Edit: Phong Nguyệt
Phim này có nhiều nhân vật chính, đầu phim, ngoại trừ nữ chính trải qua cuộc sống chết lặng, bốn nhân vật chính còn lại đều vô cùng bình thường, điểm chung của họ là đều đang cố gắng biến đổi vận mệnh của mình, nhưng đến cuối cùng không ai được như ý, sau khi nữ chính chứng kiến tất cả nỗ lực của mọi người, muốn sống thực tế hơn, cô lần đầu tiên biểu đạt suy nghĩ của mình với chồng, lại gặp phải bạo hành giao đình và bỏ mạng.
Vận mệnh tựa như là đang cười nhạo những con người bé nhỏ tầm thường, còn những nhân vật vô tri vô giác vẫn sống như thuở ban đầu, đem năm nhân vật chính ra làm đề tài cười nhạo lúc trà dư tửu hậu.
Đây quả thật là một bộ phim nặng nề, từ lúc cốt truyện hé mở đã là một bi kịch không thể vãn hồi.
Mạnh Miên Đông chợt thấy ủ dột, cùng Văn Nhiên đi ăn trà chiều Quảng Đông một hồi mới dần lấy lại tinh thần.
Lúc Mạnh Miên Đông đang gặm bánh mì dứa, Văn Nhiên đăng cuống vé xem phim của mình lên Weibo, bình luận đầu tiên là chưa từng nghe đến phim này, bình luận thứ hai là có phải anh Văn Nhiên từng hợp tác với Phó đạo nên mới nể tình đi xem không.
Anh lười đọc tiếp, gắp miếng sủi cảo tôm thịt còn lại ăn, mới vừa cắn một cái, di động trong túi áo đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, thấy người gọi là Hàn Thừa liền nhận.
Một lát sau, Văn Nhiên nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Môi Mạnh Miên Đông dính mẩu vụn bánh mì, hiểu chuyện nói: “Anh không cần phải ở cạnh em mỗi ngày đâu, nếu anh có việc gì thì đi làm đi.”
Văn Nhiên lắc đầu: “Anh không có việc gì cả, là Hàn thừa gọi tới, nói là mấy câu hỏi muốn phỏng vấn em đã xác định sơ bộ rồi, anh ta đã gửi đến hộp thư của anh, bảo anh cho em xem, nếu em có câu hỏi nào không muốn trả lời thì nói cho anh ta biết, anh ta sẽ nói chuyện với tòa soạn, thời gian phỏng vấn là thứ năm tuần sau.”
Thật ra Mạnh Miên Đông vẫn nhớ đến chuyện phỏng vấn, rõ ràng là một tòa soạn tạp chí nhỏ, số lượng phát hành không nhiều, cậu lại lo sợ bất an như đối diện với trận chiến gì khốc liệt lắm vậy, vừa nghe đến thứ sáu tuần sau, cậu liền theo bản năng bắt đầu tính xem từ giờ đến thứ sáu tuần sau còn mấy ngày, mấy giờ.
Văn Nhiên cảm giác được Mạnh Miên Đông lo sợ bất an, lại nghĩ tới dáng vẻ khi chứng nghiện rượu phát tác hôm qua của Mạnh Miên Đông, không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn hủy bỏ cuộc phỏng vấn kia.
Nhưng anh không có quyền quyết định thay Mạnh Miên Đông, tự Mạnh Miên Đông đồng ý nhận phỏng vấn, có muốn từ chối cũng chỉ có thể tự Mạnh Miên Đông từ chối.
Anh mơn trớn mu bàn tay của Mạnh Miên Đông, rồi tiếp tục ăn sủi cảo tôm thịt.
Ăn xong sủi cao tôm thịt thì trà chiều cũng xong, cũng đến giờ về nhà rồi.
Mạnh Miên Đông rõ ràng không muốn về nhà, bởi vì về nhà phải đối mặt với phỏng vấn.
