Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 91: Chương 91: Chứng nghiện rượu (47)




Edit: Phong Nguyệt

Mạnh Miên Đông cúi đầu, chậm rãi ăn xúc xích nướng vừa đoạt từ tay Văn Nhiên, ngọng nghịu nói: “Không phải ban ngày anh đã ăn em rồi sao?”

Văn Nhiên hỏi ngược lại: “Ban ngày ăn rồi thì ban đêm không được ăn nữa à? Vả lại…”

Anh mơn trớn cái gáy nong hổi của Mạnh Miên Đông: “Vả lại không phải em rất thích bị anh ăn à?”

“Em rất thích… Nhưng…” Mạnh Miên Đông nhớ tới bộ dáng mặt không đổi sắc của Văn Nhiên, hỏi thẳng, “Nhưng có phải kỹ thuật của em không có tiến bộ chút nào không?”

Văn Nhiên bật cười: “Em không cần phải có kỹ thuật, sự tồn tại của em chính là cám dỗ lớn nhất với anh.”

Mạnh Miên Đông chép chép miệng: “Quả nhiên anh cũng thấy kỹ thuật em không tốt?”

Văn Nhiên vô tội nói: “Anh không có nói kỹ thuật em không tốt, anh chỉ nói em không cần kỹ thuật thôi.”

“Thôi, em biết kỹ thuật em không tốt.” Mạnh Miên Đông ăn xúc xích nướng xong, ném xiên tre đi, tàn nhẫn cắn bánh Crepe mặn, “Chỉ cần em học tập tốt, kỹ thuật của em nhất định sẽ được cải thiện, em thông minh mà.”

Đúng là Mạnh Miên Đông rất thông minh, vấn đề là cậu hoàn toàn không có thiên phú trong phương diện tình dục.

Văn Nhiên không muốn đả kích Mạnh Miên Đông, giảo hoạt nói: “Nếu kỹ thuật của em tốt lên, e rằng anh sẽ chết trên người em mất.”

Mạnh Miên Đông đặt tay trước ngực Văn Nhiên, dùng đầu ngón tay sờ soạng, cố gắng lộ ra một nụ cười mê hoặc: “Anh phải rèn luyện thật thể cho tốt nha, đừng để không theo kịp tiến độ của em.”

Đối mặt với Mạnh Miên Đông buông lời dụ hoặc ngây thơ, ngón tay không nhẹ không nặng vuốt ve sau lưng Mạnh Miên Đông, bỗng dưng chạm vào chỗ phía dưới cột sống: “Anh sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, em cũng đừng để mỗi lần đang làm ngủ mất.”

“Em không có ngủ mất.” Thân thể Mạnh Miên Đông hơi run rẩy, bình tĩnh một hồi mới phản bác, “Em nhắm mắt nghỉ ngơi.”

“Thật không?” Cứ tiếp tục nữa e rằng sẽ có chuyện, làm tình nhiều quá không tốt cho sức khỏe, Văn Nhiên thu tay về, cầm xiên cá mực nướng ăn.

Vẻ mặt anh đạm nhiên, dáng người cao ngất, rõ ràng đang ăn một món bình dân lại như đang thưởng thức món ăn ngon nhất thế giới.

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên, trái tim bỗng thình thịch.

Hai gò má cậu đỏ lên, nhìn Văn Nhiên nói: “Anh là của em.”

Mạnh Miên Đông không kiểm nổi xúc động, Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông, anh có thể đọc được suy nghĩ trong mắt cậu, Mạnh Miên Đông nói như vậy chỉ đơn thuần muốn được anh trả lời chứ không phải ghen tỵ hay tự ti.

Thế nên anh trịnh trọng nói với Mạnh Miên Đông rằng: “Đúng, anh là của một mình em.”

Sau đó, anh đem xiên cá mực nướng trong tay đưa cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông cầm lấy xiên cá mực nướng, đang định nói em cũng là của một mình anh, ai dè Văn Nhiên lại nói: “Xiên cá mực nướng này là vật đính ước anh tặng cho em.”

