Edit: Phong Nguyệt
Nửa học kỳ nhanh chóng trôi qua, Mạnh Miên Đông được tỏ tình.
Người tỏ tình với cậu là hoa khôi ngành quảng cáo, cũng học năm nhất giống cậu, khuôn mặt ngọt ngào, vận một bộ váy trắng như tuyết, trên mặt phiếm hồng, hai mắt lấp lánh, thẹn thùng hỏi: “Mạnh Miên Đông, cậu có đồng ý quen tớ không?”
Cậu không quen giao tiếp với người khác, ngay cả tên hoa khôi là gì cũng không biết, đối diện với lời tỏ tình của cô, phản ứng đầu tiên của cậu nghi hoặc, vì sao đối phương biết tên cậu, vì sao tỏ tình với cậu, sau đó ngẩn ngơ.
Trước giờ cậu nhận được không ít thư tình, nhưng chưa từng có ai tỏ tình trực tiếp.
Được tỏ tình hẳn phải rất xúc động nhỉ? Nhất là khi đối phương là một cô gái xuất chúng thế này.
Các bạn xung quanh đã bắt dầu yêu đương, thường hay khoe bạn trai bạn gái trong giờ học.
Cậu bị bầu không khí yêu đương lây nhiễm, nhất thời cũng muốn yêu đương.
Yêu đương với hoa khôi?
Có lẽ rất có mặt mũi, có lẽ rất khiến người khác hâm mộ.
Mà vậy thì sao?
Cậu đặt tay lên tim, trái tim không hề xao động.
Đúng vậy, cậu không thích hoa khôi.
Vì thế cậu không do dự từ chối: “Xin lỗi.”
Cậu xoay người đi, không để ý đến hoa khôi dường như sắp khóc.
Tối đến, lúc ăn cơm, cậu vừa ăn một miếng đậu phụ teppanyaki vừa nói với Văn Nhiên: “Văn Nhiên, hôm nay có người tỏ tình với em.”
Mặc dù Mạnh Miên Đông không tự tin về bản thân, nhưng quả thật bề ngoài và thành tích của Mạnh Miên Đông vô cùng xuất sắc.
Trên phương diện lý trí, Văn Nhiên cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, còn trên phương diện tình cảm, anh không khỏi bồn chồn: “Em đồng ý rồi?”
“Em không đồng ý.” Mạnh Miên Đông hoang mang hỏi, “Yêu đương là gì?”
Văn Nhiên thở phào, đáp: “Yêu đương là em và người em thích cùng nhau trải qua đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống, dẫu là một chuyện không hề lãng mạng, dẫu chỉ là đơn giản nhìn nhau cũng sẽ cảm thấy toàn thế giới như tỏa sáng.”
“Em không hiểu.” Mạnh Miên Đông chống cằm, “Chắc là cả đời này em cũng không thể yêu đương.”
Văn Nhiên vươn tay xoa đầu Mạnh Miên Đông: “Có người trưởng thành sớm, có người trưởng thành muộn, em thuộc về tuýp người thứ hai, bất luận là đến độ tuổi nào mới yêu đương, em cũng phải có lòng tin với mình.”
Mạnh Miên Đông lại ăn một miếng thăn bò tiêu xanh, hỏi: “Vậy anh yêu đương chưa?”
Văn Nhiên không muốn để Mạnh Miên Đông nghĩ mình không phải là duy nhất trong những năm tháng sau này, bèn nói: “Anh chưa từng yêu đương.”
“Anh 25 tuổi còn chưa yêu đương, em mới 17 tuổi.” Mạnh Miên Đông liếm nước sốt tiêu xanh dính trên môi, “Qua thêm tám năm, em cũng sẽ biến thành người 25 tuổi chưa từng yêu đương giống anh.”
Văn Nhiên thầm nói: Anh mới không để em độc thân tám năm!
Rồi anh bỗng nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: “Anh vừa nói yêu đương là cùng người mình thích cùng nhau trải qua đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống, vậy thì đối tượng của em hẳn là anh.”
Đầu óc anh bắt đầu hỗn loạn, chưa kịp nói gì, Mạnh Miên Đông lại tiếp tục nói: “Có điều anh và em đồng giới, chúng ta không thể yêu đương.”
Anh nghiêm túc nói: “Đồng giới cũng có thể yêu đương.”
Mạnh Miên Đông mê man: “Hóa ra đồng giới cũng có thể yêu đương sao?”
Văn Nhiên cười nói: “Khác giới có thể yêu đương, đương nhiên đồng giới cũng thế.”
Vào một ngày thứ sáu của tháng sau, sau khi học xong tiết, cũng là tiết cuối cùng của buổi sáng, Mạnh Miên Đông bất cẩn làm rơi thẻ cơm trong phòng, quay lại tìm.
