Edit: Phong Nguyệt
Mấy phút sau, Văn Nhiên phát hiện Mạnh Miên Đông đang dòm đông ngó tây ở ngoài cửa, chào tạm biệt các đổng sự rồi ra khỏi phòng họp.
Có vài đổng sự từng gặp Mạnh Miên Đông trong tang lễ của mẹ Mạnh, đợi Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông đi rồi, nhịn không được bàn tán với nhau đôi câu, nào là Mạnh Miên Đông thật cao tay, vậy mà câu được Văn Nhiên; nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài…
Văn Nhiên chẳng những biết họ bàn tán sau lưng mà còn biết luôn cả nội dung, có điều ở đời có ai không bị bàn tán sau lưng, chỉ cần không bàn tán trước mặt Mạnh Miên Đông, anh sẽ nhắm một mắt mở một mắt.
Anh chả muốn làm việc gì sất, chỉ muốn dính một chỗ với Mạnh Miên Đông, nhưng anh có chuyện khẩn cấp phải xử lý, vì thế vừa lên xe, lập tức ngồi xuống cạnh Mạnh Miên Đông, hỏi: “Miên Đông, em theo anh tới phòng làm việc không? Hai tiếng thôi, chờ anh xử lý công vụ xong, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa.”
Mạnh Miên Đông gật đầu, bỗng hỏi: “Văn Nhiên, bụng anh đang kêu à?”
Văn Nhiên nói dối “Em nghe nhầm rồi.”
Mạnh Miên Đông cúi người, ghé tai lên bụng Văn Nhiên, sau đó xác nhận: “Em không có nghe nhầm.”
Văn Nhiên không thể chống chế, đành thừa nhận: “Anh chưa ăn sáng.”
Mạnh Miên Đông cười nói: “Em biết anh chưa ăn sáng mà.”
Anh kêu Trần Lật đưa hoành thánh xíu mại được gói kỹ qua đây, Trần Lật đang chuẩn bị nổ máy, nghe vậy, đưa cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông chuyền sang cho anh.
Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên ăn, một nỗi niềm sung sướng khó tả nảy nở dưới đáy lòng.
Là vì yêu Văn Nhiên chăng?
Cậu cảm thấy ngay cả khi Văn Nhiên ăn uống cũng khiến người ta không nỡ dời mắt, vừa ưu nhã lại thanh lịch, giống như không phải đang ăn hoành thánh xíu mại bình thường mà đang ăn món nào ở nhà hàng cao cấp vậy.
Văn Nhiên ăn xong mới hỏi Mạnh Miên Đông: “Sao em biết anh chưa ăn sáng?”
“Anh bận theo dõi em, đương nhiên không có thời gian ăn sáng.” Mạnh Miên Đông không nghĩ ngợi nói, lại không khỏi xấu hổ.
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Miên Đông, anh vô cùng yêu em, biết em ngốc nghếch đi làm chuyện nguy hiểm, làm gì còn tâm trạng ăn sáng.”
Mạnh Miên Đông hứa hẹn: “Em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Văn Nhiên tha thiết nhìn Mạnh Miên Đông: “Vậy thì tốt, anh biết em vì anh, nhưng em phải nhớ kỹ em có bất cứ chỗ nào không ổn, anh cũng không ổn.”
“Em sẽ nhớ.” Mạnh Miên Đông nghi ngờ hỏi, “Anh chưa ăn sáng, sao lại gạt em là no rồi, còn nói rất no?”
Văn Nhiên gian xảo cười: “Anh không nói dối…”
Anh trầm ngâm, tiến gần một chút, môi như có như không chạm vào môi Mạnh Miên Đông, từng chữ từng chữ nói: “Không phải anh ăn rất nhiều đậu hũ của em à?”
Mạnh Miên Đông giật mình, hai gò má đỏ ửng.
Văn Nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, ngậm môi Mạnh Miên Đông vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm một cái mới lui ra.
Anh ngồi thẳng người, mở văn kiện ra xem, cố ý dùng âm lượng Mạnh Miên Đông có thể nghe thấy, nói: “Ngọt lắm, ngọt như kẹo vậy.”
Mạnh Miên Đông nửa xấu hổ nửa ngọt ngào: “Anh ăn nhiều đậu hũ của em như vậy, sao bụng anh vẫn kêu?”
“Bởi vì chưa đủ.” Văn Nhiên lật một trang, nghiêm túc nói, “Mãi mãi không đủ.”
Trước mặt Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên luôn rất nho nhã, không ngờ Văn Nhiên còn một mặt lưu manh như vậy, hơn nữa còn lưu manh một cách nghiêm túc.
