Edit: Phong Nguyệt
Hôm cúng tuần Phó đạo, Mạnh Miên Đông bận quay phim nên chỉ có Văn Nhiên đến.
Cúng tuần được làm ở nhà, nhà Phó đạo không rộng, chỉ có hai phòng chừng 80m2, mười mấy người chen chúc trong phòng khách, phòng khách không lớn mấy lại càng thêm chật hẹp.
Văn Nhiên cầm ba nén nhang, cúng tế Phó đạo theo tiếng niệm kinh của hòa thượng.
Sau đó, anh cũng không biết mình đã quỳ bao nhiêu lần.
Bên cạnh anh là em gái Phó đạo và nhà sản xuất Tần, mẹ Phó đạo đã vào viện.
Anh nhìn làn khói dưới ánh nến, nhất thời cảm thấy không chân thật.
Anh còn nhớ lúc gặp Phó đạo ở phim trường, tuy sắc mặt ông không tốt nhưng tinh thần cực kỳ dồi dào, một bộ chết cũng phải quay xong phim, vậy mà chưa gì ông đã đi rồi.
Cúng tế xong, em gái Phó đạo đốt tiền giấy và đọc kinh, khói mù lượn lờ trong phòng khách, cay cay hốc mắt.
Văn Nhiên ngồi xổm xuống, anh cầm một nén nhang, sau đó cầm cống phẩm đảo tới đảo lui để tiền giấy và cống phẩm cháy sạch hết.
Đợi cống phẩm cháy hết, anh từ biệt rồi rời đi.
Anh không nhắc Mạnh Miên Đông hôm nay là cúng tuần, vậy nên chuyện đầu tiên khi anh về khách sạn là tẩy sạch mùi trên người.
Lúc tắm rửa, anh phát hiện đầu gối mình bị bầm đen, chắc là lúc cúng tế quỳ lâu quá.
Tắm xong, anh lái xe đến nghĩa trang công cộng--- Hôm nay Mạnh Miên Đông quay hai cảnh nam chính về nước, một cảnh là nam chính đi thăm mẹ thầy giáo, biết 395 vạn tệ mà thầy giáo gửi trước khi chết là do thầy bán nhà, để cậu yên tâm học ở Juilliard, thầy đã biết cậu thi đấu thất bại, thầy còn nói với mẹ thầy rằng lần sau nhất định cậu sẽ đạt thứ hạng tốt hơn; cảnh còn lại là nam chính cúng tế thầy giáo.
Cảnh thứ nhất đã hoàn thành.
Lúc anh tới nghĩa trang công cộng, Mạnh Miên Đông mới vừa bắt đầu diễn cảnh thứ hai.
Diễn xuất của Mạnh Miên Đông tiến bộ hơn lúc đầu rất nhiều, tốt hơn cả một số minh tinh lưu lượng bây giờ.
Giá mà Phó đạo còn sống, được ông chỉ điểm một cái, có khi Mạnh Miên Đông sẽ trở thành phái thực lực cũng nên.
Nhưng Phó đạo không còn nữa.
Mạnh Miên Đông quỳ trước mộ thầy giáo khiến Văn Nhiên không kiềm được nhớ tới Mạnh Miên Đông quỳ trước mộ Phó đạo ngày đó.
Khi đó Mạnh Miên Đông cũng khóc như thế này.
Miên Đông đang nghĩ đến Phó đạo sao? Cảnh này Mạnh Miên Đông diễn rất xúc động, một lần là qua.
Mạnh Miên Đông vừa đứng dậy thì thấy Văn Nhiên.
Cậu đi thẳng đến chỗ Văn Nhiên, tới trước mặt Văn Nhiên lại không biết nói gì.
Lúc diễn cậu nghĩ đến Phó đạo, bây giờ vẫn còn đau lòng, nhưng cậu muốn khoe với Văn Nhiên rằng lần đầu tiên cậu diễn một lần là qua.
Hai tâm tình trái ngược nhau hòa cùng một chỗ khiến cậu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Văn Nhiên, chúng ta về khách sạn đi.”
Đã đến giờ ăn tối, trong khách sạn có teppanyaki, hai người ăn teppanyaki trước khi về phòng.
Về đến phòng, Mạnh Miên Đông liền ôm chầm lấy Văn Nhiên, Văn Nhiên trở tay ôm Mạnh Miên Đông, khen ngợi: “Miên Đông, cảnh hồi nãy em diễn hay lắm.”
“Em cũng biết mình diễn rất hay, lần đầu tiên em diễn một lần là qua đó, nhưng mà Văn Nhiên...” Mạnh Miên Đông nghẹn ngào “Em không cảm thấy hài lòng chút nào, Phó đạo mất...”
