Người Yêu Kém Tuổi

Chương 18: Chương 18




-Hú đợi lâu không cu??.Tôi lí nhí

-Hông đâu à.Có gần 1 tiếng đồng hồ thôi.Nó nhe răng cười đểu.Tôi thật muốn xán cho nó cái túi xách.

-Ủa mà sao chơi nguyên cây đen thế chị.Trông mày như xã hộ đen đi đòi tiền vậy ă.Gớm bỏ mẹ.Nó xuýt xa

-Đờ mờ.Thôi mệch quá.đi lẹ đi.Tôi hối

-Ờ.Đi chừng 500m tôi hỏi nó

-Ủa xe đâu??Sao không thấy

-Không có.Tôi đi bộ qua

-What the pot?????Are you ok????Tôi hét lớn.Điên tiết

-I am ok.Nó thản cmn nhiên như chả có gì

-MÀY KHÙM À??ĐỊNH MỆNH XA NHƯ VẬY MÀ NGHĨ SAO ĐI BỘ VẬY HẢ THẰNG ĐIÊN.Tôi hét lên

-Không mà.Haizz valentai là phải đi bộ mới lãng mạn chứ chế không thấy người ta đi đầy đường à.Vãi.Nói xong nó nắm tay tôi đi.=+=

-Fuck you mom.Tôi lằm bằm.

-Ê kẹo bông gòn kia hô hô ta muốn ăn mua cho ta đi mà Duy~~~ tôi õng ẽo nằn nặc bắt nó mua cho toii cây kẹo bự choảng kaka ngon quá à~~~.Mắt tôi trái tim khi nhìn thấy một anh chàng đập troai ngất ngây em gà tây đang mua kẹo bông gòn.Ôi mây gót wtf.Sao lại có người xinh tới mức z chứ hehe.

-Đi với tôi mà dám liếc thằng khác à???.Nó xoay tôi như chóng chong

-Gì gì gì????Tôi liếc nó mà tức lộn phèo thật điên khi nghe lời nó mà.Lãn mạng ông nội tôi.Mệt xì khói.Đương không rủ người ta đi bộ từ nhà xuống tuốt công viên tình yêu rồi leo lên tuốt trên sân thượng công viên.Đờ mờ 2km chứ ít đâu đã mệt rồi mà còn phải leo cầu thang chứ.Lờn.Tôi thở phì phò như trâu còn nó cừ nhởn nhơ như sở khanh.Tôi cá nếu Sở Khanh sống lại cũng phải lạy nó làm sư phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.