Anh không chọc thủng mà hỏi: “Miên Đông, em còn muốn ăn cái gì không?”
“Bánh hạt dẻ nước.” Mạnh Miên Đông vừa dứt lời liền lập tức đứng lên, “Chúng ta về nhà đi.”
*Bánh hạt dẻ nước: bánh pudding làm từ hạt dẻ nước giòn, có khi được làm bằng nước tro tàu.
Văn Nhiên muốn cho Mạnh Miên Đông có thời gian hòa hoãn, đề nghị: “Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước rồi về.”
Mạnh Miên Đông không tự chủ được mà khẽ thở phào, sau đó cùng Văn Nhiên đến siêu thị ở tầng hai của trung tâm thương mại.
Đi dạo siêu thị khoảng một tiếng, Văn Nhiên lái xe chở cậu về nhà.
Không đến hai mươi phút liền đến nhà.
Vừa vào cửa, Văn Nhiên xách nguyên liệu nấu ăn tới phòng bếp, rửa sạch cheery, đào, nho xanh, bưng ra ngoài, hỏi Mạnh Miên Đông: “Muốn ăn không?”
Mạnh Miên Đông không trả lời, chỉ nói: “Em muốn xem câu hỏi phỏng vấn.”
Văn Nhiên cầm laptop của mình lên, vào gmail, mở gmail của Hàn Thừa.
Tổng cộng có mười câu hỏi, câu hỏi sắc bén nhất là cậu có cái nhìn thế nào về tai nạn trên sân khấu ba năm trước?
Tim Mạnh Miên Đông run lên, theo bản năng nắm chặt tay Văn Nhiên.
Văn Nhiên nghiêng đầu, hỏi: “Có muốn bỏ câu hỏi này không?”
Chắc chắn Hàn Thừa đã kiểm tra câu hỏi phỏng vấn trước đó rồi, nếu không trực tiếp gạch bỏ thì có nghĩa là Hàn Thừa hy vọng mình trả lời câu hỏi này.
Gạch bỏ thì cũng có ích lợi gì đâu?
Nếu mình thuận lợi trở lại, không thể không đối mặt với vấn đề này.
Mạnh Miên Đông đáp: “Không cần, không cần bỏ.”
Câu hỏi sắc bén thứ hai là tai trái của cậu đã khỏi chưa? Tai trái có ảnh hưởng gì đến việc viết ca khúc không?
Câu hỏi sắc bén thứ ba là ba năm nay cậu trải qua thế nào?
Ba câu hỏi này đều không phải câu hỏi mang tính công kích gì, nhưng đối với Mạnh Miên Đông mà nói, lại như tóm được chỗ đau của cậu.
Ý niệm trốn tránh dần dần biến mất, cuối cùng, Mạnh Miên Đông lựa chọn đối mặt, tự gọi điện thoại cho Hàn Thừa, nói: “Không cần đổi câu hỏi.”
Hàn Thừa giật mình, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Thứ sáu tuần sau, bây giờ là thứ năm, cách thứ sáu tuần sau một tuần một ngày.
Hẳn là đủ cho cậu chuẩn bị tinh thần nhỉ?
Mạnh Miên Đông nghĩ như vậy, nhưng sự lo lắng cứ gia tăng theo từng ngày.
Đến thứ năm tuần sau, từ lúc rời giường cậu đều đứng ngồi không yên.
Tạp chí phỏng vấn chỉ cần trả lời câu hỏi, chụp ảnh thôi, so với phỏng vấn hay phỏng vấn trực tiếp trên TV đều dễ hơn nhiều.
Rõ ràng mọi chuyện rất dễ dàng, sao cậu lại lo nghĩ nhiều đến thế?
Cậu thật quá yếu đuối!
Trong lúc hoài nghi và tự xem xét bản thân, cậu nhào vào lòng Văn Nhiên, vòi vĩnh: “An ủi em đi.”