Văn Nhiên không biết Mạnh Miên Đông thầm rầm rì anh lưu manh, nếu anh biết, chắc chắn sẽ cảnh cáo Mạnh Miên Đông rằng đây chỉ mới khởi đầu, anh còn có thể lưu manh hơn.
Mạnh Miên Đông xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống, nhưng vẫn đáp: “Không đủ thì ăn nhiều một chút.”
Văn Nhiên sờ tóc Mạnh Miên Đông, bật cười: “Em nói như thế, thật khiến anh muốn làm đến cuối.”
“Em nguyện ý… Em nguyện ý cùng anh làm đến cuối.” Mạnh Miên Đông cúi thấp đầu, “Không phải anh nói sau khi trở về, muốn làm chuyện khác với em sao?”
Văn Nhiên quả thực muốn làm đến cuối, có điều phải tiến hành theo từng bước, Mạnh Miên Đông quen hôn môi, không có nghĩa là sẽ có thể làm đến cuối.
Đối mặt với Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn mà thẳng thắng như thế này, tình ý cuộn trào như biển, thật muốn đem tất cả mọi sự tốt đẹp trên thế giới dâng đến trước mặt cậu, để trong mắt cậu chỉ chứa những thứ tốt đẹp, không thấy bất kỳ thứ dơ bẩn nào.
“Về nhà, chúng ta sẽ làm chuyện khác.” Anh hắng giọng, hai tai Mạnh Miên Đông dần dần đỏ ửng.
Sau khi chiếm được công ty, Văn Nhiên nắm tay Mạnh Miên Đông tới phòng làm việc suốt một đường, làm nhân viên rối rít ghé mắt.
Văn Nhiên không phải là một cấp trên nghiêm khắc, chỉ là tới tận bây giờ chưa ai thấy dáng vẻ ôn nhu nhường này của anh, ôn nhu đến nỗi dường như hơi dùng sức một chút, thanh niên trong tay anh sẽ vỡ ra từng mảnh.
Đợi Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông vào trong phòng làm việc, không ít người chạy tới vây quanh, nhỏ giọng hỏi han Trần Lật vì đỗ xe mà đi sau.
Trần Lật lời ít ý nhiều nói: “Văn tiên sinh đang yêu đương”, kế đó quay người đi làm việc.
Văn Nhiên khóa cửa, đè Mạnh Miên Đông xuống sofa, khẽ hôn một cái rồi cởi vớ cậu ra.
Mạnh Miên Đông ngượng chín mặt, căng thẳng níu lấy tây trang Văn Nhiên.
Văn Nhiên bình tĩnh quan sát Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông khẽ gọi: “Văn Nhiên…”
Văn Nhiên ngắm chân trái bị sưng lên của Mạnh Miên Đông, đứng dậy lấy dầu thuốc giúp cậu lưu thông máu, một bên dùng thủ pháp xoa bóp vừa học được từ bệnh viện, một bên quan tâm hỏi: “Đau không?”
Mạnh Miên Đông có chút hoảng hốt: “Mỗi bước đi ra khỏi từ bệnh viện đều rất đau đớn, đến ngã tư đường đau dữ hơn, không hiểu sao khi thấy anh, em không thấy đau nữa.”
“Anh là thuốc của em à?” Văn Nhiên cố ý dùng ngón trỏ chậm rãi mơn trớn lòng bàn chân của Mạnh Miên Đông, trượt tới kẽ chân.
Mạnh Miên Đông cảm thấy nơi bị Văn Nhiên lướt qua nóng hôi hổi, khớp xương bên trong cũng nóng lên, suy nghĩ một chút, mềm giọng thừa nhận: “Ừm, anh là thuốc của em.”
Rồi cậu nghe thấy Văn Nhiên sâu xa nói: “Miên Đông, em chưa trả tiền thuốc men, đã tới lúc phải trả, có thể chuyển khoản hoặc…”
Văn Nhiên cởi tây trang của mình, nhẹ nhàng vân vê xương quai xanh Mạnh Miên Đông, một tay giữ eo cậu, tay còn lại từ tốn kéo khóa kéo áo lông trên người cậu.
Mạnh Miên Đông bối rối, cố gắng ra lệnh mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Văn Nhiên mất một lúc lâu mới kéo hết khóa kéo ra, Mạnh Miên Đông ngồi dậy, phụ Văn Nhiên cởi áo lông.
Ngay sau đó, Mạnh Miên Đông thấy Văn Nhiên cúi người, vội nhắm hai mắt lại.
