Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 173: Chương 173: Chứng rối loạn nhân cách ranh giới (20)




Edit: Phong Nguyệt

Ngày kỉ niệm 100 năm thành lập A Đại, Mạnh Miên Đông ngồi phía dưới, nhìn Văn Nhiên đại diện cho sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc đọc diễn văn trên sân khấu bằng ánh mắt si mê.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Văn Nhiên mặc tây trang, Văn Nhiên mặc quần áo bình thường đã làm cậu mê mẩn không thôi, khi Văn Nhiên mặc tây trang, khí chất thanh nhã trầm tĩnh của anh hiện rõ hơn, Văn Nhiên chỉ đứng trước micro đọc diễn văn, cậu lại thấy như dẫu xảy ra chuyện lớn gì, Văn Nhiên cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Ngồi bên cạnh cậu là lớp trưởng, một bên khác là hoa khôi của lớp, cô nàng nhìn Văn Nhiên không chớp mắt, không ít nữ sinh giống như hoa khôi, chăm chú lắng nghe, cũng không ít nữ sinh châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Văn Nhiên của cậu rất xuất chúng, hiển nhiên vô cùng hấp dẫn ánh mắt nữ sinh, điều này khiến cậu rất tự hào.

Đổi lại cậu hồi vị thành niên, nhất định sẽ cảm thấy rất lo lắng, bây giờ không như thế nữa, vì hai người đã lên giường rất nhiều lần.

Thậm chí cậu còn thầm đắc ý: Tôi biết tất cả của Văn Nhiên, biết cách Văn Nhiên hôn, biết nhiệt độ của Văn Nhiên, biết làm sao để Văn Nhiên thoải mái hơn...

Đột nhiên, cậu cảm nhận được tầm mắt của Văn Nhiên, sau đó, cậu nghe thấy Văn Nhiên nói: “Tôi quyên một thư viện cho trường học cũ của tôi, dự tính sẽ xây xong trong năm nay, tôi đặt tên nó là “Nhiên Đông”, “Nhiên” là lấy tên của tôi, “Đông” là lấy tên người tôi thích, tôi và em ấy sẽ mãi mãi hạnh phúc, hy vọng các đàn em đọc sách ở “Thư viện Nhiên Đông “ cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.”

Cậu cảm thấy mặt mình nóng rần lên, đưa tay sờ sờ, ngẩng đầu nhìn, Văn Nhiên đã xuống sân khấu, người đang đứng trên sân khấu là hiệu trưởng.

Hiệu trưởng đại diện A Đại cảm ơn Văn Nhiên, đồng thời kêu gọi những sinh viên có mặt học hỏi Văn Nhiên, trở thành niềm tự hào của A Đại.

Sau khi hiệu trưởng xuống sân khấu, tiết mục văn nghệ bắt đầu.

Mạnh Miên Đông rất muốn bổ nhào vào lòng Văn Nhiên, có điều bây giờ chỉ có thể nhìn gáy của Văn Nhiên.

Văn Nhiên ngồi ở hàng thứ nhất, quá bị chú ý, không tiện rời đi.

Cậu kiên nhẫn chờ văn nghệ kết thúc mới đi tới nắm tay Văn Nhiên.

Hai người nắm tay làm người khác vây xem, song cậu không hề thấy sợ hãi.

Cậu nắm tay Văn Nhiên đạp gió đêm tới bãi đỗ xe.

Tuy sau khi thi đại học xong cậu đã có bằng lái, nhưng cậu chưa từng lái ra đường, vậy nên Văn Nhiên lái xe về.

Về đến nhà, cậu bổ nhào vào lòng Văn Nhiên, đè Văn Nhiên lên cửa, duỗi tay kéo caravat của Văn Nhiên.

Sau đó, cậu hôn lên hầu kết Văn Nhiên, mơ màng nói: “Văn Nhiên của em hôm nay soái quá.”

Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông, thấp giọng cười: “Làm điên đảo Miên Đông của anh rồi hả?”

Mạnh Miên Đông nhón chân, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên: “Đúng vậy, làm em thần hồn điên đảo.”

Văn Nhiên sờ eo Mạnh Miên Đông nói: “Muốn mặc tây trang làm?”

Mạnh Miên Đông đỏ mặt, bị Văn Nhiên bế lên, đè lên giường.

Vì hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường nên cậu phải mặc đồng phục, vậy mà Văn Nhiên chỉ cởi một nút nút áo ngoài và một nút áo sơmi bên trong rồi ngừng.

