Edit: Phong Nguyệt
“Ừm, cảm ơn anh đã động viên em.” Mạnh Miên Đông cố chịu đựng đau nhức trên thân thể, đứng lên, cúi người xuống cho Văn Nhiên một nụ hôn chào buổi sáng: “Chào buổi sáng, Văn Nhiên, em yêu anh.”
“Chào buổi sáng, Miên Đông, anh cũng yêu em.” Văn Nhiên nhìn thời gian, phát hiện chưa tới giờ, bèn đưa tay vén áo ngủ Mạnh Miên Đông lên, để lộ cái bụng ra, hôn bụng cậu hỏi, “Đói không?”
“Đói.” Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên hôn bụng một cái, không khỏi nhớ lại cảnh tượng hôm qua: Lúc tẩy rửa, Văn Nhiên ấn bụng cậu, sau đó rất nhiều chất đục màu trắng chảy ra.
Không biết Văn Nhiên cố ý muốn cậu nhớ lại cảnh tượng hôm qua nên mới hôn bụng cậu hay chỉ đơn thuần hỏi cậu có đói bụng không.
Văn Nhiên kéo áo ngủ Mạnh Miên Đông xuống, hỏi: “Ăn sủi cảo chiên nhé?”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông gật gật đầu, ngồi xuống giường.
Văn Nhiên đi rửa mặt, rửa mặt xong, anh đến trước mặt Mạnh Miên Đông hỏi: “Đứng lên được không?”
Mạnh Miên Đông thử bước xuống giường, chân phải vừa giẫm lên sàn nhà, lập tức mất thăng bằng.
Văn Nhiên kịp thời ôm lấy Mạnh Miên Đông, dìu Mạnh Miên Đông đi rửa mặt.
Lúc Mạnh Miên Đông rửa mặt, bỗng phát hiện dấu hôn chi chít trên cổ.
Chứng sợ bị đỏ mặt của cậu còn chưa khỏi hẳn, nhưng ở trước mặt Văn Nhiên có thể xem như khỏi rồi.
Ngoài trừ xấu hổ, cậu rất ít khi đỏ mặt với Văn Nhiên.
Nhưng những dấu hôn này là minh chứng hùng hồn cho sự mãnh liệt của hôm qua, mặt cậu tức khắc đỏ bừng, đồng thời còn có cảm giác thỏa mãn khó hiểu.
Cậu nhắm hai mắt lại, ép bản thân bình tĩnh, lại chợt bị Văn Nhiên ngậm lấy vành tai trái.
Văn Nhiên nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Mạnh Miên Đông, cười nói: “Miên Đông của anh đang nghĩ về chuyện kích tình nào thế?”
“Em không có nghĩ đến chuyện kích tình nào hết, vì chứng sợ bị đỏ mặt nên em mới đỏ mặt thôi.” Mạnh Miên Đông biện giải, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nhìn thấu hồng trần của Văn Nhiên, thật thà đáp, “Đúng là em nghĩ đến chuyện hôm qua.”
Văn Nhiên giả vờ tò mò hỏi: “Chuyện hôm qua là chuyện gì?”
Mạnh Miên Đông trừng Văn Nhiên một cái, thở hổn hển nói: “Chuyện hôm qua hai ta lên giường, anh còn...”
Cậu hít hít mũi, ấm ức oán giận: “Anh còn không biết kiềm chế mà làm bốn lần.”
Văn Nhiên chọt cái má phồng phồng của Mạnh Miên Đông: “Em không thích?”
“Thích.” Mạnh Miên Đông bỗng dưng nghĩ, “Lần sau để suốt đêm không đi ra được không?”
“Miên Đông háo sắc quá.” Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt nóng bỏng, “Chờ em hết sợ bị đỏ mặt, anh sẽ thỏa mãn em, coi như khen thưởng.”
