Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 62: Chương 62: Chứng nghiện rượu (18)




Edit: Phong Nguyệt

Ba ngày sau, Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đi lấy báo cáo kiếm tra sức khỏe.

Đáng mừng là Mạnh Miên Đông không có mắc bệnh nặng gì, chỉ có huyết áp hơi cao và hơi thiếu máu thôi.

Tuy huyết áp hơi cao, nhưng chưa tới trình độ phải uống thuốc, chỉ cần tự mình điều dưỡng là được, thiếu máu thì đã tới mức uống thuốc rồi.

Hai cái này đều do chứng nghiện rượu mang tới, cả người Mạnh Miên Đông tái nhợt xanh xao cũng vì thiếu máu mà ra.

Khi họ ra khỏi bệnh viện mới có chín giờ rưỡi, Văn Nhiên thấy thời gian còn sớm, thế là lái xe mang Mạnh Miên Đông đi leo núi.

Vì bây giờ là thời gian làm việc nên dưới chân núi không có ai, chỉ có mấy người già đang tập thể dục buổi sáng.

Leo được nửa tiếng, Mạnh Miên Đông đã hết hơi, thở không nổi nữa, sắc mặt đỏ bừng, đổ một thân mồ hôi.

Văn Nhiên vẫn như thường, hô hấp không suy suyễn chút nào.

Anh thấy thế, đỡ lấy Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông hầu như xụi lơ dựa lên người anh.

Mạnh Miên Đông nhìn anh, một chữ cũng không nói được, đôi mắt đầy lo lắng hiện rõ mồn một dưới ánh mặt trời chóng chang.

Cách khẩu trang, Văn Nhiên hôn một cái lên mắt Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, anh cõng em đi lên.”

Nói xong, anh lập tức ngồi xổm xuống, nhưng Mạnh Miên Đông lại chậm chạp không có động tĩnh.

Anh quay đầu lại, nắm cổ tay Mạnh Miên Đông, nhẹ nhàng kéo đến, ôn nhu nói: “Lên đây đi.”

Mạnh Miên Đông gật đầu, hơi hơi chần chờ leo lên lưng Văn Nhiên, để anh cõng mình.

Văn Nhiên tiếp nhận sức nặng của Mạnh Miên Đông, nhất thời hô hấp trì trệ, Mạnh Miên Đông thực sự quá nhẹ, cao 1m78 mà chỉ nặng có năm mươi kí.

Anh đứng im một lát mới cõng Mạnh Miên Đông leo lên.

Ngọn núi này không cao lắm, không có dốc ngược, tốn chừng một tiếng đã lên tới đỉnh núi, đỉnh núi là rừng cây rậm rạp, đường lát đá mềm, bên cạnh đặt mấy chiếc ghế dài.

Anh thả Mạnh Miên Đông xuống một chiếc ghế dài, rồi đến chỗ bán nước tự động mua hai chai nước suối, đưa một chai cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông đã bình ổn hơi thở, nhận lấy chai nước, gọi “Văn Nhiên” rồi im bặt.

Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông, tháo khẩu trang xuống, lại hôn Mạnh Miên Đông, mới đưa chai nước suối đã mở ra cho cậu.

Mạnh Miên Đông không uống nước mà đặt ở một bên, sau đó cậu ôm hông Văn Nhiên, vùi mặt vào lòng Văn Nhiên.

Ba năm trước, thể lực cậu không yếu thế này, dù cả tháng đều tổ chức concert, cậu cũng không thấy mệt mỏi bao nhiêu, nhưng giờ chỉ leo núi nửa tiếng mà trái tim cậu đã đập bang bang, dường như muốn vọt ra ngoài, hai lỗ tai cũng chỉ có thể nghe thấy hơi thở hổn hển và tiếng tim đập ầm ầm của mình, hai âm thanh này còn làm tai trái cậu ù đi, khiến cậu cảm thấy nó sẽ nổ tung ngay lập tức.

Cậu nghĩ mình không có tư cách nói cậu khó chịu cho Văn Nhiên nghe, vì đây là cậu tự làm tự chịu.

Văn Nhiên đã làm quá nhiều cho cậu, anh đẩy công tác để mỗi ngày bồi cậu, hao tốn tâm tư nấu cơm cho cậu, theo dõi cậu uống thuốc đúng giờ, giúp cậu quét tước vệ sinh, thỉnh thoảng dẫn cậu đi ra ngoài tản bộ, còn ôn nhu thỏa mãn tình dục của cậu.

Cậu có thể làm gì cho Văn Nhiên?

Cái gì cậu cũng không làm được, cái gì cũng không thể làm, chỉ biết lấy từ “yêu” tùy ý đòi hỏi ôn nhu của Văn Nhiên.

Đối với Văn Nhiên, có lẽ cậu chỉ là gánh nặng.

