Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc

Chương 7: Chương 7: Chương 2.3




Cô tình nguyện gả cho một người đàn ông không ưu tú như Cù Bộ Ung, cũng không muốn gả cho một người tàn phế.

“Làm sao em biết khi nào anh ta mới bình phục như cũ? Nếu như anh ta ngồi xe lăn cả đời, vậy em phải làm sao bây giờ?” Cô càng nghĩ càng tức giận.

“Vũ Tiệp, làm sao em nói như vậy? Anh ta……….Anh ta là chồng chưa cưới của em đó!”

Lòng của Vũ Viên như có lửa thiêu, đau như bị roi quất vào.

“Em nên chăm sóc anh ta thật tốt chứ…….”

“Chăm sóc? Chăm sóc thế nào? Em là thần sao? Chị cho rằng em là người có lòng đại từ bi như vậy à?” Vũ Tiệp tức giận nói.

Đem tất cả phản ứng của Vũ Tiệp để ở đáy mắt, nhưng mà cuối cùng vẫn là em gái của mình, cô cũng không thể nói cái gì.

“Nếu như em thực sự không muốn gả cho Cù Bộ Ung, như vậy từ hôn là được.”

“Từ hôn?”

“Đúng vậy! Chị sẽ nói chuyện với ba mẹ Cù Bộ Ung, bọn họ nhất định có thể hiểu được, nếu không hủy hôn, như vậy đối với tương lai của em không xác định……..”

“Chị, chị thì biết cái gì?” Vũ Tiệp trợn mắt nhìn Vũ Viên một cái. “Chị cũng chỉ biết đọc sách mà thôi, cái gì cũng không hiểu, suy nghĩ cũng không nhanh nhạy! Em muốn từ hôn là không sai, nhưng chẳng may vận khí của em không tốt thì làm sao?”

“Vận khí không tốt? Cái…… Em có ý gì?”

Vũ Viên không hiểu. Đột nhiên cô cảm thấy ý nghĩ của người em gái sinh đôi này cùng với cô cách nhau thật là xa!

“Đần, ý của em muốn nói là, nếu như anh ta có thể đứng lên lại, tay phải cũng hoàn toàn bình phục, như vậy không phải em sẽ thua thiệt lớn sao?”

“ Vũ Tiệp…..”

“Cho nên bây giờ em rất là khó nghĩ đây, chị biết không? Em không muốn từ hôn, nhưng mà cũng không muốn gả cho Cù Bộ Ung tàn phế………”

“Cho nên?”

“Cho nên………” Tầm mắt của cô rơi vào trên người của Vũ Viên. “Mọi người đều nói hai chúng ta lớn lên giống nhau, đúng không? Chị luôn là người hiểu rõ em nhất cho nên chị làm đi! Giúp em chăm sóc Cù Bộ Ung.”

“Cái gì? Vũ Tiệp, em mới là vợ chưa cưới của anh ta……”

Mắt Vũ Tiệp nhìn về phía Vũ Viên.

“Em biết rõ nha, em cũng không phủ nhận mình là vợ chưa cưới của anh ta, nhưng mà nếu như cả đời anh ta bị như vậy, vậy em phải làm sao? Chị là chị của em, chị cũng nên suy nghĩ cho em một chút, được không? Đi theo anh ta không có chỗ nào không tốt, chị biết không? Lúc em và anh ta quen nhau, anh ta tùy tiện tặng cho em một sợi dây chuyền cũng tương đương với một năm tiền lương của chị rồi….. Hơn nữa, nếu như chị đi theo bên cạnh anh ta, em cũng được hưởng lợi! Anh ta cho em lợi ích, em còn không cầm được sao…..”

“Em……..Lợi dụng anh ta…….”

“Chị, chị đừng nói như vậy, em không có lợi dụng anh ta, em là thật lòng thích anh ta, cũng chuẩn bị ngày mai làm cô dâu rồi, nhưng ai mà biết em lại xui xẻo như vậy chứ?” Vũ Tiệp hừ lạnh một tiếng.

“Chị, chị đừng giấu, em hiểu rõ chị cũng thích Cù Bộ Ung, nhưng mà anh ta lại thích em! Thật ra thì em đây chính là cũng muốn tốt cho chị đó, cho chị một cơ hội đến gần Cù Bộ Ung, không tồi nha…..” Bộ dạng của Vũ Tiệp như bố thí cho cô một ân huệ rất lớn.

“Nếu như anh ta cả đời đều như vậy, vậy chị theo anh ta cả đời đi! Em hiểu rõ từ trước đến nay chị rất có lòng thương người, nhưng mà nếu như cơ hội này không thành công thì một lần nữa chị phải nhường anh ta cho em!” Vũ Tiệp nói thật. “Đừng quên, Cù Bộ Ung vốn là của em đấy, nếu như anh ta hồi phục như cũ, tuyệt đối chị không được độc chiếm anh ta, phải trả anh ta lại cho em!”

“Vũ Tiệp, anh ta là một con người, không phải là đồ vật, sao có thể nói cho là cho?”

“Em mặc kệ, dù sao chính em quyết định như vậy rồi.”

Cô vỗ tay, có cảm giác quyết định này của mình thực sự là rất tốt, bất kể cuối cùng Cù Bộ Ung như thế nào, cô đều được lợi.