Cậu hoang mang hỏi: “Không cởi ra sao?”

“Miên Đông của anh thật nhiệt tình.” Văn Nhiên trêu ghẹo, giải thích, “Anh chưa từng làm em lúc mặc đồng phục.”

Bản thân mặc đồng phục vs Văn Nhiên mặc tây trang, play quái dị gì vậy?

Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên hôn đến mức không có sức lên tiếng, chỉ có thể oán thầm.

Lát sau, cậu không còn biết mình và Văn Nhiên đang mặc gì nữa.

Thân thể cậu run rẩy không ngừng, mười ngón tay bị Văn Nhiên xuyên xỏ, vành tai bị Văn Nhiên cắn, Văn Nhiên nói: “Đàn em, đàn anh có làm em thoải mái không?”

Cách gọi đàn em, đàn anh không có gì xấu hổ, có điều Văn Nhiên thốt ra dưới tình huống hiện giờ làm cậu không khỏi đỏ mặt.

Cậu không trả lời, lại nghe Văn Nhiên nói: “Nếu bây giờ anh học đại học, anh sẽ thừa dịp bạn cùng phòng em ngủ hết, trộm vào phòng làm em, bộ dáng muốn lên tiếng lại không dám lên tiếng của em nhất định rất kích thích.”

“Lưu manh.” Cậu ôm chặt eo Văn Nhiên, giục, “Nhanh lên.”

Văn Nhiên không dùng ngôn ngữ bắt nạt Mạnh Miên Đông nữa mà dùng cơ thể dốc sức bắt nạt Mạnh Miên Đông.

Đến khi hai cơ thể thấm mồ hôi ngã xuống giường đã gần khuya.

Quần áo trên người họ không thể xem như đang mặc mà chỉ miễn cưỡng xem như treo trên người.

Văn Nhiên hôn tóc Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, anh rất may mắn khi có thể gặp em năm mười sáu tuổi, có thể tham dự cấp ba của em, có thể tham dự đại học của em, có cơ hội xây một thư viện để em đọc sách.”

Mạnh Miên Đông vốn đã sắp ngủ, nghe Văn Nhiên bày tỏ, nháy mắt tỉnh ngủ.

Cậu trèo lên người Văn Nhiên, gác cằm lên cằm Văn Nhiên, hít mũi: “Em cũng rất may mắn khi gặp được anh năm mười sáu tuổi, nếu không chắc em đã chết vì bị chị vứt bỏ rồi. Văn Nhiên...”

Cậu hôn môi Văn Nhiên, hai mắt lấp lánh: “Văn Nhiên, bây giờ em rất hạnh phúc, cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc này.”

Văn Nhiên thâm tình nói: “Bây giờ anh cũng rất hạnh phúc, Miên Đông, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Ừm, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Mạnh Miên Đông ôm Văn Nhiên, cọ vài cái lên người Văn Nhiên rồi ngáp một cái, nhắm mắt ngủ.

Văn Nhiên cởi đồng phục và tắm cho Mạnh Miên Đông, sau đó tắm cho mình.

Khi anh ra ngoài, phát hiện Mạnh Miên Đông cố gắng mở mắt, giang tay về phía anh.

Anh lên giường, ôm chặt Mạnh Miên Đông vào lòng, vài giây sau, Mạnh Miên Đông phát ra tiếng hít thở đều đều.

Anh tắt đèn ngủ rồi đi ngủ.

Kỷ niệm thành lập trường qua đi, thời tiết dần dần chuyển lạnh, cuối cùng Văn Nhiên cũng nuôi Mạnh Miên Đông béo hơn một chút.

Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đến trung tâm thương mại mua sắm, mỗi ngày hưởng thụ lạc thú mặc quần áo vào cho Mạnh Miên Đông và cởi quần áo của Mạnh Miên Đông ra.

Tiết trời lạnh hơn, Mạnh Miên Đông thay áo nhung cao cổ, Văn Nhiên không nhịn được muốn để dấu hôn trên cần cổ mảnh khảnh của Mạnh Miên Đông.

Vậy nên dường như mỗi ngày Mạnh Miên Đông đều mang dấu hôn đi học.

Đông chí, chẳng những A thị không có tuyết mà ánh nắng còn ló dạng, tăng hơn mười mấy độ.

Mạnh Miên Đông bị nóng đến tỉnh, chui ra khỏi lòng Văn Nhiên đi tắm rửa rồi rửa mặt.

Đánh răng xong, cậu nhìn cổ mình chằm chằm, do dự không biết nên mặc áo gì mới tốt.