Nào ngờ cửa phòng đã bị khóa trái, cửa sổ cũng bị dán giấy.
Cậu chuẩn bị đẩy cửa ra, bất ngờ nghe thấy một âm thanh kì quái, hình như là tiếng va chạm, còn có tiếng nước.
Chẳng lẽ có người đánh nhau? Không giống âm thanh đánh nhau lắm.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không ngờ lại thấy lớp trưởng bị đè trên bàn học, người đè lên lớp trưởng là bí thư.
Lớp trưởng và bí thư đều là nam, áo còn coi như chỉnh tề, mà quần đã cởi tới mắt cá chân.
Hai người dừng lại, nhìn về phía cậu.
Lớp trưởng đẩy bí thư ra, mặc quần vào, trong lúc đó, tựa hồ cậu nghe thấy tiếng “phốc”, lại mơ hồ nhìn thấy vệt nước.
Bí thư bị đẩy lảo đảo, sau khi đứng vững, sửa soạng lại bản thân.
Lớp trưởng chậm rãi bước tới, đóng cửa phòng học lại, rồi đến trước mặt cậu van nài: “Xin cậu đừng nói chuyện ban nãy ra ngoài.”
Cậu vốn không định nói ra, chỉ hơi tò mò: “Vừa nãy hai người làm gì vậy?”
Lớp trưởng kinh ngạc, đỏ bừng mặt, nói không ra lời.
Bí thư đáp: “Mạnh Miên Đông, cậu đã hết thấy rồi còn giả ngu làm gì.”
“Tôi không có giả ngu.” Mạnh Miên Đông nghiêm túc nói, “Tôi thật sự không biết hai người đang làm gì.”
Lớp trưởng thấp thỏm hỏi: “Cậu có thể đồng ý với tôi rằng nếu tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nói chuyện này ra ngoài không?”
Mạnh Miên Đông gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”
“Ban nãy chúng tôi... làm... làm tình, chính là đưa cái kia... cái kia...” Lớp trưởng lắp bắp nói, cuối cùng xấu hổ không nói nổi nữa.
Tuy lớp trưởng không nói hết câu, nhưng liên hệ đến hình ảnh vừa rồi, Mạnh Miên Đông đã đoán được ý lớp trưởng là gì.
Hóa ra chẳng những đồng giới có thể yêu đương mà còn có thể quan hệ ư?
Cậu từng học khóa sinh lý, cũng từng giúp chị gái giặc không ít ra trải giường, hiển nhiên biết khác giới có thể lên giường, cũng biết đó là một loại hành vi di truyền giống nòi.
Đồng giới không thể di truyền giống nòi, vậy chắc chỉ có thể là vì dục vọng hoặc tình yêu nhỉ?
Cậu nhìn lớp trưởng và bí thư, hỏi: “Hai người đang yêu đương?”
Ánh mắt lớp trưởng toát lên một tia đau đớn, thân thể run rẩy, chống một tay lên bàn học mới bình tĩnh nói: “Không, chúng tôi không phải người yêu.”
Vậy thì chính là vì dục vọng rồi.
“Hai người tiếp tục đi, nhớ khóa cửa.” Cậu cầm thẻ cơm của mình rồi ra ngoài.
Cậu vốn không có bạn bè gì ở lớp, trải qua chuyện này, quan hệ của cậu và lớp trưởng ngoài ý muốn tốt lên.
Thi cuối kỳ xong, lớp trưởng hẹn cậu ra ngoài ăn tối.
Ngoại trừ chị gái và Văn Nhiên, cậu chưa từng ăn với ai, hơn nữa chắc chắn Văn Nhiên đã chuẩn bị bữa tối và chờ cậu về ăn rồi.
Cậu không do dự từ chối: “Tớ không thể ra ngoài ăn tối với cậu.”
“Thôi được rồi.” Lớp trưởng đỏ mắt nói, “Miên Đông, tớ định tâm sự với cậu, dù tớ biết có tâm sự cũng không có tác dụng gì.”
Nghiêm túc mà nói, lớp trưởng là người bạn đầu tiên của cậu.
Tuy trong lòng cậu không có mấy xúc động, song cậu không thể từ chối được một thằng bạn đang khóc thút thít.
Nghĩ vậy, cậu gọi điện thoại cho Văn Nhiên, báo rằng hôm nay mình ra ngoài ăn tối với bạn, sau đó mới hỏi lớp trưởng: “Cậu muốn ăn gì?”
Lớp trưởng miễn cưỡng cười cười: “Chúng ta đi ăn đồ nướng đi.”
