Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 15: Chương 15: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc – Phục tùng (14)




Edit: Phong Nguyệt

Ba ngày sau, Mạnh Miên Đông đang ngủ trưa thì bị tiếng đập cửa thình lình làm thức tỉnh.

Cậu ngồi dậy, thuần thục ngồi lên xe lăn, đi tới cửa.

Cạnh cửa có trang bị máy theo dõi, trên màn hình hiển thị gương mặt của dì cậu.

Dáng dấp của dì có năm sáu phần tương tự mẹ cậu, nay mẹ mất, cậu bỗng cảm thấy thân thiết với dì hơn.

Người dì này đối xử với cậu rất bình thường, không tốt không xấu, lúc này cố ý tìm tới cửa, tất nhiên không thể vì nhớ cậu.

Hơn nữa, sao dì biết địa chỉ ở đây? Hẳn là không có ai biết mới đúng.

Cậu nên mở cửa không, hay là giả vờ không có ở đây?

Nếu mở cửa, lỡ dì muốn xin cậu gì đó, e rằng cậu không thể từ chối, không mở cửa, dì nổi giận thì sao?

Cậu ngẫm nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc chọn mở cửa.

Hai mắt bà ta sưng đỏ, vừa thấy Mạnh Miên Đông, lập tức khom người ôm cậu, thở phào: “Cháu không có việc là tốt rồi, dì còn tưởng rằng cháu xảy ra chuyện gì, ngay cả cúng tuần mẹ cháu cháu cũng không tới.”

Mạnh Miên Đông nhìn mặt của dì mình, được dì ôm lấy, lần đầu cảm nhận thân tình từ người khác không phải mẹ, cậu xúc động ôm lại, nhưng dì vừa mở miệng đã đánh nát vọng tưởng của cậu.

Hôm cúng tuần, trời tờ mờ sáng, Văn Nhiên dẫn cậu về Mạnh gia, cúng tuần ở đâu, căn bản không có, Mạnh gia vẫn như ngày thường, ba cậu không hề làm cúng tuần cho mẹ cậu.

Cậu và Văn Nhiên đi mua tiền giấy, cống phẩm viếng mộ mẹ.

Nếu mẹ cậu thật sự nhận được tiền giấy và cống phẩm, không ai tế bái như thế, mẹ cậu ở dưới chịu đói chịu khát thì sao đây?

Cậu quỳ trước mộ đốt giấy tiền vàng mả, Văn Nhiên gọi điện mời hòa thượng tới làm phép, từ tám giờ sáng đến ba giờ chiều mới kết thúc.

Sau đó, Văn Nhiên đưa cậu về nhà, lại vội vàng đến công ty họp.

Tiếp nữa, cậu nhận được cuộc điện thoại của Đoàn Tư Tinh, mở miệng đòi 1 vạn tệ.

Cậu thu hồi tâm tư, buông cánh tay đang ôm dì ra, rồi đẩy bà ta ra, thẳng thừng nói: “Hôm cúng tuần mẹ, cháu có trở về Mạnh gia, dù không đi vào, nhưng cũng biết bên trong rất an tĩnh, không giống như đang làm cúng tuần.”

Bà ta vì muốn nhờ Mạnh Miên Đông giúp đỡ, mới dùng mẹ Mạnh làm lời dạo đầu, còn vờ quan tâm Mạnh Miên Đông, kì thực, nếu không cần sự trợ giúp của Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông sống hay chết chả liên quan gì tới bà ta.

Không ngờ, bữa tiệc yêu thương giả dối lại bị Mạnh Miên Đông vạch trần tại chỗ.

Đoàn Tư Tinh vẫn còn trong trại tạm giam, căn cứ vào tội cố ý giết người không thành sẽ phạt từ ba đến mười năm.

Bà ta đã quen hưởng thụ tiền bạc kiếm được từ con gái, ngoài ra còn có túi xách hàng hiệu, đồng hồ hàng hiệu, nhất định không thể để con gái bị bỏ tù được.