“Em nhất định sẽ mau chữa hết chứng sợ bị đỏ mặt.” Mạnh Miên Đông nắm quyền, hỏi tiếp, “Nếu em được hạng nhất trong cuộc thi sáng tác truyện tranh thì anh sẽ thưởng gì cho em?”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính cậu cũng ngạc nhiên, cái hạng nhất này cậu chỉ dám âm thầm ảo tưởng, không ngờ sẽ có ngày thốt ra khỏi miệng.
Văn Nhiên cũng ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Em muốn khen thưởng gì thì anh cũng sẽ thỏa mãn em.”
Nghe Văn Nhiên nói như vậy, sự tự tin yếu ớt của Mạnh Miên Đông nhanh chóng sinh sôi nảy nở: “Em sẽ cố gắng.”
Văn Nhiên lấy khăn lau mặt trong tay Mạnh Miên Đông ra, ôm Mạnh Miên Đông về giường nằm, lại hỏi: “Em muốn được thưởng cái gì?”
Mạnh Miên Đông chưa nghĩ ra, lại ra vẻ huyền bí: “Bí mật, chừng nào em làm được, em sẽ nói cho anh biết.”
Văn Nhiên không truy hỏi nữa, chỉ nói: “Anh đi làm bữa sáng, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Mạnh Miên Đông gật đầu, nhìn Văn Nhiên đi tới phòng bếp, lấy một hộp sủi cảo tôm hùm đất trong tủ lạnh ra.
Nhà trọ của cậu rất nhỏ, phòng bếp kiểu mở, chỉ cần nằm trên giường cậu cũng có thể nhìn thấy Văn Nhiên trong phòng bếp.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy thích căn trọ này.
Văn Nhiên chỉ thay áo sơmi, chưa mặc tây trang, áo sơmi rất vừa người, khi cử động, có thể nhìn thấy cơ bắp bên trong, vô cùng gợi cảm.
Cậu giơ tay che mũi, may mà không bị chảy máu mũi.
Văn Nhiên chiên sủi cảo tôm hùm đất xong, lại làm canh rong biển cải xanh, khi anh xoay người lại bưng sủi cảo tôm hùm đất chiên và canh rong biển cải xanh ra, thấy Mạnh Miên Đông đang ngẩn ngơ che mũi, liền hỏi: “Miên Đông, em che mũi làm gì vậy?”
Mạnh Miên Đông thẳng thắn nói: “Em sợ mình chảy máu mũi.”
Văn Nhiên đặt đồ ăn lên bàn ăn, nhấc bàn ăn tới mép giường, bật cười: “Chảy máu mũi vì anh à?”
Mạnh Miên Đông gật gật đầu: “Anh quá gợi cảm.”
Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: “Mới sáng sớm em đừng dụ dỗ anh.”
Mạnh Miên Đông phản bác: “Là anh đang dụ dỗ em mới đúng.”
Văn Nhiên đã sắp không còn thời gian, chỉ đành thừa nhận: “Đúng vậy, là anh đang dụ dỗ em, ăn sáng đi, Miên Đông.”
Mạnh Miên Đông gắp sủi cảo, cắn một miếng, lóng ngóng nói: “Ngon lắm.”
Văn Nhiên bưng phần sủi cảo chiên và canh rong biển của mình lên, ngồi xuống đối diện Mạnh Miên Đông, bắt đầu ăn.
Ăn xong, anh mang chén đũa, nồi niêu đi rửa rồi vội vã đi làm.
Bởi vì ngày hôm qua mệt nhọc quá độ, Mạnh Miên Đông ăn no liền bắt đầu mệt rã rời.
Cậu vô thức sờ bụng rồi ngủ mất.
Lúc cậu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Hôm qua cậu định hôm nay thử đến thư viện lần nữa, cơ mà thân thể vẫn chưa bình phục, đành nằm trên giường suy nghĩ đề thi vòng thứ hai—— “Thế giới chúng ta đang sống“.
