Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông gật đầu, đi theo gót giày của Văn Nhiên.
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông đi phía sau sẽ cảm thấy an toàn hơn, không nói gì thêm.
Anh không đề cập với Mạnh Miên Đông khi nào đi làm, nhưng dựa theo tính cách của Mạnh Miên Đông, anh biết cậu sẽ tới làm ngay lập tức. Vì vậy, sau khi xem sổ sách tài chính xong, anh tới chào hỏi biên tập.
Những người trong ban biên tập đều là những người yêu thích truyện tranh, chứ không thích buôn chuyện, nên anh mới mời Mạnh Miên Đông tới ban biên tập làm hậu cần.
Có điều bây giờ anh chỉ muốn ôm Mạnh Miên Đông vào lòng vỗ về an ủi, không để bất cứ ai nhìn cậu thôi.
Tình hình bây giờ chưa cho phép anh làm như thế.
Để Mạnh Miên Đông có thời gian thích ứng, anh đi chậm lại.
Từ quầy lễ tân đến ban biên tập chỉ cần mười phút, anh lại đi tới tận mười lăm phút.
Lúc anh bước vào ban biên tập, tất cả mọi người đều đang bận rộn.
Anh lén liếc nhìn Mạnh Miên Đông, sau đó cất giọng: “Xin lỗi các vị, cho tôi xin một phút của các vị.”
Nghe anh nói như vậy, tất cả mọi người tạm ngừng công việc trên tay, nhìn anh.
Anh đảo mắt qua từng người từng người rồi lui về sau hai bước, đến bên cạnh Mạnh Miên Đông, nói: “Đây là Mạnh Miên Đông, đồng nghiệp mới của các vị, cậu ấy sẽ làm công việc hậu cần, trước đây cậu ấy chưa từng làm việc ở ban biên tập truyện tranh, nếu có gì sai sót thì các vị hãy sửa giúp cậu ấy, cũng mong các vị thường xuyên giúp đỡ cậu ấy.”
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên giới thiệu trước mặt nhiều người xa lạ như vậy, căng thẳng như thể nhận phán quyết, đầu cúi thấp đến nỗi Văn Nhiên có thể nhìn thấy mảng lưng trơn nhẵn.
Nếu không phải sợ dọa đến Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên nhất định sẽ yêu cầu Mạnh Miên Đông ngẩng đầu hoặc mang khăn quàng cổ vào.
Anh giới thiệu tất cả mọi người với Mạnh Miên Đông, sau đó dẫn Mạnh Miên Đông tới ban nhân sự làm thủ tục nhậm chức.
Anh chờ Mạnh Miên Đông làm thủ tục nhậm chức, nhận thẻ nhân viên xong, biết mình không có lý do chính đáng ở cạnh Mạnh Miên Đông nữa, đành nói: “Cậu đi làm việc đi, nếu có vấn đề gì không thể giải quyết có thể tới tìm tôi, đương nhiên, nếu không có vấn đề mà chỉ đơn giản muốn tới tìm tôi cũng được, tôi rất hoan nghênh.”
“Tôi...” Mạnh Miên Đông không muốn rời xa Văn Nhiên, vô thức bắt lấy tay Văn Nhiên.
Văn Nhiên bất ngờ tiếp xúc da thịt với Mạnh Miên Đông, cảm thụ đường vân và nhiệt độ phía trên, không khỏi hơi hoảng hốt.
Một lát sau anh mới hỏi: “Miên Đông, sao vậy?”
“Tôi...” Mạnh Miên Đông lập tức buông tay Văn Nhiên ra, cúi người xin lỗi Văn Nhiên: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông chạy trối chết, kìm lòng không đặng hôn một cái lên bàn tay vừa được Mạnh Miên Đông nắm lấy.
Mặt trên tựa hồ còn lưu lại xúc cảm của Mạnh Miên Đông, hôn như thế, hệt như đang cùng Mạnh Miên Đông hôn môi vậy.
Nghĩ như vậy, anh lại khiếp sợ trình độ si mê của mình với Mạnh Miên Đông, cúi đầu cười cười, trở về phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh hơi xa ban biên tập, anh bảo thư ký rót một ly cafe đen, rồi quay về phía phòng ban biên tập uống, sau đó tiếp tục làm việc.
