Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 146: Chương 146: Chứng Fregoli (3-2)




Edit: Phong Nguyệt

Cậu đậu xe sang một bên, chen vào đám đông nhìn, như cậu muốn, người nằm trên mặt đất, cả người đầy máu chính là Chung Gia Ngọc.

Cậu không khỏi mỉm cười, dẫn tới người đàn ông bên cạnh hỏi: “Người khác gặp chuyện không may, cậu cười cái gì?”

Người đàn ông này cũng là đồng lõa của Chung Gia Ngọc?

Cậu nâng khóe miệng cao hơn rồi rời khỏi đám đông.

Cậu đang chuẩn bị trở về xe ngồi, cảnh sát giao thông lại xuất hiện: “Xin đưa bằng lái xe ra.”

Cậu không thể không đưa bằng lái xe cho cảnh sát giao thông xem.

Sau khi cảnh sát giao thông xác định bằng lái xe này là của Mạnh Miên Đông, nói: “Lái quá tốc độ, không chấp hành mệnh lệnh của người làm công sự, may là không tạo thành sự cố giao thông, trừ sáu điểm, phạt 400 tệ.”

Mạnh Miên Đông đang vui vì Chung Gia Ngọc gặp tai nạn, tạm thời không thể theo dõi cậu, không do dự nộp 400 tệ cho cảnh sát giao thông.

Cảnh sát giao thông nhận tiền phạt, tận tình khuyên bảo: “Thanh niên, lần sau đừng lái ẩu nữa, phải chú ý an toàn.”

Mạnh Miên Đông gật đầu, rồi trở về xe.

Đáng tiếc, cậu vui không được mấy ngày, Chung Gia Ngọc lại xuất hiện.

Lúc đó cậu đang ngồi trong nhà hàng Tây ăn bò bít tết, Chung Gia Ngọc bước vào, còn nắm tay một người đàn ông.

Chung Gia Ngọc xuất viện khi nào, sao chỉ mới năm ngày đã hoàn toàn bình phục rồi?

Cậu bắt đầu sợ hãi, nhanh chóng ăn xong bò bít tết rồi chạy trối chết.

Ra khỏi nhà hàng, cậu vội vã đến bãi đỗ xe.

Về nhà, cậu thấy nhà kế bên đang mở cửa, bên trong làm tang sự, di ảnh Chung Gia Ngọc đặt trên bàn.

Không phải vừa nãy cậu thấy Chung Gia Ngọc lông tóc vô thương sao? Sao chớp mắt một cái Chung Gia Ngọc đã chết rồi?

Mà thế nào đi nữa thì Chung Gia Ngọc không thể theo dõi, hãm hại cậu được nữa.

Tốt quá!

Sau này sinh hoạt của cậu có thể khôi phục lại bình thường.

Chỉ là có lẽ thật sự có Chung Gia Ngọc thứ hai tồn tại.

Nếu Chung Gia Ngọc thứ hai cũng chết đi thì không còn gì bằng.

Cậu mở cửa nhà, chưa kịp bước vào, lại bị Văn Nhiên gọi: “Miên Đông, em khỏe không?”

Cậu quay đầu nhìn Văn Nhiên, lúc này mới nhớ mình đã từng bảo Văn Nhiên giết Chung Gia Ngọc, cái chết của Chung Gia Ngọc không liên quan đến Văn Nhiên chứ?

Cậu nắm cổ tay Văn Nhiên, lôi anh vào nhà, đóng cửa lại, lo lắng hỏi: “Anh không đi giết Chung Gia Ngọc đó chứ?”

Văn Nhiên vặn hỏi: “Nếu anh thật sự giết Chung Gia Ngọc, em sẽ chịu quen anh?”

Mạnh Miên Đông không do dự nói: “Không, vì tôi không yêu anh.”

Vì tôi không yêu anh, một câu nói tổn thương biết bao nhiêu.

Có điều Mạnh Miên Đông không yêu anh mới là hợp lý nhỉ? Chung quy giữa bọn họ không có không gian và thời gian để nảy sinh tình cảm.

Văn Nhiên không hề nhụt chí, nói: “Ông ấy không phải Chung Gia Ngọc, anh không giết ông ấy, ông ấy chết vì ung thư thời kỳ cuối.”

Mạnh Miên Đông thở phào khi biết Văn Nhiên không dính máu, cậu cũng không biết vì sao lại như vậy, lát sau, cậu nói: “Hắn không thế nào không phải Chung Gia Ngọc.”

Văn Nhiên hỏi: “Ông ấy giống Chung Gia Ngọc y như đúc?”

