Edit: Phong Nguyệt
Lẽ ra một kì chế tác tạp chí không nhanh đến vậy, nhưng vì kế hoạch phỏng vấn Mạnh Miên Đông là kế hoạch khẩn, Mạnh Miên Đông lại có độ chú ý không thấp, càng đáng mừng chính là còn có ảnh chụp chung của Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên, vậy nên bên tòa soạn đã gấp rút phát hành vào đầu tháng, chỉ mất mười ngày kể từ lúc phỏng vấn đến khi xuất bản.
Ngày đầu tiên phát hành đã bán hết hàng, đương nhiên phần lớn người mua đều là fan Văn Nhiên.
Bởi do tạp chí chỉ phát hành giới hạn trong vài tỉnh phía nam, cho nên dù có in thêm thì fans ở tỉnh khác cũng không mua được, fans chỉ có thể yêu cầu tòa soạn mở bán online dưới tài khoản offical để tiện mua, cũng không ít fan mua giùm.
No 1 hot search ngày đó là Văn Nhiên Mạnh Miên Đông chụp ảnh chung, No 2 hot search là Mạnh Miên Đông lại ôm đùi Văn Nhiên, No 15 hot search là Mạnh Miên Đông nhận phỏng vấn.
Phòng làm việc mà Văn Nhiên mở cho Mạnh Miên Đông chỉ có hai người, sở dĩ trực tiếp đặt tên là phòng làm việc Văn Nhiên thay vì đặt là phòng làm việc Mạnh Miên Đông là muốn giảm thiểu công kích của fans nhà anh đối với cậu.
Tạp chí vừa ra, đương nhiên không thể thiếu phần công kích, trong đó có vài fans vì anh nhiều lần “não tàn” cho Mạnh Miên Đông ôm đùi mà thoát fan.
Có điều chuyện này không quan trọng, đã muốn thoát fan thì sớm muộn gì cũng thoát fan.
Hơn nữa đối với anh, tất cả mọi người cộng lại cũng không thể bằng Miên Đông của anh.
Hai ngày sau sự kiện ôm đùi, Mạnh Miên Đông vào Weibo xem, mới thấy hơn 90% bình luận mới đều là bình luận công kích của fan Văn Nhiên
Có rất nhiều bình luận ác độc, thậm chí còn có bình luận trù cậu đi chết đi.
Lần này cậu bị công kích dữ dội hơn lần trước, có lẽ do lần trước cậu không làm ảnh hưởng công tác của Văn Nhiên, mà lần này trong mắt fans, cậu đã đạp Văn Nhiên để thượng vị.
Nếu cậu và Văn Nhiên công khai, có phải sẽ nhận công kích dữ dội hơn, rất ít người chúc phúc không?
Nhưng không sao, đúng vậy, không cần gấp, chỉ cần Văn Nhiên vẫn ở bên cạnh cậu là tốt rồi.
Cậu vừa thôi miên bản thân như thế vừa soát bình luận.
Văn Nhiên ngồi cạnh cậu, nhịn không được khuyên nhủ: “Đừng xem.”
“Phải xem, nhất định phải xem.” Cậu dựa vào lòng Văn Nhiên, cọ cọ mặt vào cánh tay Văn Nhiên, “Em đang chuẩn bị bài.”
— Cậu cũng không biết vì sao mình nói như vậy, vô số lần cậu nghĩ tới sau khi mình và Văn Nhiên công khai sẽ thế nào, đồng thời cũng vô số lần nghĩ không công khai cũng rất tốt.
Nhưng bây giờ cậu không nghĩ tới việc không công khai có tốt không mà hăng hái nghĩ sau khi công khai sẽ gặp phải cái gì.
“Chuẩn bị bài?” Văn Nhiên cười nói, “Vậy khi nào em lên lớp, khi nào ôn tập, khi nào kiểm tra?”
Mạnh Miên Đông hoang mang, nhịn không được hỏi: “Em nói chuẩn bị bài là chỉ chuẩn bị cho công khai, đi học, ôn tập, kiểm tra mà anh nói là chỉ cái gì?”