Mạnh Miên Đông ngẩn ra, cũng cầm lấy một xiên bánh gạo đưa cho Văn Nhiên: “Vậy xiên bánh gạo chính là vật đính ước em tặng anh.”

Văn Nhiên cắn miếng bánh gạo trên tay Mạnh Miên Đông, thâm sâu nói: “Anh nhớ anh là người trả tiền.”

Mạnh Miên Đông ăn vạ: “Đồ lọt vào tay em là của em.”

Ngay sau đó, cậu lấy tay trái đang rảnh rỗi ôm eo Văn Nhiên: “Anh lọt vào tay em cũng là của em, anh cũng đã cắn một miếng tín vật em tặng anh rồi.”

“Không ai có thể cướp anh từ tay em.” Văn Nhiên ăn hết bánh gạo trong tay Mạnh Miên Đông.

Văn Nhiên rất biết ăn nói, lần nào Mạnh Miên Đông cũng bị những lời đường mật của Văn Nhiên làm cho mặt đỏ tim đập, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Văn Nhiên dùng răng rút xiên tre ra, sau đó hôn đầu ngón tay Mạnh Miên Đông, mặt dù cái hôn này không ẩn chứa dục vọng nhưng như thế cũng đủ khiến Mạnh Miên Đông xụi lơ trên ghế.

“Miên Đông của anh thật mẫn cảm.” Văn Nhiên trêu chọc, cách Mạnh Miên Đông xa một chút, mở bịch canh cá viên ra, sau đó mang thìa tới, múc một miếng cá viên đưa đến bên môi Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông ổn định hô hấp một lát mới há miệng ăn, làm nũng: “Đút em miếng nữa.”

Chờ ăn xong bữa ăn khuya này đã gần mười một giờ, vì hơi no nên hai người không ngủ được, thế là họ ngồi trên sofa xem tivi.

Xem TV gần một giờ, họ đi tắm rồi mới ôm nhau ngủ.

Một tuần sau, cuối cùng Mạnh Miên Đông cũng hoàn thành xong ca khúc, tuy không hài lòng lắm nhưng miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được.

Văn Nhiên đi tham gia ghi hình chương trình rồi, hiếm khi không ở nhà.

Một mình cậu ôm đàn guitar, vùi mình trên ghế sofa, cố gắng luyện tập, cậu muốn khi Văn Nhiên về đàn cho anh nghe.

Mãi đến nửa đêm, Văn Nhiên cũng chưa về.

Cậu gọi vào số điện thoại của Văn Nhiên, không ai nghe máy, lại gọi sang số điện thoại của Hàn Thừa, cũng không ai nghe máy.

Cậu khó tránh hoảng hốt, Văn Nhiên sẽ không có việc gì chứ?

Nếu Văn Nhiên có chuyện gì, cậu phải làm sao?

May mà rạng sáng 1giờ 21 phút, Văn Nhiên đã trả lời điện thoại, Văn Nhiên ở bên đầu kia nói: “Miên Đông, Phó đạo vào ICU* rồi.”

* ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp

Chương trình ghi hình không thuận lợi, tới 1 giờ 15 phút Văn Nhiên mới ghi hình xong kỳ một của chương trình, vừa định về nhà, Hàn Thừa đang đợi bên cạnh nói Phó đạo đã vào ICU.

“Phó đạo…” Viền mắt Mạnh Miên Đông ươn ướt, cố gắng nhịn xuống, Phó đạo vào ICU nhưng vẫn còn sống, cậu khóc thì quá xui xẻo.

Văn Nhiên mệt mỏi nói: “Anh phải đi thăm Phó đạo, giờ anh phải đến sân bay, Miên Đông, em nhớ phải ngoan ngoãn uống thuốc rồi ngủ nha, chăm sóc bản thân thật tốt, mai anh về.”

Mạnh Miên Đông không muốn xa Văn Nhiên, cậu cũng muốn tận mắt thấy Phó đạo bình an, liền gấp giọng nói: “Em đi chung với anh.”

Văn Nhiên không nỡ để Mạnh Miên Đông bôn ba, chần chờ một chút mới đồng ý: “Được, anh và Hàn Thừa đón em.”

