Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 68: Chương 68: Vấn đề thường thức




Suốt một đêm Xảo Nhi lúc ngủ lúc tỉnh, nhanh no cũng nhanh đói. May là Ngô đại tẩu mới vừa mất con gái, đối với cô càng nhìn càng yêu, chịu khó chăm sóc cả đêm. Cho cô bú hết lần này đến lần khác, còn thay tã và lau mình cho cô.

Cương thi mắt xanh ở dưới lầu ngồi uống trà suốt đêm. Ngày hôm sau, rốt cuộc Ngô đại tẩu lắp bắp mở lời với nó: “Công tử, cậu là một người đàn ông mang theo trẻ con thật sự là không tiện. Chi bằng cậu giao nó cho chị đi? Chị thề sẽ xem nó như là con ruột đích thân chị sinh ra…”

Cuối cùng cương thi mắt xanh nổi giận: “Cũng đã nói đây không phải là nhặt được, là vất vả lắm mới tìm được đó. Không đưa, chết cũng không đưa.”

Ngô đại tẩu thật sự không nỡ: “Nhưng mà nó còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu được dãi dầu sương gió bên ngoài chứ? Hay là… huynh đệ à, cậu ở đây một thời gian đi, đợi nó dứt sữa rồi đi cũng không muộn mà.”

Cương thi mắt xanh liền hơi động lòng, bởi vì nó nghe tiểu nhị nói sữa chỉ có thể cất trong ngực của phụ nữ, chứ không thể cất trong ngực nó. Vừa nghĩ như vậy, nó liền quyết định thuê một tiểu viện ở gần nhà Ngô đại tẩu.

Ngô đại tẩu kia thật sự đối với Xảo Nhi rất tốt, mỗi ngày đều cho cô bú, tắm rửa, giặt giũ, xem như con gái ruột của mình. Hằng ngày cương thi mắt xanh cũng không nhàn rỗi, nó giúp chị ta làm chút việc nhà. Trước kia nó từng chặt củi giúp Xảo Nhi nên biết lúc này mình có thể làm những việc gì.

Cuộc sống nhân gian khác với cuộc sống tu đạo, cương thi mắt xanh luôn cảm giác rằng cuộc sống của bọn họ vô cùng chân thật. Cuộc sống tu đạo ngày ngày chỉ ngồi thiền ngộ đạo, không ăn không uống, nào biết năm tháng nhân gian. Mà con người thì sao, một ngày ăn cơm ba bữa đúng giờ, mỗi ngày trời vừa sáng đã thức dậy lo kế sinh nhai. Nào là ăn, mặc, ở, làm… Mọi thứ đều cần thiết, mọi việc đều không thể qua loa.

Sau đó lúc mặt trời lặn mới bắt đầu về nhà, một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau thức dậy lại tiếp tục tái diễn tình cảnh này.

Cương thi mắt xanh cũng học giống bọn họ, mỗi ngày trời vừa hừng sáng đã rời giường, trước tiên giúp Ngô đại tẩu đi ra chợ mua thức ăn, khi trở về đúng lúc Ngô đại tẩu đã làm điểm tâm xong, Xảo Nhi do chị ta cho ăn. Cương thi mắt xanh thường vuốt vuốt đầu cô, cũng không biết đứa bé này bao giờ mới lớn lên.

Buổi sáng nó thường ôm Xảo Nhi ra ngoài đi dạo xung quanh. Thật ra nó hoàn toàn không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Nó đã học được cách biến đá thành vàng từ lâu, nhưng hiện nay nó đã không còn dùng cách này nữa.

Trấn nhỏ ít người, nó mở một tiệm quan tài ở trên trấn, lúc đầu không có tiếng tăm gì vì trấn này thật sự quá nghèo. Nhưng có một ngày một vị phú hộ đi ngang qua nơi đây bị bệnh chết, nhất thời người hầu không tìm được tiệm nào khác, chỉ đành phải mua một chiếc quan tài ở chỗ nó dùng tạm, chuẩn bị sau này đổi chiếc khác. Không ngờ lúc con cháu đổi chiếc quan tài khác cho người quá cố, người đó không vui, ban đêm báo mộng cho con cháu nhà mình, quắc mắt trừng trừng: “Đồ con cháu bất hiếu, mau đổi lại chiếc quan tài trước kia cho ông. Quan tài này ông nằm đau cả mông, ngay cả lưng cũng cấn khó chịu.”

Vì thế tiệm quan tài Hầu Ký đã nổi tiếng gần xa, ai cũng biết tính chất và giá tiền quan tài nó làm ra đều không thể bắt bẻ. Người giàu có trong thành có tang ma gì cũng thường xuyên đến chỗ nó đặt quan tài. Cho nên cương thi mắt xanh cũng bắt đầu bận rộn hơn.