Bên kia, Mạnh Miên Đông biết hành vi vừa rồi chỉ là vô thức, cậu không muốn rời xa Văn Nhiên, Văn Nhiên rất ôn nhu, ôn nhu mức làm cậu sinh ra cảm giác có thể ỷ lại.
-- Không, là ảo giác.
Vì cái gì Văn Nhiên phải cho cậu ỷ lại?
Văn Nhiên giúp cậu ba lần: Lần đầu tiên ở quán cafe, anh giúp cậu ngăn cô gái trẻ tuổi hút thuốc; lần thứ hai anh giúp cậu tính tiền; lần thứ ba anh cho cậu một công việc mà cậu ước mơ bấy lâu, còn trả trước một tháng tiền lương cho cậu.
Còn cậu không giúp được gì cho Văn Nhiên cả.
Một người mới gặp ba lần, không hơn người lạ bao nhiêu, Văn Nhiên giúp cậu nhiều lắm, cậu không thể tham lam ỷ lại Văn Nhiên.
Cậu vừa đi vừa nghĩ, vòng về ban biên tập.
Cậu có thể thấy trên giá sách bày các ấn phẩm của, có bản in lẻ, có donghua, có DVD live action, có cả figure.
Trên tường dán đầy poster.
Nơi này nửa khiến cậu khao khát nửa khiến cậu sợ hãi.
Cậu muốn tiến về phía trước một bước, hai chân lại không nghe lời.
Không biết ai đó từ đâu lao ra, khoát lên vai cậu.
Cậu giật mình, phản ứng đầu tiên là Văn Nhiên, vừa nghĩ tới Văn Nhiên, trái tim cậu bình tĩnh lại một cách thần kỳ, sau khi bình tĩnh lại thì đập điên cuồng.
Văn Nhiên sẽ không bao giờ làm thế.
Tuy Văn Nhiên rất ôn nhu, nhưng trong ôn nhu có xa cách, anh sẽ không chủ động tiếp xúc tay chân với cậu.
Cậu không khỏi mất mát, một giọng nói quen thuộc bỗng vang bên tai: “Ui, Miên Đông, đã lâu không gặp.”
Là giọng của Hứa Thấu.
Ngày đó vì Hứa Thấu xin nghỉ ốm và sinh viên làm thêm tự dưng nghỉ việc nên cậu mới phải từ phòng bếp ra sảnh tiếp khách.
Nếu cậu không đi tiếp khách thì sẽ không được Văn Nhiên.
Văn Nhiên...
Hứa Thấu không sợ người lạ, cậu ta làm ở quán cafe hơn một tháng, đương nhiên không trò chuyện bao nhiêu với Mạnh Miên Đông, nhưng vừa thấy Mạnh Miên Đông, cậu ta không nhịn được mà chạy tới.
Mạnh Miên Đông hơi đỏ mặt, đẩy tay Hứa Thấu ra, thấp giọng hỏi: “Hứa Thấu, sao cậu lại ở đây?”
Hứa Thấu không để ý Mạnh Miên Đông kháng cự mình, thần bí nói: “Thật ra truyện tôi vẽ lấy quán cafe làm bối cảnh, đó cũng là lý do tôi đến quán cafe làm việc.”
Mạnh Miên Đông sửng sốt, cậu muốn biết mình đã từng đọc truyện của Hứa Thấu chưa, bèn hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết bút danh của cậu là gì không?”
Hứa Thấu lắc đầu: “Tôi chỉ vẽ có năm mươi trang sơ thảo, vừa tự đề cử với biên tập đã bị chê, vẫn chưa nghĩ bút danh.”
“Thì ra là vậy.” Trông Hứa Thấu ung dung quá, không như mình, lần nào thất bại cũng thấy như trời sập.
Tôi thật hâm mộ cậu..
Mạnh Miên Đông thầm nói trong lòng, sau đó cổ vũ: “Cố lên.”
Hứa Thấu cười nói: “Miên Đông, lúc nào cậu cũng ủ rũ cúi đầu, là tôi nên cổ vũ cậu cố lên mới đúng.”
