Vương An An có gắng không suy nghĩ lung tung, mỗi ngày đều đang nỗ lực ăn cơm rèn luyện thân thể.
Cố Ngôn Chi là người nghiêm túc, vậy mà bây giờ mỗi ngày lại tìm đủ các
loại chuyện cười thú vị để kể cho cô nghe, còn cất chứa cả đóng truyện
cười trong đầu, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy nụ cười của Vương An An.
Truyện cười của Cố Ngôn Chi kể không có gì cả, có sao nói vậy nhưng mà chủ yếu là do anh tạo được cảm giác nên cứ nói chuyện thì tự nhiên sẽ có cảm
giác cười.
Cái loại hài hước tỉnh bơ này, còn phụ thuộc vào cốt
truyện, Vương An An cũng biết rõ mức độ lợi hại của Cố Ngôn Chi, đây chỉ có thể nói là do trời ban thiên phú.
Vương An An cũng muốn kể
chuyện cười cho Cố Ngôn Chi, nhưng cô lại phát hiện ra mình không có
khiếu lắm, rõ ràng là chuyện cười vậy mà cô còn chưa nói được gì thì bản thân đã ngã ra cười rồi.
Lúc này thì Cố Ngôn Chi chỉ nhẹ nhàng
cười, tâm tình rất tốt nhìn cô cười, cảm xúc của An An có thể lây bệnh,
chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của cô, thì bao nhiêu lo lắng
trong lòng anh đều tan biến hết.
Sau khi thời tiết trở nên ấm áp, thì hai người họ cùng nhau rèn luyện thân thể với mấy người già trong tiểu khu.
Hôm đó lúc Vương An An đang đi bộ, thì gặp phải mấy bà cụ cao tuổi, họ chủ
động trò chuyện với cô: "Ủa, cháu là người sống ở lầu ba phải không?"
Vương An An buồn bực gật đầu một cái, một người trong đó thần bí hỏi cô: "Vậy cháu có quan hệ gì với nhà đầu tư kia?”
"Nhà đầu tư?" Vương An An có chút hồ đồ, vội giải thích: "Dạ cháu thuê nhà ở thôi."
Vừa dứt lời, thì sắc mặt của mấy bà cụ thay đổi liên tục, nhanh nhắc nhở
cô: "Ôi trời, căn nhà của cháu đang ở đã sớm bị người khác thu mua rồi,
năm trước từng có người mua, quy ra tiền nhưng không được sau đó lại đổi ngang hàng với diện tích, có một nhà nghe nói không muốn dọn đi, cuối
cùng nhà đầu tư lại bỏ ra không ít tiền sau đó mới ổn thỏa.... Mấy người chúng tôi đều sống ở lầu cao.... Tôi sống ở lầu số bảy, sống ở cao ốc
thật khó khăn, đều bị ánh mặt trời chíu vào...."
"Đúng vậy đó...." Mấy bà cụ kia cũng nhao nhao cho ý kiến.
Vương An An buồn bực, cô sống ở căn hộ đó đã lâu rồi, sống cũng rất thoải mái, cũng không nghĩ giữa chừng lại có sơ sót gì.
Mấy bà cụ kia lại tiếp tục dặn dò cô: "Nếu như cháu thuê thì nên hỏi rõ ràng, chứ không thôi tới lúc đó lại bị lừa."
Vương An An ‘ồ’ một tiếng, thảo nào cô luôn cảm thấy tầng lầu đó có điểm lạ,
bởi vì sống ở đây lâu như vậy mà chưa từng thấy hàng xóm nào, cả hành
lang cũng vô cùng yên tĩnh.
Lúc Cố Ngôn Chi trở về thì cô mới lo lắng hỏi anh.
Kết quả một chút kinh ngạc Cố Ngôn Chi cũng không có, vẻ mặt nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Lúc này Vương An An mới buồn bực, không thể nào, chẳng lẽ Cố Ngôn Chi chỉ vì muốn cô ở thoải mái mà mua cả tòa lầu này sao?
Cô vội vàng dùng tay gãi nách anh nói: "Chơi bời phá của!! Có phải anh có chuyện gì giấu em hay không?"