Văn Nhiên cong môi cười: “Miên Đông của anh muốn anh an ủi như thế nào?”
“Anh biết mà.” Mạnh Miên Đông chủ động lôi kéo quần áo trên người Văn Nhiên, “Làm em…”
Văn Nhiên ra vẻ Liễu Hạ Huệ: “Miên Đông, bây giờ là ban ngày.”
“Ban ngày thì thế nào?” Mạnh Miên Đông bóp nhẹ một cái, cúi người, lần đầu tiên ngậm vào miệng.
Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông, vì để Mạnh Miên Đông không khó chịu, ban đầu anh không nhúc nhích, về sau nhịn không được mà động đậy.
Mạnh Miên Đông đỏ mặt, sau khi nếm được mùi vị gay mũi, vô thức nuốt xuống.
Dù không dễ chịu chút nào, cũng không ngọt, nhưng trong lòng cậu lại rất thỏa mãn.
Văn Nhiên thở dài: “Sao không phun ra?”
Mạnh Miên Đông không nghĩ ngợi nói: “Bởi vì em không nghĩ đến chuyện phun ra.”
Văn Nhiên giơ ngón tay, lau khóe miệng Mạnh Miên Đông, khiến Mạnh Miên Đông hé miệng ra.
Cậu vừa hé miệng ra là có thể nhìn thấy một chút không sạch sẽ dính trên lưỡi của cậu.
Anh rút tay lại, sau đó hôn cậu, chôn sâu vào cơ thể cậu.
Bọn họ làm từ một giờ chiều cho đến hoàng hôn, Mạnh Miên Đông nửa tỉnh nửa mê vẫn quấn Văn Nhiên không rời, nói: “Đừng đi ra.”
Văn Nhiên sờ sờ bụng Mạnh Miên Đông nói: “Đói không? Anh đi làm cơm tối, ăn mì udon cà ri nhé?”
Mạnh Miên Đông từ chối: “Không đói, cũng không muốn ăn mì udon cà ri, cứ thế này đi, đừng đi ra.”
Cậu biết mình đang dùng tình dục để quên đi lo lắng, tùy hứng coi Văn Nhiên là thuốc an thần.
Nhưng được Văn Nhiên lấp đầy trái tim và thân thể, cậu không nỡ rời xa, từng giây từng phút đều luyến tiếc.
“Anh không đi ra, em ngủ đi.” Văn Nhiên hôn trán Mạnh Miên Đông, sau khi Mạnh Miên Đông ngủ rồi, nhìn ra sắc trời dần tối ngoài cửa sổ, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng không che giấu.
Mạnh Miên Đông còn lâu lắm mới có thể làm xong công tác chuẩn bị, nhưng ngày mai đã đến phải phỏng vấn rồi.
Mạnh Miên Đông phải mất bao lâu mới có thể làm tốt công tác chuẩn bị? E rằng sẽ rất lâu.
Bước ra bước này, có lẽ chuyện về sau sẽ thuận lợi hơn.
Nhưng nếu bước này thất bại…
Anh không dám nghĩ thêm nữa, ôm Mạnh Miên Đông ngủ.
Mười giờ tối, anh tỉnh lại, phát hiện Mạnh Miên Đông còn ngủ — giống như người đang trốn tránh hiện thực không muốn tỉnh lại.
Anh cẩn thận lui ra ngoài, Mạnh Miên Đông tỉnh dậy ngay tức thì, lẩm bẩm: “Chảy ra rồi.”
“Anh ôm em đi tắm nha?” Văn Nhiên không nghe Mạnh Miên Đông trả lời, liền ôm Mạnh Miên Đông lên.
Mạnh Miên Đông chôn mặt vào cổ Văn Nhiên, không nói gì.
Văn Nhiên giúp Mạnh Miên Đông rửa ráy, Mạnh Miên Đông cũng không nói gì.