Tuy Mạnh Miên Đông vừa căng thẳng vừa xấu hổ nhưng cậu đã bày tỏ rõ ràng mong muốn được công khai với Văn Nhiên, điều này làm cho Văn Nhiên vui vẻ vô cùng.
Ấy vậy, ngoài miệng anh vẫn nói: “Trò Mạnh, đi học đương nhiên là chỉ việc anh nghiên cứu kết cấu thân thể em, ôn tập là chỉ viện anh nghiên cứu kết cấu thân thể em lần nữa, thi cử là chỉ việc kiểm tra xem sau khi anh nghiên cứu kết cấu thân thể em, em có tiến bộ không.
Thì ra cái đi học, ôn tập, kiểm tra trong lời Văn Nhiên hoàn toàn khác với cái mình nghĩ, Văn Nhiên rõ ràng đang đùa giỡn lưu manh với cậu.
Văn Nhiên cảm thấy cậu đang căng thẳng ư?
Đợi Mạnh Miên Đông bình tĩnh lại, Văn Nhiên mới nói: “Tựa như lúc trước anh từng nói chờ em khôi phục trạng thái ba năm trước, có tự tin đối mặt dư luận rồi thì chúng ta công khai.”
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, nhìn lại Văn Nhiên, vui vẻ hỏi: “Anh rất muốn công khai cùng em à?”
Văn Nhiên trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, anh rất muốn công khai cùng em, cho tất cả mọi người đều biết em là của anh.”
Mạnh Miên Đông nghiêm túc nói: “Bây giờ em còn quá nhỏ bé, cũng chưa khôi phục lại trạng thái ba năm trước, chưa tự tin đối mặt dư luận, có điều em sẽ cố gắng, anh chờ em nha.”
“Em không cần phải gấp, anh luôn rất kiên nhẫn mà.” Văn Nhiên gạt tóc Mạnh Miên Đông ra sau, hôn lên thái dương, lại thả hormone nam tính, nói, “Bởi vì mỗi ngày anh đều có thể thưởng thức được một Miên Đông rất ngọt.”
Mạnh Miên Đông xấu hổ cúi đầu: “Em cũng không gấp, bởi vì mỗi ngày em cũng đều có thể thưởng thức được một Văn Nhiên dính mùi của em.”
Văn Nhiên giảo hoạt nói: “Em cũng dính mùi của anh, từ ngoài vào trong đều dính mùi của anh.”
Từ ngoài vào trong gì gì đó làm cho Mạnh Miên Đông không khỏi nghĩ tới vài hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi.
Những hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi còn chưa kịp đốt lửa, cửa nhà đã bi ai đó gõ.
Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên không có giao tiếp thân mật gì với ai, người gõ cửa chỉ có thể là Hàn Thừa.
“Hàn Thừa tới thật không đúng lúc, làm phiền anh lưu manh với Miên Đông.” Văn Nhiên tiếc nuối vô cùng nhưng vẫn đứng dậy mở cửa.
Mạnh Miên Đông ngồi trên sofa, tiếp tục xem bình luận.
Hàn Thừa gần đây bận chuyện phòng làm việc, hai ngày sau khi tạp chí phát hành, cũng chính là hôm nay mới có thể nhín chút thời gian đưa bản tạp chí gốc tới.
Hắn đã ăn đủ cẩu lương trong tạp chí rồi, không muốn ăn nữa, đưa cho Văn Nhiên xong liền đi.
Văn Nhiên cầm tạp chí, trở lại ngồi cạnh Mạnh Miên Đông, sau đó lật tới phỏng vấn Mạnh Miên Đông.
Có vài tòa soạn vì lượng tiêu thụ mà xuyên tạc ý người được phỏng vấn để tạo độ hot, tòa soạn này không như thế, tất cả nội dung đều phỏng vấn giống hệt như lời Mạnh Miên Đông nói lúc đó.
— Văn Nhiên cùng Mạnh Miên Đông không cố ý tìm tòi nên chỉ thấy được ảnh trong bình luận của fans đăng chứ không thấy fans Mạnh Miên Đông đăng nội dung phỏng vấn lên Weibo.
Cớ gì ảnh chụp trong bình luận và ảnh chụp trong tạp chí lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau vậy nhỉ?
Chắc do ảnh chụp trong bình luận không đủ nét!