— Những túi xách và đồng hồ hàng hiệu ở trong đó bà đã từng khoe khoang với bạn bè, có khi sang tay để kiếm một món tiền.

Tuy con gái dung mạo xinh đẹp, khí chất nhu nhược, vô cùng phù hợp với sở thích của phái nam, nhưng nếu để lại tiền án, sợ rằng không thể gả cho người đàng hoàng được.

Bà ta vốn làm việc ở công ty nhà nước, mặc dù tiền lương bình thường, nhưng… ít nhất… Ổn định.

Sau khi bà ta cố gắng bồi dưỡng con gái thành công cụ phát tài, liền từ bỏ công việc, ngày đêm bài bạc.

Vì thế, bà ta và chồng trước ầm ĩ mỗi ngày, ầm ĩ đến nỗi ly dị.

Lúc ly dị, chồng trước cái gì cũng không lấy, chỉ muốn quyền nuôi con gái.

Khi đó con gái mới học lớp chín, đã biết cách làm nũng với con trai, nhưng còn chưa viện giao.

Bà ta không chịu giao quyền nuôi dưỡng ra, chồng trước đi hỏi ý kiến con gái.

Công việc chồng trước bề bộn nhiều việc, con gái không thân với ông, kiên định chọn theo bà ta.

Chồng trước tức tối bỏ đi, có điều ông vẫn để nhà, xe cho bà ta, ông mở một tài khoản riêng cho con gái, gọi là phí nuôi dưỡng, đầu mỗi tháng sẽ cố định chuyển tiền đến.

Không cần bà ta dạy, con gái đã chậm rãi cảm nhận được cái lợi từ vốn liếng trời cho của phụ nữ, không cần bỏ ra bao nhiêu sức, đã muốn gì được đó.

Chồng trước đến giờ vẫn không biết cô con gái mình yêu thương nhất đã bị thầy giáo dạy Toán phá trinh trước kỳ nghỉ hè lớp chín, chỉ vì một cái váy đẹp.

Bà rất bất mãn về chuyện này, không phải con gái còn nhỏ đã mất trinh mà bởi vì bằng gương mặt, vóc dáng, khí chất, tuổi tác, thân trinh trắng của con gái rõ ràng có thể có nhiều hơn.

Sau này, bà ta không ngừng đòi hỏi tài vật từ con gái, bà ta biết con gái thiếu tình thương, mà bà ta có thể cho con gái tình thương của mẹ.

Đáng tiếc, bà ta không kịp ngăn cản con gái làm ra chuyện ngu xuẩn, dẫn tới bà ta tạm thời mất đi một cây rụng tiền.

Mấy ngày nay, không phải bà ta không gọi được cho ba Mạnh, mà là nói chưa tới hai câu đã bị cúp máy, bà ta không thể không đánh chủ ý lên Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông leo lên cành cao Văn Nhiên, tuyệt đối có thể giúp.

Văn Nhiên là người giàu nhất thành phố này, tổng tài sản công ty xếp thứ mười cả nước, chỉ cần di chuyển ngón tay, động động một chút, mời một luật sư xuất sắc, con gái có thể không cần phải ngồi tù.

Song, bà ta không tìm được Mạnh Miên Đông, tiêu một số tiền lớn, mời người điều tra, mới tra ra địa chỉ của Mạnh Miên Đông.

Bắt được địa chỉ rồi, bà ta lập tức tìm tới cửa.

Nhưng một phen diễn xuất của bà ta lại biến khéo thành vụng.

Kỳ quái hơn chính là Mạnh Miên Đông trước mặt tựa hồ có gì khác với trước kia, cậu không còn bộ dáng khiếp nhược ai ai cũng có thể ức hiếp, cũng không lộ ra nụ cười lấy lòng nữa.

Chắc chắn là giả vờ, làm gì có chuyện có thể thay đổi tính cách trong thời gian ngắn như vậy?