Cương thi mắt xanh rất giỏi nghề mộc, lại càng chuyên nghiệp với chuyện quan tài. Thế nhân đều coi trọng phong thủy âm trạch, biết được bảy phần về việc phong thủy âm trạch sẽ ảnh hưởng đến con cháu đời sau, nhưng lại không hiểu hết chuyện lăng mộ có lớn nữa, vị trí có khá hơn nữa, nhưng cấp thiết nhất cũng chỉ có quan tài mà thôi. Có phú hộ vì tỏ vẻ phô trương, rõ ràng là tổ tiên gầy tong gầy teo, lại đặt quan tài cực to. Như thế chẳng phải vừa nhấc quan tài lên, bên trong lại không có dây an toàn, tổ tiên nằm trong đó ngả ngả nghiêng nghiêng, bộ quần áo mới vừa mặc xong đều xốc xếch tán loạn vô cùng. Chuyện này giống như mang đôi giày không vừa, nào có được cảm giác thoải mái chứ. Cho nên quan tài là phải vừa người.

Mặt khác quan tài cũng phải quan trọng thẩm mỹ. Bạn nghĩ đi, mấy quý cô quý bà bình thường mặc váy còn phải chọn áo lót, huống chi là loại đồ cả đời chỉ chọn một lần chứ? Cho nên cương thi mắt xanh làm quan tài cho phái nữ càng tinh xảo hơn một chút, ví như là tạo hình hoa sen, lá sen, lại bôi lên vài màu sắc, kiểu dáng tuyệt đối là mới mẻ độc đáo.

Ba là tính an toàn, cương thi mắt xanh làm quan tài không đóng đinh. Thứ nhất là quan tài đóng đinh không đẹp mắt. Thứ hai là nếu có đồng chí nào chỉ vừa ngủ thiếp đi một lúc, bị cho vào quan tài thì tỉnh lại, sau đó phát hiện quan tài đã bị đóng đinh chết cứng, vậy thì tuyệt vọng biết bao? Đương nhiên cũng không thể tùy tiện mở ra, nằm bên trong còn có những đồ đạc cá nhân nữa.

Cho nên quan tài của cương thi mắt xanh là kiểu mở ra từ bên trong. Bên trong là loại khóa Phú Quý của thợ làm khóa vàng nổi tiếng, trên chìa khóa còn nạm ngọc, chống rỉ sét. Đuôi chìa khóa có vài sợi kim tuyến cột vào chìa khóa, lúc nhập liệm đặt chìa khóa vào miệng của chủ nhân. Thiết kế như vậy cũng có chỗ thần kỳ. Bạn nghĩ thử đi, nếu không lấy kim tuyến cột lại, ngày nào đó chủ nhân đột nhiên tỉnh lại, sau đó cảm thấy hơi khát, nuốt một ngụm nước miếng. Vậy thì chìa khóa kia đã chui tọt xuống cổ họng rồi…

Thiết kế như thế lúc vị chủ nhân bên trong muốn đi ra thì chỉ cần lấy chìa khóa đang ngậm trong miệng ra, trực tiếp mở nắp quan tài, cam đoan ra trót lọt.

Bởi vậy có thể tưởng tượng ra với kiểu quan tài này không nổi tiếng cũng khó. Cho nên danh tiếng tiệm quan tài Hầu Ký được lan truyền khắp chốn.

Mười tháng sau Xảo Nhi bắt đầu cai sữa. Lúc cai sữa ngày nào cô cũng khóc, tuy tiệm của cương thi mắt xanh buôn bán tấp nập, nhưng đương nhiên nó quan tâm Xảo Nhi hơn, lập tức tạm ngưng hết công việc. Nhà người ta chờ không được cử người đến hối thúc nó nhanh lên một chút, nó còn cự nự: “Bảo lão gia tử nhà các người chờ một chút, không thấy Xảo Nhi nhà tôi đang khóc đó sao.”

Ngày ngày nó bế Xảo Nhi đi tới đi lui trong sân. Cô không bú sữa nữa thì phải ăn cái khác. Ngô đại tẩu hôm nay nấu canh cá, ngày mai lại nấu cháo đút cho cô. Khiến cô lớn nhanh như thổi, trắng trẻo mập mạp, cánh tay nhỏ bé giống như ngó sen, vô cùng đáng yêu.

Lúc Quan Thế Âm đến, nó đang làm mộc, Xảo Nhi được đặt trong chiếc nôi gỗ bên cạnh, thời tiết hơi lạnh, bên trong lót vải thật dày. Quanh nôi còn phủ một lớp sa mỏng, Quan Thế Âm có thể nhìn ra được lớp sa mỏng kia chính là phép thuật cách ly, không để vụn gỗ bay vào người cô.

