Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 40: Chương 40: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (39)






Edit: Phong Nguyệt

Vì hoàn thành mục tiêu, Mạnh Miên Đông lập ra kế hoạch bảy ngày.

Ngày đầu tiên, cậu lén mua một chiếc quần lót tình thú, tắm xong mặc nó vào, khoác thêm áo choàng tắm, nằm lên sofa chờ Văn Nhiên tan tầm.

Văn Nhiên vừa thấy Mạnh Miên Đông, lập tức bước tới bên cạnh cậu, tháo đai lưng, trêu “Miên Đông của anh đói bụng chưa? Bây giờ anh cho em ăn no nha.”

Sau đó, cậu bị Văn Nhiên xâm chiếm trên sofa.

Đương nhiên Văn Nhiên không có đỏ mặt, chỉ bị tình dục hung đỏ da thịt, không khác mọi khi đến phòng rèn luyện.

Trái lại, Mạnh Miên Đông ướt dầm ướt dề từ trong ra ngoài, da thịt đỏ ửng từ đầu đến chân.

Hơn nữa vì hôm sau là cuối tuần, Văn Nhiên hiếm khi phóng túng bản thân, mặc cho Mạnh Miên Đông cầu xin tha thứ, Văn Nhiên cũng không buông tha, một bên lừa gạt cậu, một bên bắt nạt cậu.

Cuối cùng ngay cả sức nói chuyện cũng không có, cơm tối cũng không ăn, ngất thẳng đến hơn bốn giờ sáng mới đói cào ruột tỉnh lại.

Cậu sờ cái bụng đang kêu ọt ọt của mình, há miệng, hung hăng cắn cánh tay đang kê sau gáy mình.

Văn Nhiên mơ mơ màng màng xoa tóc Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, đừng nghịch.”

Đã nghịch thì nghịch luôn.

Mạnh Miên Đông dùng răng mài da thịt của Văn Nhiên, hận không thể cắn đứt một miếng để lót dạ.

Văn Nhiên nửa tỉnh nửa mê, nghiêng người, đè Mạnh Miên Đông lại, đè đến mức Mạnh Miên Đông gần như không thở nổi, vừa muốn phát tác, lại nghe Văn Nhiên hỏi: “Đói bụng?”

Âm thanh gợi cảm của Văn Nhiên khiến Mạnh Miên Đông thoáng nhớ lại câu hỏi đêm qua Văn Nhiên hỏi: “Thoải mái không?”

Cậu đỏ mặt, tức tối sờ mặt mình nói: “Đói bụng, không muốn ăn anh, em muốn ăn đồ ăn.”

Văn Nhiên mở mắt ra, nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn sáng đi.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông đáng thương liếm liếm dấu răng do Văn Nhiên cắn, oán trách, “Hôm qua anh hơi quá đáng đó.”

“Xin lỗi, là anh quá đáng.” Văn Nhiên bất đắc dĩ nói, “Ai bảo em câu dẫn anh làm chi, thân thể người yêu trẻ tuổi lồ lộ trước mắt làm sao anh có thể kiềm chế được?”

Mạnh Miên Đông phản bác: “Anh nói dối, rõ ràng trước đây anh rất kiềm chế.”

“Trước đây anh sợ dọa em, bây giờ em không còn sợ hãi tình dục nữa, thậm chí…” Văn Nhiên nhéo vành tai Mạnh Miên Đông một cái, “Thậm chí cảm thấy cực kỳ thoải mái đúng không?”

“Em không hề cảm thấy cực kỳ thoải mái.” Mạnh Miên Đông khẩu thị tâm phi, trừng mắt nhìn Văn Nhiên, “Rõ ràng em đã cầu xin tha thứ.”

Văn Nhiên cố ý hạ giọng, rỉ tai cậu nói: “Nhưng lần nào anh vừa đâm em, em đều…”

Mạnh Miên Đông hoảng sợ, vội vàng che miệng Văn Nhiên: “Không cho nói.”

