Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên càng nghĩ càng tỉnh táo, cơn buồn ngủ vừa nãy cũng bay mất.
Anh vô cùng mệt mỏi, nhưng vì bất an mà cứ mở to mắt nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông.
—— Miên Đông mất rồi có lại.
Mạnh Miên Đông bắt gặp tầm mắt Văn Nhiên, hỏi: “Sao vậy?”
Văn Nhiên lắc đầu: “Không có gì, anh chỉ muốn hỏi là anh có thể hôn em không?”
Mạnh Miên Đông ngầm đồng ý, nhắm mắt lại, Văn Nhiên lập tức dán môi lên, môi Văn Nhiên vẫn rất khô khốc, dường như có thể làm xước môi cậu.
Cậu không muốn đẩy Văn Nhiên ra, trái lại cẩn thận ôm lấy Văn Nhiên, chủ động nới lỏng răng môi.
Đầu lưỡi của Văn Nhiên nhanh chóng tiến vào, liếm khoang miệng cậu một lần, rồi ung dung quấy lộng.
Cậu có thể cảm giác được nước bọt bắt đầu tràn lan trong khoang miệng, đây là điều trước giờ cậu chưa từng trải qua.
Cậu nửa xấu hổ nửa vui vẻ, vì cậu và Văn Nhiên cùng nhau trải nghiệm chuyện mà trước giờ cậu chưa từng trải nghiệm.
Đầu lưỡi Văn Nhiên hơi tanh, là mùi tinh dịch hồi nãy ư?
Cậu càng xấu hổ hơn, trong lòng lại vui sướng dào dạt.
Khi nụ hôn kết thúc, cậu đã không thở nổi, trái tim đập ầm ầm, cậu mở mắt ra, thấy sợi chỉ bạc còn vướng ở giữa đôi môi hai người.
Sợi chỉ mỏng manh, phản chiếu ánh sáng xuyên qua từ rèm cửa, kéo dài thêm một chút trước khi đứt lìa.
Cậu nhắm hai mắt lại, sau đó mở hai mắt ra, đợi hô hấp ổn định mới ngưng mắt nhìn Văn Nhiên, hỏi: “Anh thích hôn em không? Hôn em có thoải mái không?”
Văn Nhiên thẳng thắn đáp: “Anh thích hôn em, hôn em rất thoải mái, anh muốn một ngày hôn em nhiều lần.”
Mạnh Miên Đông đỏ mặt nói: “Vậy mỗi ngày anh hôn em nhiều lần đi.”
Văn Nhiên bật cười: “Em cũng thích anh hôn em sao?”
Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn nói: “Thích, rất thích, em còn thích cùng anh trải qua nhiều chuyện mà trước đây chưa từng trải qua.”
Văn Nhiên duỗi tay xoa gò má Mạnh Miên Đông, rồi ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, thấp giọng nói: “Anh cũng thích cùng em trải qua nhiều chuyện mà trước đây chưa từng trải qua, Miên Đông, đừng rời xa anh.”
“Em không rời xa anh, cũng không nghĩ sẽ rời xa anh.” Mạnh Miên Đông thuận thế cọ mặt vào lòng bàn tay Văn Nhiên, nói, “Nên anh nhanh ngủ đi.”
Cậu dễ dàng nhận thấy mỏi mệt trong mắt Văn Nhiên, nếu cậu không quấn lấy Văn Nhiên trò chuyện, có lẽ Văn Nhiên đã sớm ngủ mất rồi.
“Ừm, anh ngủ đây. “Văn Nhiên đan mười ngón tay của hai người vào nhau, nắm thật chặt, sau đó nhắm hai mắt lại.
Mạnh Miên Đông không ngủ, nhìn chằm chằm túi máu.
Đợi nó truyền xong, cậu phải kêu hộ sĩ tới nhổ kim ra, nếu không máu trong cơ thể Văn Nhiên sẽ bị rút ngược trở lại.
Bây giờ túi máu còn hơn một nửa, cậu không nhìn nó nữa mà chuyển sang nhìn Văn Nhiên.