“Không.” Mạnh Miên Đông nhớ lại “Chung Gia Ngọc trẻ hơn nhiều, mặt mũi cũng không giống.”

Văn Nhiên lại hỏi: “Vậy sao em lại kết luận ông ấy là Chung Gia Ngọc?”

Mạnh Miên Đông suy đoán: “Chắc chắn là do Chung Gia Ngọc hóa trang già một chút, thay đổi mặt mũi để tôi thả lỏng cảnh giác.”

“Ông ấy không phải Chung Gia Ngọc.” Văn Nhiên không kìm lòng được mà ôm lấy Mạnh Miên Đông, “Miên Đông, hãy tin anh.”

Cái ôm của Văn Nhiên thật ấm áp, trong trí nhớ của Mạnh Miên Đông, cậu chưa từng được ôm như vậy.

Sự ấm áp này khiến cậu hoảng hốt, một lát sau cậu mới ý thức được mình nên đẩy Văn Nhiên ra.

Mặc kệ Văn Nhiên có yêu cậu như ngoài miệng không, cậu cũng không thể mê luyến ôm ấp của Văn Nhiên.

Cậu lập tức đẩy Văn Nhiên ra, khách sáo nói: “Mời anh ra ngoài.”

Sau khi Văn Nhiên rời khỏi, cậu dựa lưng vào cửa, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm: “Mình nên làm gì đây?”

Cuộc sống bây giờ của cậu đâu đâu cũng là Chung Gia Ngọc, một Chung Gia Ngọc đã chết, nếu không có Chung Gia Ngọc thứ hai thì cậu đã được giải thoát rồi

Lúc ở chợ hoa điểu, mình nhìn nhầm rồi, lúc ở nhà hàng Tây, mình cũng nhìn nhầm rồi.

Chỉ có một Chung Gia Ngọc, chỉ có một Chung Gia Ngọc, tuyệt đối không có thể có hai Chung Gia Ngọc...

Tự thôi miên phát huy tác dụng, cuối cùng cậu cũng thả lỏng.

Sau khi thả lỏng, cậu không giải thích được mà nhớ đến nhiệt độ ôm ấp của Văn Nhiên, rõ ràng cậu không thích Văn Nhiên, đừng nói là yêu Văn Nhiên.

Một tuần sau đó, cậu không nhìn thấy Chung Gia Ngọc nữa.

Cậu tư từ thả lỏng cảnh giác, vào một ngày, lúc cậu đứng ở sân ga chờ tàu điện ngầm, cậu nhìn thấy Chung Gia Ngọc.

Chung Gia Ngọc đứng chờ bên cạnh cậu, khi tàu điện ngầm đến, hắn lướt qua cậu, nhảy xuống, bị tàu điện ngầm nghiền nát.

Cậu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, nổi đầy da gà, hai chân không thể khống chế mà lui về sau.

Vì sự cố, hành khách trên tàu điện ngầm không thể không xuống xe, trong đám người này không có Chung Gia Ngọc.

Tức là hai Chung Gia Ngọc đã chết hết rồi?

Cậu không muốn nghĩ rằng đây là may mắn trong tình huống đẫm máu thế này.

Trước khi cậu lui tới một cây cột, có người ôm chặt cậu nói: “Miên Đông, cẩn thận.”

Cậu quay đầu nhìn, quả nhiên là Văn Nhiên, Văn Nhiên mặc tây trang, lo lắng hỏi: “Miên Đông, em không sao chứ?”

Mạnh Miên Đông đáp: “Tôi không sao, tôi rất ổn.”

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu mới phát hiện giọng mình run lẩy bẩy.

Văn Nhiên xuống tàu điện ngầm, anh biết xảy ra chuyện, nhưng sao Mạnh Miên Đông lại có dáng vẻ này? Nếu sợ hãi vì tận mắt chứng kiến tai nạn, Mạnh Miên Đông không nên có dáng vẻ này, trong hoảng sợ ẩn chứa sung sướng, giống như tự tay đâm kẻ thù vậy.

Chẳng lẽ trong mắt Mạnh Miên Đông, người chết là Chung Gia Ngọc?

Anh không hỏi, chỉ buông Mạnh Miên Đông ra, nói: “Chúng ta cùng nhau về nhà đi.”

Mạnh Miên Đông không phản kháng.

Bọn họ ra khỏi sân ga, bắt một chiếc taxi rồi cùng nhau về nhà.

Xuống xe, về đến nhà, Mạnh Miên Đông vô duyên vô cớ nhớ tới nhiệt độ cơ thể Văn Nhiên.