Bây giờ mình đang ủ rũ cúi đầu sao?
Mạnh Miên Đông thử cười cười: “Hứa Thấu, cố lên.”
“Câu này nghe có sức sống một tí nè.” Hứa Thấu lại hỏi, “Miên Đông, cậu tới ban biên tập làm gì?”
Mạnh Miên Đông đáp: “Bắt đầu từ hôm nay tôi làm hậu cần ở ban biên tập.”
Hứa Thấu thở dài: “Từ hồi quán cafe bị đập, tôi sợ cậu không thể tìm việc làm ngay được, cậu có thể làm ở ban biên tập thật sự quá tốt rồi.”
Dứt lời, cậu ta lại đùa: “Tôi phải ôm đùi của cậu mới được, không chừng ngày nào đó cậu sẽ ngồi lên vị trí tổng biên tập, vậy thì truyện tranh của tôi có thể được đăng dài kỳ rồi.”
Tổng biên tập... Tổng biên tập... Văn Nhiên...
Có lẽ vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, nên cậu luôn nghĩ đến Văn Nhiên.
Cậu thu hồi tâm tư, gật gật đầu nói: “Ừm.”
Hứa Thấu mắng: “Miên Đông, sao lần nào cậu cũng nói ngắn gọn quá vậy?”
Mạnh Miên Đông thầm đáp: Bởi vì tôi không thích nói chuyện với cậu.
Hứa Thấu thấy Mạnh Miên Đông không nói nữa, tạm biệt Mạnh Miên Đông: “Tôi phải về nhà tiếp tục vẽ truyện tranh, cậu cố gắng làm việc đi nhé!”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông hít một hơi thật sâu, tháo khẩu trang xuống, bước vào trong.
Cậu đi thẳng đến trước mặt biên tập, cung kính nói: “Xin hỏi tôi có thể làm gì?”
Biên tập chỉ vào ấn phẩm trên giá sách bên cạnh mình nói: “Cậu xem hết các ấn phẩm một lần, rồi đi tìm hiểu truyện tranh đăng nhiều kỳ.”
Thật ra mỗi kỳ Mạnh Miên Đông đều mua, hơn nữa xem rất nhiều lần, hồi bữa cậu lừa Văn Nhiên nên mới vờ như chưa xem.
“Vâng ạ.” Cậu lấy kỳ tạp chí mới nhất trên giá sách, bắt đầu xem.
Văn Nhiên không kiềm chế nổi nữa, xử lý xong công việc trên tay rồi bước vào ban biên tập.
Đập vào mắt anh là Mạnh Miên Đông toàn thân căng cứng đứng trước kệ sách, cúi đầu xem tạp chí.
Anh đi tới bên cạnh Mạnh Miên Đông hỏi: “Sao cậu không ngồi xuống xem, không phải ban nãy tôi đã chỉ chỗ ngồi của cậu rồi ư?”
Anh thấy Mạnh Miên Đông run lên, sau đó nghe Mạnh Miên Đông nói: “Xin lỗi, tôi lập tức về chỗ ngồi xem.”
Mạnh Miên Đông hoàn toàn không ngờ Văn Nhiên sẽ đến xem cậu, không đúng, Văn Nhiên vì công việc mới đến ban biên tập, không phải vì cậu.
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông vội vã về chỗ ngồi, lại nói: “Cậu theo tôi qua đây.”
Mạnh Miên Đông giật mình, ôm tạp chí đi theo Văn Nhiên.
Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đến phòng nghỉ trong ban biên tập, hỏi: “Cậu thích uống gì? Ở đây có nước cam, cafe, trà sữa.”
“Nước cam đi.” Mạnh Miên Đông nghe mình trả lời như thế, thốt nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Văn Nhiên cũng gọi một ly nước cam nóng.
Văn Nhiên rót một ly nước cam cho Mạnh Miên Đông, tiếp tục hỏi: “Cậu thích rừng đen không?”
Mạnh Miên Đông trì độn hỏi: “Rừng đen?”
Văn Nhiên không thấy vẻ mặt Mạnh Miên Đông, nhưng anh có thể đoán được Mạnh Miên Đông đang ngơ ngác.