Cương thi mắt xanh vừa bào gỗ, vừa thường xuyên quay đầu lại trêu chọc cô. Nó học được vài bài hát trẻ con từ Ngô đại tẩu, khiến cô cứ cười khanh khách mãi không ngừng. Quan Thế Âm lập tức đi đến ôm lấy đứa bé nằm trong nôi. Cô còn rất nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh, cũng không biết là đang quan sát cái gì.

Quan Thế Âm lau sữa còn đọng trên khóe môi cô: “Dáng vẻ cũng xinh đẹp nhỉ.”

Cương thi mắt xanh chẳng buồn để ý: “Xảo Nhi mang hình dáng gì cũng xinh đẹp hết.”

Quan Thế Âm lại đánh giá quan tài nó làm, thấy một chiếc quan tài giống quả cầu pha lê nên rất thích. Thế là ôm Xảo Nhi chui vào nằm, rất lâu mới phát biểu cảm nghĩ: “Yêu thú, Bồ Tát thích chiếc quan tài này.”

Cương thi mắt xanh chỉ lo lắng Xảo Nhi bị đụng đầu: “Cẩn thận một chút, quan tài này đã có người đặt rồi.”

Quan Thế Âm nghe vậy cũng không nản chí: “Vậy cậu rảnh thì làm một chiếc cho Bồ Tát đi, không cần thực dụng chỉ cần ưa nhìn.”

Cương thi mắt xanh đồng ý. Quan Thế Âm lại ôm Xảo Nhi nhìn chiếc quan tài hình dáng hoa sen: “À à, cái này đẹp hơn nè. Yêu thú, càng lúc cậu càng giống con người rồi đó.”

Cương thi mắt xanh đẩy cây bào, trên thái dương rịn mồ hôi dính vào mái tóc dài màu bạc, nó mỉm cười: “Ừ, tôi và cô ấy đều luân hồi. Thật ra thì Băng Di nói đúng, xuất gia là định tính, nhập thế là tu hành. Mùi vị hồng trần này không tự mình trải nghiệm thì không thể nào hiểu được.”

Quan Thế Âm cười khẽ, lại cúi đầu trêu chọc Xảo Nhi. Thấy đôi má cô phúng phính đáng yêu, không nhịn được đưa tay véo một cái. Bên đây cương thi mắt xanh thấy vậy không vui, lúc này bực bội nói: “Đáng yêu thì nhìn là được rồi, đừng có động tay động chân.”

Quan Thế Âm lầm bầm một câu: “Cậu là thân thích của tên Long hẹp hòi à…”

Một tuổi Xảo Nhi mới học nói, ngày ngày Ngô đại tẩu chơi đùa với cô. Cửa tiệm quan tài của cương thi mắt xanh làm ăn khá tốt, mấy kẻ phú quý kia không hề tiếc tiền quan tài. Cương thi mắt xanh đương nhiên cũng phụ cho Ngô đại tẩu một chút, để chị ta có thêm nhiều thời gian chăm sóc Xảo Nhi. Nhưng có một ngày cương thi mắt xanh phun máu. Xảo Nhi vịn quan tài chập chững đi đến trước người nó, nó đang định cúi người ôm cô lên thì thình lình cô gọi nó một tiếng: “Cha.”

Cương thi mắt xanh trượt chân, ngã ầm xuống đất, quần áo lấm lem: “Anh không phải là cha em…”

Cương thi mắt xanh cũng có thói quen ngủ chung với Xảo Nhi, buổi tối chỉ cô nghiêng người là nó sẽ tỉnh lại. Nó muốn sau này chăm sóc cho Xảo Nhi tốt hơn nên theo Ngô đại tẩu học được vài món ăn nhẹ ngon miệng, buổi tối cũng làm một ít cho cô.

Cô bé này từ nhỏ đã đeo bám nó, vừa dụ dỗ cô “Hôn anh đi” là cô liền ôm đầu nó, hôn mặt nó đầy nước miếng. Cương thi mắt xanh cảm thấy rất có cảm giác thành công, mỗi ngày đều tự mình chọn quần áo, đồ dùng cho cô, tất cả đều là đồ tốt nhất.

Xảo Nhi thường xuyên bò qua bò lại trên mặt đất, nó sợ vụn gỗ sau vườn sẽ làm cô bị thương, liền nhờ Ngô đại tẩu may bao tay bao chân và bao đầu gối cho cô. Cô có ba món đồ này nên cả ngày bò trong sân thỏa thích.

Những ngày tháng này hoàn toàn khác với thời gian nó tu đạo. Hằng ngày nó đều bận rộn, bận xử lý đơn đặt hàng kế tiếp, bận chăm sóc Xảo Nhi. Thỉnh thoảng trong trấn có chuyện nó đều nhiệt tình giúp đỡ, nên được mọi người vô cùng yêu quý.

