Edit: Phong Nguyệt
Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng của Văn Nhiên nhẹ nhàng rơi vào trái tim Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông ngưng mắt nhìn Văn Nhiên, nặng nề nhắm hai mắt, nói: “Văn Nhiên, em muốn tham gia cuộc thi sáng tác truyện tranh.”
Văn Nhiên khích lệ: “Anh ủng hộ em, cố lên.”
Mạnh Miên Đông hỏi: “Nếu em thất bại anh có an ủi em không?”
Văn Nhiên cười nói: “Em muốn anh an ủi em thế nào?”
Mạnh Miên Đông đỏ mặt, không nói gì.
Văn Nhiên không trêu Mạnh Miên Đông nữa, nói: “Miên Đông, ngày mai là thời hạn cuối cùng rồi, em phải mang theo một bức tranh để đăng ký tham gia, em chuẩn bị xong chưa? Vả lại theo quy định, nhân viên nội bộ không thể dự thi, nếu em muốn thi phải từ chức, em cảm thấy thế nào?”
“Em...” Tuy công việc ở cùng phòng với nhiều người lạ không phải là công việc lý tưởng của Mạnh Miên Đông, nhưng khi Văn Nhiên nhắc đến việc từ chức, cậu lại cảm thấy không nỡ.
Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông nói: “Không sao, em cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai anh bảo biên tập Hàng kéo dài thời hạn đăng ký.”
Trong lòng Mạnh Miên Đông rất vui vẻ, ngoài miệng lại không nhịn được lầm bầm: “Anh lạm dụng chức quyền như vậy không sao chứ?”
Văn Nhiên không để ý nói: “Chức quyền không phải dùng để lạm dụng sao? Hơn nữa lạm dụng trên người em là vinh hạnh của anh.”
“Không cần.” Mạnh Miên Đông hạ quyết tâm, “Ngày mai em sẽ đăng ký tham gia.”
Nói xong, cậu ngồi dậy, mở tệp trong tablet, sau đó click vào những bức ảnh bên trong, cho Văn Nhiên xem từng cái, cuối cùng, cậu nhìn Văn Nhiên hỏi: “Anh cảm thấy bức nào mang đi dự thi được?”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em mở cho anh xem lại.”
Mạnh Miên Đông gật đầu, cho Văn Nhiên xem lần thứ hai.
Văn Nhiên chỉ vào một bức trong đó: “Bức này đi.”
Bức tranh mà Văn Nhiên chọn là bức vẽ một thanh niên đang cuộn mình, cả người trần trụi, vẻ mặt mê man, xung quanh là sương mù dày đặc.
Đây là bức tranh mang đậm bản tính của Mạnh Miên Đông, cũng là bức tranh phơi bày nội tâm chân thật nhất của Mạnh Miên Đông.
Đương nhiên Văn Nhiên không muốn nội tâm của Mạnh Miên Đông bị phơi bày, chẳng qua cái gọi là sáng tác truyện tranh, không thể không phơi bày nội tâm của tác giả, cũng chỉ có phơi bày nội tâm và thấm đẫm cảm xúc cá nhân mới làm động lòng người.
Mạnh Miên Đông hơi do dự, nhưng không phản đối.
Sau khi chọn được tranh dự thi, Văn Nhiên hôn lên mắt Mạnh Miên Đông một cái: “Em muốn ngủ hay muốn tiếp tục vẽ?”
Anh không ngờ Mạnh Miên Đông lại trả lời rằng: “Em muốn cùng anh hôn môi.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông mắc chứng sợ bị đỏ mặt, ngay cả khi trước mặt anh cũng rất dễ đỏ mặt, bị anh hôn một cái, mặt Mạnh Miên Đông đỏ như đánh một lớp má hồng dày cộm.
Anh nhẹ nhàng thâm nhập vào bên trong, nhẹ nhàng liếm phần thịt mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua răng, sau đó dẫn dắt Mạnh Miên Đông môi lưỡi quấn quít.
Mạnh Miên Đông ở thế giới này là tiến sĩ văn học Anh Mỹ, nhưng vẫn không có thiên phú trong phương diện hôn nhau.
Nếu không phải Mạnh Miên Đông không giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo dẫn dắt của anh, anh sẽ hoài nghi mình đang cưỡng hôn Mạnh Miên Đông.
