Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông kháng nghị: “Em không muốn bị anh ăn...”
Chưa nói xong chữ cuối, một ngón tay Văn Nhiên đã xông vào, ngoài mặt thì lễ độ cười nói: “Hình như thân thể em không nghĩ vậy nha.”
Nghe tiếng nước dính nhớp, khoái cảm bỗng dưng trỗi dậy lần nữa, Mạnh Miên Đông không thể không khuất phục: “Được rồi, đúng là em thích được anh ăn.”
Lúc này Văn Nhiên mới vừa lòng rút ngón tay ra, cười nói: “Miên Đông ngoan lắm.”
Được Văn Nhiên khen, Mạnh Miên Đông mím môi nói: “Em ngoan nhất.”
Văn Nhiên hôn lên môi Mạnh Miên Đông một chút mới hỏi: “Em đã nghĩ sẽ vẽ cái gì ở vòng thứ ba chưa?”
“Chưa.” Mạnh Miên Đông để mặc mình xụi lơ trong lòng Văn Nhiên, “Trong đầu em có rất nhiều ý tưởng, có điều em cảm thấy chúng chưa đủ để em giành được hạng nhất.”
Văn Nhiên đề xuất: “Hay em đừng nghĩ về cuộc thi nữa mà hãy nghĩ xem em hiểu nhất cái gì, muốn vẽ cái gì nhất đi.”
Mạnh Miên Đông gật đầu: “Có lẽ em quá để ý đến cuộc thi, luôn suy nghĩ xem ý tưởng của mình có phổ biến ở không, có được yêu thích không.”
Văn Nhiên phân tích: “Phổ biến có chỗ tốt của phổ biến, đầu tiên là khán giả sẽ chú ý những chủ đề này hơn, chỉ là truyện tranh cùng thể loại có rất nhiều, tính cạnh tranh cao. Trừ khi đặc biệt xuất sắc, bằng không sẽ rất khó nổi bật. Những chủ đề ít phổ biến thì sẽ ít cạnh tranh, chỉ cần có tính độc đáo thì sẽ có một chỗ đứng.”
Mạnh Miên Đông trầm tư: “Em sẽ suy xét kỹ càng.”
Từ xác định chủ đề, thiết lập thế giới quan, thiết lập nhân vật, viết kịch bản, vẽ storyboard* cho đến hoàn thành bản thảo, không có bước nào dễ dàng.
*Storyboard là bảng vẽ lại câu chuyện muốn kể, giúp người vẽ thấy tổng quát câu chuyện đó sẽ được kể như thế nào. Nôm na là phát họa khung sườn ý.
Hơn nữa đây là vòng thứ ba, không thể hời hợt.
Ngày thứ hai mươi bốn, Mạnh Miên Đông mang laptop đến thư viện.
Cậu vẫn dễ đỏ mặt như trước, tuy nhiên cậu không còn sợ đối diện với người lạ nữa, cũng không còn sợ người khác lia mắt nhìn mình.
Cậu đã có thể bình tĩnh ngồi trước laptop.
Ngày thứ hai mươi bảy, vì trời mưa to nên cậu không ra ngoài.
Hơn bốn giờ chiều, cậu hiếm khi bắt tay làm cơm tối.
Cậu rất khéo tay, tất cả các nhân vật truyện tranh và bối cảnh đều được vẽ rất tinh xảo, cơ mà khi bước vào bếp, cậu lại vụng về không nỡ nhìn thẳng.
Một món trứng bác cà chua đơn giản mà cậu cũng phải xào lần tới thứ hai mới miễn cưỡng tạm chấp nhận được.
Món rau diếp xào tỏi chỉ làm một lần, mà hơi nhừ.
Còn món sườn hầm củ sen trong nồi nom không tệ lắm.
Văn Nhiên tan tầm lúc sáu giờ, khoảng sáu giờ rưỡi về nhà, anh vừa mở cửa, Mạnh Miên Đông liền vọt tới trước mặt, ôm chặt anh nói: “Văn Nhiên, anh về rồi.”
Văn Nhiên ngửi thấy mùi thức ăn trên người Mạnh Miên Đông, cười nói: “Miên Đông của anh làm cơm tối à?”
“Em làm cơm tối, đáng tiếc không thành công cho lắm.” Mạnh Miên Đông rời khỏi lòng Văn Nhiên, nhìn chằm chằm Văn Nhiên nói, “Không cho anh chê.”
Văn Nhiên cởi tây trang, treo trên giá, ôn nhu nói: “Không chê, anh sẽ ăn hết sạch.”
Mạnh Miên Đông bưng trứng bác cà chua, rau diếp xào tỏi và sườn hầm củ sen ra, sau đó đi lấy chén đũa.
Câu chống cằm nhìn Văn Nhiên ăn đồ ăn cậu làm, không khỏi hồi hộp.
Cậu chưa bao giờ nấu ăn, nếu Văn Nhiên không nấu thì cậu sẽ đặt hàng hoặc ra ngoài ăn.
Trước khi bưng ra, cậu đã thử ba món này, mùi vị bình thường, có thể ăn được.
