Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chương 25: Chương 25




Vương An An lập tức đứng bật dậy, tát Cố Ngôn Chi một cái. Cô tức muốn dựng cả tóc, không kìm chế được mắng một câu: "Đồ lưu manh! !"

Cố Ngôn Chi ngẩng đầu nhìn cô.

Biểu cảm của anh xưa nay rất ít khi thay đổi, giờ lại càng không, giống như thể trên mặt anh ta không phải da mặt mà là một lớp mặt nạ.

Sau mấy giây im lặng nhìn chằm chằm Vương An An, anh cúi đầu lau khoé miệng. Anh lau không phải vì Vương An An đánh anh, mà bởi vì vừa rồi hai người họ hôn nhau quá mức nhiệt tình, khoé miệng anh còn dính chút nước miếng của Vương An An.

Vương An An tức muốn chết!

Cô đang bị đùa giỡn, bị đùa giỡn!

Cô tức giận giơ tay muốn đánh, nhưng lần này Cố Ngôn Chi không ngồi chờ chết, mà đưa tay túm chặt tay cô.

Hai nguời cứ giằng co như vậy.

Vương An An trừng mắt, Cố Ngôn Chi lại rất nhẹ nhàng. Đối với anh, sự công kích của Vương An An không đáng nhắc tới, dáng vẻ của anh quả thật giống như đang trêu chọc Vương An An.

Bởi vì bộ phim có vẻ không hấp dẫn người xem lắm, cho nên trong rạp có khá nhiều người không tập trung. Thế nên tình huống của hai người bọn họ đương nhiên nhanh chóng bị người ta phát hiện, mọi người đều quay đầu nhìn hai người.

Vương An An không muốn bị người ta nhìn như vậy liền thả lỏng tay, nhưng vì không cam lòng nên cô cầm túi bỏng ngô đổ lên người Cố Ngôn Chi.

Sau đó cô cầm túi xách của mình chạy ra ngoài.

Cố Ngôn Chi cũng ra ngoài theo, nhưng anh đi chậm rãi, lúc đến gần cửa thì dừng lại.

Ra đến bên ngoài, Vương An An thực sự tức không chịu nổi nữa liền quay người vung túi xách đánh Cố Ngôn Chi.

Lần này Cố Ngôn Chi ngoan ngoãn lạ thường, không phản kháng, không ngăn cản, chỉ khó hiểu nhìn Vương An An. Chờ Vương An An không đánh nữa mới uất ức hỏi cô: “An An, em sao vậy?”

Vương An An thở hổn hển, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Thần thái cử chỉ cảm giác này. . . . . .

Không thể nào! ? Uông Uông đã quay lại rồi sao ! !

Cô tức giận giật giật tóc, vì quá mệt nên ngồi bệt luôn xuống bậc thang trước rạp chiếu phim.

Ôm túi xách vào trong ngực, cô cúi đầu hơn dỗi.

Uông Uông vẫn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngoan ngoãn giống như một chú chó nhỏ làm sai việc đang chờ Vương An An phạt.

Ánh mắt Vương An An hoàn toàn ngây dại giống như vừa phải chịu kích thích rất lớn vậy.

Cô không hiểu rốt cuộc Cố Ngôn Chi có ý gì, đang yên đang lành lại xuất hiện, mà xuất hiện rồi lại bất chợt biến mất. Tại sao anh ta có thể làm vậy với cô chứ?

Cô không tự đại đến mức cho rằng Cố Ngôn Chi thích cô.

Mà nếu thích cô sao lại có thái độ như vậy?

Vừa xuất hiện liền ‘gặm’, mà không gặm sạch sẽ thì không chịu ngừng! !

Làm gì có cái đạo lý ấy!!!

Mà không chỉ có thế. . . . . .

Cố Ngôn Chi xuất hiện quá đúng lúc, luôn là những khi cô không hề đề phòng. Nếu không phải trong rạp quá tối, cô nhất định sẽ nhận ra…

Cứ như thể anh ta nắm rõ hành tung của bọn họ vậy….

Vương An An cúi đầu suy nghĩ, cô luôn cảm thấy mình bỏ quên điểm mấu chốt gì đó.

Đầu óc cô rối tinh rối mù. Cô cố gắng suy nghĩ, luôn có cảm giác mình sắp bắt được điều gì đó, nhưng cuối cùng lại bắt hụt….

Đợi đã nào...! !

Dường như nghĩ ra điều gì đó, cô sợ hãi đến nỗi không thốt nên lời. Trời ạ, sao cô có thể chậm hiểu như vậy!!!!

Uông Uông từng nói với cô, nếu Cố Ngôn Chi không thích sẽ xuất hiện để ngăn cản anh…

Như vậy, như vậy nghĩa là…..

Vương An An kinh ngạc nhìn Uông Uông.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ Cố Ngôn Chi luôn biết Uông Uông muốn làm gì?

Sao có thể?

Nếu quả thật như vậy, chuyện giữa cô và Uông Uông anh ta đều biết, những lời cô nói với Uông Uông, vẻ mặt cô dành cho Uông Uông …….

Chẳng lẽ những lời nói, cử chỉ quan tâm đến nhau cũng đều bị Cố Ngôn Chi thấy được! ?

Cô ngẩng đầu, cô biết mình đang nhìn Uông Uông, tuyệt đối không phải Cố Ngôn Chi!!!

Cô vội vàng bác bỏ phỏng đoán của mình….

Không thể nào. . . . . .