Hôm sau, Mạnh Miên Đông đến ban biên tập nộp đơn đăng ký và tranh do Văn Nhiên chọn cho biên tập Hàng, rồi xin từ chức.
Thật ra biên tập Hàng đã phát hiện ra manh mối từ cách làm việc của Mạnh Miên Đông, đối với chuyện Mạnh Miên Đông biết sáng tác truyện tranh cũng không mấy ngạc nhiên.
Hắn nhận đơn xin dự thi của Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, để công bằng, tôi sẽ không thiên vị cậu, dù cậu từng là nhân viên của tôi.”
Mạnh Miên Đông chưa từng nghĩ đến chuyện được biên tập Hàng thiên vị, cậu nhìn vào mắt biên tập Hàng, gật đầu nói: “Đây là đương nhiên.”
Biên tập Hàng cười nói: “Tôi tin cậu sẽ có thu hoạch trong thời gian làm việc ở đây, đồng thời cũng giúp ích cho việc sáng tác truyện tranh của cậu, cố lên!”
“Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn anh.” Mãi đến khi trở lại chỗ ngồi, Mạnh Miên Đông mới phát hiện mình dám nhìn thẳng vào biên tập, hèn gì biên tập Hàng lại ngạc nhiên như vậy.
Cậu hưng phấn đến nỗi muốn chạy đi báo tin này cho Văn Nhiên biết ngay, lại chợt phát hiện mặt mình đỏ bừng.
Quả nhiên, mặc dù không miễn cưỡng mà nhìn thẳng vào một người xa lạ một cách tự nhiên, cậu vẫn là kẻ mắc chứng sợ bị đỏ mặt.
Cậu mất ba ngày để bàn giao công việc, đến ngày thứ ba, khi cậu thu dọn đồ đạc cá nhân, biên tập viên Ngụy Thiến ở bên cạnh đột nhiên đi tới, nói: “Miên Đông, cố lên.”
Cậu chưa biết dáng vẻ Ngụy Thiến ra sao, muốn nhìn lại không nhìn được.
Có lẽ vì quá cố gắng.
Càng cố gắng muốn nhìn, càng không nhìn được.
Cậu vô cùng thất vọng bản thân mình, mở miệng đáp: “Tôi sẽ cố gắng.”
Cậu không có bao nhiêu đồ dùng cá nhân, chỉ mất vài phút đã dọn xong.
Cậu mang theo đồ dùng cá nhân đi ra khỏi cửa phòng, sau đó khom người chào tất cả đồng nghiệp của mình.
Những âm thanh quen thuộc dồn dập cất lên: “Miên Đông, cố lên.”
Cậu vô cùng cảm động, song vẫn chẳng thể ngẩng đầu nhìn mặt họ.
Cậu xoay người sang chỗ khác, đi được mấy bước thì thấy một đôi giày thể thao đang tới gần, là Hứa Thấu.
Hứa Thấu đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, nghi hoặc: “Miên Đông, không phải cậu đang làm việc sao? Cậu mang theo túi làm gì?”
“Tôi đã từ chức.” Mạnh Miên Đông cúi đầu, tò mò hỏi, “Hứa Thấu, cậu có tham gia cuộc thi không?”
Hứa Thấu tràn đầy tự tin nói: “Đương nhiên phải tham gia rồi, tôi phải giành hạng nhất để còn được đăng dài kỳ trên nữa chứ.”
Mạnh Miên Đông làm việc ở ban biên tập gần hai tháng, gần hai tháng này, cứ cách năm ba ngày là cậu lại nhìn thấy Hứa Thấu mang tác phẩm mới tới.
Lần nào Hứa Thấu tự tiến cử cũng đều bị Bạch Tiêu trả bản thảo, ấy vậy mà Hứa Thấu chưa từng nổi giận.
Trước khi cậu đến ban biên tập làm việc, chắc chắc Hứa Thấu cũng bị trả bản thảo nhiều lần như vậy.
Cậu hâm mộ Hứa Thấu lắm, nếu cậu cũng tràn ngập tự tin như Hứa Thấu thì tốt quá.
“Cố lên.” Cậu lướt qua Hứa Thấu, đi về phía phòng làm việc của Văn Nhiên.
Tiếc là Văn Nhiên đã đi họp, không có trong phòng làm việc.
Cậu ra khỏi Thiên Quyên ấn xã một mình, lặng lẽ đứng trước cổng Thiên Quyện ấn xã một lát rồi mới rời đi.