Có lẽ Văn Nhiên bị xuất huyết dạ dày nghiêm trọng lắm, nếu không sẽ không mất máu nhiều như vậy, cũng sẽ không gầy như vậy.
Văn Nhiên nằm viện ba ngày trước, nhưng không đại biểu rằng ba ngày trước mới phát bệnh.
Nghĩ đến đây, trái tim Mạnh Miên Đông như dao cắt, có lẽ mỗi lần nấu cơm cho cậu, mỗi lần bưng cơm đến cửa nhà cậu, Văn Nhiên đều chịu đựng đau đớn kịch liệt, lúc đó Văn Nhiên ôm tâm trạng gì? Một mình anh đến bệnh viện khám, một mình anh nằm trên giường bệnh lại ôm tâm trạng gì?
Cái gì cậu cũng không biết.
Cậu chỉ luôn đắm chìm trong cảm xúc của mình.
Từ đầu đến cuối Văn Nhiên chưa từng tổn thương cậu, cậu mới là người luôn làm tổn thương Văn Nhiên.
Cậu lén lút cởi áo bệnh nhân của Văn Nhiên, vạch xem dấu răng trên vai Văn Nhiên, không biết nó đã kết vảy lúc nào, cũng không biết nó tróc hơn phân nửa lúc nào.
Cậu cúi đầu hôn lên, thầm nói: Có lẽ mình mắc phải chứng Fregoli giống lời Văn Nhiên nói.
Cậu lấy ra di động ra, tìm chứng bệnh Fregoli, quả nhiên giống hệt với biểu hiện —— không, nên nói là bệnh trạng của cậu.
Nếu cậu thật sự mắc chứng Fregoli, vậy thì hành vi của Văn Nhiên có thể hiểu được, người Văn Nhiên tìm đến cũng không phải là Chung Gia Ngọc mà thật sự là Trâu Tinh Hà, Chung Gia Ngọc thật sự đã chết?
Cậu bỗng thấy đau đầu, không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, đành tỳ cằm lên ngực Văn Nhiên, nhìn túi máu lom lom.
Máu đỏ trong túi máu đang từng giọt từng giọt chảy qua ống và kim truyền máu, truyền vào cơ thể Văn Nhiên. Khi tất cả máu truyền vào cơ thể Văn Nhiên, lượng máu Văn Nhiên mất đi sẽ được bổ về phải không?
Không biết qua bao lâu, túi máu cuối cùng cũng sắp cạn.
Cậu nhấn nút gọi, hộ sĩ lập tức chạy tới.
Hộ sĩ kỳ quái nhìn Văn Nhiên nhắm mắt nằm bên cạnh Mạnh Miên Đông, không nói gì, lưu loát nhổ kim truyền máu, tiếp đó bảo Mạnh Miên Đông giữ chặt bông gòn.
Phía dưới bông gòn là lỗ kim, Mạnh Miên Đông sợ Văn Nhiên chảy máu, cẩn thận giữ bông gòn, hệt như thả lỏng một cái sẽ phá hủy cả thế giới.
Khoảng chừng mười phút sau, cậu lấy bông gòn ra, lo lắng nhìn lỗ kim.
Thấy lỗ kim không có chảy máu, cậu mới ném bông còn dính máu vào thùng rác.
Cậu ngáp một cái, dựa vào hõm vai Văn Nhiên, mệt mỏi ngủ mất.
Khi Văn Nhiên tỉnh lại, cảm giác vai và tay phải bị vật gì đè nặng, mở hai mắt ra nhìn.
Ánh vào mi mắt chính là Miên Đông của anh, trong kinh ngạc và mừng rỡ, ký ức chậm rãi ùa về.
Đúng rồi, anh và Miên Đông của anh đã làm lành, Miên Đông của anh còn chủ động cầu hoan với anh.
Đây là chuyện mà anh tha thiết ao ước, nếu chứng Fregoli của Mạnh Miên Đông cũng nhanh khỏi thì không còn gì bằng.
Anh hôn gương mặt hơi phiếm hồng vì ngủ mê của Mạnh Miên Đông, nhẹ giọng nói: “Nhanh tốt lên nhé, Miên Đông của anh.”
Mạnh Miên Đông chẹp chẹp miệng đáp lại anh.
