Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 107: Chương 107: Chứng nghiện rượu (63)




Edit: Phong Nguyệt

Sau khi lễ trao giải kết thúc, hai người không nán lại tham gia tiệc rượu, mà trực tiếp rời đi.

Mạnh Miên Đông vừa vào nhà liền bị Văn Nhiên đè lên cửa, sau đó dùng ngón đeo nhẫn nâng cằm cậu.

Cậu trù tính đã lâu, chẳng những to tình với Văn Nhiên trước mặt bao người mà còn tự tay đeo nhẫn cho Văn Nhiên, cầu hôn Văn Nhiên nữa, nhưng giờ đây nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út của Văn Nhiên, cậu lại thấy vô cùng xấu hổ.

Văn Nhiên dùng nhẫn cọ xát cánh môi Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, em chờ anh một lát.”

Văn Nhiên từ trong phòng ngủ đi ra, tay trái cầm một bó hoa hồng đỏ, tay phải cầm hộp nhẫn.

Anh đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, khuỵu một chân, trịnh trọng nói: “Miên Đông, em có đồng ý kết hôn với anh không?”

Thì ra Văn Nhiên đã chuẩn bị cầu hôn mình từ trước rồi ư?

Mạnh Miên Đông giật mình, nhận hoa hồng đỏ, vui vẻ nói: “Em đồng ý, em đồng ý.”

Văn Nhiên cũng đeo nhẫn lên ngón áp út cho Mạnh Miên Đông, bùi ngùi nói: “Anh sợ em căng thẳng nên anh mới bỏ qua dự định cầu hôn em ở lễ trao giải, nào ngờ Miên Đông của anh to gan quá trời, thế mà lại dám cầu hôn anh trong lễ trao giải.”

Anh cúi đầu hôn ngón áp út của Mạnh Miên Đông một cái: “Anh rất vui vì em cầu hôn anh.”

Mạnh Miên Đông bỗng nhiên phát hiện hai mắt Văn Nhiên hơi ươn ướt, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi, nói: “Em cũng rất vui vì anh đồng ý lời cầu hôn của em.”

Văn Nhiên đứng dậy, nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt nóng bỏng: “Em cầu hôn anh, anh đã đồng ý, anh cầu hôn em, em cũng đã đồng ý rồi, vậy giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

Mạnh Miên Đông không trả lời, chủ động nhón chân, hôn lên môi Văn Nhiên.

Văn Nhiên lập tức đoạt lại quyền chủ động, lúc đầu có chút dịu dàng, không lâu sau biến thành xâm lược.

Anh vừa hôn vừa cởi quần áo của Mạnh Miên Đông, nụ hôn chưa kết thúc, Mạnh Miên Đông đã trần như nhộng, âu phục trên người anh vẫn chỉnh tề như cũ.

Anh đẩy Mạnh Miên Đông ngã xuống thảm, không đợi Mạnh Miên Đông phản ứng, ngậm Tiểu Miên Đông vào.

Mạnh Miên Đông khó nhịn xoa xoa tóc Văn Nhiên, hai mắt khép hờ, cả người ửng đỏ.

Đương lúc cậu đang trầm luân, Văn Nhiên lại đột ngột nhả ra.

Cậu mở hai mắt ra, không thấy Văn Nhiên đâu, cậu theo bản năng sợ sệt, hốt hoảng nói: “Văn Nhiên, Văn Nhiên...”

Văn Nhiên không lên tiếng.

Cậu cho rằng Văn Nhiên ở trong phòng ngủ, đứng lên chạy vào phòng ngủ.

Chạy đến cửa phòng ngủ, cậu bất ngờ nhìn thấy bóng lưng màu trắng.

Hóa ra Văn Nhiên nhân lúc Mạnh Miên Đông đang thất thần, vào phòng ngủ thay nữ trang.

Anh từng diễn một màn giả nữ trong một phim điện ảnh cổ trang, lúc đó anh mặc bạch y.

Sau khi nghe nguyện vọng của Mạnh Miên Đông, anh cố ý tới đoàn phim mượn bạch y về.

Thật ra dù Mạnh Miên Đông có đoạt giải hay không, anh cũng đều sẽ thưởng cho Mạnh Miên Đông.

Anh thắt chặt đai lưng, đội tóc giả, bước đến chỗ Mạnh Miên Đông, ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông: “Em thích dáng vẻ bây giờ của anh chứ?”