Cậu cô đơn lâu quá nên mới thèm khát nhiệt độ cơ thể của người khác?

Cậu nghĩ không ra, nhưng cậu biết mình không muốn quen Văn Nhiên, thậm chí cậu còn không tin tưởng Văn Nhiên.

Lúc cậu đang ăn mì gói, cửa nhà cậu bị ai đó gõ gõ.

Cậu nhìn mắt mèo, người đứng bên ngoài là Văn Nhiên.

Cậu đắn đo một hồi rồi quyết định mở cửa, cậu nghe Văn Nhiên nói: “Miên Đông, mau xem TV.”

Là tin tức tai nạn ban nãy?

Cậu đến phòng khách, bật TV, đài truyền hình địa phương đang phát tin tức vụ tai nạn.

Trong tin tức, người chết họ Lý, không phải họ Chung.

Sao lại thế này? Chung Gia Ngọc sửa họ?

Cậu mở to mắt, lẩm bẩm: “Chắc chắn là Chung Gia Ngọc, chắc chắn là Chung Gia Ngọc, chắc chắn là Chung Gia Ngọc! Không phải họ Lý.”

Văn Nhiên đứng ở cửa, thấy thế, vội vàng đi đến bên cạnh Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, người chết không phải Chung Gia Ngọc.”

Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Văn Nhiên: “Rõ ràng tôi thấy Chung Gia Ngọc nhảy xuống mà.”

Văn Nhiên nghiêm túc hỏi: “Em cảm thấy hắn giống Chung Gia Ngọc y như đúc sao?”

“Hắn không giống Chung Gia Ngọc, nhưng chắc chắn hắn đang ngụy trang.” Mạnh Miên Đông nhấn mạnh, “Tôi có thể nhận ra, hắn chính là Chung Gia Ngọc.”

Văn Nhiên lắc đầu: “Hắn thật sự không phải Chung Gia Ngọc, Miên Đông...”

Văn Nhiên chưa nói xong, Mạnh Miên Đông đã lạnh lùng nói: “Anh làm sao vậy? Tôi chưa cho anh vào mà, anh ra ngoài cho tôi, đây là nhà tôi.”

Văn Nhiên không kịp lại nói gì đã bị Mạnh Miên Đông đẩy ra.

Sau khi đẩy Văn Nhiên ra, Mạnh Miên Đông ngồi xổm dưới cửa, lẩm bẩm: “Hắn chính là Chung Gia Ngọc, hắn chính là Chung Gia Ngọc, tôi giải thoát rồi, tôi giải thoát rồi!”

Nào ngờ, hôm sau cậu đi làm, cậu lại thấy Chung Gia Ngọc trong văn phòng.

Chung Gia Ngọc ngồi ở chỗ của quản lý.

Hóa ra Chung Gia Ngọc chưa chết?

Hóa ra quản lý cũng là Chung Gia Ngọc ngụy trang?

Hóa ra cậu luôn nằm trong không chế Chung Gia Ngọc?

Cậu bước đến trước mặt Chung Gia Ngọc, chất vấn: “Sao cậu còn chưa chết?”

Chung Gia Ngọc kỳ quái hỏi: “Miên Đông, tôi không xảy ra chuyện gì, cũng không bị bệnh gì, sao phải chết?”

Mạnh Miên Đông khăng khăng: “Hôm qua cậu nhảy xuống đường tàu điện ngầm tự sát.”

Chung Gia Ngọc thở dài: “Miên Đông, cậu nên đến bệnh viện khám đi, tôi đã nộp đơn xin nghỉ ốm một tháng cho cậu, một tháng này cậu không cần đi làm.”

Chung Gia Ngọc thật sự muốn chiếm công việc của mình! Một tháng sau, trong văn phòng này còn có vị trí của cậu?

Cậu quyết định lấy một con dao gọt hoa quả trong phòng nghỉ, bước đến chỗ Chung Gia Ngọc.

Chung Gia Ngọc thấy cậu cầm dao gọt hoa quả, vội vàng khuyên nhủ: “Miên Đông, cậu bình tĩnh.”

Bình tĩnh, bình tĩnh như thế nào?

Cậu bất chợt bị ai đó ôm từ phía sau, lôi ra ngoài, cậu vùng vẫy tránh thoát, một lần nữa tới trước mặt Chung Gia Ngọc.

Cậu muốn đâm một nhát, chỉ cần đâm một nhát, cậu có thể chân chân chính chính giải thoát, chỉ cần một nhát...

