Edit: Phong Nguyệt
Mẹ cô bé nhìn Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông cười áy náy, sau đó ôm con gái lên, nói: “Anh trai xinh đẹp tự nguyện chứ không phải bị ép, chúng ta không thể tìm cảnh sát giúp anh trai xinh đẹp, càng không thể để cảnh sát bắt người anh trai xinh đẹp thích được. Còn nữa, không được gọi là chú, phải gọi là anh...”
Cô chưa nói xong, cô bé đã ngắt lời: “Không phải anh, là chú, chú hư hỏng!”
Mẹ cô bé lấy khăn giấy ra, lau nước mắt cho cô bé, giảng giải: “Anh trai xinh đẹp và người con gọi là chú chỉ cách nhau vài tuổi, sao con lại kêu là chú?”
Cô bé bĩu môi: “Bởi vì chú không đẹp như anh trai xinh đẹp.”
Dường như hơi có lý, Mạnh Miên Đông đứng bên cạnh cười trộm, bị Văn Nhiên “vô tình” nhéo vào lòng bàn tay mới miễn cưỡng ngừng cười.
Mẹ cô bé hỏi: “Bảo bối dựa vào xinh đẹp với không xinh đẹp để phân chia tuổi tác hả?”
Cô bé ngây thơ đáp: “Đúng ạ, anh trai xinh đẹp là anh trai xinh đẹp, anh trai xinh đẹp mặt đầy nếp nhăn cũng vẫn là anh trai xinh đẹp.”
Mẹ cô bé tò mò hỏi: “Vậy nếu anh trai ở kế bên anh trai xinh đẹp mặt đầy nếp nhăn thì sao?”
Cô bé nói: “Thì chính là ông lão hư hỏng.”
Ông lão hư hỏng tương lai —— Văn Nhiên kề tai Mạnh Miên Đông nói: “Chờ về đến nhà, anh trai xinh đẹp để ông lão hư hỏng bắt nạt nha?”
Anh trai xinh đẹp và ông lão hư hỏng, so với anh trai xinh đẹp và chú hư hỏng còn xấu hổ hơn.
Mạnh Miên Đông trừng Văn Nhiên một cái, cảm thấy xấu hổ muốn trốn quách đi, lại nghe cô bé nói: “Em cũng muốn hôn anh trai xinh đẹp.”
Mạnh Miên Đông không kịp trả lời, Văn Nhiên ở bên cạnh đã kiêu ngạo nói: “Chỉ có chú mới có thể hôn anh trai xinh đẹp.”
Ngay sau đó, cậu bị Văn Nhiên hôn lên, cậu không có sức đẩy Văn Nhiên ra, hai tay vô thức bám lấy vai Văn Nhiên.
Văn Nhiên không làm gì quá đáng, không có hôn sâu, chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng nụ hôn này lại chọc cô bé khóc huhu.
Mẹ cô bé không dỗ cô bé được, lát sau mới nhẹ nhàng thở ra: “Anh tới rồi.”
Người xuất hiện trước mắt Mạnh Miên Đông là ba cô bé, trong tay hắn cầm ba cây kem ốc quế, đưa một cây cho cô bé.
Cô bé lập tức nín khóc, cười hề hề liếm kem ốc quế, không ầm ĩ đòi hôn anh trai xinh đẹp nữa.
Lúc này, pháo hoa đã kết thúc, mọi người cùng nhau ra khỏi công viên.
Mạnh Miên Đông nhìn cô bé nói: “Hẹn gặp lại.”
Miệng cô bé đầy kem, vẫy vẫy cái tay bép múp với Mạnh Miên Đông: “Anh trai xinh đẹp hẹn gặp lại, ông lão hư hỏng, hừ.”
Văn Nhiên quét mắt nhìn cô bé còn chưa nói xong đã tiếp tục liếm kem, cười nói: “Anh trai xinh đẹp xem ra còn thua một cây kem ốc quế.”
Mạnh Miên Đông mỉa mai: “Tốt hơn ông lão hư hỏng nhiều.”
Văn Nhiên không tranh cãi với Mạnh Miên Đông, khi về đến nhà, anh trừng phạt cậu bằng cách cởi hết quần áo trên người Mạnh Miên Đông, khuếch trương xong xuôi, bản thân anh vẫn mũ áo chỉnh tề.
Mạnh Miên Đông bị anh dằn vặt đến đầu đổ đầy mồ hô, không thể không giục: “Nhanh lên.”