Mặc áo nhung cổ cao thì quá nóng, áo nhung cổ thấp thì dấu hôn trên cổ sẽ bị lộ ra.

Lúc cậu đang rối rắm, Văn Nhiên đi tới sau lưng, ôm cậu, liếm vành tai cậu hỏi: “Nghĩ gì đó?”

Mạnh Miên Đông nghiến răng: “Suy nghĩ xem có nên đánh anh không.”

Văn Nhiên uất ức hỏi: “Anh làm gì sai?”

“Ai bảo anh để nhiều dấu hôn lên cổ em làm chi.” Mạnh Miên Đông oán giận, quay đầu lại há mồm gặm cắn cổ Văn Nhiên.

Văn Nhiên nhân cơ hội thò tay vào vạt áo của Mạnh Miên Đông.

Khi đụng tới xương hồ điệp, ký ức tối qua tức thì trỗi dậy.

Mạnh Miên Đông nhớ Văn Nhiên vừa vuốt ve xương hồ điệp của cậu vừa...

Cậu khẽ rên một tiếng, một tay khác của Văn Nhiên đặt lên xương cụt của cậu.

“Em... Sáng nay em có tiết...” Cậu dùng giọng mũi nói, chưa nói xong, thân thể đã mềm mại ngã vào lòng Văn Nhiên.

Đương nhiên Văn Nhiên biết sáng nay Mạnh Miên Đông có tiết, tay không tiếp tục mà ngoài miệng vẫn nói: “Nếu sáng nay em không có tiết thì em muốn anh làm gì?”

“Em muốn anh đừng làm gì hết.” Mạnh Miên Đông thở hổn hển, cắn hầu kết Văn Nhiên một cái thật mạnh mới cố thoát ra khỏi lòng Văn Nhiên.

Hai mắt Mạnh Miên Đông đã nổi lên tầng hơi nước, vừa ướt át vừa dụ hoặc, Mạnh Miên Đông lại không hề hay biết.

Văn Nhiên nhìn hai mắt Mạnh Miên Đông, lát sau dời mắt thưởng thức kiệt tác của mình.

Bây giờ là 6 giờ 50, hôm qua họ gần 1 giờ mới ngủ, thân thể còn vấn vương khoái cảm và trống rỗng, bị Văn Nhiên nhìn như vậy, Mạnh Miên Đông không khỏi rung động.

Văn Nhiên chọt má Mạnh Miên Đông, nắm tay Mạnh Miên Đông dắt ra ngoài.

Anh lựa áo lông dày cho Mạnh Miên Đông, phối với áo len caro xanh đỏ và quần đen.

Anh để Mạnh Miên Đông ngồi bên mép giường, cởi hết quần áo của Mạnh Miên Đông ra, chừa quần lót lại, cúi đầu liếm một chút, tiếp đó mặc quần áo vào cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông chịu không nổi khiêu khích, khi Văn Nhiên mang vớ cho cậu, sờ mặt Văn Nhiên nói: “Em...”

Văn Nhiên ngồi xổm dưới đất, cười cười, cái gì cũng không nói liền thỏa mãn Mạnh Miên Đông.

Không lâu sau, Mạnh Miên Đông bắt đầu nức nở, nếu Văn Nhiên không ghì eo thì cậu đã sớm ngã nhào vào Văn Nhiên rồi.

Lát sau, Mạnh Miên Đông ngã xuống giường, được Văn Nhiên lấy khăn ướt lau chùi, lại bỗng nghe thấy Văn Nhiên nói: “Miên Đông ngọt lắm.”

Mạnh Miên Đông không có hơi đâu suy nghĩ cái gì ngọt, đợi hô hấp ổn định mới nói: “Không ngọt.”

Văn Nhiên cười nói: “Anh nói ngọt là ngọt.”

“Được rồi.” Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên đi rửa mặt, hoang mang không thôi, chẳng lẽ ngọt thật? Nhưng lần trước cậu nếm của Văn Nhiên không ngọt chút nào.

Văn Nhiên rửa mặt xong, lái xe đưa Mạnh Miên Đông đến trường, lẽ ra giờ này anh đang ở cửa hàng làm bánh ngọt.

Từ lúc hai người tâm ý tương thông, anh không muốn xa Mạnh Miên Đông để dậy làm bánh ngọt, từ hồi quốc khánh, anh đổi thời gian mở cửa thành buổi chiều, vậy nên sáng sớm anh sẽ có đủ thời gian bắt nạt Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông vừa vào phòng học liền thấy bí thư cầm một đóa hoa hồng tới trước mặt lớp trưởng, bày tỏ: “Xin em hãy ở bên anh.”