Nhiệt độ của Văn Nhiên phả lên vành tai cậu, hơi thở của anh chui vào lỗ tai cậu, âm thanh cũng theo đó truyền vào tai cậu “Nhiệt độ điều hòa trong phòng làm việc rất cao, đừng cởi áo lông, lát nữa ra ngoài sẽ lạnh.”
Cậu mở hai mắt ra, thẹn quá hóa giận trừng Văn Nhiên: “Em tưởng…”
Văn Nhiên cướp lời: “Em tưởng cái gì?”
Mạnh Miên Đông thở phì phò: “Em không tưởng cái gì cả.”
“Thật không?” Văn Nhiên mang vớ vào giúp Mạnh Miên Đông, đến nhà vệ sinh trong phòng làm việc rửa dầu thuốc còn sót lại trên tay.
Trước khi vào nhà vệ sinh, anh không nhịn được phì cười, giống như một tên ngốc.
Anh lấy một quyển tiểu thuyết tiếng Anh trong phòng làm việc cho Mạnh Miên Đông, mình đi nấu hồng trà sữa nuôi dạ dày cậu, lại rót một chén cho cậu rồi mới ngồi xuống bàn làm việc.
Anh tập trung nghiên cứu phương án trình phía dưới, mở một cuộc họp ngắn, xứ lý hết các gmail, lại len lén nhìn cốc hồng trà sữa trên tay Mạnh Miên Đông.
Tóc mái Mạnh Miên Đông hơi dài, vì cúi đầu, tóc mái và hàng lông mi đen dày trộn lẫn vào nhau, làn da Mạnh Miên Đông gần như trong suốt, hai gò má lõm xuống trông càng nổi bật.
Văn Nhiên thầm thở dài, đúng lúc này, điện thoại nội tuyến của Trần Lật reo lên.
Anh nhận điện thoại, lưu loát nói: “Không gặp.”
Người muốn gặp anh là Tân Đông Hải, tập đoàn Văn Thiên là tập đoàn tổng hợp, hầu như liên quan đến các lĩnh vực, còn Tân Đông Hải kinh doanh gia công thiết bị điện tử, có thương hiệu riêng của mình, hai bên vốn nước sông không phạm nước giếng, song vài ngày trước, anh chặn toàn bộ đơn hàng của một công ty truyền thông bên Châu Âu của ông ta, có lẽ hôm nay Tân Đông Hải đã nhận được tin tức.
Đơn đặt hàng của công ty truyền thông này chiếm gần 80% doanh thu, không có đơn đặt hàng, chỉ sợ Tân thị không mấy lạc quan.
Mục đích của anh chính là làm cho Tân Đông Hải không thoải mái.
Lát sau, anh mở tin tức tài chính kinh tế lên, Mạnh thị đổi chủ đã lên đầu đề.
Mạnh thị chỉ có tầm trong thành phố này, trên phạm vi toàn quốc thì chẳng ai quan tâm, có thể lên đầu đề cũng do bút tích của anh.
Ba Mạnh, Mạnh Minh Xuân là những kẻ sĩ diện hão, anh muốn khiến họ mất hết thể diện.
Vả lại, đây chỉ là mới bắt đầu.
Bất cứ ai ức hiếp Mạnh Miên Đông, anh cũng không bỏ qua.
Gần mười một giờ, anh nhận được một cú điện thoại.
Nếu người chết từng gửi email vơ vét tài sản của anh, trong laptop có thể có đầu mối, không ngoài dự đoán, sau khi phục hồi dữ liệu, quả nhiên cảnh sát tìm được vài chứng cứ trên đó, nhưng còn cần tỉ mỉ điều tra.
Anh để điện thoại xuống, có chút đau đầu, nếu chủ mưu là Mạnh Minh Xuân, Mạnh Minh Xuân ngồi tù rồi thì sẽ không thể gả đi nữa.
Anh xử lý phần còn lại của công việc xong hết, đứng dậy bước tới trước mặt Mạnh Miên Đông, hôn lên đỉnh đầu cậu.
Mạnh Miên Đông vừa xem tiểu thuyết vừa nhìn trộm Văn Nhiên, vậy nên bước chân anh rất khẽ, cậu cũng sớm biết.
Do đó, khi bị Văn Nhiên hôn, cậu không hề cảm thấy bất ngờ, chủ động vòng tay ôm eo Văn Nhiên.
Văn Nhiên chỉ chỉ hồng trà sữa chưa uống hết, nói: “Anh cũng muốn uống.”