Cố Ngôn Chi sao có thể nhìn bọn họ, anh ta ghét cô như vậy cơ mà. Nếu quả thật nhìn thấy, anh ta còn có thể để cho bọn họ bình yên bên cạnh nhau sao?

Cô liền quay đầu nhìn về phía Uông Uông, trên đầu Uông Uông còn dính mấy hạt bỏng ngô, nhưng anh cũng không để ý, chỉ chăm chú nhìn cô.

Vương An An có chút áy náy, vội giúp Uông Uông lấy hạt bỏng ngô dính trên tóc xuống, vừa làm còn vừa hỏi anh: “Uông Uông, tôi không giận anh, vừa rồi tại Cố Ngôn Chi xuất hiện, là tôi tức anh ta…. Tôi có cảm giác rất kỳ lạ, không phải các anh không lệ thuộc vào nhau sao.... Nhưng sao bây giờ cảm giác như chuyện gì Cố Ngôn Chi cũng đều biết vậy. . . . . ."

Cô biết một chút về đa nhân cách. Trước đây vì muốn hiểu thêm về tình trạng của Uông Uông, cô đã mua một ít sách về xem. Mặc dù trong sách nói người đa nhân cách thường có một nhân cách mạnh mẽ hơn làm chủ, chuyên môn dùng để phối hợp các nhân cách với nhau. Thậm chí nhân cách chủ đạo ấy còn có thể điều khiển nhân cách nào xuất hiện, nhân cách nào biến mất. . . . . .

Nhưng Uông Uông và Cố Ngôn Chi không giống vậy, bọn họ là hai mặt, dĩ nhiên không cần nhân cách mạnh phối hợp quan hệ của bọn họ.

Vương An An chăm chú nhìn Uông Uông, cô hi vọng Uông Uông có thể đưa ra đáp án mà cô muốn.

Nhưng nét mặt Uông Uông lại có vẻ mất tự nhiên.

Mặc dù Vương An An không muốn chấp nhận, nhưng thấy Uông Uông như vậy, cô đã mơ hồ có đáp án.

Cô không thể lập tức tiếp nhận được đáp án này, vội đứng lên, bước nhanh về nhà.

Sao có thể như vậy được chứ. . . . . .

Trong đầu cô không ngừng hiện lên cảnh khi cô nói chuyện với Uông Uông, một đôi mắt khác cũng đang nhìn cô, nhìn nét mặt cô, nghe cô nói, biết cô đang nghĩ gì….

Sau đó trong lòng thì phỉ nhổ cô, một đứa con gái ngu ngốc động dục. . . . . .

Cho nên Cố Ngôn Chi mới xem thường cô như vậy, nói với cô những lời độc ác như vậy, cho nên mới có thể ghét cô như vậy….

Uông Uông vẫn đi theo phía sau cô, nhưng cô không có tâm trạng để ý đến Uông Uông, nhất là khi nhìn thấy gương mặt đó, quả thật giống như bị kích thích. Thậm chí mấy lần Uông Uông đến gần cô, cô liền quay đầu đẩy Uông Uông đi, cố gắng đẩy Uông Uông ra khỏi tầm mắt của mình.

Nhưng Uông Uông nhất quyết không chịu đi, thấy Vương An An tức giận như vậy, anh liền cản thận đi theo sau lấy lòng cô.

Mỗi khi quay đầu lại, Vương An An có thể nhìn thấy Uông Uông vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên quyết đi theo cô.

Cô không muốn tổn thương Uông Uông, nhưng cô cũng không có cách nào đối mặt được với chuyện này. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi, không chút nghĩ ngợi bảo tài xế lái xe đi.

Cô chưa bao giờ bỏ lại Uông Uông một mình trên đường. Uông Uông gọi điện thoại cho cô cô cũng không nhận.

Cô chỉ cảm thấy buồn nôn. Rõ ràng hai người họ yêu nhau nhưng tình hình hiện giờ lại giống như thể có một kẻ bàng quan đứng xem bọn họ tâm tình. Hơn nữa kẻ bàng quan kia lại chính là người mà cô không muốn gặp nhất!!!

Không, không, cái này so bàng quan còn ghê tởm hơn, bàng quan thì chỉ là xem qua loa…. Còn tình trạng bây giờ chính là xem truyền hình trực tiếp!!!

Vương An An không biết lúc cô và Uông Uông tình nồng ý mật, lúc hai người yêu nhau, Cố Ngôn Chi có cảm nhận được hay không…..

Nhưng cô không muốn hỏi Uông Uông, bây giờ cô không muốn gặp ai cả, trong đầu cô đang rất loạn. Cô nhớ mình không chỉ một lần nói xấu Cố Ngôn Chi trước mặt Uông Uông, nói rằng Cố Ngôn Chi độc mồm độc miệng, bá đạo âm hiểm, bất lịch sự…

Nếu có người nói xấu sau lưng cô như vậy, cô nhất định cũng sẽ ghét người kia vô cùng giống Cố Ngôn Chi…

Tất cả đã rõ, vì sao Cố Ngôn Chi lại có ác cảm với cô bài xích cô. Tất cả vì muốn cô rời xa Uông Uông...

Đúng vậy, anh ta chắc chắn không muốn thấy cô và Uông Uông ở bên nhau, cho dù cô cảm thấy tình cảm của cô và Uông Uông vô cùng trong sáng, nhưng trong mắt Cố Ngôn Chi, cô cũng chỉ như con muỗi cái bay loạn phát tình lung tung thôi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.