Ăn tối mà ăn đồ nướng hơi không thích hợp, có điều Mạnh Miên Đông vẫn đồng ý.
Lớp trưởng dẫn đường cho Mạnh Miên Đông, quen cửa quen nẻo quẹo vào hẻm nhỏ bên trường, bước vào một tiệm bán đồ nướng, trong tiệm rất náo nhiệt, sương khói lượn lờ.
Lớp trưởng tìm chỗ ngồi, chọn đồ ăn xong, lớp trưởng nói: “Tớ và cậu ấy kết thúc rồi.”
Mạnh Miên Đông kỳ quái hỏi: “Không phải cậu nói cậu và hắn không yêu đương sao? Sao lại có kết thúc?”
Lớp trưởng nghe Mạnh Miên Đông hỏi vậy, cười nghiêng ngã, đợi khi bình tĩnh lại, nức nở nói: “Cậu nói đúng, bọn tớ chưa từng bắt đầu, làm gì có kết thúc.”
Mạnh Miên Đông biết mình làm lớp trưởng đau lòng, vội vã xin lỗi: “Xin lỗi.”
Lớp trưởng lắc đầu nói: “Cậu không nói sai.”
Do quá đông khách, món họ gọi rất lâu mới được mang lên.
Mạnh Miên Đông gặm một cái đùi gà nướng, lại nghe lớp trưởng thấp giọng nói: “Tớ là gay, cậu ấy là bi, tớ thích cậu ấy, chỉ thích mỗi cậu ấy, mà người thích cậu ấy rất nhiều, đối với cậu ấy, tớ không bằng những cô gái khác. Ngày đó... Cái ngày bị cậu bắt gặp, là tớ dụ dỗ cậu ấy, tớ nói với cậu ấy rằng chỉ cần cùng tớ làm một lần, tớ sẽ từ bỏ, song tớ nuốt lời rồi, làm một lần sao có thể dễ dàng từ bỏ được. Sau này tớ quấn cậu ấy rất nhiều lần, cậu ấy chưa bao giờ từ chối, chẳng qua tớ biết cậu ấy chỉ coi tớ như công cụ phát tiết, ngoài trừ phát tiết, tớ không có giá trị gì với cậu ấy nữa.”
Không có giá trị gì...
Trước khi gặp Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông cũng cho rằng mình không có giá trị gì, thậm chí cho rằng mình không nên tồn tại, bây giờ cậu không cho là thế nữa.
Từ kinh nghiệm của mình, cậu nghĩ lớp trưởng cũng cần có một người như Văn Nhiên, thế nên cậu nhìn lớp trưởng nói: “Vậy cậu đi tìm người nào cảm thấy cậu có giá trị đi.”
Lớp trưởng cười khổ: “Có lẽ tớ có thể tìm được người cảm thấy tớ có giá trị, chỉ là sẽ không tìm thấy người mình thích.”
Mạnh Miên Đông khó xử nói: “Tớ chưa từng thích ai, không hiểu tâm trạng của cậu, tớ không biết an ủi cậu thế nào, xin lỗi.”
Lớp trưởng hỏi: “Cậu có người nào rất quan trọng không?”
Vấn đề này rất dễ đáp, khi nghe đến vấn đề này, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của Văn Nhiên, cậu thẳng thắn nói: “Tớ có một người rất quan trọng, tuyệt đối không thể mất đi, nếu tớ mất người đó, tớ sẽ tự sát.”
Lớp trưởng bị Mạnh Miên Đông dọa sợ, lấy lại bình tĩnh, nói: “Cậu sẽ không đánh mất người đó.”
“Phải không? Tớ không chắc chắn.” Mạnh Miên Đông rầu rĩ nói, “Anh ấy đã 25 tuổi, có lẽ không lâu nữa, anh ấy sẽ yêu đương, nếu thuận lợi có lẽ sẽ kết hôn.”
Lớp trưởng bỗng nghĩ: “Miên Đông, người đó là nam hay là nữ, có máu mủ với cậu không?”
Mạnh Miên Đông không biết vì sao lớp trưởng hỏi như vậy, song vẫn thành thật đáp: “Anh ấy là nam, bọn tớ không có máu mủ.”
Lớp trưởng kiến nghị: “Nếu cậu sợ mất anh ta, anh ta lại chưa có người yêu, chưa kết hôn, sao cậu lại không khiến anh ta hoàn toàn thuộc về mình? Tuy đồng tính không thể kết hôn nhưng có thể yêu đương mà.”
Yêu đương, với Văn Nhiên?
Mạnh Miên Đông ngẩn người, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương với Văn Nhiên, nhưng đây đúng là phương pháp độc chiếm hay nhất, nếu Văn Nhiên chịu yêu đương với cậu.
Hết chương 159