Mạnh Miên Đông lập tức buông Văn Nhiên ra, đưa cho anh một tách sứ xương*.
*Sứ xương là một loại đồ sứ được chế tác chủ yếu từ tro xương động vật trộn với một loại khoáng chất fensfat (hay còn gọi là tràng thạch) và đất sét trắng (cao lanh).
Văn Nhiên không nhận mà dùng đôi mắt đầy ý cười nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông, nói: “Đút anh.”
Mạnh Miên Đông nghe vậy, đưa miệng tách đến bên môi Văn Nhiên.
Văn Nhiên lắc đầu: “Em uống trước đi rồi đút anh.”
Mạnh Miên Đông không nghe ra ngụ ý của Văn Nhiên, uống một ngụm, rồi đưa tách đến môi Văn Nhiên.
Mạnh Miên Đông ngây thơ thế này, làm Văn Nhiên sinh ra cảm giác tội ác.
Tội ác thì tội ác, Mạnh Miên Đông đã là người yêu của anh, cậu cũng thích anh hôn, quan tâm đ*o đức làm gì.
Văn Nhiên dụ dỗ: “Em uống một hớp, ngậm rồi đút anh.”
Bấy giờ Mạnh Miên Đông mới nhận ra ý đồ của Văn Nhiên, run tay, nhấp một hớp hồng trà sữa, ôm cổ Văn Nhiên hôn.
Văn Nhiên nhìn hàng mi và tấm lưng run rẩy của Mạnh Miên Đông, vỗ về một lát mới nghênh đón môi lưỡi cậu, mùi vị hồng trà sữa thế nào anh không biết, chỉ biết khoang miệng toàn mùi vị của Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông thích hôn môi với Văn Nhiên, nhưng hôn rồi lại lo lắng thấp thỏm.
Thân thể này của cậu quá nhát gan, cậu cố gắng khắc phục, đáng tiếc tiến bộ quá chậm.
May mà Văn Nhiên hôn một lúc, thể xác và tinh thần của cậu đều đắm chìm trong đó, không rảnh bận tâm sợ hay không sợ.
Văn Nhiên chỉ định hôn môi thôi, sợ mình nhịn không được làm chuyện gì khác nên không lâu sau liền buông cậu ra.
Anh ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ăn trưa đi. Anh muốn nuôi em béo thêm chút nữa.”
Mạnh Miên Đông còn thở hổn hển, giương mắt nhìn Văn Nhiên, nhất thời nói không ra lời.
Trong ánh mắt Mạnh Miên Đông như chứa hàng ngạn hàng vạn xuân sắc, khiến trái tim Văn Nhiên đập rộn ràng.
Anh hơi quay đầu, giọng điệu mềm mại mang theo tiếng thở dốc của Mạnh Miên Đông vang vọng khắp lỗ tai anh: “Em béo hơn một chút, đậu hũ sẽ ngon hơn?”
Anh ngạc nhiên, cười nói: “Em béo hay gầy đều rất ngon, chỉ là bây giờ em quá gầy, anh xót.”
Mạnh Miên Đông đặt tay lên ngực Văn Nhiên, hỏi: “Đau chỗ này?”
Văn Nhiên nghiêm mặt nói: “Đúng, chính là chỗ này, rất đau.”
Rồi anh thấy Mạnh Miên Đông cởi áo sơmi ra, liếm ngực anh một cái, lại hỏi: “Còn đau không?”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Đau.”
Mạnh Miên Đông kiềm chế căng thẳng và lo sợ, ngoan ngoãn liếm một hồi, thân thể vẫn không thể thích ứng như trước.
Cậu muốn bảo Văn Nhiên ra lệnh cho cậu, nhưng Văn Nhiên chắc chắn không đồng ý, vả lại cũng không vui, thế là không nói.
Nếu thân thể cậu không nhút nhát như thế này thì tốt biết bao nhiêu?
Nếu cậu không bị chú Tân quấy rối thì tốt biết bao nhiêu?
Thân thể cậu sẽ thuận theo trái tim cậu tiếp nhận Văn Nhiên.
Cậu đang đắm chìm trong giả thiết, chợt bị Văn Nhiên xoa gáy, bèn ngẩng đầu lên.
Văn Nhiên vừa chạm ánh mắt Mạnh Miên Đông, lập tức đoán được suy nghĩ cậu, bày tỏ: “Em tốt lắm, không có gì không tốt hết, là người khác không tốt, anh vô cùng yêu em, trong mắt anh, dáng vẻ em có ra sao cũng đều dễ dàng khiến anh động lòng.”