Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chương 42: Chương 42






Vương An An nghĩ đầu mình nhất định là hỏng mất rồi, những người khác gặp phải loại chuyện này không phải là vô cùng khó chịu, thì chính là nghỉ làm cách nào để chữa trị, còn cô thì lại đi nghĩ về mấy loại chuyện xấu hổ này....

Chỉ là cô không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô chỉ muốn đem tất cả của mình trao cho Uông Uông....

Cố Ngôn Chi vẫn không có nhìn thẳng vào cô, điều này vô tình tạo thành một áp lực vô cùng lớn, đồng thời cô mơ hồ cảm thấy hình như Cố Ngôn Chi đang chán ghét mình.

Chẳng lẽ vì cô đang ở trong tình thế như thế này nên anh ta mới đồng ý sao?

Vương An An im lặng mà đi, trước kia cô ngu ngốc không phát hiện Cố Ngôn Chi là người như thế nào, sau này trong lúc vô tình nói chuyện phiếm với y tá, lúc này cô mới để ý đến.

Cố Ngôn Chi mặc kệ người khác nói thế nào, nhưng mỗi lần lên lầu cũng sẽ để cho cô đi trước, lúc xuống lầu thì đi phía trước cô, lúc ăn cơm sẽ giúp cô lấy cái ghế, lúc tới cửa thì sẽ đi nhanh hơn cô một bước để mở cửa.... Đối với tất cả đều thờ ơ, đồng thời cũng vô cùng tao nhã lễ độ....

Đến lúc về tới nhà, Vương An An cảm giác hình như mặt của mình hơi đỏ lên, đặc biệt cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Cô cũng không dám nghĩ tới chuyện ngày mai, ở nhà ăn đại thứ gì đó rồi đi ngủ, không ngờ ngày hôm sau cô lại nhận được điện thoại của Cố Ngôn Chi.

Vương An An còn tưởng rằng anh ta đã hối hận, hoặc là cảm thấy mất hứng, không muốn thân thể mình bị cô làm ô uế.

Kết quả sau đó chính là, cô nghe thấy Cố Ngôn Chi rất khách khí nói, "Thật xin lỗi, buổi trưa tôi còn có chút công việc cần xử lý, Uông Uông có thể ra trễ một chút, khách sạn tôi đã đặt rồi, địa chỉ một lát nữa tôi sẽ nhắn qua di động của cô, lúc cô đến cứ nói một tiếng, sẽ có người hướng dẫn cho cô."

Vương An An lúng túng trả lời: "Lại làm phiền tới anh rồi...."

"Không cần cảm ơn." Cố Ngôn Chi cứ như đang giải quyết việc chung

Còn Vương An An thì đỏ từ mặt tới cổ, không hiểu tại sao loại chuyện phá thân như thế này, Cố Ngôn Chi lại có thể biểu hiện bình tĩnh tới như vậy, lời nói luôn lạnh lùng bình tĩnh, còn có thể thản nhiên bình tĩnh đi sắp xếp phòng.... Sắp xếp tất cả cho cô và Uông Uông, vấn đề này thì có hơi kỳ lạ rồi đó....

Cô không chắc chắn Cố Ngôn Chi sẽ có thái độ gì.

Vương An An ăn một ít đồ ở nhà, sau đó cũng không có lập tức chạy tới khách sạn, cô cố ý đi đi dạo một vài cửa hàng xung quanh, dù sau thì cô cũng còn rất nhiều thời gian, hơn nữa cô cũng muốn mua cái gì đó để tặng cho Uông Uông.

Đáng lẽ cô cũng nên mua cho Cố Ngôn Chi, chỉ là anh ta quá cao cấp, cô đoán đồ mình mua chưa chắc gì anh ta sẽ thích, nhưng cô được Cố Ngôn Chi giúp đỡ nhiều như vậy nếu không mua thì cô lại cảm thấy rất áy náy, lúc cô chọn quà cho Uông Uông, đồng thời cũng xem một chút.