Lời cầu hoan của cậu bị Văn Nhiên từ chối, Văn Nhiên ngồi lên sofa, đeo kính gọng vàng, ung dung nhìn Mạnh Miên Đông nằm trên giường: “Anh trai xinh đẹp, cho ông lão hư hỏng nhìn địa phương mà ông lão hư hỏng thấy thoải mái xem nào.”
“Lưu manh...” Mạnh Miên Đông đỏ mắt, “Cho anh xem rồi anh sẽ cho em sao?”
Văn Nhiên cong môi cười: “Sẽ.”
Có điều sau khi Mạnh Miên Đông cho anh nhìn rồi, anh lại ra lệnh: “Tự khuếch trương đi.”
Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn làm theo, toàn thân đỏ bừng vì xấu hổ, cả ngón chân cũng không đỏ nốt.
Đáng tiếc, Văn Nhiên không chịu cho cậu mà tiếp tục nói: “Đâm sâu vào.”
Mạnh Miên Đông giãy giụa, cuối cùng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Văn Nhiên.
Văn Nhiên định bắt nạt Mạnh Miên Đông thêm một lát, nhưng nhìn đến đây không nhìn nổi nữa, bèn quay về giường, ôn nhu đút no Mạnh Miên Đông.
Làm xong một lần, anh ôm cái eo thấm ướt mồ hôi của Mạnh Miên Đông, hỏi “Tối nay em có muốn nhận thưởng không?”
“Thưởng?” Thưởng gì? Mạnh Miên Đông bị dư vị khoái cảm bao vây, nghĩ không ra.
Văn Nhiên giải thích: “Ngoại trừ bị anh hôn và bị anh chơi lưu manh, hôm nay em không đỏ mặt, vậy nên em đã hết sợ bị đỏ mặt, em đã có tư cách nhận thưởng...”
Anh tạm dừng một chút, ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông, hỏi lại lần nữa: “Tối nay em có muốn nhận thưởng không?”
Sau một lúc, Mạnh Miên Đông mới nhớ tới phần thưởng là cái gì —— Suốt đêm không ra ngoài.
Cậu cắn môi nói: “Muốn...”
Văn Nhiên một bên liếm dấu răng nhàn nhạt trên môi Mạnh Miên Đông, một bên đi vào, tặng phần thưởng cho Mạnh Miên Đông.
Chỉ khi bừng tỉnh giữa cơn mơ, cậu mới chân chính cảm nhận được thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Văn Nhiên đang chợp mắt, phát giác tầm mắt của Mạnh Miên Đông, liền mở mắt ra, ôn nhu hỏi: “Đi tắm rửa nhé?”
Mạnh Miên Đông không chịu: “Không, hôm nay là chủ nhật, anh không phải đi làm, nằm thêm một lát đi.”
“Miên Đông háo sắc.” Văn Nhiên nói như vậy, nào ngờ câu tiếp theo là, “Muốn làm thêm một lần không?”
Mãi cho đến gần chập tối, hai người mới đi tắm rửa, từ sáng đến chiều, họ đều nằm trên giường, tỉnh thì làm, mệt thì ngủ, cuộc sống ban ngày vô cùng phong phú.
Bởi vì quá phong phú, chẳng những Mạnh Miên Đông không rời giường nổi mà một chút sức lực cũng không có.
Trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, Văn Nhiên đành gọi món bên ngoài.
Món ăn nhanh chóng được đưa tới, là hambuger, gà rán, coca.
Mạnh Miên Đông không thích ăn những món có mùi nồng trong phòng ngủ, bảo Văn Nhiên ôm cậu ngồi lên sofa, sau đó vùi vào lòng Văn Nhiên gặm hamburger.
Văn Nhiên bật TV lên, trên TV đang chiếu một tống nghệ hài hước.
Tối qua, Mạnh Miên Đông không sức biểu đạt vui mừng với chuyện mình khỏi bệnh, bây giờ vừa gặm hamburger vừa xem tống nghệ, cậu mới lóng ngóng nói: “Em đã hết bệnh sợ bị đỏ mặt, em lợi hại như vậy, sao anh không khen em?”
Văn Nhiên đang ăn gà rán, trả lời: “Không phải anh thưởng cho em rồi sao?”
“Không đủ.” Mạnh Miên Đông làm nũng, “Khen em, khen em cơ, mau khen em...”
Thấy Mạnh Miên Đông có khả năng sẽ lặp “Khen em” vô hạn, Văn Nhiên xấu xa nói: “Anh trai xinh đẹp muốn ông lão hư hỏng khen thế nào?”
Không thể quên chuyện xấu hổ này đi được à?