Đây là cuộc thi sáng tác truyện tranh chứ không phải cuộc thi viết văn, không cần cố tình suy đoán và hùa theo đề bài, chỉ cần nội dung có liên quan với đề bài là được.
Cậu tạm thời không nghĩ ra câu chuyện gì có thể hấp dẫn biên kịch, liền lên app đặt bữa trưa trước.
Còn chưa thông báo đặt thành công, cửa nhà cậu đã vang lên.
Ai nhỉ?
Cậu nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy là chủ trọ mới mở cửa.
“Xin hỏi có chuyện gì không?” Cậu cúi đầu, chủ trọ đã thay dép nhựa vì thời tiết thay đổi.
Cậu không ngờ chủ trọ lại mở miệng nói: “Cậu dọn nhanh đi.”
Cậu sợ sệt hỏi: “Vì sao?”
Chủ trọ tức giận nói: “Hôm qua cậu và bạn trai cậu lăn lộn lâu như vậy, tiếng động lại còn rất lớn, sáng nay có năm khách trọ tới mắng vốn, tôi nghĩ cậu chắc chưa dậy nên đợi đến giờ mới đến nhắc cậu, nếu cậu không dọn đi thì cứ để bọn họ nghe hết đi.”
Năm khách trọ...
Âm thanh hôm qua của mình bị năm khách trọ nghe thấy...
Mạnh Miên Đông nhất thời muốn biến mất trước mặt chủ trọ ngay tắp lự, chẳng qua cậu không thể làm được, chỉ biết xin lỗi chủ trọ: “Xin lỗi.”
Chủ trọ chậc một tiếng, nói: “Nếu cậu dọn đi, tôi sẽ trả lại tiền dư tháng này cho cậu.”
Nói xong, chủ trọ liền đi mất.
Mạnh Miên Đông vội đóng cửa lại, nhìn di động, thấy đúng là thời gian nghỉ trưa mới gọi điện thoại cho Văn Nhiên.
Điện thoại vừa được kết nối, cậu lập tức nói với Văn Nhiên: “Em có thể dọn đến nhà anh ở không?”
Văn Nhiên nghe Mạnh Miên Đông nói như vậy, đã đoán được nguyên nhân, hỏi: “Hôm nay chuyển luôn được không?”
Mạnh Miên Đông nghi hoặc hỏi: “Sao lại gấp vậy?”
Văn Nhiên cười nói: “Tối nay anh muốn em phát ra âm thanh dâm mỹ hơn hôm qua.”
Hèn gì Văn Nhiên không hỏi nguyên nhân, hóa ra Văn Nhiên đã đoán được.
Mạnh Miên Đông xấu hổ, nhưng vẫn đáp ứng: “Ừm, em sẽ cố gắng.”
Tuy Văn Nhiên không nhìn thấy Mạnh Miên Đông, song anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra bộ dáng vừa xấu hổ vừa ngoan ngoãn của Mạnh Miên Đông lúc này.
Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, anh quyết định trốn việc, nói với Mạnh Miên Đông rằng: “Bây giờ anh về chuyển nhà phụ em ngay.”
Chẳng lẽ Văn Nhiên đã không thể chịu nổi đến tối rồi?
Trái tim Mạnh Miên Đông đập loạn xạ, cúp điện thoại xong, dường như cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập vang vọng trong lỗ tai mình.
Văn Nhiên trở lại nhà trọ của Mạnh Miên Đông, nhân lúc Mạnh Miên Đông đang ăn trưa, lưu loát gói ghém hành lý cho cậu.
Mạnh Miên Đông nhìn nhà trọ của mình lần cuối, mỗi một ngóc ngách trong nhà trọ đều có dấu vết của Văn Nhiên, cậu không muốn chuyển đi chút nào, nhưng cậu không muốn bị người khác nghe thấy cậu và Văn Nhiên làm chuyện đó.