Cô không phải là một người con gái xấu xa, chỉ là cô suy nghĩ cho mình nhiều một chút mà thôi.

“Nhưng mà chị cũng có công việc phải làm, không có cách nào giúp em chăm sóc anh ta.”

Chẳng lẽ Vũ Tiệp muốn cô bôn ba vất vả ngày đêm hay sao?

“Làm giáo viên không tốt bằng đi theo bên cạnh Cù Bộ Ung, làm giáo viên một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Anh ta tùy tiện ra tay, công việc của chị cũng khổ cực mấy tháng.”

“Chị không từ chức.”

Vũ Viên lắc đầu. Cái yêu cầu này thật quá đáng, nếu như cô nghỉ việc ở trường sau này cô phải làm sao đây?

“Chị, em nói nhiều như vậy chị nghe không hiểu à? Chị không muốn giúp em có phải hay không?”

Vũ Tiệp tức giận, cô cảm thấy Vũ Viên cố ý không muốn giúp cô.

“Ba, mẹ……” Cô mở cửa phòng hướng về phía bên ngoài nhức đầu kêu lên.

Hai người nghe được tiếng quát tháo của cô cũng nhanh chóng đi vào trong phòng.

“Thế nào? Thế nào? Vũ Tiệp…..”

“Ba, mẹ……….. Con không muốn gả đâu! Hai người kêu chị giúp con gả đi!”

Lệnh Vũ Tiệp bắt đầu sử dụng công phu la lối om sòm, sau khi một phen khóc lóc, hai người quyết định cho Vũ Viên gả thay.

Tất cả chua xót trong lòng cô đều nghẹn ở cổ họng, chỉ cần Vũ Tiệp tìm tới ba mẹ, bọn họ nhất định sẽ che chở cho em ấy.

Vũ Viên không nói gì, thật sự cô không biết nên nói những gì, rõ ràng cô với Vũ Tiệp là chị em sinh đôi, nhưng ba mẹ chỉ đặc biệt cưng chiều Vũ Tiệp mà thôi.

Thật ra làm sao cô có thể oán trách bọn họ, bọn họ sinh cô, nuôi cô, cô cảm kích còn không kịp, làm sao có thể oán trách bọn họ……….

“Vậy công việc của con…….”

“Nghỉ việc đi! Dù sao một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mày nghĩ rằng chúng ta còn trông cậy vào mày “Đại phú đại quý”sao? Bây giờ chúng ta đem tất cả hy vọng đều đặt trên người của Vũ Tiệp, mày có hiểu hay không?”

Mẹ Lệnh nói lời chế nhạo, giễu cợt, Vũ Viên biết bọn họ cũng không phải là người xấu, chỉ là…………..Thực tế một chút.

“Nghe rõ chưa? Nghe rõ chưa? Ba mẹ cũng đã nói như vậy nên chị phải làm theo thôi! Còn có……..Tóc của chị………”

Dài như vậy, hình như cũng qua eo rồi, hoàn toàn khác với kiểu tóc của cô, rất dễ bị nhìn ra đấy!

“Ngày mai đi cắt đi! Chị, cắt tóc ngắn giống em có rất nhiều chỗ tốt, a……….Đừng quên nhuộm màu giống của em, Cù Bộ Ung rất thông minh đấy…….”

Chết, bây giờ vấn đề chính là Vũ Viên bị cận thị nặng, thật là hỏng bét!

“Chị xem cặp mắt kính này đi, đi học lại để thành ra như vậy, em thấy chị nên mang kính sát tròng thôi.”

“Cận thị nặng như vậy rất khó đeo kính sát tròng……” Vũ Viên thực tế nói.

“Dù sao suy nghĩ là được, chị tự nghĩ cách đi! Suy nghĩ thật kỹ nhất định có thể giải quyết được vấn đề.”

“Cô giáo Lệnh, đột nhiên làm sao cô nghỉ việc? Không phải cô là người có tâm huyết với giáo dục hay sao?”

Thầy giáo Lâm vừa nghe được tin tức, đến ngay bên cạnh bàn làm việc của Lệnh Vũ Viên hỏi. Chỉ thấy trên bàn của cô để một thùng giấy lớn, bên trong chứa nhiều đồ vật riêng.

“Đúng vậy!”

Vũ Viên đem một quyển sách bản to bỏ vào trong thùng, lộ ra dáng vẻ tươi cười đắng chát.

“Tôi có chút chuyện riêng cho nên không thể không từ chức, may mà trường học để cho tôi giữ chức dừng lương trong một năm, tôi nghĩ, một năm hẳn là đủ rồi!”

“Cô có chuyện gì rắc rối sao? Có lẽ tôi có thể giúp được cô….” Thầy Lâm có chút kích động hỏi.

“Này………” Vũ Viên nhìn thầy giáo Lâm một cái. “Thầy không giúp được tôi đâu, nhưng mà mặc kệ như thế nào, tôi vẫn là rất cảm ơn thầy trong thời gian này đã chăm sóc cho tôi, hy vọng sau khi tôi xử lý xong công việc, có thể trở lại đây nhanh một chút.”

“Ừ, hy vọng là như vậy, nếu như cô cần tôi giúp việc gì, cô cứ nói với tôi.”

“Tôi biết rồi….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.