Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 120: Chương 120: Chứng sợ bị đỏ mặt (3)




Edit: Phong Nguyệt

Vấn đề là cậu không còn dư tiền để gọi món gì nữa.

Cậu đang nghĩ cách lừa gạt cho qua chuyện, chợt nghe thấy Văn Nhiên nói: “Đột nhiên tôi không muốn ăn sandwich nữa, phần sandwich này cho cậu.”

Sau đó, một phần sandwich được đẩy đến trước mặt cậu, cậu lại nghe thấy Văn Nhiên nói với phục vụ: “Cho tôi một phần trứng chần, lạp xưởng và bánh mì nướng.”

Cậu muốn ngăn cản Văn Nhiên, bởi vì cậu không trả nổi, nhưng lòng tự trọng nhỏ bé của cậu không cho cậu làm thế.

Cậu không có tiền là sự thật, lòng tự trọng để làm gì? Lòng tự trọng có thể đổi thành tiền không?

Cậu đang khổ não suy nghĩ làm sao tính tiền, Văn Nhiên bỗng chia một nửa trứng chần, lạp xưởng và bánh mì nướng cho cậu.

“Không cần.” Cậu muốn trả chúng lại, Văn Nhiên lại nói: “Coi như cậu không có thói quen ăn sáng thì vẫn ăn một chút đi, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày. À, cà phê đen là cậu mời, những thứ khác để tôi mời được chứ?”

Chắc chắn Văn Nhiên đã đoán được tình hình kinh tế của cậu, chỉ không nói trắng ra thôi, quả thật là một người rất biết săn sóc.

Văn Nhiên săn sóc cậu như thế, cậu vẫn không dám nhìn Văn Nhiên, thậm chí cả khẩu trang cũng không tháo xuống.

Cậu rất sợ đỏ mặt trước đám động, họ sẽ trêu chọc cậu.

Cậu hi vọng bữa ăn này là do cậu trả, hiển nhiên điều này không thể thực hiện, cậu không thể không được tự nhiên mà tiếp nhận ý tốt của Văn Nhiên: “Được rồi.”

Cậu hỏi: “Sao anh lại chia một nửa trứng chần, lạp xưởng và bánh mì nướng cho tôi?”

Văn Nhiên bịa: “Trước khi ra cửa tôi đã ăn một chút rồi.”

-- Thật ra anh muốn cùng Mạnh Miên Đông ăn chung trứng chần, lạp xưởng và bánh mì nướng.

Mạnh Miên Đông không phát hiện Văn Nhiên nói dối, cậu đói đến mức mụ mị.

Hai tay của cậu đặt lên khẩu trang, cậu vừa chậm rãi tháo khẩu trang xuống vừa thầm cầu khẩn: Đừng đỏ mặt, đừng đỏ mặt, đừng đỏ mặt...

Lúc cậu cảm nhận được ánh mắt Văn Nhiên quét tới, cậu lập tức đỏ mặt.

May mắn là ánh mắt Văn Nhiên chỉ dừng thoáng qua mặt cậu rồi dời đi, Văn Nhiên cũng không hỏi sao cậu lại đỏ mặt.

Cậu thầm thở phào một hơi, rồi bắt đầu ăn sandwich.

Cậu sợ mình ăn ngấu nghiến quá sẽ bại lộ sự thật cậu vừa nghèo vừa đói, vì vậy cậu nhai kỹ nuốt chậm, đến khi Văn Nhiên ăn xong mới tăng tốc độ.

Khi cậu định uống một ngụm Latte cuối cùng, di động Văn Nhiên để trên bàn sáng lên, sau đó, giọng của Văn Nhiên chui vào tai cậu: “Ừm hoãn nộp bản thảo hai ngày, anh có trách nhiệm giám sát, tuyệt đối không thể làm trễ nãi thời gian in ấn của “.

? Mạnh Miên Đông ngạc nhiên nghĩ: Lẽ nào Văn Nhiên là nhà xuất bản truyện tranh?

