Vương An An nhịn được một ngày, thì không thể chịu được nữa, ngày thứ hai đã vội vàng gọi cho Cố Ngôn Chi.
Cô không có can đảm hỏi Cố Ngôn Chi chuyện đêm đó , chỉ ấp úng hỏi chuyện
của Uông Uông, cô nghĩ rồi, có thể hỏi Uông Uông thử coi sao.
Nghe cách nói chuyện của Cố Ngôn Chi thì có vẻ rất bận rộn, khách khí với cô mấy câu thì lập tức cúp điện thoại.
Vương An An chán gần chết rồi, còn bị mọi người trong nhà làm cho phát điên,
mẹ cô đánh cô bảo không cho phụ lòng của Cố Ngôn Chi.
Lời này cô nghe cảm thấy rất khó chịu, trong lòng cô còn không biết Cố Ngôn Chi là người như thế nào....
Cô vốn dĩ chỉ nghi ngờ thôi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Cố Ngôn Chi, cô càng nghĩ càng cảm thấy Cố Ngôn Chi giống như là làm việc trái với
lương tâm, dáng vẻ không dám lộ diện.
Bên ngoài trời lạnh, tuyết vừa mới rơi, cô mặc thêm một cái áo lông rồi đi ra ngoài giải sầu.
Cũng không có chỗ nào để đi, với lại gần đây ở gần chợ bán toàn đồ ăn lạnh
vì vậy cô quyết định đi mua sắm, muốn đến siêu thị chọn một ít đồ.
Kì kèo mè nheo ở siêu thị mua một chút rau cải, đồng thời cô cũng chọn cho mình một chút đồ ăn vặt, kể từ sau khi ngã bệnh, cô không được phép ăn
linh tinh, bây giờ lại gặp chuyện buồn phiền, đồng thời cô cũng muốn làm chút gì đó để giải sầu.
Lúc về tới nhà, cửa còn chưa có mở thì
mẹ cô đã từ trong nhà đi ra đoán, sau đó thì kéo cô tới phòng khách,
dáng vẻ dường như muốn ăn thịt cô.
Cô không biết mình là làm sai cái gì, chẳng lẽ nghi ngờ cô đi ra ngoài quá lâu?
Trong lúc cô đang cảm thấy khó hiểu thì đã nhìn thấy trên bàn trà chất đầy đồ đạc, nào là rượu, thuốc lá, còn có mấy loại thuốc bổ cao cấp nữa ....
Còn có hoa tươi, trái cây....
Cô còn chưa mở miệng hỏi thì mẹ cô
đã giáo huấn cô tới tấp: "Đứa nhỏ này, chỉ có một chút chuyện nhỏ mà bắt tiểu Cố chạy tới tận nhà xin lỗi con, còn nữa con có nghèo khổ gì đâu,
con thích chiếc nhẫn thì cứ nói.... Còn e ngại Cố Ngôn Chi không mua đồ
tốt cho con sao...."
Lời nói của mẹ cô làm cho Vương An An ngẩng cả người ra, chiếc nhẫn ở đâu ra....
Hơn nữa Cố Ngôn Chi đã tới sao?
Sao có thể trùng hợp vậy chứ, cô vừa ra khỏi cửa thì Cố Ngôn Chi đã chạy
tới nhà cô, đừng nói là anh ta cố tình tìm người theo dõi cô à?
Cố ý chọn lúc cô không có ở nhà mới chạy tới!
Tâm trạng của cô buồn bực nhưng mà ba cô thì mặt mày lại hớn hở, vừa ngăn
cản mẹ cô vừa nói với Vương An An: "Được rồi, đừng nói con bé nữa, An An mau tới đây."
Ông vẫy vẫy tay bảo Vương An An tới cạnh mình, ba
của Vương An thuộc về dạng người chịu cực chịu khó, trầm mặc ít nói,
bình thường lúc bị mẹ cô bắt nạt luôn tỏa ra im lặng, Vương An An chưa
từng thấy ba cô vui vẻ như vậy bao giờ.