Vì vậy, bà ta bóc lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống, bắt chước ba Mạnh, làm ra vẻ giận dữ, sau đó dùng giọng điệu cường ngạnh nói với Mạnh Miên Đông: “Mạnh Miên Đông, dì ra lệnh cho mày đi cầu Văn Nhiên tìm cách để Tư Tinh vô tội được thả ra.”

“Cháu…” Mạnh Miên Đông vô thức muốn đáp ứng, cậu không hy vọng người khác giận cậu, càng thêm không hy vọng người có dáng dấp giống mẹ cậu năm sáu phần giận cậu.

Cậu rõ ràng đã quyết định phải rạch ròi với chuyện quá khứ, cố gắng khắc phục chứng bệnh phục tùng, nhưng thân thể không nghe lời, cứ muốn thốt ra lời đồng ý.

Giờ khắc này, cậu không thể nghĩ đến Văn Nhiên mỗi ngày khen cậu làm rất tốt, khuyên cậu đừng làm bản thân thiệt thòi, hãy làm những gì mình muốn.

Cậu không thể nghĩ đến nếu cậu đồng ý, cậu phải phiền tới Văn Nhiên để hoàn thành lời hứa của mình.

Cậu không thể nghĩ tới chuyện Đoàn Tư Tinh sẽ vướng vào vòng lao lý làm sao được phóng thích, kêu Văn Nhiên hối lộ quan toà, không phải là hại Văn Nhiên phạm tội sao?

Mặt của dì đột nhiên biến thành mặt của mẹ, mẹ đang thúc giục cậu đáp ứng.

Sắc mặt cậu trắng bệch, lòng bàn tay bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng, tiếp theo là sau lưng.

— Đây là phản ứng sinh lý khi cậu sợ hãi, cậu sợ mẹ tức giận, muốn van xin mẹ đừng giận cậu.

“…” Được… Trước khi từ này thoát ra khỏi miệng cậu, cậu hung hăng cắn môi, rốt cục cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng.

Cậu không cảm thấy đau, ngược lại có một chút thoải mái, sau đó, cậu lấy hết can đảm nói với bà ta: “Xin lỗi, cháu không giúp được dì.”

Câu trả lời này ngoài dự liệu của bà ta, bà ta kinh ngạc hỏi: “Mày lặp lại lần nữa?”

Mạnh Miên Đông không phải ai cũng có thể ăn hiếp, ai cũng có thể sai sử à? Vì sao mình không thể, phương pháp không đúng? Còn chưa đủ cứng rắn?

Bà ta từng nhìn thấy ba Mạnh, Mạnh Minh Xuân, Mạnh Ngưng Hạ, thậm chí là con gái mình Đoàn Tư Tinh sai khiến Mạnh Miên Đông thế nào, phương pháp của bà ta hẳn không sai mới đúng.

Mạnh Miên Đông cố gắng để ánh mắt mình không tránh không né, nhìn thẳng vào bà ta, lặp lại một lần.

Bà ta tức giận, lại không thể đánh đập Mạnh Miên Đông, trong lúc bà ta đang suy tư khổ não xem phải làm cách nào mới khiến Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Người nọ đến lướt qua bà ta, bước đến bên cạnh Mạnh Miên Đông, ôn nhu hỏi: “Miên Đông, trưa nay em ăn gì?”

Mạnh Miên Đông theo bản năng nắm tay Văn Nhiên, một lát sau mới đáp: “Tôi ăn mỳ Ý hải sản và súp kem nấm hồi sáng anh làm.”

Sự nóng rực ướt át từ lòng bàn tay Mạnh Miên Đông truyền tới, Văn Nhiên liền biết Mạnh Miên Đông sợ hãi, căng thẳng trước khí thế hung hăng của người dì này.

Nhưng từ đối thoại mơ hồ có thể phán đoán, Mạnh Miên Đông đã cố sức cự tuyệt.

Văn Nhiên không nhịn được dùng tay trái rảnh rỗi của mình thử xoa nhẹ lên tóc Mạnh Miên Đông, lại hỏi: “Em ăn lại mì Ý hải sản và súp nấm à?”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông nhu thuận gật gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy Văn Nhiên xoa tóc cậu có gì không ổn.