Cậu không ngồi xe buýt mà cuốc bộ về nhà.
Cuộc thi sáng tác truyện tranh gồm ba vòng, vòng thứ nhất là vẽ một bức tranh, chính là bức gửi kèm trong đơn đăng ký dự thi, vòng thức hai là sáng tác truyện tranh ngắn khoảng 50 trang theo yêu cầu của ban tổ chức, vòng thứ ba là tự do sáng tác, không giới hạn số trang.
Vòng nào cũng áp dụng chế độ loại bỏ, tỷ lệ loại bỏ ở vòng một là 80%, vòng hai là 95%, ba người đứng đầu sẽ được chọn vào vòng cuối cùng.
Người được hạng nhất sẽ có cơ hội đăng nhiều kỳ trên và được thưởng 100000 nhân dân tệ, người hạng nhì sẽ có cơ hội đăng tác phẩm lên mục dự thi của và được thưởng 50.000 nhân dân tệ, người hạng ba chỉ nhận được 10.000 nhân dân tệ.
Kết quả của vòng đầu tiên sẽ được công bố trong kỳ mới của, tức là sau đó 12 ngày.
Dù cậu không có lòng tin với mình, nhưng vừa về đến nhà, vẫn bắt tay chuẩn bị cho vòng thi thứ ba.
Cậu mở laptop định viết kịch bản, có điều cậu nghĩ mãi không ra cốt truyện.
Cậu suy nghĩ năm ngày, cũng không có tí ý tưởng nào.
Năm ngày này, ngày nào tan tầm Văn Nhiên cũng đến tìm cậu, nhưng anh không nhắc lại chuyện lên giường.
Mỗi ngày cậu và Văn Nhiên đều ngủ trên cùng một chiếc giường, nếu cậu không chủ đồng đòi Văn Nhiên hôn, Văn Nhiên sẽ không chủ động hôn cậu, thậm chí không đụng vào cậu.
Cậu càng ngày càng bất an, tối ngày thứ năm, lúc chuẩn bị ngủ, cậu đè lên người Văn Nhiên, cúi người hôn anh.
Văn Nhiên giữ sau đầu Mạnh Miên Đông, đáp lại nụ hôn của Mạnh Miên Đông.
Hôn một hồi, anh phát hiện biến hóa của mình, lập tức buông Mạnh Miên Đông ra.
“Xin lỗi.” Anh đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
Mạnh Miên Đông ngẩn ngơ nhìn phương hướng rời đi của Văn Nhiên, sờ môi theo bản năng, không hiểu sao Văn Nhiên đang hôn cậu lại đột nhiên vào phòng tắm.
Qua một lúc lâu, cậu mới nghĩ đến một khả năng.
Cậu hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm là cửa trượt, không có khóa.
Trên cửa trượt có hoa văn, không thấy rõ tình hình bên trong.
Cậu đưa tay lên cửa, đẩy nó ra.
Văn Nhiên không ngờ Mạnh Miên Đông sẽ vào, đưa lưng về phía Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông ngoan, đi ra ngoài.”
Mạnh Miên Đông nghe được hơi thở hỗn loạn của Văn Nhiên, không đi ra ngoài, đè nén căng thẳng và sợ hãi như muốn ép vỡ trái tim, đi tới trước mặt Văn Nhiên.
Văn Nhiên không kịp kéo khóa, vội huơ lấy một chiếc khăn tắm, buộc quanh eo.
Vừa mới buộc khăn tắm lên, lại bị Mạnh Miên Đông cởi ra.
Mạnh Miên Đông ngưng mắt nhìn Văn Nhiên nói: “Em phải làm như thế nào?”
Văn Nhiên có thể dễ dàng đọc được căng thẳng và sợ hãi dưới đáy mắt Mạnh Miên Đông, không thuận theo tình hình chiếm lấy Mạnh Miên Đông, chỉ nói: “Em nên đi ra ngoài.”
Mạnh Miên Đông không ra ngoài theo lời Văn Nhiên mà cắn môi nói: “Em muốn giúp anh.”
Văn Nhiên thở dài nói: “Đưa tay phải cho anh được không?”
Mạnh Miên Đông không chần chờ, đưa tay phải ra, sau đó, tay phải của cậu bị đặt trên khăn tắm, lại sau đó, dường như lòng bàn tay phải của cậu bị mài trầy, sau cùng, cậu nghe thấy Văn Nhiên rên một tiếng.