Bầu khí ám muội trong ảnh chụp là cái quái gì?
Văn Nhiên ngồi một bên, phát hiện Mạnh Miên Đông đỏ mặt, hiển nhiên Mạnh Miên Đông cũng phát hiện điểm này.
Mạnh Miên Đông ôm gáy Văn Nhiên, nghi hoặc: “Rõ ràng chúng ta trong ảnh không hề có động tác gì thân mật, thật kì lạ.”
“Trên mạng chỉ mắng em ôm đùi anh, chứ không mắng hai ta bán hủ.” Văn Nhiên nghĩ ngợi nói, “Có lẽ hai ta là đương sự nên mới cảm thấy vậy chăng?”
“Hóa ra là vậy.” Mạnh Miên Đông chưa nói xong, vành tai trái đã bị Văn Nhiên ngậm vào, ngay sau đó một luồng nhiệt khí được thổi vào: “Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi thôi.”
Mạnh Miên Đông mềm nhũn người, Văn Nhiên từ tốn lột quần áo cậu, toàn thân cậu trong nháy mắt ửng đỏ.
Cậu hé hé mắt, tận mắt thấy Văn Nhiên ngậm vào.
Văn Nhiên mơ hồ hỏi: “Thoải mái không?”
Thấy cậu thành thật gật đầu, Văn Nhiên hào phóng ban cho cậu nhiều khoái cảm hơn.
Đến khi cậu thật sự không chịu nổi nữa, Văn Nhiên mới ôm cậu vào lòng, ôn nhu chiếm đoạt.
Dần dần, Mạnh Miên Đông chỉ có thể cảm nhận được Văn Nhiên, những lời công kích trên mạng bị khoái cảm nghiền nát, không lâu sau đã biến mất hoàn toàn khỏi tâm trí cậu.
Chờ nhiệt độ lui bước đã sấp sỉ nửa đêm, Văn Nhiên tắm cho Mạnh Miên Đông, rồi ôm Mạnh Miên Đông ngủ.
Hơn tám giờ sáng hôm sau Mạnh Miên Đông mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy, cậu và Văn Nhiên cùng nhau đi ăn sáng, đến phòng GYM, về tới nhà thì trốn vào phòng sách.
Gần nửa tháng, mỗi ngày Mạnh Miên Đông đều dành mấy tiếng ở phòng sách, Văn Nhiên chưa từng hỏi tiến độ thế nào, cũng không xem DVD của Mạnh Miên Đông nữa.
Không bao lâu sau, anh thấy Miên Đông của anh ôm đàn guitar đi ra, bước tới chỗ anh, run rẩy nói: “Em gảy đàn cho anh nghe được không?”
Mạnh Miên Đông không dám hát trước mặt anh, nên mới nói muốn gảy đàn thôi sao?
Từ sau khi chứng nghiện rượu phát tác lần trước, Mạnh Miên Đông không đàn guitar trước mặt anh nữa, có lẽ gảy đàn trước mặt anh cần rất nhiều dũng khí.
Cho nên, anh ôn nhu nhìn Mạnh Miên Đông, đáp: “Được.”
Ban đầu, Mạnh Miên Đông gảy lộn xộn, tiếng đàn phát ra có thể nói là chói tai.
Văn Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng đợi Mạnh Miên Đông điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Một lát sau, Mạnh Miên Đông mới gảy bình thường được một chút, tiếng đàn không còn chói tai như trước nhưng không cũng trôi chảy.
Qua thật lâu, tiếng đàn guitar rốt cục cũng trôi chảy.
Mạnh Miên Đông hít một hơi thật sâu, hắng giọng, hát ca khúc mình xuất đạo năm đó, <Độc>.
<Độc> này thiếu đi sự sắc bén của thiếu niên năm đó, có phần dịu dàng hơn.
Khi tuổi còn trẻ, đại đa số ai cũng cho là mình không gì không làm được, sau khi bị xã hội mài giũa, mới biết mình yếu ớt đến chừng nào, muốn thực hiện hoài bão của mình là một chuyện khó khăn đến chừng nào.