Mạnh Miên Đông đỏ mặt nói: “Khen em rất lợi hại, khen em rất cố gắng, không được kêu em là anh trai xinh đẹp, cũng không được tự xưng là ông lão hư hỏng.”
Văn Nhiên hỏi: “Vậy tự gọi là chú hư hỏng được không?”
“Đương nhiên không được.” Mạnh Miên Đông ăn hết một cái hamburger, chui ra khỏi lòng Văn Nhiên, ngồi ngay ngắn, “Được rồi, giờ anh có thể khen em.”
Văn Nhiên nghiêm trang nói: “Miên Đông của anh lợi hại nhất, đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất, thông minh nhất, vẽ truyện tranh đẹp nhất, có tiền đồ nhất, kỹ thuật hôn tốt nhất, kỹ thuật giường chiếu tốt nhất...”
Mạnh Miên Đông nghe không nổi nữa, bịt kín miệng Văn Nhiên, thở hổn hển: “Anh lại bắt nạt em.”
Kỹ thuật hôn, kỹ thuật giường chiếu gì đó, dù cùng Văn Nhiên hôn bao nhiêu lần, lên giường bao nhiêu lần, Mạnh Miên Đông vẫn vụng về như cũ.
Văn Nhiên không phản kháng, để mặc Mạnh Miên Đông bịt miệng mình.
Mạnh Miên Đông cầm một cái đùi gà giòn lên, hung hăng cắn một miếng: “Anh nhìn em ăn đi.”
Văn Nhiên vờ đáng thương sờ sờ bụng, rầu rĩ nói: “Anh đói lắm.”
“Không cho anh ăn.” Mạnh Miên Đông gặm xong đùi gà giòn, lại ăn thêm một miếng gà rán.
Văn Nhiên vươn lưỡi liếm lòng bàn tay Mạnh Miên Đông, đè Mạnh Miên Đông xuống sofa, hôn Mạnh Miên Đông, thuận lợi đoạt lấy nữa miếng gà rán trong miệng Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông nửa tức giận nửa không cam lòng, song thân thể lại mềm nhũn.
Nương theo số lần lên giường ngày càng tăng, thân thể cậu cũng càng ngày càng mẫn cảm với Văn Nhiên, không thể chống cự lại nụ hôn của Văn Nhiên.
Sau khi bị Văn Nhiên lấy mất nửa miếng gà rán, cậu ấm ức nói: “Anh ăn gian.”
Văn Nhiên đắc ý nói: “Không phải ăn gian, mà là dùng mỹ nam kế.”
Văn Nhiên mặt dày tự xưng là mỹ nam, Mạnh Miên Đông lại không thể không thừa nhận ngoại hình của Văn Nhiên đúng là vô cùng xuất chúng.
Cậu nghe Văn Nhiên tiếp tục mặt dày nói: “Còn em không chống cự nổi mỹ nam kế của anh.”
Về điểm này, cậu không thể phác bác, đừng nói là chống cự, cậu đã sớm thần hồn điên đảo vì Văn Nhiên rồi.
Nhìn mặt Mạnh Miên Đông dần dẩn ửng đỏ, Văn Nhiên hôn lên cái miệng đầy mỡ của cậu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em đã khiến mình tốt như vậy.”
Mạnh Miên Đông còn tưởng rằng Văn Nhiên sẽ tiếp tục bắt nạt cậu, nghe xong lời này, hai mắt thoáng ươn ướt: “Cảm ơn anh luôn ở cạnh em, Văn Nhiên, em yêu anh.”
“Miên Đông, anh cũng yêu em.” Văn Nhiên cầm lấy một miếng gà chấm tiêu đen, đưa cho Mạnh Miên Đông, “Ăn đi.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông bình tĩnh một lát, bắt đầu ăn gà chấm tiêu đen.
Sau khi ăn xong, bọn họ ngồi trên sofa uống trà gạo lứt, cùng nhau xem TV.
Bên ngoài đã bị bóng tối bao trùm, nhưng xung quanh họ vẫn là ánh đèn ấm áp.
Đến khi đèn tắt, bọn họ ôm nhau ngủ, cùng nhau nghênh đón ngày mới.
Hai mươi ngày sau, kỳ mới xuất bản, bên trong có công bố danh sách những người đoạt giải.
Văn Nhiên không nói cho Mạnh Miên Đông biết trước kết quả, thế nên Mạnh Miên Đông tỉnh dậy rồi ăn bữa sáng Văn Nhiên làm cho, sau đó đi mua.
Trời còn sớm, các tiệm sách chưa kịp lấy hàng về, Mạnh Miên Đông đi chín tiệm liên tiếp mới tìm được.