Cố Ngôn Chi sợ Vương An An dùng sức quá nhiều, một lát nữa sẽ bị khó thở,
nên lập tức giơ tay đầu hàng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bế cô đặt lên bàn ăn, để cho cô ngồi ở phía trên rồi ôm lấy cô.
Vương An An thở hổn hển, cô cảm thấy khó hiểu, nếu đã mua thì sao còn để cô ở căn hộ nhỏ như vậy.
Nhưng rất nhanh cô đã hiểu rõ điều Cố Ngôn Chi muốn, người này dự tính muốn
gần gũi cô nhiều hơn, cho nên mới chọn một căn hộ nhỏ như vậy.
Cô ôm chặt cổ Cố Ngôn Chi cười nói: "Anh thật là, tại sao lại để tâm nhiều chuyện như vậy chứ."
Cố Ngôn Chi không có lên tiếng, chỉ hôn nhẹ vào môi của cô.
Sắc mặt Vương An An tái nhợt, chỉ cần làm hành động gì quá sức thì sẽ không ngừng thở hổn hển, anh cố gắng chăm sóc cô, nhưng chung quy thân thể
của Vương An An không có tiến triển gì hết.
Họ bây giờ đã gắn bó
hơn trước. Thời gian ân ái cũng giảm đi nhiều, mặc kệ anh kiềm chế tới
cỡ nào, nhưng khi ân ái với cô thì anh sẽ không chịu được mà trở nên mất không chế, cái loại điên cuồng đó làm cho người ta cảm thấy hít thở
không thông, anh biết rõ dục vọng của mình mãnh liệt đến đâu, bây giờ An An đã không chịu nổi....
Anh vùi đầu ở trước ngực Vương An An, nghe tiếng tim đập của cô có thể làm cho anh trở nên bình tĩnh lại.
Quá trình trị liệu vẫn tiếp tục như cũ, một lần tới bệnh việc điều trị Vương An An tình cờ gặp được Diệp Song.
Kể từ sau khi cô bị bệnh thì rất ít khi liên lạc vói Diệp Song.
Diệp Song dẫn người già trong nhà tới đây kiểm tra sức khỏe, khi nhìn thấy
sắc mặt của Vương An An thì anh liền bị dọa sợ, sắc mặt của Vương An An
rất nhìn rất khó coi, hơn nữa cô còn đi ra từ khoa ngoại.
Anh còn tưởng rằng là cha mẹ của Vương An An có chuyện gì, nhanh chóng hỏi thăm cô.
Bây giờ thì Vương An An đã sớm bình thản trước mọi chuyện, sau khi bị Diệp Song hỏi thăm cô cũng nói ra hết mọi chuyện.
Diệp Song đứng đó cả nữa ngày cũng không lên tiếng.
Bọn họ là bạn bè đã nhiều năm, Vương An An cũng không muốn làm cho anh lo
lắng, cho nên cô cũng kiên cường nói: "Mình không sao, cậu xem mình trị
bệnh bằng hóa chất cũng rất thuận lợi mà."
Trong lúc hai người
đang tán gẫu với nhau thì Cố Ngôn Chi cũng đã nói chuyện xong với bác sĩ trị liệu cho Vương An An, vừa mới tới đại sảnh thì đã nhìn thấy Vương
An An đang nói chuyện với ai đó.
Lúc đi tới còn nghe thấy cô đang an ủi người kia
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Ngôn Chi gặp mặt Diệp Song, nhưng sau mấy lần đối mặt giới thiệu thì đây mới chính là lần đầu tiên bắt tay nhau.
Vương An An mơ hồ cảm thấy thái độ mà Cố Ngôn Chi đối đãi với Diệp Song vô
cùng khách sáo, không giống như đối đãi với các bạn bè khác, hình như có mang theo một chút địch ý.
Cho nên sao khi chào tạm biệt Diệp Song thì Vương An An mới cười hỏi Cố Ngôn Chi, có phải anh đang ghen hay không?
Cố Ngôn Chi là người trầm ổn vậy mà lại đỏ mặt, Vương An An thân mật kéo
cánh tay của Anh, ngước cổ nhỏ giọng, có chút ngượng ngùng nói: "Ngôn
chi, anh phải nhớ rõ…, em yêu anh nhất."