Văn Nhiên dịu dàng hôn khóe mắt Mạnh Miên Đông, an ủi: “Nếu em thích Phó đạo thì đừng làm ông ấy lo lắng.”
“Ừm, em sẽ vui vẻ.” Mạnh Miên Đông hít mũi, bỗng nhiên ý thức được một việc, đỏ mắt nói, “Hôm nay là cúng tuần của Phó đạo!”
Văn Nhiên gật đầu: “Đúng, hôm nay là cúng tuần của Phó đạo, trước khi đi gặp em, anh đã đến nhà Phó đạo cúng bái rồi.”
Mạnh Miên Đông nghẹn ngào: “Em cũng muốn đến cúng bái Phó đạo.”
Văn Nhiên khuyên nhủ: “Em không nên đi, Phó đạo ở chung với mẹ, mẹ ông ấy đang nằm viện, hiện giờ trong nhà ông ấy không có ai, đợi cúng tuần thứ hai rồi đi.”
Mạnh Miên Đông gấp giọng hỏi: “Mẹ Phó đạo bệnh gì?”
“Bệnh trong lòng, thân thể của mẹ Phó đạo tốt hơn ông nhiều, chưa từng nằm viện.” Văn Nhiên vuốt gò má Mạnh Miên Đông, “Sáng mai chúng ta đến thăm bà ấy.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông lên tiếng, rồi bị Văn Nhiên ôm lên ghế sofa, cùng nhau xem TV.
Trên TV vừa khéo đang báo tin Phó đạo qua đời, song song đó còn thông báo phim năm ngoái của Phó đạo được đề cử giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nữ diễn viên xuất sắc nhất, nam diễn viên xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, kịch bản hay nhất trong liên hoan phim quốc tế.
Liên hoan phim quốc tế là liên hoan phim có uy tín nhất thế giới, ngoại trừ Phó đạo, trước giờ ở trong nước chưa từng có ai được đề cử, mà bản thân Phó đạo cũng chưa từng được đề cử giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Nếu Phó đạo còn sống, dẫu cuối cùng có đoạt giải hay không, chắc chắn cũng rất vui vẻ.
Mà Phó đạo mất rồi, chờ khi ban tổ chức nhận được tin Phó đạo qua đời, họ sẽ gạch tên ông trong danh sách đề cử.
Văn Nhiên cầm remote, đổi kênh, nào ngờ, đài kênh này cũng đang đưa tin về cái chết của Phó đạo, kênh khác lại đưa tin về scandal của Sầm Tiêu.
Sầm Tiêu vừa xuất đạo đã nhận vai chính, chưa hề diễn vai phụ là vì cô và tổng tài trong công ty đang quen nhau.
Đương nhiên, quen nhau chỉ là lý do thoái thác của Sầm Tiêu, dù gì tổng tài đã gần 70, trừ phi Sầm Tiêu thích trâu già, nếu không... không thể nào tìm bạn trai lớn tuổi như vậy được.
Sầm Tiêu đi theo con đường bạch liên hoa thanh thuần, ngây thơ, dịu dàng đáng yêu, scandal vừa bị khui ra, hình tượng liền ầm ầm sụp đổ.
Đồng thời, người biết chuyện lan truyền rằng Sầm Tiêu là công cụ chuyên dụng để tổng tài chiêu đãi khách quý.
Tuy cái chết Phó đạo không có quan hệ trực tiếp đến Sầm Tiêu nhưng vì Sầm Tiêu, bộ phim Văn Nhiên và Phó đạo hợp tác không thể sát thanh, Sầm Tiêu còn giẫm Phó đạo để vờ làm người bị hại, thậm chí bên tòa án còn đưa lệnh gọi đến ngay ngày đưa tang Phó đạo, vì vậy Mạnh Miên Đông thấy được tin này vô cùng hả dạ.
Cậu hưng trí bừng bừng cầm di động lên, vào Weibo, No1 hot search là Sầm Tiêu đi lên bằng quy tắc ngầm, No2 là Lệnh gọi hầu tòa của Sầm Tiêu đến ngay hôm đưa tang của Phó đạo – Lẽ ra chuyện này không ai biết mới đúng, nói vậy chắc chắn có người tiết lộ.
Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên: “Là anh làm?”
Văn Nhiên lắc đầu, suy đoán: “Chắc là Hàn Thừa làm.”
Mạnh Miên Đông đang muốn gọi điện thoại cho Hàn thừa, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: “Cp của anh và em chắc cũng do Hàn Thừa xào.”
Mạnh Miên Đông giật mình, sau đó gọi Hàn Thừa hỏi rõ, Hàn Thừa bất bình nói: “Sầm Tiêu giẫm Phó đạo ra vẻ người bị hại, tôi nhân lúc Sầm Tiêu xui xẻo mua hot search lên tiếng thay Phó đạo, không phải rất vừa vặn sao?”