Sao Văn Nhiên lại muốn gánh vác thứ này trên lưng, vứt đi không phải tốt hơn sao?

Nhưng… Nhưng Văn Nhiên vẫn dùng hành động và lời nói để chứng minh cho cậu biết rằng cậu có được tình yêu của Văn Nhiên.

Thể lực hơi kém một chút, bị ù tai một chút thì cậu đã muốn vứt bỏ nỗ lực của Văn Nhiên sao?

Cậu dễ dàng bị tự ti đánh gục như thế sao?

Không được, không được!

Văn Nhiên mặc cho Mạnh Miên Đông ôm mình, khẽ khàng vuốt ve sau lưng Mạnh Miên Đông, sau đó thổi hơi vào tóc Mạnh Miên Đông: “Anh sẽ không thất vọng về em, anh cũng sẽ không ghét em, Miên Đông, không sao, mọi thứ đều sẽ tốt lên.”

Mạnh Miên Đông nhón chân lên, nhìn vào đôi mắt Văn Nhiên: “Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”

Văn Nhiên đón nhận ánh mắt Mạnh Miên Đông, phát hiện thấp thỏm lo lắng trong đó đã lui tán, thở phào nhẹ nhõm, sau đó trầm giọng nói: “Miên Đông, mười tám tuổi em xuất đạo, không đến một năm, em mắc chứng điếc đột ngột trên sân khấu, từ tuổi trẻ đắc ý rơi vào đáy vực xã hội. Cho tới bây giờ, em đã bị điếc đột ngột hai năm, mắc chứng nghiện rượu hai năm, lòng tự tin của em dần dần bị mài mòn, muốn xây dựng lại cũng không dễ dàng, cho nên em không cần phải vì một thoáng tự ti mà lo lắng, đối với anh, em chỉ cần kiên trì đi về phía trước là tốt rồi, anh cũng không ép em khôi phục bộ dáng trước đây trong một sớm một chiều.”

“Em… em sẽ kiên trì đi về phía trước.” Mạnh Miên Đông thẳng thắn nói, “Thật ra ban nãy em bị ù tai.”

Văn Nhiên chỉ phát hiện Mạnh Miên Đông không ổn, nhưng chỉ cho rằng Mạnh Miên Đông mệt nhọc do leo núi, không ngờ là bị ù tai.

Ù tai là di chứng do bệnh điếc đột ngột tạo thành, trừ khi có thể trị dứt căn bệnh này, nếu không… ù tai vẫn mãi tồn tại.

“Xin lỗi, anh không phát hiện em bị ù tai.” Văn Nhiên xoa tai trái của Mạnh Miên Đông, ân cần nói, “Bây giờ khá hơn chưa?”

Mạnh Miên Đông gật đầu: “Ừm, em không sao rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Văn Nhiên duỗi tay lấy chai nước, cánh tay hơi cọ vào bụng Mạnh Miên Đông, anh mở nắp chai, đưa đến bên miệng Mạnh Miên Đông nói, “Uống đi.”

Mạnh Miên Đông bị cánh tay Văn Nhiên cọ qua bụng, nổi lên tê dại, cậu liếc nhìn miệng chai, không uống, mà làm nũng: “Đút em được không? “

Văn Nhiên vờ không hiểu ý Mạnh Miên Đông: “Không phải anh đang đút em sao?”

Mạnh Miên Đông giơ tay lên, dùng ngón tay quệt lên môi Văn Nhiên, nói: “Đút em.”

Văn Nhiên há mồm liếm đầu ngón tay Mạnh Miên Đông, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Em muốn anh đút em, là muốn uống nước hay muốn anh hôn em?”

Đầu ngón tay Mạnh Miên Đông nóng rực, khẽ run, lát sau mới đáp: “Để anh hôn em.”

Văn Nhiên hài lòng nhả đầu ngón tay Mạnh Miên Đông ra, uống một hớp, ngậm vào trong miệng, đút cho Mạnh Miên Đông.

Có vài giọt nước từ chỗ hai người tiếp xúc rơi xuống, trườn xuống khóe môi Mạnh Miên Đông, thấm ướt quai hàm, cần cổ, sau cùng dừng lại ở xương quai xanh.

Văn Nhiên đút Mạnh Miên Đông uống thêm vài ngụm, rồi cúi đầu, hôn xuống giọt nước đang đậu trên xương quai xanh.

Mạnh Miên Đông chợt cảm thấy trái tim đập dồn dập, rõ ràng hai người đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng ban ngày ban mặt, lại ở bên ngoài bị Văn Nhiên hôn xương quai xanh vẫn quá mức kích thích, may mà xung quanh không có ai.

Mà không phải cậu vừa cùng Văn Nhiên hôn môi sao? Còn là cậu chủ động yêu cầu.