Văn Nhiên rất đẹp trai, thay nữ trang xong, lại có một loại cảm giác đẹp phi giới tính.

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên, rất lâu sau mới hồi thần.

Ngay sau đó, cậu thấy Văn Nhiên cầm hai hộp áo mưa, bỏ vào trong vạt áo, giả làm bộ ngực.

Mạnh Miên Đông không nhịn được cười: “Có cô gái có bộ ngực như thế này hả?”

Văn Nhiên giữ tay Mạnh Miên Đông, đặt lên áo mưa, nghiêm trang nói: “Tới đây, sờ xem cảm giác thế nào?”

Mạnh Miên Đông nể mặt sờ một cái, nhíu mi nói: “Cứng.”

“Anh quên chuẩn bị bánh bao rồi.” Văn Nhiên quẳng áo mưa đi, lại cầm tay Mạnh Miên Đông đặt lên ngực của mình, “Hiện tại thế nào?”

Mạnh Miên Đông gật đầu: “Không cứng nữa.”

Chưa nói xong, cậu lại sửa lời: “Không, vẫn còn cứng.”

Văn Nhiên thoải mái xé vạt áo, lộ ra lồng ngực, dụ dỗ: “Có muốn liếm một cái không?”

Mạnh Miên Đông liền chôn mặt vào ngực Văn Nhiên, liếm láp vật cứng nhô ra.

Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông, nhẹ nhàng lần mò xuống phía dưới sống lưng, cuối cùng ấn vào trong tìm tòi.

Mạnh Miên Đông thoáng chốc không còn sức nữa, được Văn Nhiên giữ chặt eo mới miễn cưỡng đứng vững.

Văn Nhiên vô tội hỏi: “Không tiếp tục?”

Mạnh Miên Đông lại liếm một cái, nhưng khoái cảm từ chỗ đó ập tới làm cậu không biết làm sao, một lát sau cậu mới thích ứng, thân thể mềm đến mức muốn tan rã trên người Văn Nhiên.

Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông lên giường, sau đó chậm rãi tiến nhập.

Do Văn Nhiên mặc bạch y, mỗi lần động một cái, thân dưới Mạnh Miên Đông sẽ bị lớp vải mềm mại của bạch y ma sát một cái.

Ma sát này làm thân dưới Mạnh Miên Đông tê ngứa khó tả, cậu không thể không nhìn Văn Nhiên nói: “Anh sờ em đi.”

Văn Nhiên không làm khó Mạnh Miên Đông, cầm Tiểu Miên Đông lên, lúc nhẹ lúc mạnh xoa nắn.

“Ưm...” Mạnh Miên Đông bị hai khoái cảm làm đỏ mắt, hai chân kẹp chặt eo Văn Nhiên.

Cậu không thể nhìn thấy nơi kết hợp, nhưng cũng vì thế mà cảm thấy xấu hổ.

Văn Nhiên cúi người, dùng nhẫn cọ mặt cậu, khàn khàn hỏi: “Thoải mái không?”

Mạnh Miên Đông không có sức trả lời, chỉ khẽ thở hổn hển.

Lúc phun trào, cậu vô thức duỗi tay trái ra.

Tay trái của cậu chợt bị tay trái Văn Nhiên túm chặt, hai chiếc nhẫn dán vào nhau không có kẽ hở.

Văn Nhiên lại dùng tay phải cởi bạch y, tóc giả trên người, sau đó tiến vào, thân thể họ cũng không có kẽ hở như hai chiếc nhẫn.

Làm ba lần, Văn Nhiên mới ôm Mạnh Miên Đông đi tắm.

Bởi vì ba lần này quá kịch liệt, chưa tăm xong Mạnh Miên Đông đã ngủ mất.

Ba giờ chiều hôm sau, bọn họ khởi hành đến Hà Lan.

Trong giáo đường, dưới sự chứng giám của mục sư, bọn họ trở thành chồng chồng hợp pháp.

Sau đó bọn họ chụp hình kết hôn, trên mỗi tấm hình đều là nụ cười hạnh phúc.

Tai trái Mạnh Miên Đông còn đeo máy trợ thính, song cậu không hề lo lắng.

Họ đăng một tấm hình kết trên lên Weibo, có không ít bình luận mắng chửi đồng tính ghê tởm, nhưng vẫn có rất nhiều lời chúc phúc.