Cố Ngôn Chi không có trả lời, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, nhẹ nhàng ôm hông của cô, kéo cô vào lòng của mình.
Sau khi Diệp Song biết bệnh tình của Vương An An thì lại nổi lên lòng quan
tâm với cô, gia đình anh trước kia cũng có người già bị bệnh ung thư,
người đó cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, bệnh viện lớn cũng chịu thua, đáng
lẽ đã muốn buông tay rồi, nhưng sau đó có người lại giới thiệu cho một
vị thầy thuốc Đông y, biết rõ tình hình đã không thể cứu vãn nên đành
liều một phen, thầy thuốc đó sống ở nông thôn, bã thuốc rãi xuống đất,
gà ăn vào sẽ chết, nhưng nếu cố gắng uống thêm một thời gian nữa thì
thân thể sẽ bắt đầu khỏe trở lại.
Chuyện này cũng đã một lần được đưa lên báo.
Lúc Diệp Song nhớ tới chuyện này thì vội vàng nói cho Vương An An biết.
Vương An An động lòng, trở về nói cho Cố Ngôn Chi biết, Cố Ngôn Chi thì lại
phản đối nói cái này quá mạo hiểm, nhưng bây giờ tình huống của Vương An An không liều là không được, hơn nữa anh không nghỉ tới việc trị liệu
theo Đông y, mỗi người có một cơ địa khác nhau, cùng một phương thuốc
nhưng có người uống vào sẽ khỏi, nhưng có người lại bệnh càng nghiêm
trọng hơn, anh thật sự không thể lấy sức khỏe của Vương An An ra đánh
cuộc.
Vương An An cũng quyết tâm, cô đã như vậy rồi bây giờ còn kiêng kị cái gì nữa.
Chỉ là vị thầy thuốc Đông y kia vẫn còn đang sống ở quê.
Cố Ngôn Chi thấy cô rất kiên trì, cho nên cũng tìm người hỏi thăm, người
kia đúng là không có danh tiếng gì, nói trắng ra chỉ là một thầy thuốc ở nông thôn.
Sau cùng Cố Ngôn Chi không nói hai lời liền đưa Vương An An đến Bắc Kinh, Bắc Kinh là chỗ của nhiều nhân tài ẩn dật, rồng núp hổ nằm, rồng cuốn hổ phục, vậy mà anh có thể tìm tới được một gia đình
Đông Y có tiếng.
Nếu muốn trị bằng Đông Y thì dĩ nhiên là phải tìm người đáng tin một chút.
Cũng mai là hai người đã đăng ký, quanh năm Vương An An và Cố Ngôn Chi đi
đâu, thì chỉ cần báo cho người trong nhà một tiếng, không cần phải giải
thích này nọ.
Chính là đi quá gấp, nên Vương An An cũng không
mang theo gì nhiều, Cố Ngôn Chi cũng không có ý kiến gì, đến lúc ở trên
xe anh mới trấn an cô, cái gì thiếu thì cứ mua.
Đường đi coi như
là thuận lợi, lúc Vương An An tới nơi thì bị chính nơi này làm cho cô
giật mình, cô cho là Cố Ngôn Chi đang lãng phí tiền bạc rồi, lại dám mua Tứ hợp viện ở Bắc Kinh, nơi này được gọi là tất đất tấc vàng, đây không phải là điên thì là cái gì chứ.
Chỉ là sau khi vào ở thì cô mới biết chỗ này Cố Ngôn Chi đã mua lâu lắm rồi.
Nhìn cách bài trí trong nhà có thể thấy được Cố Ngôn Chi đã tỉ mỉ bố trí tới mức nào, bây giờ đúng vào mùa xuân, hoa đào nở rộ cả một sân vườn.
Nhìn thì có vẻ hơi cổ xưa một tí, còn Vương An An thì thích hiện đại một chút.
Từng ngọn cây cọng cỏ trong hay ngoài phòng đều được dụng tâm chăm sóc, chỉ
là bây giờ Cố Ngôn Chi lại không có tâm tình nhìn tới.