Cậu từng bước từng ép sát, ép Chung Gia Ngọc lui tới bức tường, khi dao gọt hoa quả cách Chung Gia Ngọc 1 cm, cậu phát hiện mình không thể ra tay, cậu không dám giết người.

Cậu buông dao gọt hoa quả, suy sụp ra khỏi văn phòng.

Cậu mất việc rồi.

Cậu không ngồi xe điện ngầm, mà chậm rì rì về nhà.

Cậu thấy Văn Nhiên trước cửa nhà.

Cậu không muốn nghe Văn Nhiên nói gì, chỉ đến trước mặt Văn Nhiên, nói: “Văn Nhiên, anh có thể ôm tôi một cái không?”

Văn Nhiên ngạc nhiên không thôi, lại không khỏi nguyên nhân, chỉ dang hai tay ôm Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, buồn phiền nói: “Thật ấm.”

Văn Nhiên thử xoa đầu Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông không kháng cự.

Mạnh Miên Đông chợt ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên: “Văn Nhiên, tôi mất việc rồi.”

Văn Nhiên ôn nhu nói: “Không sao, có thể tìm việc khác.”

Mạnh Miên Đông hoảng hốt nói: “Không biết Chung Gia Ngọc có vừa lòng không...”

Văn Nhiên đau lòng nói: “Miên Đông, thật ra...”

Mạnh Miên Đông ngắt lời: “Văn Nhiên, anh cũng là Chung Gia Ngọc ngụy trang ư?”

Văn Nhiên lắc đầu: “Anh không phải Chung Gia Ngọc ngụy trang.”

Mạnh Miên Đông lại hỏi: “Tôi có thể tin anh không?”

Văn Nhiên gật đầu: “Miên Đông, xin em tin anh.”

Mạnh Miên Đông mở cửa, lôi Văn Nhiên vào phòng, rồi sau đó nói: “Cởi quần áo trên người anh ra.”

Đương nhiên Văn Nhiên sẽ không cho rằng Mạnh Miên Đông nói như vậy là muốn lên giường với anh, Mạnh Miên Đông chỉ muốn xác nhận xem anh có phải Chung Gia Ngọc ngụy trang không mà thôi.

Anh không chần chờ, cởi giày da, tây trang, sơ mi trắng, quần tây ra, rồi nói: “Quần lót và vớ có cần cởi không?”

Mạnh Miên Đông ra lệnh: “Cởi ra hết.”

Văn Nhiên cởi quần lót và vớ ra, cả người trần trụi đứng trước mặt Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông chưa từng thấy đàn ông trần truồng, nhưng cậu không có thừa sức do dự, lập tức kiểm tra.

Văn Nhiên khi cởi quần áo, cũng giống như khi mặc quần áo, không giống Chung Gia Ngọc chút nào—— Ngoại trừ đều là đàn ông.

Cậu ra lệnh lần thứ hai: “Đi tắm rửa, lấy sữa tắm rửa sạch sẽ một chút.”

—— Nếu còn có ngụy trang thì rửa trôi hết đi.

Văn Nhiên miễn cưỡng đáp ứng, vào phòng tắm nhà Mạnh Miên Đông, đang muốn đóng cửa, Mạnh Miên Đông lại bước vào.

Mạnh Miên Đông đứng đối diện phòng tắm vòi sen, nói: “Anh có thể bắt đầu tắm rửa rồi.”

Văn Nhiên bóp sữa tắm lên bông tắm, tạo bọt rồi bắt đầu tắm rửa.

Không phải anh chưa từng bị Mạnh Miên Đông nhìn khi tắm, anh còn cùng Mạnh Miên Đông tắm chung, làm Mạnh Miên Đông rất nhiều lần ở phòng tắm.

Hiện giờ Mạnh Miên Đông lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy phòng bị.

Cái nhìn này khiến anh cũng sinh ra lạnh lẽo, nước nóng cũng không thể tiêu trừ.

Mà thân thể dưới cái nhìn chằm chằm của Mạnh Miên Đông lại từ từ nóng lên.

Mạnh Miên Đông là người anh yêu, trong không gian riêng tư, hơi nước lượn lờ thế này, anh làm sao có thể chịu nổi.

Dày vò hồi lâu, cuối cùng anh cũng tắm xong, vừa định bước ra phòng tắm vòi sen, giọng Mạnh Miên Đông vang lên bên tai: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

Mạnh Miên Đông đi vào phòng tắm vòi sen, phòng tắm vòi sen vốn nhỏ hẹp, trong lúc nhất thời vô cùng chật chội.

Thậm chí hơi thở của Mạnh Miên Đông còn phả lên cổ anh.