Văn Nhiên cố ý làm thế, thật ra sau khi tạm biệt Mạnh Miên Đông vào hôm qua, anh đã đi làm.

Chuyện đầu tiên anh làm chính là bảo tất cả biên tập của tạp chí họp, một biên tập đã báo cáo với anh rằng tác giả truyện tranh do hắn phụ trách muốn hoãn thời gian nộp bản thảo hai ngày.

Hoãn thời gian nộp bản thảo không có vấn đề gì, miễn là bản thảo của tác giả thông qua xét duyệt trong một lần là được.

Hơn nữa tác giả truyện tranh này là đại thần nổi tiếng, nói khó nghe một chút thì có nộp bản nháp cũng có người mua.

Nhưng chẳng may bản thảo không đạt yêu cầu, anh mong có thời gian chỉnh sửa, vậy nên anh yêu cầu biên tập đi xác nhận lần nữa và trả lời trước khi tới giờ làm.

Giờ làm việc của biên tập là chín giờ sáng, bây giờ là tám giờ rưỡi.

Sở dĩ anh muốn biên tập cho mình một câu trả lời thuyết phục trước khi tới giờ làm là vì anh muốn nghe cuộc điện thoại này trước mặt Mạnh Miên Đông.

Văn Nhiên để điện thoại xuống, lấy một tấm danh thiếp trong túi áo, đưa cho Mạnh Miên Đông.

Sau khi Mạnh Miên Đông nhận danh thiếp, anh cười nói: “Đã quên tự giới thiệu, tôi là một biên tập.”

Mạnh Miên Đông nhìn danh thiếp trong tay, chức danh trên đó là tổng biên tập của nhà xuất bản Thiên Quyện ấn xã.

“Thiên Quyện” Hai chữ này xuất phát từ ý nghĩa đọc ngàn lần không thấy chán*.

*Thiên là ngàn, quyện là chán.

Nhà xuất bản Thiên Quyện là nhà xuất bản tổng hợp, ngoại trừ sách giáo khoa, còn xuất bản sách và tạp chí khác.

Trong đó tạp chí nổi tiếng nhất chính là. Có thể nói là tạp chí nổi tiếng nhất nước, lượng tiêu thụ luôn nằm trong top ba.

Lúc cậu có ý niệm muốn làm tác giả truyện tranh là lúc cậu xem hồi lớp ba.

Văn Nhiên là tổng biên tập của Thiên Quyện ấn xã, chuyện này cậu chưa từng nghĩ tới, cậu tưởng Văn Nhiên chỉ là một thương nhân thành đạt.

Do Mạnh Miên Đông vẫn cúi đầu, Văn Nhiên không thể nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Miên Đông lúc này, nhưng nhìn hai tay Mạnh Miên Đông khẽ run, anh đoán Mạnh Miên Đông hẳn là rất kiếp sợ.

Anh hỏi dò: “Tôi phụ trách tạp chí truyện tranh tên là. Miên Đông, cậu có thích truyện tranh không? Bình thường có xem truyện tranh không?”

Mạnh Miên Đông nghe Văn Nhiên hỏi như vậy, phủ nhận trong vô thức: “Tôi không thích truyện tranh, bình thường cũng không xem truyện tranh.”

Câu trả lời này không nằm ngoài dự liệu của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông rất sợ người lạ, công việc vẽ truyện tranh của cậu cũng không thuận buồm xuôi gió.

Anh không ngừng cố gắng nói “Hiện tại nhân tài trong vô cùng khan hiếm, thật sự khiến tôi đau đầu.”

Laptop và tablet của Mạnh Miên Đông đã bán hết vào hừng đông, cậu không còn ôm hi vọng gì với giấc mơ làm tác giả truyện tranh nữa.

Nếu đổi thành cậu của trước đây, cậu sẽ tự đề cử mình.