Vì vậy, anh giải thích: “Bánh rừng đen, trà chiều hôm nay là bánh rừng đen, người giao hàng đã giao tới rồi.”
Mạnh Miên Đông muốn nói mình thích bánh rừng đen, nhưng lại kỳ quái nói: “Bây giờ chưa tới giờ ăn trưa.”
Văn Nhiên cắt một miếng bánh rừng đen, để trước mặt Mạnh Miên Đông, sau đó ngồi bên cạnh Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: “Cái này không quan trọng, quan trọng là... Cậu có thích ăn hay không, hiện tại có muốn ăn không, đọc truyện tranh là một việc hưởng thụ, tất nhiên phải có đồ uống, đồ ăn yêu thích kèm theo rồi.”
“Nhưng...” Mạnh Miên Đông không chạm vào nước cam và bánh rừng đen, “Nhưng tôi tới làm việc, không phải tới hưởng thụ.”
“Cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình, không quấy rầy đến người khác là được, cậu có ở phòng nghỉ ăn khoai tây chiên, cắn hạt dưa, xem đá bóng cũng chẳng hề gì.” Văn Nhiên kiên nhẫn nói, “Miên Đông, thả lỏng đi, đừng phải đặt nặng quá.”
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên thuyết phục, ăn một miếng bánh rừng đen, lóng ngóng nói: “Ngon quá.”
“Vậy là tốt rồi.” Văn Nhiên mỉm cười hỏi, “Miên Đông, cậu ăn trưa với tôi nhé?”
Văn Nhiên là tổng biên tập của Thiên Quyện ấn xã, không thể có chuyện không ai chịu ăn trưa với Văn Nhiên, sao Văn Nhiên phải mời mình?
Bất kể như thế nào, Mạnh Miên Đông vẫn đồng ý.
Văn Nhiên hài lòng nói: “Mười một giờ rưỡi tới phòng làm việc tìm tôi.”
Nói xong, anh rời đi trong lưu luyến.
Một mình Mạnh Miên Đông ở lại vừa ăn bánh rừng đen vừa uống nước cam vừa xem tạp chí, bởi vì trong phòng chỉ có một mình cậu nên cậu thấy thoải mái hơn nhiều.
Đồng thời cậu cũng thấy có lỗi với số tiền ứng trước.
Chẳng những cậu không làm việc mà còn ăn bánh rừng đen, uống nước cam ở đây.
Cơ mà Văn Nhiên đã nói cậu có thể làm như vậy, chắc chắn không sao đâu.
Cậu chưa ăn xong, cửa phòng lại bị đẩy ra, người vào là một cô gái hơn hai mươi tuổi, trên tay cầm một xiên thịt dê thơm phức.
Cậu nhớ đây là một biên tập viên Văn Nhiên đã từng giới thiệu, Ngụy Thiến.
Ngụy Thiến thấy Mạnh Miên Đông, hỏi: “Ăn xiên thịt dê không?”
Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Cảm ơn chị.”
Ngụy Thiến không nói gì thêm, nhanh chóng ăn xong rồi về làm việc.
Mạnh Miên Đông chưa từng thấy ai đang làm việc chạy đi ăn xiên thịt dê bao giờ, nào ngờ lát sau một người chơi game bước vào.
Còn là phó biên tập – Bạch Tiêu nữa chứ.
Bạch Tiêu chơi 10 phút, lên tiếng chào hỏi Mạnh Miên Đông rồi về làm việc.
Môi trường làm việc thế này có phải quá tự do rồi không?
Mạnh Miên Đông không khỏi hoài nghi có thật là những người này đã tạo ra bán chạy nhất không?
Cậu tiếp tục xem tạp chí, xem xong một quyển rồi xem quyển mới.
Thẳng đến mơ hồ nghe bên ngoài thỏa luận trưa nay ăn gì, cậu mới nhìn sang di động.
Thời gian hiển thị trên di động là 11 giờ 35 phút.
Cậu và Văn Nhiên hẹn nhau lúc mười một giờ rưỡi, cậu mãi đọc truyện tranh đến lỡ giờ.