Tâm trạng
của Vươgn An An rất tốt, chủ nhật còn kêu Cố Ngôn Chi lái xe dẫn cô đi
tham quan các nơi gần gần, còn mua một cái ghế mây đặt ở trong sân.
Lúc rãnh rỗi thì có thể ngồi trong sân phơi nắng.
Lúc từ trong viện nhìn ra cô còn tưởng rằng nơi đây rất vắng vẻ, nhưng lúc
đi ra thì lại thấy nơi này có kiến trúc vô cùng hiện đại.
Lúc Cố
Ngôn Chi rãnh rỗi cũng sẽ ngồi với cô, dần dần ghế mây cũng không đủ
ngồi, Cố Ngôn Chi tìm người làm một cái ghế quý phi theo yêu cầu, dáng
vẻ vô cùng cổ xưa, nằm trên đó còn có thể cảm giác được có mùi thơm của
gỗ tràn vào mũi.
Vương An An thấy Cố Ngôn Chi không giống như
kiểu người xa xỉ, nhưng khi hỏi giá cả của món đồ này thì cô bị dọa sợ,
cô đoán món hàng này chắc chắn phải vô cùng quý giá mới có giá như vậy.
Không biết là có phải do ở nhà quá cổ xưa hay không, mà bắt đầu từ lúc cô
điều trị bằng Đông y thì Cố Ngôn Chi lại bắt đầu mê tín .
Cố Ngôn Chi không biết từ đâu tìm một ông thầy xem tướng cho cô, Vương An An bị nhìn cả người để nổi da gà, còn nữa Cố Ngôn Chi đem tất cả quần áo màu
đỏ của cô bỏ hết, đến cả đồ lót cũng không cho phép cô mặc, nói màu đỏ
khắc cô.
Trước kia Cố Ngôn Chi không có quảng cô đeo trang sức
gì, còn bây giờ thì nhìn chằm chằm vào trang sức cô đang đeo, với lại
còn coi trọng việc nuôi cá vàng trong sân, đến cả màu sắc anh cũng để ý.
Vương An An buồn bực vò đầu, đối với chuyện này cô lại không có một biện pháp nào, bởi vì chỉ khi để Cố Ngôn Chi bận rộn như vậy thì anh mới không
cảm thấy có áp lực.
Nhưng mà chuyện làm cô đau đầu nhất chính là việc Cố Ngôn Chi không chịu ngồi yên.
Mặc kệ cô khuyên thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng Vương An An không còn
biện pháp nào, nên đành phải uy hiếp Cố Ngôn Chi, anh mà còn như vậy thì cô sẽ ăn chay, lúc đó Cố Ngôn Chi mới chịu ngồi yên.
Khoảng thời gian điều trị bằng Đông y Vương An An rất nỗ lực châm cứu và chườm
nóng, còn uống các loại thuốc, chỉ là khẩu vị của cô không tốt lắm, mỗi
lần uống thuốc than nào thì sau đó cô sẽ ói ra.
Với là cả người
trở nên đau nhức, những đau đớn này khiến cô nhớ đến chuyện ung thư thời kỳ cuối, mặc dù cô biết cô còn chưa tới tình trạng kia, nhưng cô vẫn
không nhịn được mà nghĩ tới, cô biết bệnh nhân bị bệnh rất quan tâm tới
bệnh ung thư, cô cố gắng kiềm chế bản thân mình....
Sợ sẽ uống vào ói ra, không đủ liều thuốc nên cô cố ý uống gấp đôi liều lượng, nếu có nôn ra sẽ vẫn còn một ít....
Phản ứng của dạ dày vô cùng mãnh liệt, cô gần như là ôm bồn cầu mà ói không ngừng.
Còn có triệu chứng nữa đêm tim sẽ đập vô cùng nhanh, Vương An An cũng không biết mình sẽ chịu đựng được tới khi nào.