Văn Nhiên phát hiện Mạnh Miên Đông không ăn, gắp một miếng sườn bỏ vào chén Mạnh Miên Đông, nói: “Ăn đi.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông gặm miếng sườn Văn Nhiên gắp cho cậu, trộm nhìn vẻ mặt Văn Nhiên.
Văn Nhiên nhận thấy tầm mắt của Mạnh Miên Đông, cười nói: “Đừng lo, ngon lắm.”
Mạnh Miên Đông mạnh miệng nói: “Em không có lo, đồ ăn em làm đương nhiên rất ngon rồi.”
Văn Nhiên phụ họa: “Đúng vậy, em không hề lo...”
Lúc Mạnh Miên Đông cho rằng Văn Nhiên sẽ nói “Đồ ăn em làm đương nhiên rất ngon”, nào ngờ, Văn Nhiên lại liếm môi nói: “Đồ ăn em làm không ngon bằng em.”
Mạnh Miên Đông đỏ mặt xấu hổ, giả vờ tập trung ăn cơm.
Khi Văn Nhiên gắp một miếng rau diếp xài tỏi cho Mạnh Miên Đông, cố ý cọ vào mu bàn tay Mạnh Miên Đông, làm tay Mạnh Miên Đông run lên.
Anh thỏa mãn tiếp tục ăn cơm, thực hiện lời hứa trước đó - ăn hết sạch.
Ăn xong, Văn Nhiên đi rửa chén.
Mạnh Miên Đông đang định ôm laptop nghiên cứu chủ đề, bỗng nhiên nhớ tới trong thùng rác có món bác trứng cà chua bị hỏng của cậu.
Cậu vọt tới phòng bếp, câu đầu tiên Văn Nhiên nói với cậu là: “Anh thấy bác trứng cà chua trong thùng rác.”
Ban nãy cậu nên đi đổ rác mới đúng.
Cậu hối hận không thôi, ngay sau đó Văn Nhiên hôn lên tóc cậu nói: “Anh rất thích đồ ăn em làm, cảm ơn em đã nấu cho anh ăn.”
Trước giờ Văn Nhiên nấu ăn, cậu đều hưởng thụ một cách đương nhiên, chưa từng cảm ơn Văn Nhiên, mà cậu chỉ làm ba món, giọng điệu của Văn Nhiên lại như cậu cống hiến gì to lớn lắm.
Cậu hít hít mũi, nói: “Em sẽ chăm chỉ tìm tòi nghiên cứu.”
“Miên Đông, cố lên, nhưng thời gian bây giờ của em rất quý giá, em vẫn nên tập trung cho vòng thứ ba đi.” Vả lại em không hề có thiên phú nấu nướng.
Mạnh Miên Đông rất thông mình, trừ chuyện trên giường và dưới bếp, cái gì cũng làm rất tốt.
Trong thế giới thực, Mạnh Miên Đông đăng ký học lớp học nấu ăn, sau đó cậu cũng cố gắng tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc không đâu vào đâu.
Vừa nhớ tới Mạnh Miên Đông ở thế giới thực, trước mắt Văn Nhiên lại hiện lên cảnh tượng Mạnh Miên Đông máu me bê bết dưới đất.
Anh nhắm hai mắt, ôm chặt Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, em đừng rời xa anh.”
Mạnh Miên Đông không biết vì sao Văn Nhiên lại nói như vậy, nhưng cũng vòng tay ôm Văn Nhiên nói: “Em sẽ không rời xa anh.”
“Ừm.” Văn Nhiên cúi đầu, hôn lên mắt, chân mày, lướt từ lông mày xuống cổ, sau khi in một dấu hôn lên cổ Mạnh Miên Đông, cả người anh mới thả lỏng.
Anh buông Mạnh Miên Đông ra, ôn nhu nói: “Anh rửa chén đây, em đi chuẩn bị cho vòng thứ ba đi.”
Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Em ở cạnh anh.”
“Ừm.” Văn Nhiên xoay người sang chỗ khác, vắt một ít nước rửa chén lên khăn, chưa kịp rửa đã bị ôm từ phía sau.
Miên Đông của mình...
Anh rửa chén đũa, lau chùi bàn ăn, dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, nghỉ ngơi hồi rồi đến phòng tập thể hình chạy bộ.
Anh thay đồ thể thao, chạy đến mồ hôi như mưa, Mạnh Miên Đông ôm laptop ngồi một bên.
Không biết vì sao, thoạt nhìn Văn Nhiên vẫn như ngày thường, Mạnh Miên Đông lại cảm thấy Văn Nhiên đang rất yếu ớt, cần có cậu bên cạnh.
Chờ Văn Nhiên chạy xong, cậu buông laptop ra, làm nũng: “Xem TV chung với em nhé?”
Văn Nhiên gật gật đầu, pha một ly Thiết Quan Âm cho mình, tiếp đó nấu một ly sữa bò nóng cho Mạnh Miên Đông, rồi ngồi bên cạnh Mạnh Miên Đông đang nằm trên sofa.