Quà cho Uông Uông rất dễ chọn, mặc kệ cô đưa cái gì Uông Uông cũng sẽ thích, cô nhìn một vài bộ đồ, vừa đúng lúc có một nhãn hiệu lớn đang giảm giá, nhất là áo sơ mi, bởi vì đã qua quý rồi mà vẫn chưa tiêu thụ được nên phải giảm giá mạnh.

Vương An An nhìn thêm vài món, nhìn trúng một cái áo sơ mi màu sáng.

Mặc dù đã được giảm giá rồi, nhưng giá cả vẫn còn có chút mắc.

Nhưng mà vừa nghỉ tới bộ dạng khi Uông Uông mặc nó thì cô lập tức mua ngay không có một chút do dự nào, nhìn chung thì cửa hàng không có nhiều khách lắm, nhân viên bán hàng nhìn thấy dường như Vương An An không rành lắm, nên liền chủ động giải thích cho cô nghe, đồng thời còn nói: "Ánh mắt của tiểu thư thật không tệ, cái này rất khác với các loại áo sơ mi tiêu chuẩn.... Đúng rồi, tiểu thư, mấy cái kim cài áo dành cho nam cũng đang được giảm giá, cô mau qua xem một chút đi...."

Lần đầu tiên Vương An An còn biết là đàn ông cũng có thể dùng kim cài áo, cô buồn bực tới nhìn.

Kiểu dáng nhìn có chút cũ, màu sắc thì không dám khen, chỉ có điều là nó nhìn rất đẹp, còn có chút đặc biệt mang theo phong cách nữ tính.

Cô không nhịn được liền hỏi nhân viên bán hàng: "Cái này là dành cho nam sao? Sao nhìn nó nữ tính quá vậy?"

Cô bán hàng rất kín đáo cười một cái, Vương An An dường như hiểu bệnh đần của mình tái phát rồi, cô đúng là không hiểu những thứ kia, cô mua áo cho Uông Uông tất cả đều dựa vào trực giác, hơn nữa cô cũng không tưởng tượng được dáng vẻ của Uông Uông khi cài thêm kim cài áo.

Nhưng mà nếu liên tưởng tới Cố Ngôn Chi thì nó thật xứng với dáng vẻ lạnh lùng của anh ta, còn có những cử chỉ thường xuyên, Vương An An không biết làm sao, đột nhiên cô có cảm giác Cố Ngôn Chi rất thích hợp để cài nó, không chỉ có cảm giác nữ tính mà còn cảm thấy anh ta cực kỳ có khí chất.

Cô cũng rất dụng tâm chọn một cái, mua quần áo cho Uông Uông chỉ là tùy tiện, mua rồi cứ cầm trong tay, nhưng mua kim cài áo cho Cố Ngôn Chi thì lại lựa chọn rất kỹ càng, dù sao thì đây cũng là quà cô cảm ơn Cố Ngôn Chi, cho nên cô cũng nói với nhân viên bán hàng gói đẹp một chút.

Cứ như vậy mà đi đông đi tây, rồi lại tìm nơi ăn trưa, chờ tới lúc tới khách sạn thì đã khoảng ba bốn giờ chiều.

Sau khi cô tới khác sạn thì mới nhớ, mình thật là ngu, lúc này Cố Ngôn Chi còn chưa giải quyết xong công việc.... Làm gì mà có thể chạy tới khách sạn vào ban ngày.... Cái ấy ấy .... Dù sao thì cũng phải chờ tới chạng vạng tối thôi....

Nhưng bây giờ cô đã ở trong phòng.

Trong lúc nhất thời cô cảm thấy rất thời khẩn trương, cũng không dám nhìn loạn xung quanh, qua một lúc lâu, cô mới rốt cuộc bình tĩnh lại.

Thật ra thì cô lại cảm thấy có chút may mắn khi mình tới sớm, ít nhất cô có thể chuẩn bị tốt.

Hơn nữa trước kia cô chưa từng ở qua phòng như thế này, bây giờ nhìn xung quanh một chút, mới phát hiện ra chỗ này thật xinh đẹp, hơn nữa cô để ý thấy trên giường còn có một cái túi giấy.

Cô tò mò đi tới coi, sau khi mở ra thì nhìn thấy bên trong là một bộ áo ngủ mới tinh.