Đúng là rất vừa vặn, Phó đạo say mê điện ảnh, muốn quay một bộ phim vừa ý nên mới hà khắc như thế, không cố ý nhằm vào Sầm Tiêu, cô ta lại không ngừng hất nước bẩn lên người Phó đạo, thật sự quá đáng.
Mạnh Miên Đông lại hỏi: “Vậy cp của tôi và Văn Nhiên thì sao?”
Hàn Thừa cười nói: “Đương nhiên là tôi khơi mào, cơ mà sau đó tôi không xen vào nữa.”
Lúc Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông come out, trừ fans cứng của họ, ai ai cũng công kích họ.
Xào cp sẽ thêm một bộ phận fan cp chống đỡ giúp họ.
Không ít fan cp sau khi lọt hố tìm mua EP mới, album, EP ngày xưa của Mạnh Miên Đông và đĩa phim của Văn Nhiên.
Nhiệt độ come out dần lắng xuống, trên mạng cũng ít người công kích họ, trái lại nhóm fans cp ban đầu lại ngày càng to lớn, còn xây Teiba, trang web về họ.
Mạnh Miên Đông thường bị Văn Nhiên lôi kéo xem đồng nhân văn, hết truyện tranh rồi đến video, xấu hổ chết được.
--Cp nhà họ quá biết lái xe.
Sau khi cúp điện thoại, cậu trừng Văn Nhiên nói: “Anh đã sớm đoán được Hàn Thừa là người xào cp của chúng ta?”
Văn Nhiên mỉm cười gật đầu: “Hẳn là anh nên mua quà tặng Hàn Thừa, anh ta khiến anh học được thêm nhiều tư thế bắt nạt em.”
Mạnh Miên Đông thở phì phò: “Em cũng muốn viết đồng nhân, viết về cách em bắt nạt anh.”
Văn Nhiên không nhanh không chậm xoa nắn thắt lưng Mạnh Miên Đông: “Anh hóng lắm, em nhanh viết đi.”
Mạnh Miên Đông bị xoa nắn như thế, thân thể lập tức liền mềm nhũn, nhưng vẫn cứng miệng: “Em muốn viết em nhốt anh trong phòng tối, mỗi ngày đánh anh một trăm lần.”
“Em nỡ sao?” Văn Nhiên cúi đầu, khẽ cắn vành tai Mạnh Miên Đông, “Mỗi ngày đánh anh một trăm lần, làm sao anh làm em được?”
“Mới không cần.” Mạnh Miên Đông nói như vậy, thân thể lại chủ động dựa lên người Văn Nhiên.
Văn Nhiên cười trêu: “Em không cần sao dựa gần quá vậy?”
Mạnh Miên Đông vu nói: “Không phải em dựa gần anh mà do anh dựa gần em thôi.”
“Thật không?” Văn Nhiên hơi lui về sau.
Thân thể cậu lại vô thức dựa lên, Mạnh Miên Đông không thể không đỏ mặt thừa nhận: “Em cần mà.”
Văn Nhiên không thỏa mãn Mạnh Miên Đông, mà từng chữ từng chữ nói: “Tự em ngồi lên.”
Mạnh Miên Đông cảm thấy rất xấu hổ, song vẫn nghe lời Văn Nhiên.
Hôm sau bọn họ cùng đi thăm mẹ Phó đạo.
Bà lão vừa thấy họ liền mở miệng cảm ơn: “Cảm ơn hai người đến thăm tôi, cũng cảm ơn hai người đã tiễn con tôi đoạn cuối.”
Rồi bà lão khóc lên, nước mắt giàn giụa nói: “Không biết trước khi chết tôi có thể xem di tác của con tôi không.”
Mạnh Miên Đông hai mắt cũng nhòe theo, nắm chặt tay bà lão: “Nhất định có thể.”
Đáng tiếc, lời cậu không linh nghiệm.
Mẹ Phó đạo mất vào một buổi sáng sau hôm cúng tuần thứ ba của ông, bà lão đi rất an tường, hưởng thọ 95 tuổi.
95 tuổi đã cao hơn tuổi thọ trung bình rất nhiều, coi như hỉ tang, chẳng qua không có con trai chăm trước lúc lâm chung, cũng không thực hiện nguyện vọng, trông phá lệ thê lương.
Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên tham gia tang lễ của bà lão, lúc nhìn thấy em gái của Phó đạo, phát hiện tóc bà đã trắng xóa.
Em gái Phó đạo từng kết hôn nhưng đã ly hôn, không có con cái, sau khi mẹ và anh trai đi, chỉ còn một mình bà.
Hết chương 103