Edit: Phong Nguyệt
Anh chọt chọt chóp mũi gấu nâu: “Miên Đông, nếu ta xấu xí, không ôn nhu, cũng không biết làm đồ ăn ngon thì sao?”
Gấu nâu ngoẹo đầu, cắn nĩa nói: “Ngươi là nhân loại ta nuôi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi.”
Văn Nhiên hài lòng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Gấu nâu ăn thạch cheery xong, tiếp tục ăn mousse cherry, cắn một miếng, vị ngọt lấp đầy khoang miệng.
Nó thích tất cả món ngọt trên đời, nó ngẩng đầu lên, nhìn Văn Nhiên, phát hiện so với món ngọt, nó thích nhân loại trước mắt hơn.
Nó ăn xong mousse cherry, chưa hết thòm thèm mà liếm miệng một cái, chớp mắt nói: “Văn Nhiên, Văn Nhiên, ngày mai ta muốn ăn cheery pie với kem cheery.”
Văn Nhiên rút khăn giấy lau sạch bơ trên miệng và cằm gấu nâu rồi mới nói: “Cheery hạnh nhân nha? Trong phòng bếp của ngươi có rất nhiều hạnh nhân.”
Cheery hạnh nhân? Gấu nâu chưa từng nghe cũng chưa từng ăn thử, hưng phấn nhảy khỏi ghế nhỏ, sau đó ôm cánh tay Văn Nhiên nói: “Ta rất chờ mong cheery hạnh nhân ngày mai.”
Văn Nhiên nhìn gấu nâu nói: “Nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta.”
Gấu nâu hít mũi một cái hỏi: “Điều kiện gì?”
Văn Nhiên đáp: “Trước tám giờ sáng mai phải dậy.”
Từ khi gấu nâu mắc chứng nghiện ngủ, nó cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, căn bản không có khái niệm thời gian, chiếc đồng hồ báo thức nhỏ bé kia của nó không biết để ở đâu nữa.
Nhưng vì cherry hạnh nhân, nó phải làm cho bằng được, thế là nó lập tức đồng ý: “Được, trước tám giờ sáng mai ta nhất định sẽ dậy, nhưng Văn Nhiên...”
Nó lắc lắc tay Văn Nhiên, sau đó dùng mặt cọ cọ cổ Văn Nhiên, làm nũng: “Ngày mai ngươi gọi ta dậy trước tám giờ được không?”
Cho dù đã biến thành gấu nâu, Miên Đông vẫn thích làm nũng như trước.
Trái tim Văn Nhiên mềm nhũn, đương nhiên gật đầu đồng ý.
Gấu nâu dùng con ngươi đen nhánh nhìn Văn Nhiên, hỏi: “Bây giờ ta có thể đi ngủ trưa không?”
Chứng nghiện ngủ cũng không thể nói khỏi là khỏi ngay.
Văn Nhiên gật đầu: “Ngươi đi ngủ trưa đi.”
Gấu nâu sung sướng chạy về giường nhỏ của nó, đội mũ lên, không tới mười giây đã ngủ mất.
Đến giờ ăn tối, Văn Nhiên mới đi gọi gấu nâu dậy.
Gấu nâu không ngồi dậy, chỉ dụi mắt hỏi: “Sáng rồi hả? Chưa tới tám giờ hả? Lúc nào ta mới được ăn cheery hạnh nhân?”
Văn Nhiên nhìn gấu nâu vừa ngốc manh vừa tham ăn, buồn cười: “Bây giờ còn chưa đến sáng sớm, cũng chưa tới tám giờ, bây giờ là buổi tối.”
“À, hèn gì trời tối quá.” Gấu nâu quay người ngủ tiếp.
Văn Nhiên bất đắc dĩ nhìn gấu nâu, quyết định chờ tới tám giờ sáng mai mới đánh thức gấu nâu.
Tự anh ăn cơm tối, bảo hệ thống 001 phát lại bộ <Độc> mà anh và Mạnh Miên Đông cùng diễn ở thế giới trước xem.
Xem xong, anh lên giường dựa nào gấu nâu ngủ.
Đồng hồ sinh học của anh luôn luôn chính xác, sáu giờ lập tức tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, anh chui ra khỏi ngực gấu nâu, đến phòng bếp lấy cheery hôm qua hái được và hạnh nhân của gấu nâu làm cheery hạnh nhân và kem cheery, sau đó mới đi gọi gấu nâu dậy.
Gấu nâu đang ngáy khò khò, vẫn duy trì tư thái ôm anh.
Anh kề sát vào lỗ tai gấu nâu nói: “Miên Đông, dậy đi.”
Gấu nâu ngủ say như chết, hoàn toàn quẳng cheery hạnh nhân và kem cherry ra sau đầu.