Nhãn dán còn chưa xé, nhìn qua một chút, nhìn hình như là nhãn hiệu của châu Âu, là đồ được làm bằng tơ lụa tốt, sờ lên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lúc trước cô mặc mấy bộ đồ bằng bông thôi thì đã cảm thấy nó vô cùng mỏng rồi, hơn nữa phải còn rất cẩn thận.

Cô đang suy nghĩ những thứ này ở đâu ra, thì cảm thấy hình như trong túi giấy còn có cái gì đó, cũng không muốn suy nghĩ nhiều nên lập tức lấy ra, chờ đến lúc cô nhìn thấy thì nó làm cho cô hoảng sợ.

Đó là một hộp áo mưa....

Cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên mới tiếp xúc với mấy thứ này, thật không ngờ Cố Ngôn Chi đến cả cái này cũng chuẩn bị kỹ....

Mặc dù là bảo đảm an toàn cho anh ta, nhưng mà....

Trước đó cô đã tới nhà thuốc mua rồi… Cho dù anh ta có lòng đi nữa, chuẩn bị cả đồ ngủ và áo mưa, nhưng mà hình như anh ta lo hơi nhiều rồi....

Chuyện riêng tư như vậy, cô cũng chưa từng đề cập với Cô Ngôn Chi, nhưng mà dù sao thì thứ cô muốn cũng là thân thể của anh...

Đối phương muốn an toàn một chút thì cũng là hợp tình hợp lý....

Mặc kệ là chán nản, buồn bực thế nào.... Nhưng bên ngoài cô vẫn hiện lên vẻ ngại ngùng....

Hít sâu vào một hơi, cô cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình đi ra ngoài coi TV, cuối cùng cô lại chọn một tiết mục giải trí, rồi ngồi đó nhìn lung tung một lúc.

Cô rãnh rỗi tới nhàm chán, nên đi vào phòng tắm nhìn một chút, thiết bị bên trong khiến cho người khác vô cùng động lòng, nhất là cái bồn tắm hình tròn, cô cũng chỉ được thấy qua TV, bây giờ được thất tận mắt nhìn thấy thật sự là vô cùng ngạc nhiên.

Không suy nghĩ nhiều, cô lập tức pha nước, chờ tới lúc bước vào bồn tắm, cô mới phát hiện ra cái này bồn tắm này còn có chức năng lướt sóng, cô thích thú chơi đùa với chuyện này, bất tri bất giác cũng không biết mình đã tắm rất lâu.

Đợi đến khi gương mặt cô ửng hồng đi ra thì mới phát hiện Uông Uông đã tới.

Lúc này Uông Uông đang ngồi ở trên giường, trên người mặc cái áo sơ mi cô vừa mua cho anh, vừa thấy cô từ phòng tắm đi ra, liền cười rất vui vẻ, cả gương mặt đều như một đứa trẻ.

Hoàn toàn không có dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng, Vương An An cảm thấy kỳ lạ, mình lại có thể bình tĩnh đứng trước mặt Uông Uông, mặc dù mình đang mặc một cái áo ngủ rất mát mẻ, nhưng lại không hề có cảm giác ngượng ngùng, giống như cô nên mặc như vậy.

Cô rất tự nhiên ngồi trước mặt Uông Uông, dùng đầu dựa vào đầu của anh.

Bọn họ đều thích như vậy, rất thân mật, có thể nhìn đối phương rất gần.

Có lúc bởi vì quá thoải mái mà cô không nhịn được liền nhắm mắt lại, nghe Uông Uông ở bên tai mình thì thầm nói chuyện.

"Thích không?" Cô cười hỏi Uông Uông.

"Thích." Uông Uông vuốt ve áo sơ mi trên người mình như bảo vật, nhưng mà anh mặc hình như không được đẹp lắm.

Vương An An vội vàng ngồi thẳng lên, dựa theo lời nói của nhân viên bán hàng, giúp anh sửa sang lại cổ áo, ống tay áo, nhìn thật là đẹp mắt.

Cô không nhịn được liền lộ ra gương mặt ngọt ngào.

