Giống như bị người ta đập mạnh một cái vào gáy, Vương An An có chút sợ hãi, trong lúc nhất thời cô liền im lặng, người bảo vệ kia lại hỏi cô có muốn đi vào nhà hay không, nếu muốn anh ta sẽ xin phép bên trong.
Vương An An lắc đầu nói lần sau lại đến, nói xong liền bỏ chạy thật nhanh.
Không biết tại sao cô lại nhớ lại hồi tiểu học, lúc ấy cô vừa ngô nghê vừa ngốc nghếc, ngồi cùng bàn là một cô bạn vừa xinh đẹp vừa nữ tính, không biết tại sao đám con trai trong lớp lại ghét, luôn bị ức hiếp.
Cô rất nghĩa khí tức giận thay bạn cùng bàn, thời tiểu học con gái bao giờ cũng dậy thì sớm hơn con trai, hơn nữa cô lại ngốc như vậy, thật sự đuổi đám con trai kia chạy tán loạn.
Cuối cùng ngần ấy năm trôi qua, cô gái nhỏ yếu ớt và anh bạn cá biệt lại thành một đôi, mọi người còn nói đùa Vương An An, nói cô không hiểu tình hình, nhỏ như vậy đã phá hư đôi uyên ương người ta.
Vương An An không hiểu sao lại nhớ tới chuyện này, lúc về nhà liền nổi da gà, quả thật muốn lui cũng không được nữa.
Nhưng cô cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, Cố Ngôn Chi ngoài hai mươi đã quản lý một công ty lớn như vậy, còn ngây thơ giống như học sinh tiểu học sao?
Cô mang một đầu đầy tâm sự về nhà, không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không khiến thân thể có vấn đề, cô cũng không để ý nhiều, nhưng đồng nghiệp xung quanh lại chạy đến hỏi cô có phải đang giảm cân hay không, có bí quyết gì hay không.
Lời này khiến cô thể giải thích được, cô cũng thấy mình ăn không ít cơm, nhưng nhiều người nói như vậy, cô liền cân thử, quả thật lần này khiến cô hết hồn, cô cao một mét sáu, mặc dù hơn 110 cân, cũng có chút da chút thịt, nhưng cô không nghĩ ra tại sao tự nhiên cô lại gầy đi hơn 10 cân…..
Không trách được hai ngày trước mẹ cô còn hỏi cô dạo này làm sao, đang tốt lại gầy thành như vậy…..
Lần này cô không dám phớt lờ, chạy nhanh đến bệnh viện kiểm tra một phen.
Cô có chút hoài nghi về nội tiết của mình, nếu không thì cũng là hệ tiêu hoá…..
Lúc bác sĩ kiểm tra, không biết sao chợt hỏi cô một câu, gần đây trong người có chỗ nào khó chịu hay không.
Cô buồn bực, khó chịu thì hình như không có, chỉ là có lẽ cổ mình hoạt động nhiều quá, nên cảm giác như có một cái gì đó nghẹn ở trên cổ, chỉ là cái đó rất nhỏ, ấn vào cũng không đau, cô cũng không để ý lắm.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, cẩn thận dặn cô đi chụp X-quang một chút.
Vương An An vội vàng lắc đầu nói: "Dạ dày tôi không thỏai mái, buổi tối đổ một ít mồ hôi, chắc là do suy nghĩ quá nhiều…. Bác sĩ cho tôi một ít thuốc dạ dày là được rồi.”
Cuối cùng bác sĩ không nói gì, nhưng vẫn đưa cho cô tờ phiếu kiểm tra, nói cô cần phải đi kiểm tra một chút.
Vương An An có chút sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị bệnh, giờ phải đi kiểm tra, trong lòng vẫn tự trấn an mình, có phải bác sỹ kia đã quá quan trọng hoá vấn đề hay không, hay đây là một cách để kiếm tiền cho bệnh viện?
Kết quả kiểm tra rất nhanh chuyển tới.
