuốc kia sẽ sinh ra tác dụng phụ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh. Vậy nên cô liền quan tâm hỏi mấy câu.
Uông Uông lại nói không thấy thân thể có vấn đề gì.
Lúc Vương An An đang ăn cơm mới chợt nhận ra Mạnh Triết không ở đây.
Lúc này Uông Uông mới nói: "À, Mạnh Triết đi mua đồ ăn, lần trước bọn anh mang nhiều đồ quá nên không mua được nhiều, anh ấy đi mua vài thứ, chắc khoảng chiều mới trở lại.”
Vương An An cũng không để ý, chỉ có hai người bọn họ, cô còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng chuyện bắt chước Cố Ngôn Chi thì không thể trì hoãn được.
Sau khi ăn cơm xong, Vương An An liền gọi Uông Uông tới phòng chiếu. Cô tìm đĩa trong ngăn kéo nhưng không thấy có cái nào thích hợp.
Trong lúc nghiên cứu đống đĩa, Vương An An chợt để ý thấy Uông Uông mặc quần áo khả mỏng.
Loại quần áo ngắn tay này mặc trong thành phố thì không sao, nhưng ở vùng ngoại ô này, nhiệt độ thấp hơn nhiều.
Vương An An liền dẫn Uông Uông đi tìm quần áo, dù sao nơi này là của Cố Ngôn Chi, trong nhà nhất định có đồ dùng cá nhân của anh ta.
Vương An An lục lọi một lượt, quả thật đã tìm ra được không ít thứ.
Cô biết sẽ có quần áo, chỉ không ngờ ở nơi Cố Ngôn Chi ít khi tới như thế này mà vẫn có nguyên một tủ quần áo lớn.
Bên trong phân loại rõ ràng: áo sơ mi, áo vest, cà vạt, tất…. Còn có cả đồ lót nam khiến cô vừa nhìn liền đỏ mặt….
Cô cố gắng phớt lờ những món đồ kia, tìm quần áo dày cho Uông Uông mặc.
Uông Uông đột nhiên trở nên hăng hái, không ngừng thay quần áo cho Vương An An xem giống như một đứa trẻ.
Mặc quần áo ở nhà thì không có gì khác biệt, đến lúc mặc âu phục thì mới thú vị.
Cố Ngôn Chi mặc âu phục luôn có phong cách của một nhà lãnh đạo. Nhưng không hiểu tại sao một bộ âu phục màu đen nghiêm túc Uông Uông mặc vào lại có dáng vẻ vừa hoạt bát vừa cợt nhả.
Anh lại còn cố tình chớp chớp mắt với Vương An An.
Động tác trêu ghẹo như vậy lại không mang tới chút cảm giác lỗ mãng nào, thay vào đó chỉ toàn là tình ý triền miên.
Vương An An bị anh nhìn phát ngại, đành ngồi xuống chiếc ghế giữa tủ quần áo, cố tình soi mói nói: "A, cái này hợp với cái cà vạt kia, đúng, cái đấy đấy.... Còn giày à, để tôi xem nào.... đôi đó, đúng đôi đó đó...."
Nhưng quần áo của Cố Ngôn Chi thật đơn điệu, chỉ có đúng ba màu đen, xám và xanh đen.
Vương An An đang cười cười chợt nghĩ đến điều gì đó, vui vẻ đều tan biết hết.
Cho dù cô không ngừng tự nhủ với mình biết bao nhiêu lần, nhưng hiện giờ quần áo Uông Uông đang mặc là của Cố Ngôn Chi, tất cả những gì bọn họ hưởng thụ cũng là của Cố Ngôn Chi…
Cảm giác giết người cướp của khiến trong lòng Vương An An cảm thấy không thoải mái.
Cô liền đứng dậy ngăn cản Uông Uông, kéo Uông Uông vội vàng đứng dậy theo cô ra ngoài luyện tập.
Vương An An có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại phải luyện tập mấy thứ khô khan này. Cố gắng quan sát cẩn thận, tìm hiểu tỉ mỉ về Cố Ngôn Chi, ghi nhớ tất cả những động tác thói quen của anh ta vào trong đầu.
Rốt cuộc Uông Uông cũng đã tiến bộ đôi chút, tốc độ nói chuyện đã chậm lại. Dù sao hai người cũng có giọng nói giống nhau, muốn bắt chước cũng dễ dàng hơn nhiều.
Uông Uông cố gắng luyện tập, hai người giống như hai đứa trẻ cùng nhau làm bài tập về nhà. Để thuận tiện, Vương An An ngồi khoanh chân trên mặt đất, Uông Uông cũng bắt chước ngồi bên cạnh cô.
Hai nguời vừa xem vừa bắt chước, sửa lại, rồi lại bắt chước….
Nhưng trong lúc luyện tập lại nghe thấy tiếng lá cây tán loạn bên ngoài.
Lúc này Vương An An mới phát hiện không biết trời đã tối sầm từ lúc nào, nhìn có vẻ như sắp có giông to.
Cô chạy vội xuống tầng kiểm tra tất cả các cửa sổ. Lúc đang kiểm tra thì mưa đã xối xả tuôn xuống như trút nước, nhìn qua cửa sổ, bên ngoài đã là một màn mưa trắng xóa.
Mưa to trong thành phố thì thấy bình thường, nhưng giữa vùng núi rừng thế này quả thật có hơi kinh khủng.
Cây cối ngả nghiêng, sấm chớp ầm ầm, trời càng ngày càng tối.
Lúc này cả hai người đều không còn tâm trạng luyện tập nữa. Vốn đã chán luyện tập, Vương An An liền chạy đến phòng chiếu phim tìm phim xem.
Sau khi cô chọn mấy bộ, bỏ vào đầu đĩa mới phát hiện ra toàn đĩa phim tiếng nước ngoài. Nếu là tiếng Anh cô còn có thể dựa vào phụ đề mà đọc hiểu một ít.
Nhưng đây đều là tiếng Pháp, nhìn bìa có vẻ như toàn là những bộ phim văn nghệ buồn bẻ, chán ngắt.
Cuối cùng cô tìm được đĩa phim Titanic, trong thời tiết mưa to gió lớn thế này còn xem loại phim về thảm hoạ thật đúng là thú vị.
Vương An An liền kéo Uông Uông ngồi xuống ghế salon xem phim.
Cô rất thích bộ phim này, nhưng đúng đến đoạn hay nhất thì Mạnh Triết gọi về.
Vương An An vội vàng nhận, nghe thấy Mạnh Triết ở đầu bên kia thở hổn hển: “Cô Vương, ngại quá, hôm nay tôi không về kịp rồi, gió lớn làm đổ cây, chặn cả một đoạn đường. Tôi hỏi người trong khi thì họ bảo ngày mai mới có thể dời cái cây kia đi được….”
Vương An An nói không sao, dặn anh chú ý an toàn.
Nhưng Mạnh Triết ở đầu bên kia lại dặn dò cô: “Tôi không về được, làm phiền cô Vương cho nhân cách kia uống thuốc đúng giờ. Tôi đã đặt thuốc ở ngăn tủ thứ ba trong phòng bếp, tổng cộng có ba lọ, mỗi lọ ba viên. Cô nhất định phải nhớ kỹ, trước sáu rưỡi phải cho cậu ấy uống, nếu đến bảy giờ mà cậu ấy vẫn chưa ngủ, cô phải tăng liều, cho cậu ấy uống thêm mỗi loại hai viên. Cô hiểu không, chuyện này rất quan trọng, nhất định không được bỏ hoặc muộn giờ.”