Đầu óc thông minh của cậu không hiểu vì sao lại chợt cảm thấy thế, cuối cùng chỉ có thể đổ lỗi cho Văn Nhiên ở gần cậu mới hại cậu biến thành thằng ngốc.

Văn Nhiên cũng tự uống vài hớp, lại để Mạnh Miên Đông nghỉ ngơi một lát, sau đó hỏi: “Chúng ta đi đi chung quanh một chút nhé?“

“Ừm.” Mạnh Miên Đông đứng dậy, Văn Nhiên nắm tay cậu, đi về phía rừng cây.

Cậu đã có hơn ba năm không tiếp xúc với thiên nhiên, ngay cả ánh nắng xuyên qua những kẽ hở trên lá, soi xuống mặt đất loang lổ cũng làm cậu cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Cậu hít thở không khí mới mẻ, đạp trên đá lót mềm, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, nghiêng đầu đi hỏi Văn Nhiên: “Chúng ta đang hẹn hò sao?”

Văn Nhiên hỏi ngược lại: “Nếu bây giờ chúng ta không phải là hẹn hò thì chúng ta đang làm gì?”

Hẹn hò, cái từ ngọt ngào cỡ nào.

Mạnh Miên Đông hưng phấn nói: “Chúng ta đang hẹn hò.”

“Chờ một chút.” Cậu nghe Văn Nhiên nói như vậy, không biết Văn Nhiên muốn làm gì, chỉ là vô thức đỏ mặt, nhắm mắt lại, cơ mà chờ mãi không thấy Văn Nhiên hôn.

Cậu bất mãn mở mắt ra, thấy Văn Nhiên đang soạn Weibo, đăng trước mặt cậu.

Bài viết trên Weibo có nội dung là: Nắng sớm ấm áp, lại một ngày mới.

Đây là một bài viết rất bình thường, có điều ảnh chụp là bóng của Mạnh Miên Đông, được vây bởi ánh mặt trời sáng rỡ và bóng cây lòa xòa, trông có vẻ phấn chấn.

Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên đang động viên cậu, cũng lấy di động ra, lên Weibo soạn một bài đăng: Lại một ngày mới, phải cố gắng lên.

Mạnh Miên Đông phát Weibo xong thì bỏ di động vào túi, sau đó đoạt lấy di động Văn Nhiên xem bình luận.

Có fan tinh mắt bình luận: Nam thần, có phải anh lùn đi không?

Có fan phản bác: Chắc do góc chụp thôi!

Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, trả điện thoại di động lại cho Văn Nhiên, thở phì phò nói: “Sao anh lại cao hơn em, không công bằng.”

Văn Nhiên chọt hai gò má đang phồng lên của Mạnh Miên Đông, nghiêm túc nói: “Bởi vì hồi dậy thì, ngày nào anh uống một ly sữa bò lớn, ngày nào cũng chơi bóng rổ.”

Mạnh Miên Đông nắm quyền nói: “Từ hôm nay trở đi em cũng uống một ly sữa bò lớn, chơi bóng rổ mỗi ngày.”

“Trễ quá rồi, Miên Đông, em đã qua tuổi dậy thì lâu lắm rồi.” Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt sâu xa “Cơ mà anh rất thích dáng vẻ em nhón chân lên ôm cổ anh để anh hôn em.”

Mạnh Miên Đông xấu hổ nói: ”Em cũng thích dáng vẻ mình nhón chân lên ôm cổ anh để anh hôn em.”

Văn Nhiên buồn cười: “Em có thể thấy mình như thế nào sao? Không bằng…”

Anh đề nghị: “Không bằng lần sau chúng ta mua một chiếc gương lớn, hay đặt ở bốn góc phòng đi, như vậy thì em sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng của mình khi bị anh hôn và bị anh làm.”

“Anh…” Dưới sự dụ dỗ của Văn Nhiên, trong đầu Mạnh Miên Đông chợt hiện lên những hình ảnh không mấy hài hòa, cậu thẹn thùng trừng Văn Nhiên, “Lưu manh!”

Văn Nhiên ra vẻ thân sĩ, duỗi tay về phía Mạnh Miên Đông, nói: “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi!”

“ Ừm.” Mạnh Miên Đông chủ động nắm tay Văn Nhiên sải bước về phía trước.

Khoảng hai chục phút sau, phía trước không còn đường nữa, hai người vòng trở lại.

Lúc đi ngang qua một gốc cây đa xanh um, Văn Nhiên nắm cổ tay Mạnh Miên Đông, đè cậu lên cây, gằn từng chữ nói: “Anh muốn giở trò lưu manh, có phải em cũng chờ lâu rồi không, ban nãy anh thấy em nhắm mắt lại.”

Sau đó, anh hôn lên đôi mắt ngận nước của Mạnh Miên Đông, khiến cậu không có sức để trừng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.