Hiển nhiên Mạnh Miên Đông đã mơ thấy món ngon gì đó.
Khi anh chờ Mạnh Miên Đông tỉnh dậy, hỏi cậu mơ thấy món ngon gì, mặt cậu đỏ lên.
Một lát sau, Mạnh Miên Đông xấu hổ nói: “Em mơ thấy mình liếm ngón tay anh.”
Văn Nhiên mỉm cười: “Bây giờ em muốn liếm không?”
Mạnh Miên Đông bắt lấy cổ tay Văn Nhiên, liếm từng ngón từng ngón thay cho câu trả lời.
Rõ ràng là một hành vi vô cùng sắc tình, nhưng sao tới lượt Mạnh Miên Đông cứ như chú mèo con liếm hộp thức ăn yêu quý của mình?
Mạnh Miên Đông ngước mắt, lóng ngóng nói: “Thoải mái không?”
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông đang chờ được khen, trái lương tâm nói: “Thoải mái lắm.”
Mạnh Miên Đông được động viên, ra sức liếm hơn, từ chú mèo con biến thành chú mèo thành niên.
Văn Nhiên nén ý cười, dùng tay trái có lỗ kim xoa đầu xù của Mạnh Miên Đông, lại nói: “Thoải mái lắm.”
Mạnh Miên Đông vô cùng đắc ý, liếm hết mười ngón tay của Văn Nhiên một lần mới dùng khăn giấy lau nước bọt dính ở trên.
Văn Nhiên thò tay sờ bụng Mạnh Miên Đông, hỏi: “Đói bụng chưa?”
“Ừm, đói bụng.” Mạnh Miên Đông được Văn Nhiên nhắc nhở, nhất thời cảm nhận được đói khát đã lâu không thấy.
Cậu nhìn di động, đã bốn giờ rưỡi chiều, hôm nay cậu chưa ăn gì.
Rất nhiều ngày trước, cả ngày cậu không ăn cơm cũng không cảm nhận được đói khát, bây giờ thân thể cậu sống lại rồi?
Đúng, chắc chắn là thế!
Cậu nhìn Văn Nhiên hỏi: “Bây giờ anh có thể ăn gì?”
Văn Nhiên sợ Mạnh Miên Đông tự trách, không muốn nói, lại sợ mình cố ăn sẽ bệnh nặng hơn, không thể không thành thật: “Sáng hôm nay anh nôn ra máu, bây giờ không thể ăn gì.”
Quả nhiên vừa dứt lời, Mạnh Miên Đông đã bắt đầu từ trách, kế đó anh nghe Mạnh Miên Đông hỏi: “Anh không thoải mái từ lúc nào?”
Văn Nhiên nói dối: “Ba ngày trước, vừa thấy không thoải mái anh liền đến bệnh viện ngay.”
Thực tế, anh đã không thoải mái từ mười ngày trước, sau này nôn ra máu mới không thể không tới bệnh viện.
Lúc ấy, anh không có chút ý chí cầu sinh nào, điều duy nhất chống đỡ anh chính là chấp niệm —— Mỗi ngày làm ba bữa cơm cho Mạnh Miên Đông, dẫu Mạnh Miên Đông không chạm vào, nhưng anh vẫn vui vẻ xuống bếp, ảo tưởng không thể ức chế mà sinh sôi nảy nở, trong ảo tưởng, Mạnh Miên Đông lúc nào cũng dính lấy anh không rời.
Mà mỗi lần anh đổ thức ăn đi, tuyệt vọng càng lúc càng lớn dần.
Mỗi ngày anh đều bị ảo tưởng và tuyệt vọng quấn lấy, cuối cùng thân thể không chịu nổi nữa.
Lần đầu tiên nôn ra máu, thậm thí anh còn còn thấy một tia sung sướng.
Anh thu hồi suy nghĩ, xoa đầu Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, em mau đi ăn đi, bệnh viện có căn tin, nếu em không thích căn tin có thể ăn ở ngoài hoặc đặt món.”
“Em đặt món.” Mạnh Miên Đông không muốn rời Văn Nhiên một giây một phút nào, hôn Văn Nhiên một cái, rồi mở ứng dụng trên di động đặt thức ăn.