Mãi đến khi Văn Nhiên gật đầu, bằng lòng không nói tiếp, cậu mới thả lỏng tay.

Văn Nhiên vỗ nhẹ sống lưng Mạnh Miên Đông trấn an, nói: “Rời giường đi. Chúng ta ăn sáng.”

Mùa đông, hơn năm giờ sáng, hơi thở đêm khuya còn vươn lại, không có người đi đường, khoảng sáu giờ rưỡi trời mới sáng lên.

Hai người thật vất vả mới tìm được một tiệm ăn sáng vừa mở cửa, vì thân thể Mạnh Miên Đông không khỏe, họ không ăn sáng ở tiệm mà gói mang về nhà.

Văn Nhiên một tay cầm bữa sáng được gói kỹ, một tay nắm tay Mạnh Miên Đông, lồng ngực tràn đầy thỏa mãn.

Đây chính là cuộc sống mà anh muốn, không cần quá nhiều tiền, chỉ cần có Mạnh Miên Đông bên cạnh, cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường thế này là đủ rồi.

Về đến nhà, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên sofa, lót miếng đệm, bày bánh bao chiên, sủi cảo hình lá hấp, mì trộn mỡ heo, bánh crepe trứng, cháo hải sản cùng với hoành thánh Tam Tiên lên bàn trà, mùi thơm quanh quẩn khắp phòng.

-

Bánh bao chiên nước

- -

Sủi cảo hình lá hấp



Mì trộn mỡ heo

Thực hành bánh trứng

Bánh crepe trứng

- Cookidoo the official Thermomix recipe platform

Cháo hải sản

__

Hoành thánh Tam Tiên của Thượng Hải

Mùi thơm này dụ dỗ cái bụng đang đói meo của Mạnh Miên Đông vang lên, cậu liên tiếp nuốt ba cái sủi cảo hình lá hấp, nửa chén hoành thánh, không cam lòng nghĩ: Ngày đầu tiên, thất bại.

Ngày thứ hai, Mạnh Miên Đông nhân lúc Văn Nhiên tắm, tập kích anh, lại bị Văn Nhiên túm cổ tay kéo vào bồn tắm, ỡm ờ tắm uyên ương, tiếp đó bị đặt trên thành bồn bắt nạt.

Lần này, Văn Nhiên đỏ mặt, cơ mà là bị hơi nước xông đỏ.

Ngày thứ hai, thất bại.

Bởi vì bồn tắm quá cứng, ngày thứ ba, hai đầu gối Mạnh Miên xuất hiện một mảng bầm to ụ.

Ăn tối xong, không đợi Mạnh Miên Đông lên án, Văn Nhiên đã bế Mạnh Miên Đông lên sofa, xắn ống quần cậu lên.

Thấy đầu gối Mạnh Miên Đông bầm tím, Văn Nhiên áy náy hôn một cái lên đỉnh đầu Mạnh Miên Đông, cầm túi chườm nước đá tới, chườm cho cậu.

Mạnh Miên Đông thừa dịp Văn Nhiên chườm đá, khi thì sờ soạng lồng ngực anh, khi thì xoa bóp hông anh, khi thì cọ xát dưới dụng anh… Không có giây nào yên tĩnh.

Đáng tiếc, Văn Nhiên vẫn không hề đỏ mặt, dù bị cậu dày vò lột hơn nửa áo, cũng không xi nhê.

Ước chừng đủ thời gian rồi, Văn Nhiên vứt túi chườm đá, ôm chặt Mạnh Miên Đông, thở dài “Còn đau không?”

— Văn Nhiên không đem trò đùa của mình để trong lòng.

“Không đau.” Mạnh Miên Đông rõ ràng rất bất mãn, nhưng ngữ điệu đau lòng của Văn Nhiên lại dễ dàng xua tan bất mãn của cậu.

Ngày thứ ba, thất bại.