Văn Nhiên trước mặt vô cùng dụ hoặc, khiến Mạnh Miên Đông suýt nữa phun máu mũi.
Bất kể là ai nhìn Văn Nhiên như thế cũng sẽ không nhịn được!
Cậu và Văn Nhiên đang qua lại, lẽ ra cậu nên nên thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai mới đúng, hơn nữa lên giường rồi, cậu sẽ an tâm hơn.
Cậu lấy hết can đảm cởi đồ ngủ trên người, sau đó ôm Văn Nhiên, chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, khàn khàn hỏi: “Chúng ta lên giường nhé?”
Văn Nhiên lắc đầu nói: “Anh sẽ không lên giường với em.”
Dứt lời, anh mặc lại đồ ngủ cho Mạnh Miên Đông vào, sau đó rửa tay giúp cậu rồi đẩy cậu ra ngoài.
Mạnh Miên Đông đứng trước cửa phòng tắm, nghe tiếng nước ào ào bên trong, thất vọng nghĩ rằng mình không có sức hấp dẫn.
Văn Nhiên tắm xong ra ngoài, thấy Mạnh Miên Đông đứng trước cửa phòng tắm, dắt Mạnh Miên Đông đến bên giường, bảo Mạnh Miên Đông nằm xuống: “Miên Đông, ngủ ngon.”
Mạnh Miên Đông mất ngủ, ngủ được một lúc thì bừng tỉnh, thẳng đến khi trời sắp sáng, cậu mới ngủ được.
Lúc cậu tỉnh dậy đã là buổi trưa, Văn Nhiên bên cạnh đã đi làm.
Cậu rất sợ Văn Nhiên không liên lạc với cậu nữa, thấp thỏm đợi Văn Nhiên tan tầm.
Đêm qua, Văn Nhiên thà tự mình giải quyết, thà dùng tay cậu, chứ không muốn lên giường với cậu.
Cậu và Văn Nhiên mới quen nhau một tháng, lẽ nào phải chia tay rồi sao?
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.
Dù sao đối tượng tốt hơn để Văn Nhiên lựa chọn có rất nhiều, anh không cần phải chọn một người không hấp dẫn mình.
Phải chăng Văn Nhiên đã hối hận vì qua lại với mình?
Trời càng lúc càng tối, Văn Nhiên vẫn chưa đến tìm cậu, cũng không gọi cho cậu.
Văn Nhiên muốn chia tay thật sao?
Đến một giờ sáng, cũng không có tin tức gì của Văn Nhiên.
Cậu ép mình đi ngủ, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Cậu lăn qua lộn lại, muốn gọi cho Văn Nhiên, lại sợ quấy rầy anh.
Dày vò đến tám giờ sáng, cậu mới bấm số điện thoại của Văn Nhiên.
Không thể kết nối.
Cậu nhìn chằm chằm Văn Nhiên trên hình nền, không kìm được nước mắt.
Mối tình đầu của cậu đã kết thúc như vậy.
Cậu cuộn người, đắp chăn lên, vờ như cả thế giới chỉ có một mình cậu.
Nhưng mà, bên trong chăn tràn đầy hơi thở của Văn Nhiên.
Chẳng những chăn mà mỗi một ngóc ngách trong căn trọ này đều tràn đầy hơi thở của Văn Nhiên.
Hay là dọn nhà đi...
Cậu nghĩ như vậy, chuông di động bỗng vang lên, cậu tưởng Văn Nhiên, kích động ấn nút nghe, ai ngờ là mẹ: “Miên Đông, ba con đã nói với con rồi phải không? Mẹ đã tìm một công việc ở nhai đạo cho con, con suy tính thế nào rồi?”
Hay là đồng ý? Về quê, rời xa chỗ này.
Không được, hôm qua cậu mới đăng ký tham gia cuộc thi, cậu không muốn chưa thi đấu đã rút lui.
Với cả công việc ở nhai đạo phải tiếp xúc với không ít gia đình, đây không phải công việc mà cậu có thể đảm nhiệm được.
Quan trọng nhất là cậu không muốn rời xa thành phố có Văn Nhiên.
Văn Nhiên...
Cuối cùng, cậu nói với mẹ rằng: “Xin lỗi mẹ, tạm thời con không muốn làm ở nhai đạo.”