Cô chỉ thấy ba cô rất trịnh trọng cầm lên một cái hộp trang sức rồi mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn có hình dáng rất đặc biệt, kim cương tuy không
lớn, nhưng lại rất sáng, khi mở ra ánh sáng của viên kim cương cũng sáng lên theo, mặc kệ là ánh đèn sáng cỡ nào, nhưng viên kim cương cũng tỏa
sáng lấp lánh.
Cô buồn bực quan sát.
Ba cô coi nói giống
như vật quý giá mà nói: "Chiếc nhẫn được rồi chứ, tiểu Cố mới vừa đưa
tới, nói với ba mẹ khuyên con đừng nên tức giận, nói bản thân nó làm
sai, mặc kệ thế nào đi nữa, thì nó vẫn cứ thích con.... Chuyện kết hôn
nó cũng đã nói với ba mẹ rồi, lời nó đã nói thì sẽ làm được, nó nhắn lại ngày mai sẽ tới đoán con đi làm đăng ký kết hôn...."
Vương An An tát vào mặt của mình một cái, cô cho rằng bản thân mình đang nghe nhầm.
Mẹ cô cũng đi tới, ngồi cùng một chỗ với ba của cô, một người mặt đỏ một
người mặt trắng, dạy dỗ cô: "Tiểu Cố là đứa trẻ rất hiểu chuyện, đáng lẽ nó có rất nhiều đối tượng để kết hôn, nhưng bây giờ lại gấp gáp bàn bạc với ba mẹ chuyện kết hôn của hai đứa."
Vương An An méo cả miệng, cô im lặng không nói gì, ngày hôm qua cô gọi điện cho Cố Ngôn Chi, biểu hiện của anh ta vô cùng lạnh nhạt, nói xong cũng không chịu nói cái gì
với cô, kết quả xoay người thì lại chạy tới nhà cô cầu hôn, còn vu hại
cô bảo cô không thích chiếc nhẫn này.... Đổi trắng thay đen một cách quá mức!
Nhưng kết hôn với ai, Cố Ngôn Chi sẽ kết hôn với cô sao?
Vậy những lời nói trước kia của anh ta không phải đơn thuần chỉ là dụ dỗ cha mẹ cô thôi à?
Trong lòng cô nảy sinh ra sự nghi ngờ, chẳng lẽ người tới đây chính là Uông Uông?
Cô cũng cẩn thận hỏi lại: "Mẹ, lúc Cố Ngôn Chi tới nhà, hai người có cảm
thấy anh ấy có cái gì lạ không? Ví dụ như giọng điệu hay cử chỉ đó?"
Vốn dĩ mẹ cô cảm thấy cô đã không hiểu chuyện rồi, bây giờ còn nghi ngờ Cố
Ngôn Chi, lập tức mẹ cô la ầm lên, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép: "Con đó, con đang nói gì vậy.... Tại sao con lại nghĩ như vậy?!
Ban đầu mẹ đã nói với con như thế nào, bảo con phải quan tâm nhiều một
chút, bảo vệ tốt cho mình, có đúng không? Kết quả hôm trước con đã làm
gì, dám gạt bà mẹ của con nói ngủ ở nhà bạn, lúc đó ba mẹ đã cảm thấy có cái gì đó không đúng rồi, vì vậy mới cố tình tới hỏi bạn của con...."
Vương An An vừa nghe thì lập tức mở to hai mắt.