Lúc cầm tờ kết quả cho bác sĩ xem, bác sĩ không lập tức nói cho cô biết kết quả, mà nhìn đi nhìn lại tấm phim nhiều lần, sau đó mới nới, “Cô gái, tốt nhất là cô vẫn nên bảo người nhà tới đây một chuyến…”
Vương An An lặng người, không tự chủ vuốt vuốt chỗ cổ có vấn đề, dừng lại một lúc, cô mới tỉnh táo hỏi: “Làm phiền bác sĩ, có chuyện gì bác sĩ cứ nói thẳng với tôi, cha mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, nói khó nghe một chút, tôi có bị làm sao hay không, bọn họ lại bị hù họa mà phát bệnh...."
Bác sĩ kia đại khái nói thêm vài trường hợp, cuối cùng nói nói, "Xem tấm phim này, bước đầu hoài nghi tuyến dịch limpha của cô có vấn đề, nếu như có điều kiện, tôi đề nghị cô nên làm xét nghiệm PET"
Vương An An cũng không hiểu mấy cái đó, nhưng tuyến dịch limpha đã từng nghe qua, nhưng cụ thể phải làm gì, ngay cả hình dung cô cũng khong biết, liền ồ một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ cầm hóa đơn từng bước kiểm tra.
Mới đầu cô còn mơ mơ hồ hồ, cảm thấy việc nhỏ này không có gì quan trọng, nhưng lúc đợi kết quả xét nghiệm, có người nói chuyện phiếm cùng cô, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Người nọ nhìn cô trẻ tuổi như vậy còn tưởng rằng cô đến lấy kết quả cho ông bà già, liền kể khổ với cô rằng trong nhà có người bị bệnh ung thư, tiền xài như nước cũng không chữa được... Cứ phải chịu đựng như vậy.... Nhìn ông bà già phải chịu khổ như vậy quả thật là nghiệp chướng a....
Vương An An đặt kết quả cẩn thận trong túi xách, cô vẫn không thể tin được, ngày mai rảnh rỗi cô phải đến bệnh viện khác kiểm tra lại một lần nữa.
Cô không dám nói với người trong nhà, cô cố gắng dùng lý trí để xử lý chuyện này, mặc dù cô ngây ngốc, làm gì cũng không để tâm, nhưng cô vẫn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm... Không thể dọa cha mẹ cô được.... Đời này hai người họ không thể trông cậy vào ai khác, chỉ mong cô có thể khỏe mạnh, cô không thể tàn nhẫn như vậy. . . . . .
Cô cứ như vậy trở về nhà, lúc tới dưới lầu mới phát hiện ra xe đạp của cô còn để ở cổng bệnh viện, thế là cô lại gọi xe đến lấy....
Cứ như vậy đến khi về nhà trời đã sẩm tối.
Sau khi về nhà, đi ngang qua nhà vệ sinh, cô đã nghe thấy cha mẹ cô đang nghĩ cách làm thế nào để thông bồn cầu.
Cô liền đi vào nhà vệ sinh nhìn một cái, chỉ thấy cha mẹ cô đang cúi đầu nghiên cứu, dáng vẻ này khẳng định cô sẽ cười không ngừng.
Nhưng lần này cô lại không cười nổi, cô cẩn thận cất kết quả kiểm tra vào trong phòng ngủ, sau đó thay quần áo đi ra.
Lúc cô còn nhỏ thì còn thuê người tới thông bồn cầu, giờ vừa đến nhà vệ sinh, cô liền chủ động nói: "Bố mẹ đừng gây rối nữa, để con làm cho . . . . . ."
Hành lang nhà bọn họ quá dài, hơn nữa còn phá đi xây lại mấy lần, những năm gần đây không phải rỉ nước thì cũng là tắc bồn cầu, mẹ cô cũng không có chuyện gì thì cũng hò hét muốn chuyển nhà, nhưng hò hét nhiều năm như vậy, nhà bọn họ cũng chưa từng chuyển đi.
Cô nghiêm túc thông lên bồn cầu, tắc cũng không sâu lắm, giống như vừa rồi mẹ cô lại đổ thức ăn thừa vào đó.
Sau khi xong xuôi, cô thở phào một cái.
Lúc ra ngoài, mẹ cô thấy mắt cô hồng hồng, còn tưởng rằng cô chịu uất ức gì, nói thầm với cô, "Ai nha, nha đầu mày bị làm sao vậy, mẹ cũng không bắt mày phải đi thông bồn cầu, mày còn cậy mạnh...."