Cậu vội vã chạy đến phòng làm việc của Văn Nhiên, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tất nhiên Văn Nhiên không để ý, chỉ nói: “Đi thôi.”
Anh dẫn Mạnh Miên Đông đến căn tin, phàm là nhân viên trong Thiên Quyện ấn xã thì không cần trả tiền, trong căn tin có rất nhiều loại thức ăn trên thế giới, được chế biến theo phong cách đặc trưng của vùng miền, chỉ là không phải món nào cũng có.
Anh gọi ăn mì udon xá xíu, sủi cảo chiên và salad, Mạnh Miên Đông gọi đậu phụ sốt cà chua, cá bạc chưng trứng và một chén cơm.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, không nói gì.
Ăn xong, Mạnh Miên Đông mới nghe Văn Nhiên nói: “Thời gian nghỉ trưa đến một giờ rưỡi, nếu nhà cậu gần, có thể về nhà ngủ trưa.”
Tất nhiên Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông không ở gần đây, lại vờ như không biết.
Rõ ràng anh đang âm thầm quan sát Mạnh Miên Đông, lại cố gắng ngụy trang thành ông chủ.
Đây là Miên Đông của anh, nhưng anh chỉ mới nhìn chính diện Mạnh Miên Đông được một lần.
Chờ khi nào Mạnh Miên Đông rơi vào vòng tay anh, anh nhất định phải xem cho kỹ.
Nghĩ như vậy, anh nghiêm trang nói: “Miên Đông, xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước.”
Quả thật anh có việc, vốn là phải làm vào buổi trưa, vì ăn cơm cùng Mạnh Miên Đông mà dời đến chiều.
Mạnh Miên Đông nhìn đôi giày Locke đi xa mới dám ngẩng đầu lên, dõi theo bóng lưng Văn Nhiên.
Cậu nhìn một lát rồi trở về phòng nghỉ, song trong phòng nghỉ đã tụ tập không ít người, trong khu vực làm việc trái lại ít người hơn.
Cậu lại ôm tạp chí về chỗ ngồi, tiếp tục xem tạp chí.
Không biết đây là lần thứ mấy cậu xem rồi, lần nào xem cũng ngộ ra cái mới.
Tác phẩm như vậy cậu không vẽ ra được.
Nguyên một tuần tiếp theo, cậu cũng đều xem truyện tranh, chỉ là cậu không gặp lại Văn Nhiên.
Không phải Văn Nhiên cố ý, tuy anh chọn chiến lược tiến hành tuần tự, nhưng anh cũng không muốn cả ngày không thấy Mạnh Miên Đông.
Một tuần này anh vô cùng bận rộn, đến khi xong việc anh mới đi gặp Mạnh Miên Đông.
Đã tan tầm, Mạnh Miên Đông còn chưa rời khỏi.
Anh đi tới bên cạnh Mạnh Miên Đông nói: “Cậu đã quen với công việc ở đây chưa?”
Mạnh Miên Đông đang dọn dẹp mặt bàn, định dọn xong thì tan tầm, Văn Nhiên đột nhiên xuất hiện, cậu hơi giật mình, song song đó cậu cũng ý thức được rằng mình rất nhớ Văn Nhiên.
Sao cậu lại nhớ Văn Nhiên?
Về thích có thích ứng không, thật ra cậu không thích ứng chút nào.
Cậu rất thích truyện tranh, chẳng qua cậu không tài nào chịu nổi xung quanh mình toàn là người lạ.
Cậu biết mọi người rất hiền hòa, mỗi lần có gì ăn, mọi người đều chia cho cậu, mọi người chủ động bắt chuyện với cậu, không ai cười cậu đỏ mặt.
Nhưng với tính tình yếu đuối của cậu, vẫn nơi sống một mình thì hơn.
Văn Nhiên không chờ được trả lời của Mạnh Miên Đông, không hỏi nữa, chỉ nói: “Tuần trước tôi quá bận, bây giờ đã xong rồi, nếu cậu có vấn đề gì có thể trực tiếp đến phòng làm việc tìm tôi.”
Thì ra Văn Nhiên bận nên mới không tìm mình sao?