Vì chưa tới giờ ăn nên món ăn nhanh chóng được đưa tới.
Mạnh Miên Đông xuống giường, lấy thức ăn trong bọc ra, ngồi lên ghế ở trước giường, ăn một miếng, uống một ngụm, thấp thỏm hỏi: “Lần sau anh nấu cho em ăn được không?”
Văn Nhiên liếc mắt nhìn qua, thì ra Mạnh Miên Đông đặt mì Ý sốt kem tươi thịt nguội và súp Borsch.
Đây là hai món trong bữa trưa đầu tiên mà anh làm cho Mạnh Miên Đông sau khi hai người chia tay, lúc ấy anh ở trong trạng thái suy sụp, liên tiếp thất bại, làm đến hơn một giờ chiều mới miễn cưỡng xem được.
Về lý, anh biết Mạnh Miên Đông sẽ không ăn, về tình, anh hi vọng Mạnh Miên Đông có thể ăn một chút, một miếng thôi cũng được.
Kết quả là ngay cả cửa Mạnh Miên Đông cũng không mở.
Anh nhìn Mạnh Miên Đông, tuyệt vọng lúc ấy lại ập đến, anh không trả lời Mạnh Miên Đông mà nhìn cậu nói: “Miên Đông, hôn anh một chút.”
Mạnh Miên Đông nghe ra sự tuyệt vọng trong lời Văn Nhiên, tức khắc buông mì Ý sốt kem tươi thịt nguội trong tay, cúi đầu hôn Văn Nhiên.
Văn Nhiên dùng sức xoay người đè Mạnh Miên Đông xuống dưới thân, dùng sức hôn môi, một tay giữ chặt cổ tay Mạnh Miên Đông, một tay thô lỗ sờ soạng.
Miên Đông là của mình, Miên Đông là của mình, Miên Đông là của mình...
Ai cũng không thể động vào.
Mạnh Miên Đông cảm thấy Văn Nhiên trước mắt giống như mãnh thú đang ký hiệu con mồi, khác hoàn toàn với một Văn Nhiên ưu nhã trầm tĩnh ngày thường.
Văn Nhiên trước mắt làm cậu rất đau lòng, cậu không phản kháng, mặc cho Văn Nhiên muốn làm gì thì làm.
Qua một hồi lâu, thẳng đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi, Văn Nhiên mới buông Mạnh Miên Đông ra.
Anh tưởng mình lại nôn ra máu, lát sau anh mới biết mình đã cắn rách môi trong của Mạnh Miên Đông, do đó anh mới nếm được mùi máu tươi.
Anh lập tức xin lỗi Mạnh Miên Đông: “Xin lỗi.”
Chẳng những Mạnh Miên Đông không cảm thấy đau đớn, mà còn thấy trống rỗng sau khi mất đi nhiệt độ cơ thể, nụ hôn, vuốt ve của Văn Nhiên.
“Anh không cần xin lỗi em, em thích anh hôn em, cũng thích anh vuốt ve em.” Cậu chủ động nằm trên người Văn Nhiên, dụ dỗ, “Không tiếp tục hôn nữa ư?”
Văn Nhiên áy náy hỏi: “Vết thương không đau à?”
“Rất đau, anh hôn em bồi thường đi.” Giọng nói còn quẩn quanh đầu lưỡi, Mạnh Miên Đông đã phủ môi lên.
Cảm giác răng môi dây dưa thật kì diệu, như có thể chạm đến hồn phách.
Hôn xong, Mạnh Miên Đông thở hồng hộc nhìn Văn Nhiên, làm nũng: “Lần sau anh làm nhiều nhiều món ngon cho em ăn.”
“Ừm.” Cõi lòng hỗn loạn của Văn Nhiên đã bình tĩnh trở lại, duỗi tay sửa sang lại quần áo lộn xộn của Mạnh Miên Đông, cười nói, “Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ lạnh mất.”
Mạnh Miên Đông xuống giường, quay về ghế ngồi, bưng mì Ý sốt kem tươi thịt nguội lên, một bên ăn, một bên ghét bỏ: “Không ngon bằng anh làm.”