Vương An An tất nhiên không phải vì chuyện đó, chỉ là trong lòng cô khó chịu, cô nói bằng giọng mũi: "Con cũng không uất ức gì.... Chỉ là con cảm thấy bố mẹ lớn tuổi rồi..... tìm người đến đây cũng chỉ tốn vài đồng, vừa cúi đầu vừa khom lưng , lớn như vậy sổ tiết kiệm kia làm gì a...."
"Không phải tiết kiệm sống qua ngày sao, mày còn chưa kết hôn, không phải sắm đồ cưới cho con sao..." Mẹ cô vẫn thầm thì mấy lời càu nhàu kia.
Vương An An cũng không lên tiếng, cô cũng chẳng buồn làm gì, trong lòng đau như cao cứa, cô không biết mình làm thế nào để che giấu đi.
Hôm sau cô dậy thật sớm, cô đến một bệnh viện khác làm kiểm tra toàn diện.
Lần này là đi có mục đích, kết quả kiểm tra rất nhanh có.
Sau đó Vương An An giống như còn trong mộng, mơ hồ nhớ lúc làm việc mình còn mắc sai lầm, giờ nghỉ trưa ăn cơm còn lẩm bẩm đến phòng nhân sự nghe ngóng chuyện bảo hiểm y tế.
Sau đó cô tới tìm Cố Ngôn Chi, nhưng tiếc là Cố Ngôn Chi lại đi công tác rồi.
Cô đợi Cố Ngôn Chi thật lâu, đợi đến khi trời tối đen, một chiếc xe màu đen mới xuất hiện, ánh đèn nhức mắt chiếu lên người cô.
Cô giống như bị đau nhói, nước mắt tràn ra, nếu người bên trong xe là Uông Uông, cô nhất định đã nhào đến.
Cô cố gắng kiềm chế đi tới trước mặt Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi cũng không xuống xe, mà vững vàng ngồi ở trong xe.
Cô nhìn Cố Ngôn Chi, cố gắng hòa hoãn quan hệ với Cố Ngôn Chi, nhưng cô chưa từng yếu thế như vậy trước mặt Cố Ngôn Chi, lúc này còn chưa lên tiếng, nhưng tim phổi khẽ phát run.
Ngón tay cũng lạnh như băng.
"Làm ơn." Cô không thể không cầu khẩn "Cố tiên sinh.... Anh làm ơn.... để tôi gặp Uông Uông được không...."
"Cô chặn đường tôi." Cố Ngôn Chi lạnh nhạt nói xong, cũng không thèm nhìn cô một cái.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, rốt cuộc không kiềm chế được, Vương An An bật khóc.
Cố Ngôn Chi chán ghét quay đầu đi, nét mặt chán ghét vô cùng.
Vương An An giống như mất hết lý trí, chợt gõ cửa xe, lớn tiếng kêu: "Mở cửa a, Uông Uông anh ra ngoài đi, em nhớ anh lắm, Uông Uông, em nhớ anh lắm.... Để em gặp anh được không...."
Cô dùng sức mở cửa, nhưng cửa xe đóng chặt không nhúc nhích.
Có lẽ là bị cô làm phiền, rốt cuộc Cố Ngôn Chi cũng mở cửa xe bước ra.
Vương An An chẳng quan tâm nhiều, cô ôm chặt Cố Ngôn Chi, hai tay ôm lấy mặt anh, nhón chân lên, không ngừng vuốt ve, tuyệt vọng kêu: "Uông Uông. . . . . . Uông Uông, anh ra ngoài a.... mau ra đây a. . . . . . An An muốn gặp anh. . . . . ."
Cô uất ức vô cùng, không hiểu tại sao mình lại mắc phải bệnh này, cô nghĩ thế nào cũng không thông, có lẽ bởi vì cô ham ăn những món bên đường kia sao. hay là từ nhỏ đến lớn cô và mẹ đều tiết kiệm như vậy, thấy đồ ăn thừa thì không bỏ được... mỗi lần ăn đều làm nóng lại.... hay là... do số cô quá xui xẻo...."
Cô rối loạn bất lực quấn lấy Cố Ngôn Chi, cũng không hiểu tại sao lại ôm lấy Cố Ngôn Chi khổ sở khóc.