Vì rạng sáng nên vé máy bay không khan hiếm, ba người dễ dàng mua được vé máy bay.

Văn Nhiên bắt đầu ghi hình từ mười giờ sáng, mệt mỏi đến nỗi không mở mắt lên, vừa bước lên máy bay, lập tức nói với Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, cho anh dựa một chút.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông gật đầu, hào phóng để Văn Nhiên dựa vai mình.

Khi máy bay tới tầng bình lưu, cậu cởi đai an toàn của Văn Nhiên ra, để Văn Nhiên dựa lên đùi mình.

Cậu nhìn gương mặt say ngủ của Văn Nhiên, không nhịn được nghĩ: Nếu mình có thể béo một chút thì tốt rồi, anh gối đầu lên đùi mình sẽ thoản mái hơn.

Đến khi nghe thấy hô hấp đều đặn của Văn Nhiên, cậu lại nghĩ tới Phó đạo, Phó đạo đã vào ICU thì nhất định sẽ có thể ra khỏi ICU.

Cậu vẫn chờ xem phim mới mà Văn Nhiên và Phó đạo cùng nhau hợp tác, nếu Phó đạo xảy ra chuyện gì…

Không, chắc chắn sẽ không sao!

Bọn họ ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, thêm một tiếng taxi mới tới bệnh viện.

Phó đạo vô cùng đam mê điện ảnh, ông dành cả đời mình cống hiến cho điện ảnh, không kết hôn, bên ngoài phòng ICU chỉ có mẹ già chín mươi tuổi, em gái hơn 60 tuổi, trợ lý và một nhà sản xuất phim họ Tần có hợp tác thâm niên với ông.

Nhà sản xuất Tần cũng là nhà sản xuất phim của Văn Nhiên và Phó đạo, cũng biết Phó đạo rất coi trọng Văn Nhiên, chính ông là người liên hệ với Hàn Thừa.

Nhà sản xuất Tần và Phó đạo sấp sỉ tuổi nhau, thân thể trông khỏe mạnh hơn Phó đạo, thấy Văn Nhiên, uể oải nói: “Văn Nhiên, Hàn Thừa, các cậu tới rồi.”

Nhà sản xuất Tần không nhận ra Mạnh Miên Đông, hỏi: “Vị này là?”

Văn Nhiên không có ý định giấu giếm, không do dự nói: “Đây là bạn trai cháu, Mạnh Miên Đông, em ấy rất thích phim của Phó đạo, cũng rất lo lắng cho Phó đạo nên cháu và Hàn Thừa dẫn em ấy đến.”

Nhà sản xuất Tần giật mình, lại không hề tỏ vẻ kỳ quái, chỉ nói: “Cậu phải suy nghĩ kỹ đó.”

Văn Nhiên nắm bàn tay đang run rẩy của Mạnh Miên Đông, kiên định nói: “Cháu nghĩ kỹ từ lâu rồi.”

“Cậu nghĩ kỹ là tốt rồi.” Nhà sản xuất Tần không nói gì thêm.

Mẹ và em gái Phó đạo đều là những người có kiến thức rộng, không có ý kiến gì với chuyện tình cảm của Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông, chỉ cảm ơn họ đã đến.

Trong lúc nhất thời, ngoài ICU rơi vào trạng thái im ắng, ai cũng ngồi với sắc mặt nghiêm túc.

Đến hơn năm giờ sáng, mẹ Phó đạo không kiên trì nổi, để em gái và trợ lý đưa về nhà nghỉ.

Văn Nhiên không quá yên tâm nên bảo Hàn Thừa đi theo, mình thì đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Văn Nhiên vừa ăn cơm nắm vừa nói với nhà sản xuất Tần: “Ngài ăn sáng rồi nghỉ một lát đi.”

Nhà sản xuất Tần không ăn, chỉ nói: “Văn Nhiên, lão Phó đã biên tập phim xong rồi, lão có đưa cho tôi một bản, trước khi vào ICU lão bảo tôi cho cậu xem.”

Văn Nhiên lắc đầu: “Chúng cháu chờ Phó đạo cùng xem.”