Ăn mấy miếng mì Ý, cậu lại bưng súp Borsch lên uống, chưa xuống bụng đã nói: “Cũng không ngon bằng anh làm.”
Bởi vì không hợp khẩu vị, cậu không ăn hết, chừa một chút, nếu không phải đói lả, chắc chắn cậu sẽ chừa nhiều hơn.
Cậu vứt mì Ý sốt kem tươi thịt nguội và súp Borsch đi, sau đó bò lên giường, ôm lấy Văn Nhiên.
Từ sau khi chia tay, nếu cậu không gặp ác mộng thì sẽ mộng xuân, rất ít khi không nằm mơ, không có được mấy giấc ngủ ngon.
Hiện giờ cậu được lấp đầy bụng, lại được ôm Văn Nhiên, tự nhiên có chút mệt rã rời.
Trước khi hai mắt nhắm lại, cậu chợt nhớ đến một chuyện, bèn mở to mắt nhìn Văn Nhiên hỏi: “Sao anh nghỉ làm ở A Đại? Sao anh lại nói dối rằng anh nghỉ phép ba tháng?”
Mạnh Miên Đông gọi điện thoại mới được y tá cho hay anh ở bệnh viện nên chạy tới đây. Khi chuông điện thoại vang lên, anh còn hơi tỉnh táo, bởi vì tác dụng của thuốc, cơ thể anh không nghe lời, hai mắt không mở ra nổi nên anh mới không nghe máy.
Mạnh Miên Đông không có số điện thoại của anh, có thể gọi cho anh đương nhiên là đến A Đại hỏi.
Vì thế Văn Nhiên cũng không lấy lạm lạ khi Mạnh Miên Đông biết anh nghỉ làm.
Đối với anh, Mạnh Miên Đông là quan trọng nhất, trước kia anh bận bịu công việc, phạm vào sai lầm trầm trọng, anh sẽ không giẫm vào vết xe đổ kia lần nữa.
Anh nghỉ việc là vì không muốn ảnh hưởng đến sắp xếp của trường học, vả lại anh không biết Mạnh Miên Đông bao giờ mới khỏi hẳn, anh không muốn chiếm chức vụ lại không chịu làm việc.
Anh cười khổ: “Lúc đó em phòng bị anh như thế, nếu anh nói anh nghỉ làm vì em, có phải em sẽ phòng bị anh hơn không?”
Đúng là lúc đó mình rất phòng bị Văn Nhiên, mình hoài nghi Văn Nhiên là đồng lõa của Chung Gia Ngọc, dẫu cho Văn Nhiên có cởi quần áo, trần truồng đứng trước mặt cậu, tùy ý để cậu kiểm tra, hay là Văn Nhiên cho cậu vào nhà kiểm tra hai lần thì cũng không thể giảm bớt hoài nghi của cậu đối với anh.
Lúc Văn Nhiên nói xin nghỉ ba tháng, muốn nhìn cậu tốt lên, trong lòng cậu tràn đầy châm chọc, nếu không phải cậu quá buồn ngủ mà không thể ngủ ngon, cậu sẽ không bảo Văn Nhiên vào nhà ngủ chung với cậu.
Nếu Văn Nhiên nói thẳng mình nghỉ làm, chắc chắn cậu sẽ phòng bị Văn Nhiên hơn.
Dù gì A Đại cũng là đại học hàng đầu, nghỉ làm rất đáng tiếc, Văn Nhiên nghỉ làm không do dự như thế sẽ làm cậu cảm thấy Văn Nhiên có ý đồ gì đáng sợ hơn.
Hơn nữa, sau khi gặp thầy chủ nhiệm, cậu mới biết Văn Nhiên không phải là giáo viên bình thường của A Đại mà là giáo sư trẻ nhất A Đại.
Cậu thấy Văn Nhiên cười khổ, nghiêm túc nói: “Văn Nhiên, chừng nào anh khỏi rồi quay về A Đại đi.”
Văn Nhiên không đáp ứng: “Anh tạm thời không muốn về A Đại, anh muốn ở bên cạnh chăm sóc em.”
Mạnh Miên Đông khuyên nhủ: “Em không sao.”