Mẹ cô càng thêm tức giận nắm lấy lỗ tai của cô mà mắng: "Kết quả con căn
bản không có tới nhà bạn, điện thoại di động thì tắt máy, làm cho ba mẹ
vô cùng tức giận. Vốn dĩ muốn chờ con trở về sẽ dạy dỗ con một trận,
nhưng ba con nói bây giờ là xã hội nào rồi, những chuyện của bọn trẻ
chúng ta nên nhắm một con mở một con.... Lại còn thấy cô nam quả nữ cùng nhau trở về.... Mẹ còn sợ con bị người ta lừa, phải chịu thiệt? Sau đó
con bực bội không chịu nói gì, mẹ còn tưởng rằng hai đứa xảy ra chuyện
gì rồi, bây giờ Cố Ngôn Chi cũng đã tới cầu hôn, người ta muốn chịu
trách nhiệm, còn con thì lại không chịu gả, mặt mũi nhà họ Vương của
chúng ta còn để ở đâu đây.... Giờ con còn muốn bày trò gì nữa? Chẳng lẽ
còn muốn làm cho người ta ăn ngủ không yên, tiếp tục hành hạ người ta à? Còn nữa nếu như con không thích nó thì cùng nó qua đêm để làm cái gì?”
Vương An An vừa thẹn vừa cáu, cô đúng là người không biết xấu hổ, trước kia
lúc còn đang học đại học, bạn ở cùng phòng trong ký túc xá của cô thay
đổi bạn trai liên tục năm sáu người, ở cùng nhau một phòng hai tháng
cũng không bị phát hiện, bây giờ mình mới đi ra ngoài có một đêm, chưa
gì đã nhanh bị phát hiện rồi.
Ánh mắt của cha mẹ cô rất lão
luyện, từ nhỏ đã giáo dục cô phải có lòng tự trọng, tự ái.... Cô bây giờ thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống thôi....
Vương An An
bày ra gương mặt ngây ngô bị dạy dỗ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng thấy cô
không có phản ứng gì nên mẹ cô mới đặc xá cho cô trở về phòng của mình
mà suy nghỉ lại, để cho cô suy nghĩ thật kỹ chuyện kết hôn ....
Cả người Vương An An không còn tí sức nào, cứ thế mà ngã đại xuống giường, sau khi cố gắng hít thở sâu vài lần, cô rốt cuộc cũng trở lại bình
thường, sau đó rất nhanh móc điện thoại ra, nhấn gọi cho Cố Ngôn Chi, cô nhất định phải hỏi rõ ràng.
Lần này người nghe máy không phải là Cố Ngôn Chi, mà là trợ lý của anh – Thời Cẩn.
Đối phương nói chuyện với Vương An An vô cùng khách sáo, nói Cố tổng rất
bận, nếu như muốn nói gì thì anh có thể nhắn lại giúp cho cô.
A,
cái tên cưỡng ép đó, vô cùng gian trá..., Vương An An đánh chết cũng
không dám cho Thời Cẩn biết, cuối cùng đành thở dài cúp điện thoại.
Tâm trạng của cô hoảng loạn cả một buổi chiều, xém chút nữa là quên uống
thuốc, ngược lại trước khi đi ngủ, cô chợt nhận được một tin nhắn, số
điện thoại là của Cố Ngôn Chi, cô vội vàng mở ra coi, nội dung bên trong là nhắc nhở cô uống thuốc.
Đợi tới lúc cô gọi lại thì chỉ nghe
thấy giọng nói thông báo không liên lạc được, Vương An An tức tới mức
thiếu chút nữa là đập luôn cả điện thoại.
Vốn dĩ thân thể của cô
không tốt, bây giờ lại mất ngủ, cho đến gần sáng cô mới mơ mơ màng màng
ngủ thiếp đi, kết quả đang ngủ ngon lành thì lại nghe thấy bên ngoài có
người nhỏ giọng đang nói chuyện gì đó, giữa chừng còn có tiếng cười của
mẹ cô, nghe âm thanh dường như mẹ cô rất vui mừng .
Cô vội vàng
ngồi dậy mặc quần áo vào, lúc đẩy cửa đi ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy
Cố Ngôn Chi đang ngồi ở trên ghế sopha nhà mình.