Mấy ngày qua nó bận làm một đài sen cho Quan Thế Âm. Nó tốn nhiều tâm tư vào đài sen này, tạo ra hình dáng một đóa sen cao quý trong bùn tanh hôi. Quan Thế Âm vô cùng mừng rỡ, cho thêm một chút pháp thuật khiến đài sen tỏa ánh hào quang, dùng làm tọa giá mới nhất của mình.

Sau đó Tây Thiên thấy đài sen kia đặc biệt bèn phái người đi tìm nguyên liệu khắp nơi, chế luyện theo mẫu nào là đài Kim Cương, đài Tử Kim, đài Kim Liên v/v…. Bởi vì hành giả chia làm chín phẩm vị nên đài sen tọa giá cũng chia làm chín loại.

Năm ấy Xảo Nhi sáu tuổi, ngày ngày cọ tới cọ lui trên người cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh cũng không nỡ la cô, thường ngày ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, cho nên cô cũng không sợ nó. Mỗi ngày đều chui vào lòng nó làm nũng.

Trái lại Ngô đại tẩu có chút ý kiến: “Hầu công tử, theo lý con gái không tài mới có đức, nhưng dù sao Hầu công tử cũng nên mời thầy đến dạy dỗ nha đầu một vài việc thêu thùa mới tốt.”

Cương thi mắt xanh lại không dự định cho cô học may vá, ngược lại học chữ thì được. Nhưng nó thật sự không nỡ đưa cô đến trường, nó rất sợ cô sẽ nảy sinh tình cảm với những người khác ở thế giới này. Nó rất ích kỷ chỉ muốn giữ cô lại bên cạnh, từ đó trong lòng trong mắt cô tự nhiên chỉ có mình nó thôi.

Lúc Xảo Nhi bảy tuổi vẫn thích nằm ngủ trên người cương thi mắt xanh. Ngô đại tẩu liền có ý trách cứ: “Hầu công tử, số tuổi của nha đầu không còn nhỏ, cũng nên tự ngủ riêng một gian phòng của mình.”

Cương thi mắt xanh vừa nghe đã nói như vậy sao được: “Ngô đại tẩu, thật không dám giấu diếm, tôi không phải là trưởng bối của nha đầu này. Cô ấy là… là con dâu nuôi từ bé của Hầu gia tôi.”

“…” Ngô đại tẩu đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Buổi tối Quan Thế Âm đến đây, cương thi mắt xanh lại có vấn đề mới: “Loài người đến bao nhiêu tuổi mới có thể giao hợp vậy?”

Quan Thế Âm cũng bó tay với vấn đề này: “Yêu thú, vấn đề này quá mức huyền bí, cậu đi hỏi một tăng nhân Phật gia, thật không phải là có chủ tâm đả kích bần tăng sao? Có điều cậu có thể đi hỏi tên Long hẹp hòi kia. Đám người tu đạo của họ mỗi ngày cũng có mày mò chút ít thuật song tu đó. Những chuyện này hắn rõ ràng hơn.”

Cương thi mắt xanh vô cùng thương hại cho Quan Thế Âm: “Bồ Tát, thật ra thì nếu người hâm mộ cũng có thể nếm thử Hoan Hỉ Thiền mà…”

Quan Thế Âm cười lớn.

Quan Thiên Uyển, chiến thần cổ Ứng Long ngồi trước bàn, nghe thấy vấn đề này, hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, im lặng trong chốc lát mới đáp: “Con gái nhân gian nếu đến quý thủy thì được coi là người lớn, có thể giao hợp.”

Cương thi mắt xanh càng không hiểu. Nó từng học với đạo sĩ Hách gia, biết Quý Thủy là ngôi thứ mười trong Thiên Can, nằm hướng bắc. Cho nên liên hệ với câu nói này của Ứng Long, nó không hiểu được. Nó rất ham học, mỗi khi không hiểu nhất định sẽ hỏi đến cùng: “Quý Thủy là cái gì?”

Ứng Long lại im lặng hồi lâu, cuối cùng hắn quay đầu đi, điềm nhiên như không trầm giọng gọi: “Băng Di, Băng Di. Ở đây có cương thi muốn thỉnh giáo một chút vấn đề thường thức. Huynh lại đây giải đáp đi.”

Từ trước đến giờ Băng Di ôn hòa hiền lành, thường xuyên bị gạt, lập tức chạy đến. Ứng Long đứng dậy, cố gắng trấn định bước đi thong thả ra khỏi cửa phòng, sau đó thì cực kỳ nhanh chóng biến mất dạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.