Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 24: Chương 24: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc-Phục tùng (23)




Edit: Phong Nguyệt

Văn Nhiên ôm Mạnh Miên đến chỗ ngồi bên cạnh, sau đó gấp xe lăn bỏ sang một bên, rồi ôm Mạnh Miên Đông đến vị trí ngồi.

Lúc này, bộ phim chưa bắt đầu, đèn đuốc còn sáng trưng, trước mặt bao nhiêu người, Mạnh Miên Đông ngại ngùng xấu hổ, vùi mặt vào lòng Văn Nhiên.

Văn Nhiên hưởng thụ sự ỷ lại của Mạnh Miên Đông, kìm lòng không được cúi người, cọ môi lên gáy cậu.

Ngay sau đó, dường như anh nghe thấy Mạnh Miên Đông nức nở gọi: “Văn Nhiên…”

Văn Nhiên đặt Mạnh Miên Đông vào vị trí ngồi, Mạnh Miên Đông đan hai tay của hai người vào nhau.

Chân trái Mạnh Miên Đông không thể chạm đất, Văn Nhiên bèn dùng tay phải rảnh rỗi đem chân trái của cậu gác lên chân mình.

Mạnh Miên Đông ngẩng đầu nhìn màn ảnh, gò má và cổ cậu nhanh chóng nhiễm đỏ.

Trong khoảnh khắc ánh đèn vụt tắt, Văn Nhiên cúi đầu hôn lên cổ Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông run rẩy, thẳng thừng nhìn Văn Nhiên, thấp giọng nói: “Em thích anh hôn em.”

“Anh biết rồi.” Văn Nhiên trở tay nắm lấy tay Mạnh Miên Đông, “Tập trung xem phim đi!”

Tuy Mạnh Miên Đông rất sợ, nhưng anh biết Mạnh Miên Đông thích anh hôn, nếu không…anh chắc chắn phải ra lệnh cho cậu, cậu mới ngoan ngoãn để mặc anh hôn.

Bộ phim này kể về câu chuyện lỡ nhau của nam nữ chính, đại khái là lúc anh yêu em em không yêu anh, lúc em yêu anh anh đạ không còn yêu em nữa, vô cùng cẩu huyết, có điều đúng là trên thế giới có rất nhiều người lỡ nhau cả đời như vậy.

Trong thế giới thật, dù Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông không lỡ nhau cả đời, nhưng anh đã bỏ lỡ cơ hội cứu vớt cậu, trơ mắt nhìn Mạnh Miên Đông sinh sinh động động biến thành một thi thể lạnh lẽo, nổi đầy thi ban, toả ra mùi hôi, cuối cùng bị thiêu thành tro, chôn sâu dưới đất.

Anh âm thầm thề, lần này nhất định phải bảo vệ Mạnh Miên Đông cẩn thận, không thể để cậu xảy ra chuyện gì nữa.

Phim chiếu xong, khúc ca bi thương vang vọng khắp phòng, không ít khán giả xung quanh sụt sùi.

Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông đỏ vành mắt, áy náy nói: “Sớm biết kết cục như thế, anh sẽ không chọn bộ phim này.”

“Không sao.” Mạnh Miên Đông lớn mật bày tỏ, “Chúng ta không lỡ nhau là được rồi.”

Văn Nhiên thầm nghĩ: Nếu không phải chịu áp lực của ba Mạnh và người xung quanh, Mạnh Miên Đông mắc chứng rối loạn nhân cách phục tùng, có lẽ cậu sẽ là một thanh niên ngây thơ, giàu tình cảm.

— Như trong thế giới hiện thật, là Mạnh Miên Đông mà anh gặp thuở ban đầu.

Hai người ngồi ở chính giữa, rất thuận lợi cho việc xem phim, vì không làm trở ngại người khác, khi mấy khán giả ngồi gần đi hết, Văn Nhiên mới ôm Mạnh Miên Đông ra ngoài.