Cũng không biết là phương pháp đều trị này có được không, đều trị bằng hóa
chất đã sớm không thấy hiệu quả, nếu như bây giờ mà còn không có hiệu
quá, thì không biết có thể tiếp tục điều trị được hay không.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới chuyện sau này, nhưng bây giờ mọi chuyện đều
đã đâu vào đây, cô lại bắt đầu thông suốt, có quá nhiều thứ cô không bỏ
được, bố mẹ và Cố Ngôn Chi cô đều rất nhớ họ.
Cô bắt đầu lén lút
viết di chúc, lần trước cô mơ mơ hồ hồ mà đi kí đóng tài liệu đó, cũng
không biết Cố Ngôn Chi cho cô cái gì, bây giờ ở trên di chúc cô nói lại
toàn bộ tài sản của mình đều để lại cho Cố Ngôn Chi ....
Bố mẹ
của cô đã có sính lễ mà Cố Ngôn Chi đưa tới, hơn nữa mấy thứ cổ phiếu
của công ty gì đó, bố mẹ của cô hoàn toàn không biết.
Viết xong
những thứ để ngoài thân, Vương An An cảm thấy vẫn nên để lại thêm cái gì đó cho Cố Ngôn Chi, cô tranh thủ lúc Cố Ngôn Chi đi ra ngoài làm việc,
thì bắt đầu viết thơ cho anh.
Lúc đầu cũng không biết viết cái
gì, cô và Cố Ngôn Chi thân mật như vậy, mỗi ngày đều sẽ nói hết lời ở
trong lòng mình cho anh biết, cô không biết còn có cái gì để nói với
anh.
Mà mấy thứ này còn phải đợi khi cô chết mới có thể đưa cho
anh, người cũng đã đi, tình yêu này nọ gì đó còn cần thiết sao? Bảo Cố
Ngôn Chi tự chăm sóc mình thì càng nhảm hơn.
Suy bụng ta ra bụng người, cô biết nếu tới lúc đó thì lòng của Cố Ngôn Chi cũng đã như tro tàn.
Cô hít sâu, nước mắt chảy như đê vỡ, rốt cuộc tới cuối cùng cô cũng không
biết phải viết cái gì, cô muốn viết chuyện vui sướng, viết những thứ mà
khi cô nằm mơ luôn muốn nó thành sự thật, muốn đi du lịch khắp thế giới, muốn ăn các món ăn ngon.
Cô viết tất cả những gì mình mơ và
những chuyện muốn làm với Cố Ngôn, cô muốn nói cho anh biết trên thế
giới này còn có rất nhiều chuyện tốt, coi như không có Vương An An....
Cô viết quá mức nhập tâm, đến lúc Cố Ngôn Chi trở về cô cũng không phát
hiện ra, chờ đến lúc Vương An An phát hiện thì Cố Ngôn Chi chỉ nhìn
không nói gì, anh ngồi chổm xuống, nắm tay Vương An An, bình tĩnh nới
với cô: "An An, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới đi, em nghĩ coi
muốn đi chỗ nào, thì chúng ta lập tức đi...."
Vương An An rất hối hận, cô thật lơ mơ mấy chuyện đau lòng này cô nên cẩn thận.
Cô khổ sở nhìn Cố Ngôn Chi, không biết anh đã nhìn thấy được bao nhiêu, tới bây giờ Cố Ngôn Chi đã cố gắng chống đỡ lắm rồi.
Nhưng bây giờ bàn tay đang nắm lấy tay của cô đang run rẩy.
Cô biết anh đau lòng, điều trị lâu như vậy, kể cả Đông và Tây Y, còn chịu
rất nhiều khổ sở, uống rất nhiều thốc, nhưng thân thể lại không có tiến
triển ngược lại còn càng ngày càng xấu ....
Nếu như có thể, cô bất chấp muốn thực hiện ước mơ của mình với người mình yêu....
Nhưng mà nếu chỉ cần một hy vọng nhỏ nhoi thì cô vẫn muốn cố gắng tiếp tục thử....
Cô thật sự không bỏ được....
Cô hít sâu một cái, nhìn vào mắt của Cố Ngôn Chi, nỗ lực mỉm cười: "Ngôn
Chi, em rất muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với anh, nhưng chờ
emnhưng chờ em hết bệnh có được không! Chờ đến lúc em hết bệnh thì chúng ta có thể đi."