Đêm tân hôn, Văn Nhiên bắt nạt Mạnh Miên Đông khóc lóc dữ dội.

Quá đáng hơn là anh không cho Mạnh Miên Đông xuống giường ba ngày ba đêm, lần nào cũng làm Mạnh Miên Đông ngất đi, sau đó lại dùng cách này làm Mạnh Miên Đông tỉnh lại.

Ba ngày ba đêm này, Mạnh Miên Đông không biết mình với Văn Nhiên đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết thân thể mình chưa từng khô ráo, thậm chí cậu hoài nghi chỗ đó không khép lại được.

Thể lực tiêu hao nghiêm trọng, thân thể uể oải, Mạnh Miên Đông nằm trên giường trọn một ngày mới có thể xuống giường.

Sau khi xuống giường, vì không có công tác, bọn họ bắt đầu đi tuần trăng mật.

Lúc họ đặt chân đến châu Phi, Mạnh Miên Đông nhận được điện thoại của Hàn Thừa, Hàn Thừa hưng phấn nói: “Miên Đông, cậu lọt vào danh sách ca sĩ xuất sắc nhất rồi.”

Mạnh Miên Đông chợt nhớ mình chưa thu âm xong album, đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Cậu cúp điện thoại, ôm chầm lấy Văn Nhiên, đắc ý nói: “Cậu lọt vào danh sách ca sĩ xuất sắc nhất rồi, có phải em lợi hại lắm không?”

“Ừm, Miên Đông của anh lợi hại lắm.” Văn Nhiên tiến đến bên tai Mạnh Miên Đông, khích lệ, “Kỹ năng giường chiếu của Miên Đông cũng càng ngày càng lợi hại.”

Nói đến kỹ năng giường chiếu chính là nói đến chỗ đau của Mạnh Miên Đông, cậu biết rõ cậu không có kỹ thuật gì cả.

Từ lần đầu tiên làm tình với Văn Nhiên tới nay, cậu vẫn không biết làm thế nào cho Văn Nhiên sảng khoái hơn.

Bây giờ Văn Nhiên khen cậu như thế, căn bản là trêu cậu.

Thế nên cậu trừng Văn Nhiên một cái: “Không cho anh trêu em.”

Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Anh không trêu em, anh thật lòng khích lệ em mà.”

“Thật không?” Mạnh Miên Đông thấp giọng hỏi, “Vậy anh nói cụ thể xem kỹ năng giường chiếu của em lợi hại chỗ nào?”

Bọn họ mới xuống máy bay, chuẩn bị ra ngoài, vì nghe điện thoại của Hàn Thừa nên họ bị tụt về sau, xung quanh không có mấy ai, cũng không có mấy người trong nước nên Mạnh Miên Đông mới dám hỏi câu này ban ngày ban mặt.

Văn Nhiên ngậm tai trái Mạnh Miên Đông vào trong miệng: “Kẹp ngày càng chặt.”

Mạnh Miên Đông đỏ mặt, nghẹn lời.

Văn Nhiên tiếp tục nói: “Kẹp anh chặt như thế, lần nào anh cũng cảm giác mình không thể ra ngoài.”

Mạnh Miên Đông thật sự nghe không nổi nữa, bịt miệng Văn Nhiên: “Không được nói nữa.”

Văn Nhiên để mặc Mạnh Miên Đông bịt miệng mình một hồi, mới đẩy tay Mạnh Miên Đông ra: “Không phải em bảo anh nói ư?”

Mạnh Miên Đông lật mặt: “Không có, em chưa hề nói gì cả.”

Văn Nhiên bất đắc dĩ cười: “Sớm biết vậy anh nên ghi âm lại.”

Mạnh Miên Đông hừ hừ: “Căn bản em không có nói gì thì anh thu âm thế nào được.”

Văn Nhiên không tranh cãi với Mạnh Miên Đông nữa, nắm tay Mạnh Miên Đông nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Ra khỏi sân bay trời đã về chiều, Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên bị ánh trời chiều nhiễm đỏ, xấu hổ nói: “Văn Nhiên, em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.” Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông dưới hoàng hôn ở châu Phi, bóng dáng họ phản chiếu trên mặt đất, hòa quyện vào nhau, khó bỏ khó rời.

Hết chương 107

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm giác như tiếp tục chính văn, không phải phiên ngoại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.