Mẹ cậu luyên thuyên: “Thằng nhóc này, công việc ở nhai đạo ổn định, không sợ thất nghiệp, lễ tết còn có ưu đãi, nếu không nhờ mẹ tốt số, căn bản không tìm được công việc tốt như thế cho con đâu, con thật không biết hưởng phúc.”
Cậu biết mẹ cậu lo cho cậu, những gì mẹ cậu nói đều đúng.
Cậu vốn không có năng lực trở thành tác giả truyện tranh, cậu chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi.
Năm nay cậu đã hai mươi ba tuổi, là thời điểm nên tìm một công việc ổn định.
Chỉ là cậu không muốn bỏ cuộc, bất kể như thế nào, cậu cũng muốn tham gia cuộc thi.
Mẹ cậu không nghe thấy cậu trả lời, bất đắc dĩ nói: “Con ngẫm kỹ lại đi.”
Cậu không muốn qua loa lấy lệ với bà, vì thế cậu nói dối: “Mẹ, con muốn đi ăn sáng, lần sau trò chuyện tiếp.”
Trên thực tế, đừng nói muốn ăn sáng, ngay cả bữa tối hôm qua cậu cũng không ăn.
Cậu cũng không thấy đói bụng.
Giữa qua loa lấy lệ và nói dối, hình như cái sau còn quá đáng hơn cái trước.
Đang miên man suy nghĩ, di động lại vang lên.
Cậu nhận điện thoại, nói: “Mẹ à, con thật sự phải ăn sáng rồi.”
Một thanh âm cười trêu từ bên đầu kia truyền tới: “Miên Đông ngoan, kêu thêm một tiếng mẹ nữa đi.”
Là Văn Nhiên!
Văn Nhiên gọi lại cho cậu, có nghĩa là Văn Nhiên không định chia tay với cậu!
Một tay Mạnh Miên Đông cầm di động, một tay che lồng ngực của mình, lấy dũng khí, hỏi thẳng: “Văn Nhiên, đối với anh, em không có sức hấp dẫn phải không?”
Văn Nhiên mới vừa đi vào phòng làm việc, rót một ly cà phê cho mình, bị Mạnh Miên Đông hỏi như vậy, giật mình: “Sao em lại nói vậy?”
Mạnh Miên Đông ôm tâm tình vò mẻ không sợ nứt, nói hết suy nghĩ của mình ra: “Nhiều ngày qua, ngày nào chúng ta cũng ngủ chung, anh chỉ hôn em, vuốt ve em, đêm hôm trước em vất vả lấy hết can đảm bảo hai ta lên giường, anh lại từ chối, chẳng lẽ không phải do em không có sức hấp dẫn sao?”
Văn Nhiên không trả lời mà hỏi: “Em biết sau mỗi lần anh hôn em, vuốt ve em, anh làm gì nhân lúc em đi ngủ không?”
“Không biết.” Mạnh Miên Đông hoàn toàn không đoán được Văn Nhiên làm gì.
“Mỗi lần anh đều tự đi an ủi mình, em là người anh yêu, sau khi hôn em, vuốt ve em, em nghĩ rằng anh không có phản ứng gì mà đi ngủ sao?” Văn Nhiên thở dài nói, “Không phải em sợ lên giường sao? Vậy nên anh mới không lên giường với em, không phải là vì anh không muốn lên giường với em.”
So với lên giường, Mạnh Miên Đông càng sợ Văn Nhiên chia tay mình hơn, tuy Văn Nhiên nói như vậy, nhưng không cùng Văn Nhiên lên giường, cậu không yên tâm.
Vì vậy, cậu nói: “Anh chứng minh lời anh nói đi.”
Văn Nhiên nói: “Em đừng miễn cưỡng bản thân.”
Mạnh Miên Đông không nhìn thấy vẻ mặt Văn Nhiên, nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dáng nghiêm túc của Văn Nhiên.
Cậu lặp lại lần nữa: “Anh chứng minh lời anh nói đi.”
“Được rồi.” Văn Nhiên thỏa hiệp, “Anh cho em nửa ngày để đổi ý, nếu em không đổi ý, tối nay chúng ta sẽ lên giường.”
Hết chương 128
Xin lỗi các bạn nha, hôm nay mình mới phát hiện qt sai lè ra, điển hình là trước trước mình gõ là Ngụy Mỹ ấy, thật ra là Ngụy Thiến mới đúng, mình đã sửa lại rồi nha, lần sau mình sẽ cẩn thận hơn, ngàn lần xin lỗi các bạn:((((