Nhà sản xuất Tần thở dài: “Lúc lão Phó làm xong tôi đã xem rồi, đúng là một phim hay, nếu quay bổ sung thêm bốn năm ngày chắc sẽ xong… Nếu lão Phó không khăng khăng phải là Sầm Tiêu thì tốt quá, tôi đã sớm nói nữ diễn viên bây giờ không chịu nổi khổ, còn không bằng dùng nữ diễn viên lớn tuổi, đổi cốt truyện, tính cách một chút là được rồi. Lão Phó cho rằng trước khi chết lão có trách nhiệm bồi dưỡng năng lực nữ diễn viên thế hệ sau, còn khăng khăng rằng Sầm Tiêu có năng lực, chỉ thiếu cơ hội, kết quả thành ra như vậy…”

Bây giờ chỉ có vài nữ diễn viên có tuổi là có chỗ đứng trong giới điện ảnh, nữ diễn viên thế hệ sau chỉ đóng mấy vai phụ, đa số đều làm bình hoa trong phim đại nam chủ, không có tiếng nói, không có lực ảnh hưởng đến phim.

Trước kia Sầm Tiêu chủ yếu hoạt động ở mảng truyền hình, dẫu có diễn không ít phim điện ảnh nhưng ngoại trừ xinh đẹp ra thì không để lại ấn tượng gì khác cho khán giả, đương nhiên cũng không có đất diễn.

Phó đạo cho Sầm Tiêu đất diễn, ngang bằng với Văn Nhiên, có thể chắc chắn một điều nếu Sầm Tiêu diễn xong nhân vật này, dù không thể cầm được giải ảnh hậu thì cũng được đề cử giải ảnh hậu.

Bây giờ có thể nói là lưỡng bại câu thương, không biết Sầm Tiêu có hối hận không, bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

Mà dù hối hận cũng không kịp rồi, vai diễn người bị hại của cô ta đã thành công khiến cả giới internet chú ý, cô ta không thể tự vả mặt mình.

Chờ Mạnh Miên Đông ăn há cảo chiên và uống sữa đậu nành xong, Văn Nhiên đút Mạnh Miên Đông uống thuốc.

Một lát sau, Mạnh Miên Đông nhịn không được dựa lên Văn Nhiên ngủ gật.

Nhà sản xuất Tần nhìn Mạnh Miên Đông, chợt nhận ra: “Lẽ nào cậu ta chính là Mạnh Miên Đông đã hát bài <Độc> sao?”

Văn Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Ngài đã nghe <Độc> Miên Đông à?”

“Có nghe, bài hát rất hay, tôi đã lớn tuổi nên ít khi nghe nhạc đại chúng, đây này là bài hát duy nhất tôi tải xuống điện thoại trong mấy chục năm qua, nhưng cậu ta…” Nhà sản xuất Tần chỉ chỉ tai trái Mạnh Miên Đông, sau đó nhẹ giọng, “Tai trái cậu ta không sao chứ? Tôi nhớ tai trái cậu ta bị điếc, là tai trái đúng không?”

Văn Nhiên đau lòng nói: “Tai trái em ấy bị suy giảm thính lực, em ấy ở ẩn ba năm nay, gần đây mới chuẩn bị trở lại, hi vọng ngài sẽ thích bài hát mới của em ấy.”

“Tôi rất chờ mong.” Nhà sản xuất Tần thực sự không chịu nổi nữa, day day huyệt thái dương nói, “Tôi nghỉ ngơi một lát rồi trở lại.”

Văn Nhiên gật đầu: “Ngài nhớ chú ý an toàn.”

Nhà sản xuất Tần đáp: “Không có việc gì, khách sạn tôi thuê cách bệnh viện không xa, đi mấy phút là tới.”

Chờ Hàn Thừa trở về, Văn Nhiên bảo Hàn Thừa dẫn Mạnh Miên Đông đi nghỉ ngơi.

Hàn Thừa chưa kịp ôm Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông đã tỉnh lại, ôm Văn Nhiên nói: “Em không đi.”