Vẫn là dáng vẻ
giống như ngày thường, bình tĩnh trước sóng gió, rất lịch sự rất có
phong độ, chỉ là lúc cô đẩy cửa phòng đi ra ngoài thì cả người anh trở
nên cứng ngắc một chút, chỉ là rất nhanh Cố Ngôn Chi liền lại khôi phục
lại trạng thái ban đầu, lúc nhìn về phía cô bất kể là ánh mắt như thế
nào đều không được còn được tự nhiên như xưa.
Cha mẹ của cô đều
có mặt ở đây nên Vương An An cũng không lập tức nổi cáu, bây giờ vẫn còn chưa phải lúc, hơn nữa sự nghi ngờ trước kia bây giờ không còn là nghi
ngờ nữa, người đêm hôm đó nhất định là Cố Ngôn Chi....
Anh không nhận điện thoại còn làm mấy chuyện dư thừa này, hiển nhiên chính là....
Trước đó cô luôn cho rằng Cố Ngôn Chi vì chán ghét cô nên mới thường xuyên khi dễ....
Nhưng.... bây giờ thì cô không thể nghỉ như vậy được nữa rồi, không ai lại đi cưới một người mình ghét....
Cô hít sâu một hơn, kiềm chế lại sự hỗn loạn trong đầu của mình.
Trên bàn trà trước ghế sofa bày rất nhiều đồ ăn, điểm tâm vô cùng phong phú, mẹ cô còn kêu Cố Ngôn Chi cùng ăn nữa chứ.
Ngược lại vừa thấy cô từ trong phòng ngủ đi ra, mẹ cô liền đứng lên, nhanh
chóng nắm tay cô kéo trở về phòng ngủ, miệng không ngừng dạy bảo: "Ôi
trời! Chẳng phải đã nói hôm qua rồi sau, hôm nay tiểu Cố sẽ tới đoán con đi đăng ký kết hôn, tiểu Cố cũng đã chờ con cả tiếng đồng hồ rồi, còn
con lớn như vậy rồi mà cũng không biết tự giác sau.... Sau còn mặc cái
áo màu xanh lục này, cái áo len màu đỏ đâu...."
Vương An An bị mẹ cô lăn qua lăn lại bắt mặc quần áo màu đỏ, còn nhét vào tay cô chứng minh thư và hộ khẩu.
Lúc đi ra nhìn thấy dáng vẻ Cố Ngôn Chi không gấp gáp tí nào, vẻ mặt dịu
dàng còn để cho Vương An An ăn một chút gì đó, sợ lúc đi đăng ký cô sẽ
bị đói, Cố Ngôn Chi còn đem những đồ ăn đã sớm nguội kia vào trong bếp
hâm nóng lại.
Trước kia Cố Ngôn Chi cũng từng chăm sóc cô như vậy, chỉ là khi đó Cố Ngôn Chi chỉ giả vờ diễn trò cho mẹ cô xem thôi....
Trong lòng của cô trở nên rối loạn, cô cùng một cái thân thể xảy ra quan hệ
tới hai lần, cô không có biện pháp sử dụng pháp luật bình thường để bảo
vệ mình, cũng không dám đem hành động độc ác của Cố Ngôn Chi nói cho cha mẹ cô nghe, cô chỉ có thể im lặng ăn đóng đồ ăn kia, nhưng đồ ăn cứ ở
trong miệng không thể nào nuốt xuống được, nước mắt chảy dài thành hai
hàng, cô thật sự muốn đập nát cái vẻ ngụy trang lịch sự này đi, muốn nói cho cha mẹ của cô biết, người này thừa nước đục thả câu, chiếm tiện
nghi của cô....
Nhưng tất cả cô đều không làm được, cô chỉ có thể dùng sức nắm chiếc đũa gấp đóng đồ ăn cho vào miệng, mà bản thân còn
không biết nó là cái gì, đã vậy còn phải nghe mẹ cô khen ngợi, săn sóc
yêu mếm Cố Ngôn Chi....