Sau đó, cậu liên hệ với chủ trọ.
Không bao lâu sau, chủ trọ tới, trả tiền còn dư cho Mạnh Miên Đông, hiếm khi ôn hoà nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Mạnh Miên Đông thử nhìn mặt chủ trọ chủ, đúng là một gương mặt hung dữ.
Lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào mặt chủ trọ, mặt cậu nóng bừng bừng, cậu không dời mắt mà nhìn chủ trọ nói: “Cảm ơn dì.”
Chủ trọ bị Mạnh Miên Đông nhìn lom lom, lại thấy mặt Mạnh Miên Đông dần dần ửng đỏ, ngạc nhiên không thôi, biết Mạnh Miên Đông có điều khó nói nên không nói gì, mang dép nhựa về nhà ngủ trưa.
Văn Nhiên ở bên cạnh Mạnh Miên Đông nói: “Chủ trọ của em là người tốt.”
“Đúng vậy, em rất biết ơn dì ấy, nếu là đổi thành chủ trọ khác có lẽ em đã sớm bị đuổi vì không trả tiền trọ rồi.” Mạnh Miên Đông chợt có chút thương cảm, bổ nhào vào lòng Văn Nhiên.
Văn Nhiên vỗ nhẹ sống lưng Mạnh Miên Đông, nói: “Chúng ta về nhà.”
Đúng rồi, Văn Nhiên đã từng nói đó là nhà bọn họ.
Mạnh Miên Đông đỏ mắt nói: “Ừm, chúng ta về nhà.”
Văn Nhiên đưa Mạnh Miên Đông ngồi vào trong xe, rồi lấy hành lý Mạnh Miên Đông tới.
Hành lý Mạnh Miên Đông không có bao nhiêu, chỉ đi hai chuyến là xong.
Anh lái xe vào gara nhà mình, nắm tay Mạnh Miên Đông dẫn xuống xe, đi thang máy lên lầu, mở cửa ra, ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên sofa, rồi đi xuống lầu xách hành lý.
Thu dọn xong xuôi vẫn còn quá sớm, anh đem laptop và tablet quan trọng nhất của Mạnh Miên Đông ra, lại hỏi: “Em chuẩn bị vòng thứ hai thế nào rồi? Chỉ còn 28 ngày nữa là hết hạn.”
Mạnh Miên Đông không trả lời, mà hỏi: “Em tưởng rằng anh không chịu nổi đến tối.”
Những lời này của Mạnh Miên Đông không đầu không đuôi, Văn Nhiên nghĩ một hồi mới biết ý của Mạnh Miên Đông là gì.
Anh ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, ôn nhu nói: “Anh không cầm thú như vậy đâu, tối qua làm bốn lần, cho đến giờ em vẫn chưa bình phục đúng không? Tối nay anh chỉ ôm em ngủ thôi.”
Quả đúng là Mạnh Miên Đông chưa bình phục, nhưng một chút không khỏe này không tính là gì so với chuyện lên giường cùng Văn Nhiên.
Cậu đúng là quá háo sắc.
Cậu tự kiểm điểm bản thân, lại nhớ Văn Nhiên từng nói thích cậu háo sắc, liền ngưng kiểm điểm.
Sau đó, cậu nghe thấy Văn Nhiên nói: “Ngày mai là thứ bảy, chúng ta ra ngoài hẹn hò nhé?”
Cậu vô thức muốn từ chối, cậu không thích nơi đông người, lát sau, cậu mới nhặt lại quyết tâm chữa hết chứng sợ bị đỏ mặt, nhìn Văn Nhiên nói: “Được, chúng ta ra ngoài hẹn hò.”
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông như sắp sửa lên pháp trường, đau lòng an ủi: “Có anh bên em, sẽ không sao cả.”
Hết chương 131
Mình mới vừa cày xong thế cuối, cảm giác thật là...à mà thôi không spoil đâu:))))))