Mạnh Miên Đông vừa nhìn thấy Văn Nhiên lập tức chui vào ngực Văn Nhiên.
Dẫu chương trình TV rất bình thường, nhưng vì có đối phương bên cạnh mà không hề nhàm chán tí nào.
Đến 10 giờ tối, hai người tắm xong rồi ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai mươi tám, Mạnh Miên Đông không đến thư viện, mà đến một chuỗi nhà hàng Tây, chọn một ly Cappuccino và một cái bánh trà sữa trân châu đường đen.
Chuỗi nhà hàng Tây náo nhiệt hơn thư viện nhiều, hồi còn nhỏ cậu có được ba mẹ dẫn tới.
Cậu có hơi sợ hãi, chẳng qua không còn chạy trối chết.
Bánh trà sữa trân châu đường đen để lâu không ăn được, vậy nên cậu ăn hết nó, sau đó vừa nhấm nháp Cappuccino vừa gõ chữ.
Hôm nay là ngày làm việc, người xung quanh không nhiều, cậu vẫn không cách nào tĩnh tâm.
Nguyên một buổi chiều không có tiến triển gì, laptop cũng y sì đúc.
Bởi vì thời gian càng ngày càng hạn hẹp, cậu không thể đến chuỗi nhà hàng Tây chiến đấu nữa, đành về thư viện.
Cách ngày hết hạn 21 ngày, cuối cùng cậu cũng xác định xong chủ đề, thế giới quan, bắt đầu thiết lập nhân vật và xây dựng thế giới quan cụ thể.
Cách ngày hết hạn 17 ngày, cậu vẽ cả ngày lẫn đêm.
Đừng nói là nấu cho Văn Nhiên ăn, ngay cả đồ ăn nấu, cậu cũng ăn qua loa.
Văn Nhiên bắt đầu lo lắng có khi nào Mạnh Miên Đông không chịu nổi hay không, anh cũng không biết Mạnh Miên Đông ngủ khi nào, dậy khi nào.
Có đôi khi anh nhìn thấy viền mắt thâm quầng của Mạnh Miên Đông, anh còn hoài nghi không biết cậu có ngủ không.
Đối với anh, cuộc thi sáng tác truyện tranh không quan trọng, anh chỉ mong Mạnh Miên Đông mạnh khỏe thôi.
Còn đối với Mạnh Miên Đông, cuộc thi sáng tác truyện tranh là con đường duy nhất trước mắt để cậu trở thành một tác giả truyện tranh.
Cho nên dù anh có lo lắng cũng không ngăn cản Mạnh Miên Đông, việc anh cần làm là nấu đồ ăn khuya cho Mạnh Miên Đông.
Cách ngày hết hạn 5 ngày, Mạnh Miên Đông hoàn thành tác phẩm của mình, cậu in ra rồi cho Văn Nhiên xem.
Mạnh Miên Đông vẽ một câu chuyện ấm áp, nhân vật chính trong câu chuyện là một cô bé, cô bé bị sứt môi bẩm sinh, từ khi còn nhỉ đã được ba mẹ dẫn đi khắp nơi tìm bác sĩ chữa trị, mỗi năm ít nhất phải phẫu thuật hai lần.
Ba mẹ bảo vệ cô bé rất tốt, cô bé chưa từng cảm thấy mình khác biệt với những đứa trẻ khác và những đứa trẻ khác cũng chưa từng cười nhạo hay bắt nạt cô bé.
Cũng như những bé gái khác, cô bé tưởng tượng mình là công chúa nhỏ, thích váy đẹp, kẹp tóc xinh...
Cô bé dần dần trưởng thành, cô bé tỏ tình với chàng trai mình thích, sau khi bị từ chối cô bé mới biết hóa ra không phải đứa bé nào cũng đều phẫu thuật, cô bé không giống mọi người.
Cô bé suy sụp một thời gian, sau đó quyết định đi giúp đỡ những đứa bé bị sứt môi giống mình.
Lúc thi đại học, cô chọn ngành y, tốt nghiệp xong, cô thuận lợi trở thành bác sĩ chuyên phẫu thuật sứt môi.
Giống như gia đình, bạn bè và các bác sĩ đã phẫu thuật cho cô, cô nói với bệnh nhân của mình rằng: “Các bạn không có gì khác biệt“.
Năm 23 tuổi, cô yêu đương, đối phương không chê cô từng bị sứt môi, đến tận bây giờ vẫn còn thấy kì quái.
Năm 25 tuổi, bạn trai cầu hôn cô, cô từ chối vì công việc bận rộn.
Năm 29 tuổi, cô lên xe hoa, hôn lễ vô cùng long trọng, cô trở thành cô dâu đẹp nhất.
Câu chuyện này không có gì đặc biệt, rất bình dị, song dưới ngòi bút của Mạnh Miên Đông lại rất ấm áp.
Văn Nhiên xem xong, không khen ngợi mà mỉm cười nói: “Cảm ơn em đã vẽ một câu chuyện ấm áp như vậy.”
Hết chương 136
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này sắp kếp thúc.