Ngược lại Uông Uông xoay người từ phía sau lấy ra một cái hộp, hỏi cô: "An An, đây là cái gì, anh thấy nó được gói vô cùng cẩn thận nên không dám mở ra."

Cô lúc này mới nhớ tới quà tặng cho Cố Ngôn Chi, cô vội vàng nói: "A, đây là cho Cố Ngôn Chi, gần đây anh ta giúp em rất nhiều, em cũng không biết mua gì, cho nên mới mua cho anh ta một cái kim cài áo, nếu không thì anh gợi ý giúp em đi, em cũng không biết anh ta thích gì."

Vốn Uông Uông còn đang cười tươi sau khi nghe xong thì nụ cười liền tắt ngúm, ngay sau đó anh liền cười nói: "An An, sau em lại mua cho anh ta một cái kim cài áo, anh ta sẽ không thích đâu."

Nói xong anh cũng rất nhanh mở cái hộp được rối rất đẹp ra, lấy cái kim cài áo ra dáng vẻ hình như muốn cài lên.

Vương An An vừa nghe thấy Uông Uông nói như vậy, liền rất thất vọng, cô cũng biết Cố Ngôn Chi khẩu vị rất cao, chưa chắc gì sẽ thích....

Chỉ là nhìn Uông Uông khờ khạo mang cái đó kim cài áo, cô nhanh nói anh: "Ai, không phải đeo như vậy đâu, cài như vậy sẽ hư áo đó...."

Cô cẩn thận giúp Uông Uông, khoan hãy nói nhìn, đây là món đồ cô đã chọn rất lâu, thật không ngờ Uông Uông nhìn ngốc ngốc vậy mà khi cài lên lại không khó coi tí nào.

Cô cười cười, chỉ là có chút buồn bực, không biết sau này nên chọn cái gì cho Cố Ngôn Chi, mặc kệ có đạt tới tiêu chuẩn của Cố Ngôn Chi hay không, cô nhất định phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh.

Uông Uông cúi đầu nhìn cái kim cài áo, vẫn là dáng vẻ giống như khi nhìn cái áo coi như là bảo vật vậy, chỉ là lúc ngẩng đầu lên, giống như là anh đang hiểu rõ suy nghĩ của cô, an ủi cô nói: "An An, không có chuyện gì đâu, em thiếu Cố Ngôn Chi cái gì thì Uông Uông sẽ trả giúp em.... Em còn nhớ lời anh nói hay không, mặc kệ Cố Ngôn Chi chăm sóc em thế nào, đều có anh thay em đáp trả, em không cần cảm thấy áy náy...."

Anh vừa nói vừa lại gần An An....

Sau đó là một nụ hôn triền miên rất dài....

Vương An An cho là rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo cách tự nhiên, kết quả Uông Uông lại đem cô đặt ở trên giường, qua mấy giây, Uông Uông giống như nghĩ tới chuyện quan trọng nào đó, bật người dậy thật nhanh, lẩm bẩm nói: "Thời gian không còn sớm, An An, hình như em còn chưa có ăn tối, anh giúp em kiếm quần áo, sau đó em thay đồ rồi chúng ta đi ăn cơm tối, nghe nói hải sản ở đây không tệ.... Em vừa mới phẫu thuật, nhất định phải ăn nhiều cơm mới có thể bù lại, vậy mới có thể nhanh mập lên...."

Anh đau lòng vuốt mặt của An An, cẩn thận sờ, không dám xoa bóp gì mạnh....

Vương An An rất nôn nóng, thiếu chút nữa là nằm lì ở trên giường không chịu ngồi dậy, Uông Uông này thật là!

Trước kia cô là nhã nhặn từ chối Uông Uông mấy lần, bởi vì cảm thấy rất kỳ cục, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, sao mà Uông Uông vẫn ngu ngốc như thế, không chịu trèo lên đó!

Cô trợn mắt nhíu mày nhìn Uông Uông đầy oán trách.

Cô không giải thích được, cô đang mặc áo ngủ rất khêu gợi đó....

Ngược lại Uông Uông cảm thấy khó hiểu nhìn cô, dáng vẻ đáng thương không biết mình đã phạm sai lầm gì rồi, chẳng lẽ An An không thích ăn hải sản?