Anh ôm Mạnh Miên Đông qua một bên ngồi, mở xem lăn ra, thử xem có an toàn không rồi mới ôm cậu lên.

Ra khỏi phòng chiếu phim, anh đi thẳng tới khu ăn uống, mua một thùng bỏng ngô lớn.

Anh trả tiền xong, ngồi xổm người xuống, nhét bỏng ngô đang cầm vào trong tay Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: “Miên Đông, em muốn ăn bỏng ngô lắm phải không?”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông nghẹn ngào, ôm lấy bỏng ngô, cả người bỗng chốc ấm áp, chóp mũi quanh quẩn hương vị ngọt ngào của bỏng ngô.

Cậu rất muốn ăn bỏng ngô, sợ nôn mửa nên trước khi xem phim mới từ chối Văn Nhiên mua, khát vọng mâu thuẫn này rõ ràng cậu đã che giấu tốt vô cùng, rốt cuộc cũng bị Văn Nhiên phát hiện.

Họ chuẩn bị về nhà, Văn Nhiên từng nói cậu nôn trên người anh hay nôn trên xe cũng không sao, thế nên cậu có thể yên tâm ăn.

Rất nhiều người đang chờ thang máy, bọn họ cũng không vội, để những người khác đi trước, mới từ từ vào sau.

Bên trong thang máy chỉ có hai người họ, Mạnh Miên Đông ăn một miếng bỏng ngô, nhìn cửa thang máy bóng loáng phản chiếu hình ảnh ngu ngốc của mình, bật cười còn ngu hơn.

Cậu lấy một miếng nữa, vươn tay đưa sang cho Văn Nhiên.

Văn Nhiên cẩn thận dùng cánh môi tiếp nhận bỏng ngô, tránh đụng tới ngón tay của Mạnh Miên Đông.

Đầu ngón tay Mạnh Miên Đông không chạm được cánh môi Văn Nhiên, lại chạm phải hơi thở nóng rực của anh.

Cậu rụt tay về, vừa xấu hổ vừa hồi hộp, lại nhịn không được bóc bỏng ngô đút cho Văn Nhiên tiếp.

Văn Nhiên ăn miếng nữa, sau đó xoa tóc Mạnh Miên Đông nói: “Em tự ăn đi.”

Mạnh Miên Đông không dám ăn nhiều, sau khi ngồi lên xe, lẩm bẩm: “Nhiều năm rồi em không xem phim rạp, cũng nhiều năm rồi không ăn bỏng ngô.”

Giọng điệu Mạnh Miên Đông chẳng hề gì, với Văn Nhiên mà nói, từng chữ từng chữ lại như dao cùn cứa vào tim.

Anh hôn lên bờ môi của Mạnh Miên Đông như chuồn chuồn lướt nước, nói: “Nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ cùng em đi xem phim, ăn bỏng ngô.”

Mạnh Miên Đông mỉm cười: “Mỗi ngày xem một phim, chắc sẽ xem hết tất cả bộ phim đã phát hành mất.”

“Phim rác cũng không sao, quan trọng là… Hẹn hò cùng em.” Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt nóng bỏng, “Quan trọng nhất là có thể hôn em trong bóng tối.”

Mạnh Miên Đông vừa tiếp xúc với ánh mắt Văn Nhiên liền thẹn thùng quay đầu đi, ngay sau đó cậu bị Văn Nhiên hôn lên gáy.

Văn Nhiên thử thè lưỡi liếm một cái, Mạnh Miên Đông bắt đầu run rẩy, nhưng không có né tránh.

Đây vốn nằm trong dự liệu của Văn Nhiên, anh không hề cảm thấy thất vọng, anh ngồi dậy, nổ máy.

Văn Nhiên đột nhiên rời xa, Mạnh Miên Đông cảm thấy luyến tiếc, mà thân thể lại vô thức buông lỏng.

Cậu đã quen Văn Nhiên, cậu cũng yêu Văn Nhiên, thậm chí thừa dịp lúc Văn Nhiên không có ở đây, an ủi bản thân trên giường anh, song thân thể cậu lại không có cách nào tiếp xúc thân mật như cũ.