Nó vươn móng ôm nhân loại ồn ào vào ngực, mơ màng nói: “Văn Nhiên đừng quấy rầy ta ngủ.”
Văn Nhiên thật vất vả lắm mới gỡ được tay của gấu nâu ra, nhéo mặt nó nói: “Miên Đông, dậy ăn cheery hạnh nhân.”
Cheery hạnh nhân? Cheery hạnh nhân!
Gấu nâu cả lập tức thanh tỉnh, mở hai mắt ra, bất ngờ phát hiện mình lại ôm nhân loại vào lòng, liền thả nhân loại xuống, sau đó rời giường.
Nó vừa đánh răng vừa ngửi ngửi, miệng đầy bọt nói: “Oa, thơm quá.”
Đánh răng rửa mặt xong, nó hào hứng chạy đến phòng bếp.
Nhân loại của nó đã bưng cheery hạnh nhân lên bàn cơm, màu sắc đã hấp dẫn, hương vị càng hấp dẫn hơn.
Nó dùng móng vuốt cầm cheery hạnh nhân, gặm một cái, nhìn Văn Nhiên nói: “Kem cherry của ta đâu?”
“Vừa ăn nóng vừa ăn lạnh không tốt cho dạ dày.” Văn Nhiên nuốt một miếng cheery hạnh nhân, tiếp tục nói, “Chờ ngươi ăn xong cheery hạnh nhân, ta sẽ cho ngươi ăn kem cheery.”
Gấu nâu muốn tranh thủ quyền lợi vừa ăn cheery hạnh nhân vừa ăn kem cheery, đáng thương hề hề nói: “Ta là một con gấu nâu có dạ dày cường tráng...”
Văn Nhiên sờ sờ bụng gấu nâu, gấu nâu cho rằng Văn Nhiên thỏa hiệp rồi, không nghĩ tới Văn Nhiên lại nói: “Miên Đông ngoan, ăn xong cheery hạnh nhân trước.”
“Được rồi.” Mẹ nói nếu mình ngoan ngoãn thì sẽ có thể có bạn.
Vì thế gấu nâu không đòi ăn kem cheery nữa mà ngoan ngoãn ăn hết cheery hạnh nhân.
Văn Nhiên thấy gấu nâu ăn cherry hạnh nhân xong, liền bưng kem cherry ra.
Hai mắt gấu nâu sáng lên, hạnh phúc ăn kem cheery.
Văn Nhiên cảm giác mình y như nhân viên chăn nuôi, nhiệm vụ lớn nhất chính là nuôi gấu nâu thật tốt.
Gấu nâu ăn xong kem cheery, lại nhìn “nhân viên chăn nuôi”: “Văn Nhiên, ta còn muốn ăn cheery hạnh nhân.”
Văn Nhiên xoa lỗ tai nó nói: “Hết cheery rồi, Miên Đông có thể tự đi hái cheery về không?”
Gấu nâu chần chờ: “Nhưng ta là gấu nâu vừa ngu dốt vừa vô dụng, chắc chắn sẽ làm rơi hết cherry.”
Văn Nhiên khích lệ: “Ngươi không thử, làm sao biết mình không làm được?”
“Được rồi.” Tai gấu nâu cụp xuống, “Ta đi hái cheery.”
Lúc nó bước tới cửa, nó quay đầu lại, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên nói: “Ngươi không đi cùng với ta thật à?”
Văn Nhiên đang dọn đồ ăn, giả vờ không thấy ánh mắt cầu xin của gấu nâu: “Ta không đi cùng với ngươi, Miên Đông nhớ chú ý an toàn.”
Gấu nâu không còn cách nào, chỉ đành tự mình ra ngoài.
Bình thường nó chỉ tìm quả hạch ở gần nhà, nhưng cheery thì phải xuyên qua nửa rừng rậm.
Nó không phải là gấu nâu mù đường, nó không lạc đường, nhưng nó mất gần một tiếng mới tới chỗ cây cheery.
Nó vẫn không gặp bất kỳ động vật nào trên đường, ngay cả vẹt cũng không thấy.
Quả nhiên nhiên nó bị các động vật khác sợ hãi và chán ghét.
Nó cúi thấp đầu, đi tới trước cây cheery, vừa định hái cheery, lại phát hiện mình không mang theo giỏ trúc.
Vậy phải để cheery ở đâu đây.
Nó liếc nhìn móng vuốt ú nu đang cầm không ít cheery của mình, nó không đảm bảo về đến nhà chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Thật ra Văn Nhiên đi theo sau gấu nâu, anh đang núp sau cây đại thụ.
Anh nhìn vẻ mặt ủ dột của gấu nâu, nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném một cái, hòn đá va vào một thân cây không xa.