Chưa kịp trả tiền cậu đã run rẩy xé vỏ bọc.
Cậu cẩn thận lật từng trang từng trang, cuối cùng tới trang công bố danh sách đoạt giải.
Chỉ nhìn cái tiêu đề thôi cậu đã không dám nhìn xuống nữa.
Cậu hít một hơi thật sâu, nín thở nhìn xuống.
Cột hạng nhất kia thật sự viết tên cậu!
Cậu không dám tin, hỏi người bán “Ông ơi, trên này viết người đoạt giải là Mạnh Miên Đông ạ?”
“Cậu đợi chút.” Ôm lão cầm kính lão tới, nhìn kỹ, nói, “Đúng là Mạnh Miên Đông.”
Cậu vui vẻ nhảy dựng lên, ôm chạy hơn mười mét mới nhớ ra mình chưa trả tiền, thế là quay về trả tiền.
Trả xong, cậu vừa đi được mấy bước, ông lão bỗng nói “Cậu là Mạnh Miên Đông hả? Chúc mừng cậu nha.”
“Cảm ơn ông.” Cậu nhất thời xúc động, chỉ vào một sọt mật đào, hào sảng nói, “Cháu muốn hết cái này.”
Ông lão không đi cân, mà hỏi: “Nhiều như vậy cậu có ăn hết không?”
Mạnh Miên Đông liên thanh nói: “Ăn hết, ăn hết.”
Đến khi mang hơn mười ký mật đào về nhà cậu mới nhận ra mình và Văn Nhiên không ăn hết thật.
Nếu đưa tới ban biên tập thì giống hối lộ quá, thôi đi.
Cậu đành đem chúng về nhà.
Về đến nhà, cậu thả mật đào xuống, mở trang công bố danh sách trên.
Cậu phát hiện mình hạng nhất, còn Hứa Thấu hạng nhì.
kỳ này đăng cả truyện của cậu và Hứa Thấu.
Cậu nhìn chằm chằm, từ sáng đến khi Văn Nhiên tan tầm vẫn còn nhìn, không biết nhìn bao nhiêu lần.
Văn Nhiên vừa về nhà liền thấy Mạnh Miên Đông cười ngây ngốc.
Anh đến trước mặt Mạnh Miên Đông, xoa đầu cậu nói: “Miên Đông của anh lợi hại nhất.”
Mạnh Miên Đông buông xuống, ôm chặt eo Văn Nhiên, cọ cọ mặt, tự hào nói: “Em cũng cảm thấy em lợi hại nhất.”
Văn Nhiên ngồi xổm hỏi: “Miên Đông lợi hại nhất hôm nay muốn ăn gì? Chúng ta đi chúc mừng đi.”
Mạnh Miên Đông nghĩ nghĩ: “Đến quán cafe lúc trước của em đi, em muốn gặp chủ quán.”
“Ừm.” Văn Nhiên hôn mi gian của Mạnh Miên Đông, nói “Chúng ta đi thôi.”
Văn Nhiên lái xe chở Mạnh Miên Đông đến quán cafe.
Buôn bán trong quán không tệ lắm, vừa vặn có hai người ăn xong, dư ra một bàn.
Hai người đi vào, ngồi xuống, Mạnh Miên Đông nói với phục vụ: “Chủ quán có ở đây không?”
Phục vụ gọi chủ quán tới, chủ quán lâu rồi không gặp Mạnh Miên Đông, không kịp nhận ra, nhiệt tình nói: “Xin hỏi hai quý khách tìm tôi có chuyện gì không?”
Mạnh Miên Đông đứng dậy, nghiêng đầu nói: “Chị không nhận ra ạ?”
Chủ quán suy nghĩ một hồi mới nhận ra âm thanh này: “Là Miên Đông?”
Thật ra cô chưa từng thấy chính diện của Mạnh Miên Đông, thứ cô quen thuộc nhất là chính bóng dáng hơi co ro của Mạnh Miên Đông, tiếp theo là giọng của Mạnh Miên Đông.
“Là em.” Mạnh Miên Đông hưng phấn đưa cho chủ quán, lật đến trang đăng truyện tranh của mình, “Chị xem đi, đây là truyện tranh em vẽ.”
Mạnh Miên Đông trước mặt cùng Mạnh Miên Đông lần trước cô gặp hoàn toàn khác nhau, không dễ đỏ mặt như trước, không còn nhút nhát sợ sệt như trước, tràn đầy sáng sủa tự tin.
Chủ quán vừa xem truyện tranh, vừa liếc nhìn Văn Nhiên, thầm nghĩ: Là vì người này?