Bây giờ thì không, cậu đã hoàn toàn nhận rõ bản thân không có thiên phú vẽ truyện tranh.

Văn Nhiên tiếp tục cố gắng: “Tôi định tổ chức một cuộc thi sáng tác truyện tranh, không biết có tìm được hạt giống tốt không nữa.”

Mạnh Miên Đông không cho anh phản ứng tích cực nào, chỉ một mực im lặng.

Anh day day thái dương, quyết định không nói tiếp nữa, nếu không Mạnh Miên Đông sẽ cảm thấy anh kỳ quái mất. Làm gì có ai cứ mãi nói những chuyện liên quan đến truyện tranh với một người không thích truyện tranh, không xem truyện tranh chứ.

Quán cà phê lại tạm thời đóng cửa, anh phải làm thế nào mới tiếp xúc với Mạnh Miên Đông được đây?

Anh bâng quơ hỏi: “Miên Đông, quán cafe của các cậu bao giờ mới mở cửa lại?”

Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Anh lại hỏi: “Vậy lúc quán không buôn bán, cậu làm gì?”

Mạnh Miên Đông không biết vì sao Văn Nhiên quan tâm cậu như vậy, song cậu vẫn trả lời: “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra nên làm gì.”

Cậu thẳng thắn trả lời có lẽ vì Văn Nhiên từng giúp cậu, có lẽ vì Văn Nhiên có một đôi tay đẹp, hoặc có lẽ vì Văn Nhiên là tổng biên tập tạp chí mà cậu thích nhất, điều này khiến cậu sinh ra một cảm giác thân thiết.

Văn Nhiên hỏi dò: gần đây đang thiếu người xử lý công việc hậu cần, cậu có muốn đến không?”

Mạnh Miên Đông do dự, đương nhiên cậu muốn đến gần tạp chí truyện tranh mà cậu thích, có điều dù không thể trở thành một tác giả truyện tranh, cậu cũng không thể vô duyên vô cớ tiếp nhận ý tốt của Văn Nhiên, hơn nữa cậu cũng không muốn tiếp tục ôm ảo tưởng thành tác giả truyện tranh.

Cuối cùng cậu vẫn từ chối: “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không cần.”

Văn Nhiên thất vọng nói: “Miên Đông, cậu cho tôi phương thức liên lạc đi, nếu cậu thay đổi chủ ý thì liên lạc với tôi.”

Anh vừa nói vừa quan sát Mạnh Miên Đông.

Anh có thể cảm nhận được dao động từ ngôn ngữ tay chân của cậu, chỉ là chút dao động ấy không đủ khiến Mạnh Miên Đông thay đổi chú ý ngay.

Đến giờ làm rồi, tuy được ở cạnh Mạnh Miên Đông, đừng nói là trốn việc, nghỉ luôn cũng không có vấn đề, chẳng qua ước mơ của Mạnh Miên Đông ở thế giới này là trở thành một tác giả truyện tranh, tuy bây giờ cậu tạm thời buông tha, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ quay lại con đường thực hiện giấc mơ này, vậy nên anh phải chăm chỉ đi làm, huống chi anh cũng không thể bám Mạnh Miên Đông không buông mãi.

Nghĩ tới đây, anh liền nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Tôi phải đi làm rồi, tôi chờ cậu liên lạc với tôi, tạm biệt.”

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên đứng lên, tới quầy lễ tân trả tiền.

Cậu ngẩn người một lát, sau đó đeo khẩu trang, cũng đến quầy lễ tân trả tiền, nào ngờ nhân viên thu ngân nói cho cậu biết rằng Văn Nhiên đã trả hết rồi, bao gồm cả latte và cafe đen của Văn Nhiên.

Cậu đuổi theo muốn trả tiền latte và cafe đen cho Văn Nhiên, lại không thấy bóng dáng Văn Nhiên đâu nữa.

Đúng rồi, chỉ cần đến Thiên Quyện ấn xã là có thể tìm thấy Văn Nhiên.