“Miên Đông...... Anh thật sự không phải Chung Gia Ngọc ngụy trang.” Anh biết dựa bằng những lời này Mạnh Miên Đông sẽ không tin, nhưng anh sắp không chịu nổi nữa.

Mạnh Miên Đông nghe ra ý cầu xin của Văn Nhiên, kiểm tra thân thể Văn Nhiên cẩn thận hơn.

Cậu bật đèn sưởi, đèn sưởi gần như chói mắt, soi rõ ràng thân thể Văn Nhiên.

Cậu duỗi tay sờ mặt Văn Nhiên, dùng sức lau.

Cậu không lau được lớp phấn nào, trái lại chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi ẩm của Văn Nhiên.

Lau đến khi da thịt ửng đỏ, cậu mới xác nhận rằng Văn Nhiên không có hóa trang.

Cậu tiếp tục kiểm tra thân thể Văn Nhiên, cơ bắp rõ ràng đến mức chạm vào là có thể mường tượng được sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Nửa người trên của Văn Nhiên không có vấn đề, cậu tiếp tục nhìn lướt xuống, hỏi: “Vì sao?”

Văn Nhiên không trả lời, mà nói: “Xong chưa? Bây giờ em có thể tin anh không phải là Chung Gia Ngọc ngụy trang chưa?”

Mạnh Miên Đông tiếp tục lời vừa nãy: “Bây giờ anh muốn làm tình với tôi sao?”

Cậu chưa từng yêu đương, đương nhiên chưa từng làm tình với ai.

Nói xong, cậu không khỏi nhớ lại mình đã từng chạm quần lót của Văn Nhiên.

Văn Nhiên đang ở trước mặt cậu, không mặc quần lót, còn có phản ứng, là vì cậu?

Cậu lặp lại: “Bây giờ anh muốn làm tình với tôi sao?”

Nội tâm Văn Nhiên vô cùng giãy giụa, có phản ứng với người không yêu mình chính là hành vi súc sinh, anh lại không nào chối bỏ sự thật mình có phản ứng.

Anh không thể không thẳng thắn: “Đúng vậy, anh muốn làm tình với em.”

“Ồ, tôi biết rồi.” Mạnh Miên Đông vươn tay cầm lấy.

Cậu rất ít khi tự làm, động tác cực kỳ gượng gạo.

Trong cơn khoái cảm, Văn Nhiên hỏi: “Vì sao em lại làm như vậy?”

Mạnh Miên Đông nhàn nhạt nói: “Bồi thường vì hiểu lầm của tôi.”

Văn Nhiên mỉm cười hỏi: “Em tin anh không phải là Chung Gia Ngọc rồi?”

Mạnh Miên Đông đáp: “Tôi tạm thời tin anh không phải Chung Gia Ngọc.”

Tuy bây giờ chật vật không chịu nổi, lại bị Mạnh Miên Đông an ủi mà không mang theo chút tình cảm nào, song chí ít mình và Mạnh Miên Đông cũng đã có một chút tiến triển.

Văn Nhiên thả lỏng thân thể, phóng túng bản thân, dùng thể xác và tinh thần cảm thụ khoái cảm đã lâu không thấy.

Thẳng đến khi tay Mạnh Miên Đông đã mỏi nhừ, Văn Nhiên mới bắn ra.

Cùng lúc đó, một âm thanh trầm thấp rơi vào tai Mạnh Miên Đông.

Cậu nhấc mắt nhìn Văn Nhiên, khách quan mà nói, dáng vẻ của Văn Nhiên vượt xa nam chính trong các phim mà cậu xem, hormone nam tính dường như quấn lấy cậu, không ngừng dụ hoặc cậu.

Không biết cảm giác làm tình cùng Văn Nhiên là thế nào?

Không biết đàn ông và đàn ông làm tình thế nào?

Cơ mà cậu không yêu Văn Nhiên, vì sao lại muốn làm tình với Văn Nhiên?

Cậu vừa miên man suy nghĩ vừa buông tay ra, đến trước bồn rửa mặt, rửa sạch tay bằng dịch rửa tay.

Cảm giác dính nhớp thật quái dị, vì cảm giác này là Văn Nhiên mang đến? Lúc cậu tự làm, cậu không có cảm giác ghê tởm, cũng không có cảm giác gì khác.

Chưa rửa tay sạch sẽ, Văn Nhiên ở phía lại nói: “Miên Đông, em quên rồi sao? Chung Gia Ngọc đã chết rồi.”

Hết chương 144

Nguồn cơn mọi việc ra sao ngày mai sẽ rõ:))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.