Văn Nhiên không có cách nào, chỉ có thể cùng Mạnh Miên Đông ra khỏi bệnh viện, thuê một phòng khách sạn, dỗ Mạnh Miên Đông ngủ.

Anh cũng ngủ ba tiếng mới quay lại bệnh viện.

Anh hỏi bác sĩ trị bệnh cho Phó đạo, ông vẫn chưa tỉnh lại.

Anh đứng trước cửa kính nhìn Phó đạo an tĩnh nằm bên trong, thấp giọng nói: “Ngài nhanh tỉnh lại đi, cháu dẫn bạn trai cháu đến thăm ngài đây.”

Qua ba ngày sau, Phó đạo mới tỉnh lại, từ ICU chuyển đến phòng VIP.

Tuy sau khi Phó đạo tỉnh lại sức khỏe rất suy yếu, tinh thần lại rất tốt, hưng phấn nhìn Văn Nhiên như một đứa trẻ: “Tôi đã biên tập xong rồi, cậu có muốn xem không?”

Văn Nhiên lập tức đáp: “Cháu đã muốn nhìn rất lâu rồi ạ.”

Phó đạo vui vẻ bảo trợ lý nhanh lấy bản phim đã biên tập ra.

Thời lượng chiếu phim bình thường là hai tiếng, dài quá sẽ ảnh hưởng đến lịch chiếu phim trong rạp.

Bản đã biên tập này dài khoảng ba tiếng rưỡi.

Trong phòng bệnh chỉ bày một chiếc TV bình thường nhưng không ảnh hưởng đến chất lượng phim, mọi cảm xúc trong phim đều khiến người có mặt ở đây xúc động.

Điểm hấp dẫn của phim Phó đạo là tính chân thật, đánh vào tâm lý người xem.

Đến khi phim chiếu hết rồi, Phó đạo cầm tay Văn Nhiên, nghẹn ngào nói:”Cậu diễn tốt lắm, nếu phim có thể công chiếu, có lẽ nó sẽ trở thành tác phẩm kinh điển của cậu, chẳng qua coi như không chiếu được, cậu cũng sẽ có tác phẩm kinh điển khác.”

Nói xong, rốt cục ông cũng phát hiện Mạnh Miên Đông bên cạnh Văn Nhiên, không đợi Văn Nhiên nói, ông đã hiền từ hỏi: “Đây là bạn trai của cậu à?”

Thấy Văn Nhiên gật đầu, ông khen: “Thoạt nhìn là cậu bé ngoan, cậu bé, cậu tên gì?”

Mạnh Miên Đông đang cảm động, bị Phó đạo hỏi như thế, nhất thời căng thẳng, theo bản năng trốn sau lưng Văn Nhiên, một lát mới đáp: “Cháu tên là Mạnh Miên Đông.”

Phó đạo giống như cha Văn Nhiên, hỏi tiếp: “Miên Đông, cậu mấy tuổi? Tốt nghiệp đại học chưa?”

“Cháu hai mươi mốt tuổi, đã tốt nghiệp đại học rồi ạ.” Mạnh Miên Đông hít một hơi thật sâu, nắm tay Văn Nhiên, sai khi cảm nhận được Văn Nhiên trở tay nắm chặt tay mình, mới nói, “Cháu là ca sĩ.”

Phó đạo rất ít nghe ca nhạc, nhạc nghe nhiều nhất chính là nhạc trong phim của mình, ông chưa từng nghe ca khúc của Mạnh Miên Đông, nghe Mạnh Miên Đông trả lời như vậy, hỏi: “Miên Đông có thể hát cho tôi nghe không?”

Mạnh Miên Đông do dự, vô thức nhìn Văn Nhiên, được Văn Nhiên cổ vũ mới hát vài câu.

Phó đạo cười đến mặt đầy nếp nhăn: “Tiếng hát của Miên Đông rất truyền cảm, cậu hát ca khúc chủ đề cho tôi đi!”

Phó đạo mới ra khỏi ICU đã tính tới chuyện quay phim mới.

Văn Nhiên thầm thở dài dưới đáy lòng, không nói gì.