“Anh không muốn rời xa em.” Văn Nhiên đưa tay sờ mặt Mạnh Miên Đông, nói “Miên Đông, anh rất sợ mất em...”
Văn Nhiên trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, hiện tại lại nói rất sợ.
Mạnh Miên Đông rất ít khi cảm nhận được cảm xúc khác trên người Văn Nhiên, Văn Nhiên không bao giờ bộc lộ cảm xúc khác, đây là lần đầu tiên Văn Nhiên giãy bày với cậu, có lẽ là do sinh bệnh chăng?
Cậu ngạc nhiên, trong lòng rung động, cam đoan: “Anh không cần sợ mất em.”
“Cảm ơn em, Miên Đông.” Văn Nhiên mỉm cười, anh vốn hơi tiêu tụy, cười như thế, phảng phất như trở về bộ dáng thuở ban đầu Mạnh Miên Đông gặp.
Chờ anh khỏe lên đã là chuyện nửa tháng sau.
Nửa tháng này, anh luôn ăn thức ăn lỏng, nhưng mỗi ngày đều nấu những món ăn đa dạng cho Mạnh Miên Đông.
Nửa tháng sau, anh không cần phải ăn lỏng nữa, có điều phải kiêng kỵ nhiều thứ, kỵ cay kỵ độc kỵ sống kỵ nguội, ít muối ít đường càng tốt.
Mỗi khi Mạnh Miên Đông nhìn hai mắt cong cong ý cười, hỏi cậu muốn ăn gì, luôn có xúc động muốn rơi lệ.
Ngày thứ 18 sau khi xuất viện, ăn xong cơm tối, Văn Nhiên thấp thỏm nhìn Mạnh Miên Đông: “Anh liên lạc với ba mẹ Chung Gia Ngọc, mấy hôm sau chúng ta đến nhà Chung Gia Ngọc nhé?”
Mười tám ngày này, Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên đều không ra ngoài, tất cả đồ dùng, thực phẩm đều mua trên mạng, nên Mạnh Miên Đông không hề gặp Chung Gia Ngọc, cậu đã quên bẵng Chung Gia Ngọc.
Bây giờ nhắc đến, thân thể cậu bỗng dưng căng cứng, chỉ là cậu không từ chối: “Ừm, chúng ta đến nhà Chung Gia Ngọc.”
Văn Nhiên đang muốn cầm di động trên bàn cơm, lại bị Mạnh Miên Đông ngăn lại: “Em có một điều kiện.”
Văn Nhiên buông di động, trịnh trọng nói: “Dù em có ra điều kiện gì, anh cũng đồng ý.”
Mạnh Miên Đông hơi hơi cúi đầu, mím chặt môi, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Làm tình với em.”
—— Từ sau khi hai người làm lành, ngày nào cũng chỉ hôn môi, không tiến thêm bước nào khác.
Văn Nhiên bật cười: “Cái này là điều kiện? Phải nói là phần thưởng dành cho anh mới đúng.”
“Vậy anh đồng ý rồi?” Mạnh Miên Đông vừa mừng vừa lo, “Bây giờ em đi tắm nhé?”
Văn Nhiên gật đầu nói: “Em tắm rửa trước đi, anh đi mua gel bôi trơn và áo mưa.”
Mạnh Miên Đông kỳ quái hỏi: “Em biết gel bôi trơn dùng để làm gì, còn sao phải dùng áo mưa? Em sẽ không mang thai.”
Văn Nhiên yêu thương nói: “Dùng áo mưa sẽ tốt cho thân thể hơn, cũng có tác dụng làm trơn.”
“Thôi được.” Mạnh Miên Đông ngơ ngác đáp, lại giục, “Anh đi nhanh lên đi.”
Văn Nhiên trêu: “Miên Đông của anh nhiệt tình quá.”
Miên Đông của anh, cái xưng hô này thật dễ nghe.
Mạnh Miên Đông bĩu môi: “Ai kêu anh lãnh đạm quá chi, em đành phải nhiệt tình hơn.”
Văn Nhiên kề bên tai Mạnh Miên Đông nói: “Đợi lát nữa đừng xin tha.”