Ba năm mắc điếc đột ngột và hai năm mắc chứng nghiện rượu đã mòn hơn phân nửa góc cạnh của Mạnh Miên Đông, khiến cho Văn Nhiên vừa nghe bài này gần như muốn rơi lệ.
Nếu Miên Đông của anh không có mắc chứng điếc đột ngột, không mắc chứng nghiện rượu thì tốt biết bao?
Song điều này không thể xảy ra.
Anh muốn duỗi tay ôm lấy Miên Đông, an ủi cậu, lại không muốn quấy rầy Mạnh Miên Đông hát, liền cố gắng thu tay lại.
Mạnh Miên Đông vô cùng bất an, dù là kỹ năng ca hát hay âm sắc cũng đều kém rất nhiều so với ba năm trước.
Vả lại điểm chính trong ca khúc này là cảm giác thiếu niên, thiếu niên một thân một mình, chưa bao giờ lùi bước, chưa bao giờ sợ hãi.
Cậu của hiện tại không sao thể hiện được hương vị ba năm trước.
Cậu hát ca khúc này thật có lỗi với mình ba năm trước.
Đây là ca khúc mà cậu quen thuộc nhất, cũng là ca khúc cậu hát trước khi chật vật rời khỏi sân khấu, cậu muốn tiến về phía trước một bước, cậu muốn hát cho Văn Nhiên nghe, thế nên không thể không chọn ca khúc này.
Cậu vừa hát, vừa quan sát sắc mặt Văn Nhiên, khi chạm phải ánh mắt đau lòng của anh, cậu suýt nữa bật khóc.
Cậu tập trung hát, không cảm thấy ấm ức chút nào, nhưng ánh mắt Văn Nhiên làm cho cậu cảm giác mình thiệt thòi lắm.
Cậu phải hát xong ca khúc này, kiềm chế xung động muốn nhào vào lòng Văn Nhiên, tiếp tục hát.
Lúc hát đến đoạn điệp khúc, tai trái cậu hơi ù, may mà không nghiêm trọng lắm.
Cậu mặc kệ nó, vẫn hát tiếp, đoạn sau là đoạn cậu bị điếc đột ngột trên sân khấu năm đó.
Đầu ngón tay cậu nhất thời cứng ngắc, tiếng đàn trở nên chói tai lần nữa.
Mình không muốn dừng lại, không muốn dừng lại, không muốn dừng lại như năm đó, mình có thể làm được…
Cậu thầm gào thét trong lòng, thân thể căng cứng, lông mày chau lại.
Như mong muốn của cậu, thân thể cậu không có dừng lại.
Tiếng đàn guitar vẫn tiếp tục, tiếng hát của cậu cũng vẫn cất lên, cậu vẫn chưa thất bại.
Dẫu tiếng đàn không hay ho gì cho cam, dẫu cậu vẫn đang bị ù tai, nhưng cậu vẫn chưa thất bại.
Chờ khi cậu hát xong, cả người bủn rủn, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
May thay, Văn Nhiên kịp lấy đàn guitar trong ngực Mạnh Miên Đông ra, đặt ở một bên, nó mới không bị rơi xuống đất.
Sau đó, thân thể Mạnh Miên Đông liền dựa vào lòng Văn Nhiên, thở hổn hển.
Rõ ràng chỉ hát một ca khúc đơn giản, hát là sở trường của cậu, còn hát một ca khúc đã biểu diễn vô số lần, cậu lại cảm giác mình sắp chết tới nơi.
Mặc dù cậu hát không ra sao nhưng cậu đã hoàn thành rồi, cậu đã ngăn chặn được sự yếu đuối, sự sợ hãi, sự ù tai của mình, thành công hát một ca khúc trọn vẹn trước mặt Văn Nhiên.
Cậu được Văn Nhiên vỗ lưng, lại nghe Văn Nhiên cảm động nói: “Miên Đông của anh rất tuyệt.”
Vừa ngước mắt lên nhìn, chợt thấy mắt Văn Nhiên ươn ướt, dường như có thể xuyên qua màng hơi nước nhìn thấy bóng dáng cậu.
Ngoại trừ trong phim, đây là lần đầu tiên cậu thấy Văn Nhiên có bộ dáng này, Văn Nhiên mất bình tĩnh vì cậu sao?