Thẳng đến khi Văn Nhiên dùng khăn tắm lau cho Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông mới cọ cọ cánh tay Văn Nhiên, làm nũng: “Em đói, em muốn ăn mì udon cà ri.”
“Anh đi làm ngay.” Văn Nhiên để Mạnh Miên Đông thay đồ ngủ, rồi ôm cậu ngồi lên ghế sofa, vọt vào phòng tắm, sau đó mới đến phòng bếp.
Không lâu sau món mì udon được dọn lên, cả căn phòng tràn ngập hương vị hải sản và cà ri.
Mùi thơm khiến cho bụng Mạnh Miên Đông kêu một cái, lúc này cậu mới thật sự cảm thấy đói.
Hai người vừa ăn mì udon cà ri vừa xem chương trình.
Tới nửa chương trình, một khách quý được mời lên, không ngờ là Sầm Tiêu.
Sầm Tiêu mặc một cái quần trắng, trông có vẻ nhu nhu nhược nhược, lúc MC hỏi đến Phó đạo, vành mắt đỏ lên.
Văn Nhiên biết Sầm Tiêu bị Phó đạo đả kích rất lớn, nhưng Sầm Tiêu năm lần bảy lượt đạp Phó đạo, tỏ vẻ người bị hại thế này thật quá đáng.
Mạnh Miên Đông ngồi bên cạnh khinh thường: “Sau này em không xem phim có Sầm Tiêu nữa.”
Văn Nhiên lại cười nói: “Nếu Phó đạo biết em bất bình giúp ông ấy, ông ấy nhất định rất vui vẻ.”
Mạnh Miên Đông lo lắng nói: “Có khi Phó đạo còn chưa nghe qua tên của em.”
Văn Nhiên hôn khóe môi dính cà ri của Mạnh Miên Đông, nghiêm túc nói: “Chờ em phát hành ca khúc mới, anh và em đến thăm Phó đạo nhé? Anh sẽ giới thiệu em với ông ấy, cho ông ấy nghe ca khúc mới của em, anh chắc chắn Phó đạo rất thích.”
Mạnh Miên Đông càng căng thẳng hơn: “Anh định giới thiệu em thế nào?”
Văn Nhiên không do dự nói: “Phó đạo đây là bạn trai của cháu, Mạnh Miên Đông.”
Mạnh Miên Đông run run nói: “Phó đạo có…”
“Không, Phó đạo chỉ hứng thú với công việc, ông ấy không kì thị đồng tính, sinh hoạt cá nhân ra sao không ảnh hưởng đến cái nhìn của ông ấy về người đó, muốn được ông ấy công nhận thì chỉ cần hoàn thành công việc là được rồi.” Tuy Văn Nhiên và Phó đạo chỉ hợp tác gần một bộ phim, nhưng Phó đạo là người rất dễ dàng hiểu, vả lại ông ấy vẫn luôn duy trì trái tim ban đầu với điện ảnh.
Mạnh Miên Đông hít sâu một hơi: “Em cũng phải nói với Phó đạo “Phó đạo, đây là bạn trai của cháu, Văn Nhiên.”
Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Đúng rồi, Văn Nhiên là bạn trai của em, cho nên, dù em tiến về phía trước hay lui về phía sau anh đều ở bên cạnh em.”
“Em không lui bước đâu.” Mạnh Miên Đông kiên định nói, “Em phải bước về phía trước, bước tới độ cao của anh.”
Văn Nhiên đáp lại: “Ừm, anh cùng em tiến về phía trước.”
Mạnh Miên Đông nhào vào lòng Văn Nhiên nói: “Ừm, cảm ơn anh.”
Văn Nhiên bóp gò má hơi có da có thịt của Mạnh Miên Đông, cười nói: “Đứa ngốc, sao em lại nói cảm ơn với bạn trai mình? Đây không phải là chuyện bạn trai em nên làm sao?”