Bà ta thấy Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên coi mình như không khí, không kìm nổi giận dữ nói: “Mạnh Miên Đông, lần này mày không giúp dì, sau này mày đừng gọi dì là dì nữa.”

Văn Nhiên cảm thấy Mạnh Miên Đông nắm tay của anh chặt hơn, anh lần đầu trở tay nắm lấy tay Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông sợ đến cúi thấp đầu, chiếc gáy yếu ớt lộ ra, nhưng không buông tay.

Văn Nhiên gọi điện thoại cho bảo vệ khu chung cư, rồi quay lại, nói với bà ta: “Mời.”

Bà ta đương nhiên không chịu đi, cuối cùng bị bảo vệ ép đi.

Mạnh Miên Đông như mèo con bị hoảng sợ, một lúc lâu sau mới hồi thần, ngẩng đầu, nhìn Văn Nhiên cười nói: “Văn tiên sinh, sao anh về đúng lúc vậy?”

Văn Nhiên không muốn dối gạt Mạnh Miên Đông, thẳng thắn nói: “Đoàn Tư Tinh đã xảy ra chuyện, tôi sợ có người làm phiền em nên sắp xếp bảo tiêu dưới khu chung cư.”

“Xin lỗi.” Anh luống cuống giải thích, “Không phải tôi muốn giám thị em, cũng không muốn hạn chế em.”

Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Không sao, tôi biết anh vì tốt cho tôi. Còn nữa, cám ơn anh, nếu anh không đúng lúc xuất hiện, có lẽ tôi đã đồng ý với yêu cầu của dì rồi, dì muốn tôi đi nhờ anh làm cho Tư Tinh vô tội thả ra.”

Văn Nhiên đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: “Văn tiên sinh, từ chối chuyện mình không muốn làm rõ ràng rất đơn giản, vì sao với tôi lại khó khăn như vậy, có phải tôi vô dụng quá không?”

Thoáng chốc trái tim Văn Nhiên đau đớn vô cùng, ngồi xổm người xuống, mắt đối mắt với Mạnh Miên Đông, từng chữ từng chữ nói: “Không phải, mỗi người đều có nhược điểm của mình, đây chỉ là nhược điểm của em mà thôi, em có thể nhận thức nó, nỗ lực chiến thắng nó đã rất tuyệt rồi.”

Trên mặt Mạnh Miên Đông đã có chút huyết sắc, mím môi cười nói: “Nhược điểm của Văn tiên sinh là gì?”

Nhược điểm của anh là em.

Văn Nhiên nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng anh không thể trả lời như vậy, để bầu không khí sinh động, anh làm một tư thế tự cao tự đại: “Tôi không ở trong ‘Mỗi người’, làm sao có nhược điểm được?”

Mạnh Miên Đông hiếm khi nói đùa: “Hóa ra Văn tiên sinh không phải người sao?”

“Đúng, tôi là thần toàn trí toàn năng*.” Văn Nhiên nói xong, phì cười.

*Toàn trí toàn năng: không gì không biết, không gì không làm được.

Mạnh Miên Đông cũng cười theo, một lát sau, cậu bỗng nhiên ý thức được mình vẫn còn nắm tay Văn Nhiên.

Cậu thừa nhận mình thích nắm tay Văn Nhiên, e rằng… E rằng dù bây giờ Văn Nhiên hôn cậu, cậu cũng có vui vẻ tiếp thu.

Nghĩ thế, cậu đỏ bừng mặt, liều mạng cúi đầu xuống, không nhìn Văn Nhiên nữa.

Văn Nhiên nhìn chiếc gáy phiếm hồng và sống lưng lộ ra sau vạt áo của Mạnh Miên Đông, trong lòng ngọt như đổ một bình mật.

Không phải, một bình mật không đủ, một tấn mật mới đủ.

Hết chương 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.