Sau đó, cô nghe Mạnh Miên Đông giới thiệu: “Đây là bạn trai em, Văn Nhiên.”
Hóa ra Mạnh Miên Đông là đồng tính? Mà thôi, dù đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái cũng không quan trọng, Mạnh Miên Đông hạnh phúc là được.
Chủ quán buông ra, trịnh trọng nhìn Văn Nhiên nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Miên Đông tốt như vậy, chúc hai người hạnh phúc.”
Mạnh Miên Đông cảm động đỏ vành mắt, mình mới là người may mắn mới phải, được nhiều người tốt vây quanh như vậy, ba mẹ, chị gái Văn Nhiên, chủ quán, tất cả mọi người trong ban biên tập, Hứa Thấu... Dẫu trước kia cậu đã từng bởi vì sợ bị đỏ mặt mà bị cười nhạo không ít lần, nhưng cũng chưa từng bị ai tổn thương.
Văn Nhiên cũng đứng lên, nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Miên Đông suốt đời, cho em ấy hạnh phúc.”
Anh lại xoa Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, em muốn ăn gì?”
Mạnh Miên Đông hít mũi, hỏi chủ quán: “Lâu rồi em không đến đây, gần đây có món ngon gì không?”
Chủ quán cười nói: “Đương nhiên là có, bò bít tết muối, pizza cá chình, pizza tôm hùm đất, trà Ô Long đào vàng, đây là bốn món mới của tháng này.”
Vừa nghe đến trà Ô Long đào vàng, Mạnh Miên Đông nhớ tới mười ký mật đào mà mình xúc động mua, lát sau mới nói: “Vậy lấy mỗi thứ một phần đi.”
“Được, Miên Đông, Văn Nhiên, hai người chờ một lát.” Chủ quán nhanh chóng vào phòng bếp để đơn.
Mạnh Miên Đông cắn môi, nhìn Văn Nhiên nói: “Em có một chuyện muốn nói với anh.”
Văn Nhiên cho rằng Mạnh Miên Đông có chuyện gì quan trọng muốn nói, nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì?”
Mạnh Miên Đông đáp “Sáng nay lúc em đi mua, sợ mình nhìn lầm, em hỏi ông lão báo tạp chí xem có phải Mạnh Miên Đông đoạt giải nhất không, ông lão đoán ra em chính là Mạnh Miên Đông và chúc mừng em, em nhất thời xúc động nên mua một sọt mật đào của ổng, chừng hơn mười ký.”
Văn Nhiên thở phào: “Anh tưởng chuyện lớn gì chứ, hơn mười ký mật đào, chúng ta có thể từ từ ăn.”
Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Không được, từ từ ăn sẽ hỏng.”
Văn Nhiên đề nghị: “Vậy mai anh phát cho ban biên tập.”
Mạnh Miên Đông chần chờ hỏi: “Có giống như chúng ta hối lộ không?”
“Sao lại giống hối lộ? Dùng hơn mười ký mật đào hối lộ thì hơi keo kiệt đó.” Văn Nhiên nghiêm túc nói, “Miên Đông, mười vạn tệ giành cho người đoạt giải nhất đã chuyển vào tài khoản của em rồi. Nếu có thể, ngày mai em đến ban biên tập một chuyến đi, xác định biên tập viên cho em là ai, rồi thương lượng thời gian và chi tiết đăng dài kỳ với biên tập viên.”
Mạnh Miên Đông dại ra: “Đăng dài kỳ...”
Văn Nhiên chọc chọc má Mạnh Miên Đông, bật cười: “Em đã quên hạng nhất được đăng dài kỳ trên sao?”
Mạnh Miên Đông không quên, chẳng qua cậu chưa tiêu hóa hết tin tốt này, rõ ràng là một giấc mơ xa vời, giờ đây chỉ với tay là tới.
Cậu sắp trở thành tác giả truyện tranh.
Không đúng, giấc mơ của cậu không phải là tác giả truyện tranh mà là tác giả có truyện tranh bán chạy.
Đến khi trở thành tác giả có truyện tranh bán chạy, cậu có thể vì Văn Nhiên tiêu tiền như nước.
Cậu mĩ mãn nghĩ vậy, ngay cả bò bít tết muối được bưng lên cũng không biết.
Hết chương 138
Còn ba chương nữa hết thế giới này nha.
Review thế giới sau: Miên Đông dẫn trai về qua đêm, Văn Nhiên vô cùng tuyệt vọng
À mà thôi chuẩn bị khăn giấy đi:)))))