Mạnh Miên Đông biết Phó đạo không thể quay phim nữa, dù sao đóng phim là một vấn đề rất tiêu hao thể lực, e rằng Phó đạo không chịu được, hơn nữa những lời Phó đạo nói đều là lời xã giao, nhưng cậu vẫn đáp ứng: “Mong ngài cho cháu cơ hội hát ca khúc chủ đề trong phim của ngài.”

Phó đạo mệt mỏi, gật đầu một cái nói: “Đương nhiên, một lời đã định.”

Tất cả mọi người đi ra, chỉ có em gái Phó đạo ở lại.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Văn Nhiên liền mở miệng khen: “Miên Đông của anh giỏi quá, hát hay quá trời, cả Phó đạo cũng bị cảm động.”

Mạnh Miên Đông không tự tin: “Phó đạo chắc nể mặt anh nên mới mời em hát ca khúc chủ đề cho ông ấy.”

“Chỉ cần liên quan đến điện ảnh thì Phó đạo sẽ không nể mặt ai cả.” Đi xa hơn một chút, ra khỏi bệnh viện, Văn Nhiên lại nói, “Nhà sản xuất Tần là nhà sản xuất mà Phó đạo yêu thích, nhà sản xuất phim đầu tiên của Phó đạo cũng là ông, vậy mà nghe nói phim trước hai người hơn bảy mươi tuổi ấy cãi nhau ầm ĩ trên phim trường chỉ vì những vấn đề nhỏ nhặt. Cho nên Phó đạo thật lòng khen em hát hay mới mời em hát ca khúc chủ đề cho ông ấy, em phải tin tưởng mình.”

“Ừm, em biết rồi, em sẽ cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của Phó đạo, nhưng Phó đạo không thể quay…” Mạnh Miên Đông không đành lòng nói nữa, Văn Nhiên tiếp: “Có lẽ Phó đạo không thể quay phim nào nữa.”

Ngoài dự liệu của mọi người, Phó đạo bình phục bằng tốc độ kinh người, chỉ nằm phòng VIP khoảng năm ngày đã xuất viện.

Phó đạo vừa ra viện đã lập tức bán một bất động sản do mình đứng tên và bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.

Kịch bản đã chau chuốc xong xuôi từ sớm, đội ngũ nhân viên là đội ngũ quen thuộc, họ không vì chuyện của Sầm Tiêu mà rời đi.

Nghe nói phim mới của Phó đạo giữa hè khai máy, cách Phó đạo xuất viện chưa tới một tháng.

Diễn viên đều là diễn viên không nổi tiếng, fans não tàn của Sầm Tiêu khắp nơi bôi nhọ rằng Phó đạo làm ác, diễn viên có danh tiếng không muốn diễn nên Phó đạo mới dùng những diễn viên kiểu này.

Diễn viên có danh tiếng quả thật không muốn diễn phim của Phó đạo cho lắm, bởi vì doanh thu phòng vé phim của ông quá tệ nhưng cũng có diễn viên tự mình tiến cử, thậm chí không cần thù lao, Phó đạo từ chối vì không hợp hình tượng nhân vật.

Văn Nhiên đương nhiên cũng muốn diễn, chỉ là không có nhân vật thích hợp.

Một ngày sau khi phim mới của Phó đạo khai máy, Mạnh Miên Đông dậy từ trong lòng Văn Nhiên, ôm đàn guitar tới, ngồi lên giường nói: “Em hát cho anh nghe nhé?”

Văn Nhiên ngồi dậy, ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông, ôn nhu trả lời: “Ừm.”

Mạnh Miên Đông bắt đầu hát, ca khúc này là ca khúc chủ đề mà cậu viết cho phim mới của Văn Nhiên, tên là <Hai>, đối xứng với <Độc>, đại biểu cho cậu và Văn Nhiên, đây tất cả là tiếng lòng cậu muốn cho Văn Nhiên biết.

Một tháng qua, ngày nào cậu cũng đều hát cho Văn Nhiên nghe, bản hôm nay là bản cậu hài lòng nhất.

Cậu một bên đàn hát, một bên ngắm Văn Nhiên, ánh mắt tràn ngập tình ý không hề che giấu.