Có phải cậu quá có lỗi với Văn Nhiên rồi không?

Dọc đường cậu rất quy củ, không ăn bỏng ngô nữa.

Chỉ ăn không đến mười miếng bỏng ngô, nó đã lạnh dần, hương vị cũng tan theo.

Về tới nhà, Mạnh Miên Đông lập tức vòng tay ôm eo Văn Nhiên, ngẩng đầu nói: “Hôn em.”

Văn Nhiên theo thường lệ nhẹ nhàng hôn Mạnh Miên Đông một cái, vừa muốn buông ra, Mạnh Miên Đông chợt vòng sang cổ anh.

Mạnh Miên Đông cố gắng hé miệng, để lộ đầu lưỡi, cậu nghĩ Văn Nhiên sẽ thâm nhập khoang miệng của cậu, nhưng Văn Nhiên chỉ mơn trớn hai gò má của cậu: “Em có biết sắc mặt em trắng bệch không? Làm sao anh nỡ chứ?”

“Em… Anh không cần lo cho em, làm chuyện anh muốn làm đi!” Mạnh Miên Đông lớn mật nói, “Ra lệnh cho em, chúng ta đã quen nhau rồi, anh không cần phải cấm dục.”

Văn Nhiên thoáng ngẩn ra, đổi chủ đề: “Ngày mai còn phải đến bệnh viện tái khám, em ngủ sớm một chút đi!”

“Không muốn…” Mạnh Miên Đông kiên trì nói, “Ra lệnh cho em.”

“Đã như vậy…” Văn Nhiên nghiêm nghị nói, “Mở miệng.”

Mạnh Miên Đông run rẩy, khóe miệng hé mở, nhắm hai mắt lại, đôi tay siết chặt, như vậy mới có thể hé môi trước mặt Văn Nhiên.

Sau đó, thứ xâm nhập khoang miệng cậu không phải là đầu lưỡi Văn Nhiên mà là một miếng bỏng ngô, rất ngọt rất ngọt.

Mạnh Miên Đông mở mắt ra, ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì anh yêu em, anh không mong em miễn cưỡng bản thân.” Văn Nhiên nghiêm túc nói, “Nếu em thấy có lỗi với anh thì nhanh chóng tốt lên nhé! Nhanh chóng trở thành một người có thể cản mưa cản gió, sóng vai cùng anh, đến lúc đó…”

Anh trêu: “Đến lúc đó, sẽ không ai nói em bán mông nữa mà sẽ nói là anh bán mông.”

Văn Nhiên chẳng những săn sóc mình mà còn thay mình lo lắng, mình lại nghĩ Văn Nhiên là người coi trọng tình dục, càng coi thường bản thân, thứ Văn Nhiên xem trọng không chỉ là thân thể mình.

Cậu tựa lên hõm vai Văn Nhiên, dùng gò má cọ gò má Văn Nhiên, hứa hẹn: “Em sẽ nhanh chóng tốt lên, cũng sẽ nhanh chóng trở thành người có thể đứng sóng vai cùng anh.”

Văn Nhiên gật đầu, nhìn thùng bỏng ngô bị kẹp chính giữa thay hình đổi dạng, hỏi: “Còn muốn ăn bỏng ngô không?”

“Không, ngày mai ăn tiếp” Mạnh Miên Đông ngốc nghếch nói, “Nhưng hôm nay em muốn ôm nó ngủ.”

Văn Nhiên bật cười: “Em cẩn thận đừng làm đổ đấy.”

Không ngờ bị Văn Nhiên nói trúng rồi, hôm sau, Mạnh Miên Đông tỉnh dậy trong biển bỏng ngô.

Cậu nhìn bỏng ngô xung quanh, nhặt một miếng bỏ vào trong thùng, sau đó nếm một miếng, cúi đầu cười nói “Rất ngọt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.