Ngày thứ tư, Mạnh Miên Đông không cơ hội phát huy thực lực, vì Văn Nhiên đi công tác mất rồi.

Ngày thứ năm, Văn Nhiên vẫn chưa trở về.

Tối ngày thứ sáu, gần mười một giờ rưỡi, Văn Nhiên phong trần mệt mỏi về đến nhà, trên áo khoác ngoài của anh còn đọng một lớp tuyết dày.

Mạnh Miên Đông lim dim cuộn mình trên ghế sofa, động tĩnh lọt vào tai cậu, lập tức rời khỏi sofa, xông về phía Văn Nhiên.

Văn Nhiên tiếp được Mạnh Miên Đông, ôm Mạnh Miên Đông ngồi cuối sofa, cởi áo khoác để tránh làm Mạnh Miên Đông bị đông lạnh, sau đó anh đặt chân Mạnh Miên Đông vào tay mình ủ ấm.

Mạnh Miên Đông đỏ mặt tới mang tai, lại nghe Văn Nhiên trách: “Mặc dù mở điều hòa, sàn nhà cũng vẫn có chút lạnh, em không mang vớ, không mang dép, đi chân trần ở trên sàn nhà như thế, cảm lạnh rồi làm sao?”

“Em sai rồi.” Mạnh Miên Đông nhận sai, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, thò chân trái vào trong áo khoác của Văn Nhiên.

Văn Nhiên không ngăn cản Mạnh Miên Đông, đợi hành động kế tiếp của Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông vén áo sơmi và áo nhung của Văn Nhiên lên, lòng bàn chân thuận lợi cọ lên hông Văn Nhiên.

Văn Nhiên vẫn không đỏ mặt, cậu lấy can đảm kéo khóa kéo, dẫm lên địa phương quan trọng nhất của Văn Nhiên.

Văn Nhiên vô cùng bình tĩnh, âm thanh có chút khàn: “Muốn anh làm em?”

“Không muốn, anh ôm em ngủ là được rồi.” Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên đi suốt đêm trở về rất mệt nhọc, lên tiếng từ chối, đồng thời rút chân trái về.

Nhưng mắt cá chân cậu lại bị Văn Nhiên bắt lấy, dùng sức kéo tới, cả thân thể cậu nhào vào lòng Văn Nhiên.

Văn Nhiên dùng tay Mạnh Miên Đông để mình phát tiết một lần mới đi tắm, tắm xong, anh ôm Mạnh Miên Đông vào phòng, hai người ôm nhau ngủ.

Không bao lâu sau, anh ngủ mất.

Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, hôn lên môi Văn Nhiên, giọng nhỏ như muỗi: “Khổ cực cho anh rồi, vừa nãy là em quá đáng.”

Ngày thứ sáu, thất bại.

Ngày thứ bảy, Mạnh Miên Đông quyết định làm một việc to gan.

Lúc cậu tắm đã tự chuẩn bị kỹ càng, sau đó kêu Văn Nhiên vào, để cậu chủ động.

Đáng tiếc không thành công khiến Văn Nhiên đỏ mặt, chỉ vài động chạm, thân thể của cậu đã mềm thành một vũng nước xuân, căn bản không có sức chống đỡ, huống chi là nhấp nhô lên xuống.

Ngày thứ bảy, thất bại.

Sáng ngày thứ tám Mạnh Miên Đông ủ rũ cúi đầu, vuốt ve ra giường còn dư lại hơi ấm, bỗng nhiên ý thức trong bảy ngày này, cậu có hai thu hoạch lớn: Thứ nhất, ngoại trừ lúc mới bị tiến vào không còn căng thẳng nữa, run rẩy không phải vì căng thẳng mà vì quá thoải mái. Thứ hai, hình như cậu học được một ít đáp lại, tuy vẫn còn vụng về, không thể lên được tiểu học, nhưng…ít nhất…có thể tốt nghiệp mẫu giáo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.