Lớp trưởng không để ý đến bí thư, tiếp tục đọc sách của mình.

Bí thư đã theo đuổi lớp trưởng rất lâu, chưa có tiến triển gì.

Mạnh Miên Đông không biết bí thư vì bị lớp trưởng lạnh nhạt nên khơi dậy hứng thú hay thật sự yêu lớp trưởng.

Thế nên cậu chưa từng tỏ ý kiến, cho dù bí thư nhờ cậu nói tốt vài lời, cậu cũng không đồng ý.

Mỗi ngày cậu đều thấy bí thư lấy lòng lớp trưởng, qua một năm, thư viện Nhiên Đông xây xong, lớp trưởng cũng chưa đồng ý.

Ngày đó, Văn Nhiên tới tham gia lễ hoàn thành, cậu đứng cách Văn Nhiên không xa.

Ánh mắt hai người giao nhau, lướt qua biển người mênh mông, không nói chuyện với nhau, lại vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.

Trong ánh nắng chói chang, họ chỉ nhìn thấy nhau, Văn Nhiên mỉm cười với Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông thẹn thùng cúi đầu.

Kết thúc lễ, họ nắm tay trở về nhà.

Căn nhà đã được Văn Nhiên mua lại, từ nay về sau, đây là ngôi nhà thật sự của họ.

Mạnh Miên Đông đang học năm hai, khi tốt nghiệp đại học, Văn Nhiên tới tham gia lễ tốt nghiệp của cậu.

Trước mặt các bạn học, Văn Nhiên ôm eo hôn cậu, khiến các bạn học sôi trào.

Lớp trưởng ở bên cạnh cũng ồn ào: “Hôn cái nữa.”

Đương nhiên Văn Nhiên không phụ tấm lòng của mọi người, hôn Mạnh Miên Đông lần nữa.

Mạnh Miên Đông bị hôn đến mềm nhũn ra, trong lúc thất thần, dường như cậu thấy chị mình, đã hơn bốn năm cậu không gặp chị gái.

Chị gái mặc một chiếc váy trắng, nở một nụ cười, bước tới trước mặt cậu, nói: “Miên Đông, chúc mừng em tốt nghiệp đại học.”

Mạnh Miên Đông nhớ khoảng thời gian ở cạnh chị gái, dường như đã qua mấy đời, đã lâu rồi cậu không tự hại mình.

Con dao thủ công bị cậu nhét sâu trong ngăn bàn, cậu không ném đi là vì cậu thấy không cần thiết.

Hiện tại cậu rất hạnh phúc, hạnh phúc giống như đang sống trong bầu không khí hường phấn.

Cậu đang nằm trong lòng Văn Nhiên, quay đầu nhìn Văn Nhiên, Văn Nhiên nhìn cậu nói: “Nói chuyện với chị em một chút đi, anh ở đây chờ em.”

“Ừm.” Cậu dẫn chị gái đi dạo quanh trường, trong lúc nhất thời không ai nói gì.

Đi được mười mấy phút, cậu mới lẩm bẩm: “Ngày chị đi, em rất hận chị, bây giờ ngẫm lại, đúng là em liên lụy chị, chị không có lỗi, chị không có nghĩa vụ phải nuôi nấng em, chị phải nên theo đuổi cuộc sống của mình.”

“Chị luôn rất hối hận, chỉ là nếu được chọn lại, chị vẫn chọn con đường cũ, chị không phải là một người chị tốt.” Chị gái nghẹn ngào, “Miên Đông, xin lỗi.”

Mạnh Miên Đông lắc đầu, cười nói: “Em nói chị không có lỗi.”

Cậu lảng sang chuyện khác: “Bây giờ chị hạnh phúc không?”

Chị gái lau khóe mắt, nói: “Bây giờ chị rất hạnh phúc, tuy chưa tìm được người tâm ý tương thông nhưng chị có sự nghiệp, có mục tiêu của mình, ngày nào cũng rất vui vẻ.”

“Chúng ta...” Mạnh Miên Đông tạm dừng, “Chúng ta có thể thường xuyên liên lạc không?”

Chị gái không do dự nói: “Đương nhiên, chúng ta trao đổi số điện thoại đi.”

Mạnh Miên Đông nói số điện thoại cho chị gái, chị gái lập tức gọi qua.

Cậu lưu số di động của chị, lại nghe thấy chị gái nói: “Văn Nhiên đối xử với em tốt lắm đúng không?”