Vương An An thật sự không còn cách nào, cô lấy hết dũng khí, ôm chặt lấy cổ của Uông Uông, dùng sức hôn lên, không có bất kỳ kỹ thuật gì cô chỉ dùng hết sức của mình mà hôn....

Hơi thở gấp rút, còn có sự sợ hãi mong chờ, chỉ là quá trình không được hoàn hảo cho lắm, Vương An An rất sợ đau....

Giữa chừng thì cô lại muốn tắt đèn, nếu không cứ để cả người không mặc đồ mà ôm nhau thì có một chút lúng túng....

Nhất là khi thấy đối phương trần trụi, cả hai người đều rất thẹn thùng, hơn nữa Uông Uông quá khẩn trương, bao cao su cũng mang không tốt, cuối cùng vẫn là Vương An An giúp anh mang vào....

Hai người xấu hổ không dám nhìn đối phương, giữa chừng Uông Uông càng thêm cẩn thận, chỉ cần nơi nào của An An không thoải mái, là anh lập tức dừng lại hỏi thăm cô cảm thấy thế nào....

Vương An An bị anh hỏi không biết phải trả lời như thế nào, cô đỏ mặt mà rên rỉ, kết quả không biết là quá khẩn trương hay là quá kích động, bình thường nói thì không hề làm nũng, cũng sẽ không tạo ra cái loại âm thanh đó, nhưng lúc này lại âm thanh lại giống như làm nũng....

Cả người cô đều vô tri vô giác mà làm nũng với Uông Uông.

Hô hấp cũng mang theo vẻ mập mờ, cảm giác rất kỳ lạ, không phải là dục vọng theo sinh lý, hai người đều rất lạ, không hề sinh ra cảm giác vui vẻ gì, chỉ là cảm thấy thỏa mãn, rất muốn đi sâu vào tìm hiểu đối phương hơn....

Cảm nhận đối phương....

Lúc gần kết thúc, đầu óc Vương An An trống rỗng, cô cảm thấy hình như mình hỏng rồi, không hề có chút chủ động quyến rũ nào, nhưng lại giống như con heo đang đặt ở trên thớt, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cũng không biết đáp lại Uông Uông thế nào.

Uông Uông cũng là rất khẩn trương, lo lắng cho cô, còn hơn lo lắng biểu hiện của mình, không ngừng hôn An An, nhỏ giọng hỏi: "Có đau không? Có thoải mái hay không.... Anh có làm cho em bị thương ở chỗ nào không...."

"Không có...." Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng mà cũng rất may là lần đầu tiên không đau lắm, huống chi cái có thể coi như là một bữa ăn sáng nho nhỏ.

Chính là câu tiếp theo của Uông Uông làm cho cô trở nên lúng túng.

"Vậy biểu hiện của anh thì thế nào...." Lúc Uông Uông nói chuyện, vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cả căn phòng đều rất tối, Vương An An chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng của Uông Uông, đúng là không biết nên trả lời như thế nào, nếu như bây giờ mà có ánh sáng của đèn thì Uông Uông nhất định sẽ thấy cả gương mặt của cô đều trở nên đỏ ửng.

Qua một lúc lâu, Vương An An mới nhỏ giọng nói: "Tốt vô cùng.... Uông Uông, anh rất chăm sóc em.... Em thích anh như vậy...."

Uông Uông động tình hôn vào môi của Vương An một cái, sau đó liền kích động nói: "Gả cho anh đi An An, sau khi kết hôn mỗi ngày chúng ta đều có thể ôm ở ngủ chung như vậy, mỗi sáng anh cũng có thể nhìn thấy em ngủ...."

Vương An An không muốn nói ra bệnh tình của mình, như vậy sẽ phá hư tâm trạng của anh lúc này, nhưng vẫn theo bản năng nghĩ tới....

Thật may là cả căn phòng đều rất tối, cho nên cô có thể nhanh ép nước mắt của mình chảy vào trong, gật đầu đồng ý : "Ừ, Uông Uông, chúng ta mỗi ngày đều ở chung một chỗ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.