Văn Nhiên nghe mà trái tim không ngừng hỗn loạn, đợi Mạnh Miên Đông hát xong, anh ấy đàn guitar trong lòng Mạnh Miên Đông ra thả bên cạnh, tiến đến bên tai Mạnh Miên Đông nói: “Anh muốn em.”

Tai trái Mạnh Miên Đông vừa bị hô hấp Văn Nhiên quét qua liền ửng đỏ, Văn Nhiên ngậm vành tai cậu, tinh tế thưởng thức.

Hôm qua họ làm ba lần, eo Mạnh Miên Đông còn mềm nhũn, sau khi tai trái bị Văn Nhiên ngậm, căn bản không có hơi sức từ chối.

Cậu ôm lưng Văn Nhiên, nức nở: “Ưm, làm em.”

Văn Nhiên dùng ngón tay thăm dò, thấy Mạnh Miên Đông run rẩy, hài lòng cười nói: “Vẫn còn mềm lắm.”

Nghe giọng điệu của Văn Nhiên, nhìn vẻ mặt cấm dục của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông khẽ trách: “Còn không phải tại anh.”

“Đúng, tất cả là tại anh làm em mềm thế này, không cần phải…” Anh không nói nữa mà dùng hành động thay cho lời nói.

Hô hấp Mạnh Miên Đông ngưng trệ, ngẩng đầu lên, chủ động vòi hôn: “Văn Nhiên, hôn em.”

Mạnh Miên Đông rất thích hôn môi với Văn Nhiên, thế nên bình thường hộ đều dùng tư thế mặt đối mặt.

Văn Nhiên không để Mạnh Miên Đông thất vọng, lập tức hôn Mạnh Miên Đông.

Cảm giác răng môi gắn bó làm Mạnh Miên Đông thần hồn điên đảo, cậu không có sức suy nghĩ bất kỳ thứ gì cả, dù có là bài hát hay lời bài hát gì đi nữa.

Văn Nhiên không muốn Mạnh Miên Đông quá mệt mỏi, làm một lần rồi ôm Mạnh Miên Đông đi tắm.

Mạnh Miên Đông lại bị anh nuôi cho béo một tí, không còn bộ dáng toàn là xương sườn kia.

Anh tắm cho Mạnh Miên Đông xong, nói: “Anh cùng em đi thu âm ca khúc nhé?”

Thu âm? Mạnh Miên Đông lâu rồi không có thu âm, hỏi: “Khi nào đi?”

Văn Nhiên đáp: “Một tháng trước anh đã thuê phòng thu âm cho em rồi, để khi nào em muốn đi thì đi, nếu em đồng ý thì chiều nay chúng ta qua đó, em thử giọng một chút.”

Mạnh Miên Đông vô thức khiếp đảm: “Ngày mai rồi đi có được không?”

Văn Nhiên không từ chối: “Vậy ngày mai lại đi.”

Có điều qua hôm sau, anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mạnh Miên Đông, không đành lòng: “Ngày mai nhé?”

Nếu có một việc phải làm mà cứ giao cho ngày mai thì sẽ có rất nhiều ngày mai, quen thói trốn tránh cũng không phải là chuyện tốt.

Chẳng qua anh không muốn ép buộc Mạnh Miên Đông.

Không thu âm cũng không sao, chỉ cần Miên Đông của anh bình an là được, đối với anh như vậy là đủ rồi.

Nhưng Mạnh Miên Đông lại run rẩy nói: “Ngay… Ngay… Ngay ngày hôm nay… ngày hôm nay đi!…”

Anh xoa tóc Mạnh Miên Đông tóc nói: “Không cần gấp gáp, anh chờ em chuẩn bị sẵn sàng.”

Mạnh Miên Đông được Văn Nhiên dung túng, có một thanh âm không ngừng reo hò dưới đáy lòng: “Ngày mai đi! Ngày mai đi! Văn Nhiên sẽ không tức giận!”

Cậu cố gắng áp chế âm thanh này: “Ngày hôm nay đi, chúng ta đi thôi.”

Hết chương 91

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.