Đó là một cây chuối tây, lá rất lớn, đủ để đựng cheery.
Gấu nâu nghe thấy động tĩnh, theo phản xạ nhìn sang, tức thì thấy cây chuối tây.
Là một gấu nâu thông minh, nó lập tức nghĩ tới lá chuối tây có thể đựng cheery.
Nó xé lá chuối, đặt trong lòng bàn tay rồi cẩn thận hái cheery.
Cheery quá nhỏ, mà móng vuốt nó quá lớn, rất lâu sau nó mới hái đầy lá, nhưng nó vừa bước một bước, mấy trái trên cùng rơi xuống đất.
Nó ngồi xổm nhặt cheery, ngược lại làm nhiều cheery rớt xuống hơn, nó lại không cẩn thận giẫm lên, cheery nhỏ bé bị nó giẫm nát bấy.
Nó đỏ mắt, chỉ có thể hái lại lần nữa.
Lúc này nó không hái nhiều, khoảng chừng được một tầng thì cầm về.
Nó sợ mình lại làm rơi, vậy nên bước đi vô cùng cần thận.
Đến cửa nhà, lông trên đầu nó đã thấm ướt mồ hôi.
Nó vào nhà, thấy Văn Nhiên đang đọc truyện cổ tích của nó.
Nó lập tức buông cheery, giựt sách lại, bá đạo nói: “Không được xem.”
Văn Nhiên nghi hoặc hỏi: “Vì sao ta không được xem?”
Bởi vì ta không muốn ngươi đi tìm công chúa.
Đương nhiên gấu nâu còn lâu mới nói ra, nó không biết trả lời như thế nào, thế là không nói gì.
Văn Nhiên không hỏi nữa mà khen nó: “Ngươi có thể thuận lợi hái cheery về, còn nghĩ ra cách dùng lá chuối đựng cheery, quả là chú gấu nâu thông minh.”
Trên tay gấu nâu còn đang cầm truyện cổ tích, sự lo lắng ban nãy bị lời khen của Văn Nhiên thổi bay, nó phe phẩy cái đuôi ngắn ngủn, đắc ý nói: “Ta là một con gấu nâu thông minh nhất rừng rậm này.”
Văn Nhiên nhịn không được nhắc nhở: “Trong rừng rậm này chỉ có mình ngươi là gấu nâu.”
Gấu nâu vội sửa: “Ta là gấu nâu thông minh nhất thế giới.”
Văn Nhiên lại cười nói: “Đúng, ngươi là gấu nâu thông minh nhất thế giới.”
Gấu nâu giục: “Sao ngươi còn không nhanh đi làm cheery hạnh nhân cho gấu nâu thông minh nhất thế giới ăn đi?”
Để thưởng cho việc gấu nâu thuận lợi hái cheery về, Văn Nhiên không đưa ra yêu cầu gì khác, lập tức đến phòng bếp.
Gấu nâu nhìn chằm chằm Văn Nhiên, xác định Văn Nhiên không chú ý tới, nó mới gom hết sách cổ tích trên giá vào trong ngực, sau đó rón rén vào phòng ngủ, nhét chúng dưới gầm giường.
Nó mới thở phào nhẹ nhõm một cái, bỗng nghe Văn Nhiên nói: “Miên Đông, ngươi có thể giúp ta lột vỏ hạnh nhân không?”
Nó vừa làm chuyện xấu, nghe thấy tiếng Văn Nhiên, giật nảy người, nó lấy lại bình tĩnh rồi mới đến phòng bếp, nhưng nó vừa thấy Văn Nhiên liền không được tự nhiên.
Văn Nhiên vốn đã phát hiện việc gấu nâu làm, nhưng anh không chọc thủng.
Gấu nâu ngoan ngoãn lột vỏ hạnh nhân xác, nịnh nọt: “Văn Nhiên, ngươi có muốn ăn gì không? Ta đi tìm cho ngươi?”
Văn Nhiên nghĩ một hồi, đáp: “Bây giờ ta không muốn ăn gì cả, ngươi tập trung lột vỏ hạnh nhân là được.”
“Ừm.” Gấu nâu không dám nhìn Văn Nhiên, cúi đầu lột vỏ.
Nó thường hay ăn hạch, rất rành lột vỏ, không bao lâu đã lột xong một đống, nhanh hơn Văn Nhiên nhiều.
Nó chờ Văn Nhiên khen nó, nào ngờ Văn Nhiên không nói gì.
Văn Nhiên bỏ cheery hạnh nhân vào lò nướng, sau đó làm mứt cheery.
Gấu nâu lăng lăng nhìn Văn Nhiên, không ngừng oán thầm: Văn Nhiên là người xấu, Văn Nhiên không khen mình, mình không thích Văn Nhiên nữa!
Hết chương 112