Mạnh Miên Đông nhận ra mình thở phào một hơi, mình sợ Văn Nhiên không đến tìm mình nữa ư?
Văn Nhiên nhìn đỉnh đầu Mạnh Miên Đông, hỏi: “Tôi mời cậu ăn cơm được không?”
Mạnh Miên Đông gật đầu, liền theo Văn Nhiên đi ăn cơm.
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông thích ăn gì, vẫn hỏi: “Miên Đông, cậu muốn ăn cái gì?”
Mạnh Miên Đông suy nghĩ một chút: “Ăn hamburger.”
Mạnh Miên Đông rất ít khi ăn hamburger, không thích hamburger lắm, em ấy nói như vậy là sợ mình tốn tiền?
Văn Nhiên không nói gì, dẫn Mạnh Miên Đông đi ăn hamburger.
Mạnh Miên Đông ngồi trong hoàn cảnh náo nhiệt cảm thấy không được tự nhiên, muốn nhanh chóng ăn xong hamburger, lại mâu thuẫn muốn ăn chậm một chút, ăn xong Văn Nhiên sẽ đi mất.
Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông vừa chậm chạp ăn vừa không được tự nhiên, lo lắng hỏi: “Thân thể cậu có khó chịu chỗ nào không?”
“Không có, tôi rất khỏe.” Chắc Văn Nhiên không đoán được mục đích của mình đâu nhỉ? Mạnh Miên Đông lo âu nghĩ, tăng tốc độ ăn.
Không đến hai mươi phút sau, hai người đã ăn xong.
Văn Nhiên lái xe đưa Mạnh Miên Đông về nhà, đến dưới lầu, Mạnh Miên Đông ma xui quỷ khiến nói: “Anh có muốn lên ngồi chút không?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền hối hận, nhà trọ cậu nhỏ như vậy, ngay cả ghế cũng không có, Văn Nhiên biết ngồi ở đâu?
Nào ngờ Văn Nhiên lại đáp ứng: “Ừm.”
Cậu không thể không dẫn Văn Nhiên lên nhà, cậu mở cửa, rót một ly cafe đưa cho Văn Nhiên nói: “Xin lỗi, tôi chỉ có cafe.”
Trước đó, cậu ngày đêm vẽ tranh, phải dựa vào cafe để duy trì tỉnh táo.
Văn Nhiên nhận lấy, cậu nghĩ bây giờ là buổi tối, thế là nói: “Thôi đừng uống, buổi tối khó ngủ.”
“Không sao.” Văn Nhiên hạnh phúc ngồi trên giường Mạnh Miên Đông, uống một ngụm cà phê, ỷ vào Mạnh Miên Đông sẽ không ngẩng đầu nhìn anh, không kiêng kỵ nhìn chung quanh, đây là chỗ ở của Miên Đông, nhỏ hẹp mà ngăn nắp sạch sẽ.
Anh không ngờ mình bước vào chỗ này như như vậy.
Mạnh Miên Đông không phải là người thích nói chuyện phiếm, Văn Nhiên uống cà phê, cậu im thin thít.
Văn Nhiên không muốn đi, lại không thể ăn vạ mãi, anh uống cafe xong, ngồi thêm một lát rời lưu luyến rời đi.
Mạnh Miên Đông đưa mắt nhìn Văn Nhiên lái xe vào bóng đêm, đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi.
Góc giường hơi hơi lõm xuống vì bị Văn Nhiên ngồi lên.
Tay cậu vô thức mơn trớn nơi lõm xuống, lát sau, gương mặt ửng đỏ của cậu càng đỏ hơn.
Cậu bỗng ý nhận ra hình như mình thích Văn Nhiên mất rồi.
Hóa ra cậu là gay ư?
Cậu cắn môi, nhất thời cảm thấy luống cuống.
Bất luận là vóc dáng hay năng lực làm việc của Văn Nhiên, cậu đều không xứng.
Cậu không biết Văn Nhiên có độc thân không.
Quan trọng nhất là cậu không biết Văn Nhiên có phải gay không.
Nếu Văn Nhiên không phải gay, ngay cả cơ hội tranh giành cậu cũng không có, trực tiếp bị knock out.
Hết chương 122