Không, cậu không muốn đi, không muốn đi chút nào!

Cậu trở về nhà trọ, lên mạng tìm việc làm thêm, không có một việc làm thêm vào phù hợp với cậu hết.

Đến trưa, cậu lại ăn mì như hôm qua.

Ăn xong, cậu rửa chén, rửa nồi, sau đó hẹn chuyển phát nhanh trực tuyến, định gửi laptop và tablet đi.

Câu luôn rất nâng niu đồ đạc của mình, ngay cả thùng đựng laptop và tablet cũng giữ lại.

Cậu cẩn thận đóng gói chúng lại, lúc dán keo lên, cậu bỗng cảm thấy tầm mắt nhòe đi.

Gửi chúng đi có nghĩa là cậu thật sự buông tha giấc mơ trở thành tác giả truyện tranh.

Cậu không muốn buông tha.

Cậu lau khô nước mắt, liên lạc với người mua trên mạng, hủy bỏ giao dịch.

Laptop second hand và tablet đã về bên cạnh cậu, còn tiền nhà trọ không biết xoay sở thế nào.

Cậu tiếp tục tìm việc làm thêm trên mạng, tìm suốt buổi chiều, đau cả đầu mà vẫn không tìm thấy công việc nào thích hợp.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, ở thời điểm cách cuối tháng mười ngày, cậu đến một cửa hàng tiện lợi phỏng vấn, cửa hàng tiện lợi đang rất thiếu người, người phỏng vấn không có ý kiến gì với sự cổ quái của cậu, chỉ bảo cậu lập tức đi làm.

Đáng tiếc, cậu chỉ làm trong cửa hàng có một ngày, vì đỏ mặt mà bị khách chê, thậm chí có người còn hỏi có phải cậu bị bệnh truyền nhiễm không.

Chủ cửa hàng sợ cửa hàng bị ảnh hưởng, lập tức đuổi việc cậu.

Ở thời điểm cách cuối tháng ba ngày, cậu không nhịn được muốn vay tiền ba mẹ và chị gái.

Nếu thật sự làm như vậy, lời nói dối cậu sống rất tốt sẽ bị vạch trần.

Bọn họ sẽ bảo cậu về nhà. Cậu không muốn về nhà chút nào, không muốn làm việc ở nhai đạo, cũng không muốn kết hôn.

Cậu không nghĩ rằng mình có năng lực cho một cô gái xa lạ hạnh phúc.

Ở thời điểm cách cuối tháng một ngày, cậu nghĩ đến Văn Nhiên.

Nếu cậu chịu làm hậu cần, Văn Nhiên có thể cho cậu ứng trước lương không?

Hình như yêu cầu này rất vô lý.

Huống hồ gì cậu và Văn Nhiên đã mười bảy ngày không liên lạc rồi.

Ngày đầu tiên của tháng mới, lúc cậu xuống giường đánh răng cửa mặt, cậu phát hiện vòi nước không có nước.

Cậu đã ở đây hai năm rồi, chưa từng cúp nước bao giờ, cậu biết không phải trùng hợp mà vì cậu không giữ lời nên bị cúp nước, người cúp nước là chủ trọ.

Cậu bật đèn lên, quả nhiên cũng bị cúp.

Như để chứng minh suy đoán của cậu, cửa nhà bị đập đùng đùng, chủ trọ bên ngoài gân giọng: “Mạnh Miên Đông, một là cậu lập tức trả tiền trọ, hai là lập tức dọn ra ngoài!”

Cậu không biết vì sao mình ma xui quỷ khiến bấm số điện thoại của Văn Nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, cậu nghe thấy mình nói: “Văn Nhiên, anh có thể giúp tôi một chút không?”

Hết chương 120

Biết ngay thế giới này sẽ làm khó mình mà, tôi chả biết cái vẹo gì về quy trình sản xuất truyện tranh trên tạp chí hết, cái quái gì cũng phải tra T-T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.