Nhắc tới Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông như ngâm trong bình mật, cười ngọt ngào: “Em rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu em, là anh ấy biến em thành một người bình thường, không còn tự mình hại mình nữa, chỉ cần có Văn Nhiên ở bên cạnh, dù gian nan nguy hiểm thế nào em cũng có thể vượt qua.”

Chị gái thở phào: “Thật tốt quá.”

Hai người dạo thêm một vòng quanh trường mới tạm biệt nhau, sau đó Mạnh Miên Đông quay về bên cạnh Văn Nhiên.

Trên đường về nhà, cậu lải nhải về chị gái bên tai Văn Nhiên, Văn Nhiên bất mãn nói: “Anh ghen tị.”

Về đến nhà, cậu không thể không trấn an bằng cách dâng nụ hôn và thân thể cho Văn Nhiên.

Chờ nhiệt độ lắng xuống, cậu ghé vào lòng Văn Nhiên nói: “Em đã từng rất hận chị vứt bỏ em, em đã bình tĩnh lại rồi, cảm ơn anh tìm chị và mang chị đến đây.”

Văn Nhiên khẽ xoa Mạnh Miên Đông nói: “Chị em cũng rất nhớ em, chị ấy chưa từng quên em, em là người thân duy nhất có quan hệ huyết thống của chị ấy trên đời này.”

Mạnh Miên Đông buột miệng thốt: “Em và anh là người yêu có quan hệ thể xác duy nhất trên đời này.”

Văn Nhiên không chưa từng nghe Mạnh Miên Đông nói lời đường mật như vậy, cười trêu: “Miên Đông của anh đang lưu manh với anh sao?”

Mạnh Miên Đông không biết sao mình lại nói như vậy, đổ lỗi: “Là anh dạy hư em.”

Văn Nhiên bật cười hôn Mạnh Miên Đông, nụ hôn này vô cùng triền miên.

Chờ hai đôi môi tách ra, sợi bị bạc ở giữa đứt đi, Mạnh Miên Đông mới hổn hển nói: “Em bắt đầu chuẩn bị thi tư pháp, tranh thủ đậu tư pháp trước khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, em định học lên tiến sĩ, tiếp đó em sẽ trở thành luật sư, em hi vọng có thể giúp những đứa trẻ cùng cảnh ngộ như em và chị hoặc bị bạo lực gia đình.”

Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Mặc kệ em làm gì, anh đều ủng hộ em, anh tin em có thể thực hiện được mục tiêu của mình.”

Mạnh Miên Đông cọ vào lòng Văn Nhiên nói: “Em có rất nhiều mục tiêu, mục tiêu lớn nhất là cùng anh từ từ già đi.”

“Đến khi chúng ta già đi không nổi, anh cũng nhất định cố hết sức nắm chặt tay em.” Hai mắt Văn Nhiên nóng bỏng nhìn Mạnh Miên Đông, “Miên Đông, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh, Văn Nhiên.” Mạnh Miên Đông chủ động hôn môi Văn Nhiên, tùy ý để Văn Nhiên bắt nạt mình.

Mùa thu, Mạnh Miên Đông lần đầu tham gia thi tư pháp đã qua, thành công lấy được giấy chứng nhận hành nghề pháp luật.

Tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, cậu học tiến sĩ.

Trải qua một năm thực tập, cậu lấy được giấy chứng nhận hành nghề luật sư, chính thức trở thành luật sư.

Trong cuộc kiện tụng đầu tiên, cậu căng thẳng đổ đầy mồ hôi, lại không hề có ý định lùi bước.

5 năm sau khi tốt nghiệp, bạn bè tụ hội, bí thư lại lần nữa bày tỏ với lớp trưởng, rốt cuộc cũng được chấp nhận.

Bí thư khóc như một đứa trẻ, bị lớp trưởng an ủi nửa ngày mới vui vẻ ôm lấy lớp trưởng.

Mạnh Miên Đông ở bên cạnh cười, gửi một tin nhắt WeChat cho Văn Nhiên: Anh thích em mặc quần áo luật sư không?

Văn Nhiên nhanh chóng rep: Anh thích dáng vẻ không mặc gì sau khi bị anh lột quần áo luật sư hơn.

Ăn tối xong, những người khác tiếp tục đi hát karaoke, còn Mạnh Miên Đông lái xe trở về nhà, Văn Nhiên của cậu đang ở nhà chờ cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này kết thúc, phía sau là thế giới thật.

Hết chương 170

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.