Mạnh Miên Đông trừng Văn Nhiên nói: “Không có chuyện đó đâu.”
Văn Nhiên cười cười, thay quần áo rồi ra ngoài.
Văn Nhiên vừa ra ngoài, Mạnh Miên Đông liền đi tắm rửa.
Cậu cởi bỏ quần áo trên người, đứng trước gương, đánh giá thân thể của mình, không biết Văn Nhiên có thích thân thể cậu không?
Cậu tắm rửa trong lo lắng, chưa tắm xong đã nghe thấy tiếng bước chân trở lại của Văn Nhiên.
Cậu tắm thêm một hồi, mãi cho đến khi da thịt hơi nhăn nhíu mới ra phòng tắm, khoác áo choàng tắm vào.
Văn Nhiên ngồi ở trên sofa, trên bàn trà trước sofa thả bọc nilon của cửa hàng tiện lợi, trong đó là gel bôi trơn và áo mưa.
Mặt cậu nóng lên, bước đến trước mặt Văn Nhiên nói: “Anh cũng nhanh tắm rửa đi.”
Văn Nhiên hôn môi Mạnh Miên Đông một cái rồi đi tắm rửa.
Lúc anh ra ngoài, Mạnh Miên Đông đã nằm trên giường, thoạt nhìn vô cùng căng thẳng.
Thật ra Văn Nhiên cũng rất căng thẳng, anh ngồi xuống bên cạnh Mạnh Miên Đông, chậm rãi áp người xuống, nhẹ nhàng hôn Mạnh Miên Đông, đầu tiên là trán, sau là chóp mũi, tiếp theo là cánh môi, sau đó là cổ, sau đó nữa là xương quai xanh.
Mạnh Miên Đông cảm thấy thân thể như muốn hòa tan trong nụ hôn này, cậu thích Văn Nhiên hôn cậu như vậy.
Văn Nhiên một bên hôn xương quai xanh Mạnh Miên Đông, một bê cởi đai lưng của Mạnh Miên Đông ra.
Đai lưng bị kéo ra, da thịt lập tức lộ ra ngoài.
Mạnh Miên Đông vô thức che mặt, lại không hề giãy giụa.
Đầu ngón tay Văn Nhiên cẩn thận thăm dò, đồng thời ngậm lấy tiểu Miên Đông.
Khoái cảm không thể miêu tả và cảm giác khó chịu chồng chéo lên nhau, phóng thẳng lên não, khiến cậu không biết làm sao.
Sau một hồi, khó chịu biến thành khoái cảm, một khoái cảm quái lạ.
Cậu vươn tay vuốt má Văn Nhiên nói: “Đã có thể.”
Văn Nhiên gật đầu, không tiến hành bước tiếp theo mà tiếp tục an ủi Mạnh Miên Đông, đến khi nếm được mùi vị của Mạnh Miên Đông mới tiến vào.
Đau đớn làm hai chân mày Mạnh Miên Đông chau lại, mà khi Văn Nhiên muốn lui ra, cậu lại không do dự ôm lấy Văn Nhiên.
Văn Nhiên không ngừng hôn môi Mạnh Miên Đông, chờ Mạnh Miên Đông hoàn toàn thích ứng mới tiếp tục.
Cảm giác lấp kín thật kì diệu, giống như cuộc đời sang trang mới, không còn mịt mù, chỉ còn lại khoái cảm vô tận.
Mạnh Miên Đông nhấc mắt, nhìn chăm chú Văn Nhiên, chủ động ôm cổ Văn Nhiên muốn hôn.
Xong việc, Mạnh Miên Đông còn đang trong dư vị, nói với Văn Nhiên: “Làm thêm một lần đi.”
Văn Nhiên vuốt ve thân thể ướt đẫm của Mạnh Miên Đông: “Để lần sau.”
Mạnh Miên Đông bất mãn cắn môi Văn Nhiên một cái, lại nói: “Ban đầu em cảm thấy rất đau, em nghĩ hóa ra làm tình là chuyện đau đớn thế này, em không biết sao mình không đẩy anh ra. Sau lại thoải mái đến mức trầm mê trong đó.”
Hết chương 148