Editor: Điểu Nghi Phi
Những người có mặt đều cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ mà sợ.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Tạ Yếm Trì nhanh chóng và dứt khoát nhảy xuống thế nào, một chút cũng không dừng lại.
Khi đáp đất, đầu gối của anh đã đập mạnh vào tấm ván đang lên xuống, rầm một tiếng, mọi người xung quanh nghe thấy nổi hết da gà.
Nhưng anh thậm chí còn chẳng cau mày.
Không chỉ là bọn họ mà nhân viên ở hậu trường và người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Trên khung chat hiện ra một hàng chấm than.
【 Mẹ nó chứ?! Tạ Yếm Trì cứ thế nhảy xuống?】
【 Mồ hôi lạnh của tôi ứa ra, sợ anh ấy dẫm hụt.】
【 Bị dọa rồi, tốc độ nhảy xuống này thật kinh khủng, chương trình cố ý à? Không cân nhắc đến sự an toàn của khách mời gì cả.】
【 Tôi vả mặt, lúc đầu xem còn nghĩ là kịch bản. Nhưng bây giờ phát hiện cái này không phải, Tạ Yếm Trì thật sự bảo vệ cô ấy.】
Cũng có một số cố ý giễu cợt, giọng điệu như thể xé tan làn sương mù xen lẫn và cả công ty đối thủ thừa nước đục thả câu.
【 Không đến mức sợ như vậy chứ? Không phải vừa nãy còn rất gan dạ à?】
【 Ha ha, cứ làm thôi, loại người này cũng chỉ có thể giả vờ đáng thương bán thảm để lấy được sự đồng tình của người qua đường.】
【 Tôi không hiểu, không điềm đạm đáng yêu thì sao có thể khiến người ta muốn bảo vệ. Không có bạn trai thì học người ta một chút đi, sổ tay tiêu chuẩn dạy làm trà xanh.】
Một lúc sau suy nghĩ của Tần Úc Tuyệt mới chậm chạp quay lại.
Tạ Yếm Trì bảo vệ cô rất chặt, thân thể hai người sát không một khe hở, đầu cô dựa vào vai anh, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra xoa dịu cơ thể lạnh cứng vì sợ của mình.
Tim đập nhanh và sự sợ hãi trào dâng trong lồng ngực, cho dù đã chạm đất nhưng vẫn có ảo giác mọi thứ xung quanh có thể sụp đổ lúc nào không hay.
Cô biết từ sau sự cố đó cô bắt đầu hơi sợ độ cao.
Nhưng không nghĩ phản ứng lại nghiêm trọng như vậy.
Lấy lại tinh thần, Tần Úc Tuyệt ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Vừa rồi cô đúng là có nghe thấy một tiếng động lớn, song lại không thấy rõ Tạ Yếm Trì đến đây bằng cách nào. Ngoại trừ tiếng la hét hoảng sợ của những người khác, cô không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cô nhớ kỹ nhiệt độ bàn tay và cái ôm khiến người ta an tâm của Tạ Yếm Trì.
“Anh nhảy xuống à?” Tần Úc Tuyệt hỏi.
“Không có.” Tạ Yếm Trì buông tay, đứng dậy sau đó kéo cô lên, “Vừa nãy anh đứng cạnh em, thấy cơ quan thì nhân tiện đứng lên.”
Nghe rất nhẹ nhàng, nói dối không chớp mắt.
Cứ như việc vừa xảy ra cũng thật sự chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
【 Tôi ngất, tôi lại nhìn trúng bạn trai của người khác, Tạ nhị thiếu tôi có thể! 】
【 Người chị em tôi đi lấy chuồng gà đến cho cô! Nhốt hai chúng ta vào cùng một chỗ! 】
【 Nhân tiện? Đây mà là nhân tiện? Tạ Yếm Trì hạ cổ tôi rồi huhuhu ngay bây giờ tôi sẽ đi chơi game của công ty họ. 】
[ Nghi Phi: Hạ cổ độc, cổ trùng ]
【 Tôi nghĩ đầu gối của Tạ Yếm Trì ban nãy chắc bị thương rồi, đập đến mức kêu thành tiếng, cuối cùng người ta còn chưa nhíu mày cái nào. Hẳn là sợ buồn bực lo lắng nên một chút đau đớn cũng không thể hiện ra ngoài! Viên đường ngầm này quá ngọt đi!】
Tần Úc Tuyệt nghi ngờ, song nhưng Tạ Yếm Trì lại ra vẻ thản nhiên, trong đáy mắt là ý cười hờ hững, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Cô đi xuống, tìm tìm chung quanh, phát hiện ra một cái cơ quan.
Sau khi nhấn vào cơ quan, tầng trên và tầng dưới sẽ từ từ đi xuống một cái cầu thang gấp khúc, vừa đủ cho khách mời đi từ trên xuống.
Sau khi Thịnh Hướng Tình xuống đến nơi đã nhào ngay về phía Tần Úc Tuyệt, ôm chặt lấy cô, sau đó nức nở nói: “Cô làm tôi sợ muốn chết, vừa nãy da đầu tôi tê rần luôn ấy.”
Tần Úc Tuyệt cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô trấn an: “Tôi không sao.”
“Nhưng mà Tạ Yếm Trì tốt với cô thật đấy.” Thịnh Hướng Tình buông tay ra, liếc Tạ Yếm Trì cách đó không xa, sau đó lặng lẽ nói, “Vừa nãy anh ấy ở rất xa, thấy cô rơi xuống thì nhảy đến ngay lập tức. Lúc ấy tấm nâng đã hạ xuống một nửa rồi nên anh ấy nhảy lên nó luôn.”
Tần Úc Tuyệt nhíu mày.
Thịnh Hướng Tình: “Hẳn là đầu gối tiếp đất trước, tiếng kêu làm bọn tôi đau hết cả người.”
Nghe thế sắc mặt Tần Úc Tuyệt tối đi, cô quay người đi đến trước mặt Tạ Yếm Trì, sau đó đưa tay giữ chặt cánh tay anh, hỏi: “Anh bị thương?”
Tạ Yếm Trì liếc cô một cái: “Không có.”
“Cho em xem đầu gối của anh.” Lần này Tần Úc Tuyệt không bị anh lừa nữa.
Tạ Yếm Trì im lặng một lát, nghiêm túc nhìn cô hồi lâu, sau đó cong môi, nhẹ giọng nói: “Cũng được, nhưng em có chắc là ở đây không?”
Tần Úc Tuyệt hiểu ý, liếc nhìn quần của anh, trầm mặc.
Đúng thật là không thể ở đây.
Với độ bó của cái quần này, muốn lộ đầu gối thì nhất định phải cởi ra.
Tần Úc Tuyệt nhìn vào mắt anh, giọng điệu nghiêm túc: “Tạ Yếm Trì, nếu để cho em biết anh giấu diếm em, em sẽ ——”
“Sẽ làm sao?” Tạ Yếm Trì cúi người để phù hợp với chiều theo của cô, cười hỏi lại.
Tần Úc Tuyệt vốn dĩ chưa nghĩ ta từ gì để đe dọa, quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Một lúc sau mới khẽ nói: “Em sẽ lo lắng.”
Vỏn vẹn bốn chữ, không nặng không nhẹ nhưng lại khiến Tạ Yếm Trì chững lại.
Anh mấp máy môi, nhíu mày, ý cười nhạt dần. Sau đó anh duỗi tay đặt sau lưng Tần Úc Tuyệt, kéo đến trước mặt anh, thấp giọng nói: “Đúng thật là hơi đau.”
Tần Úc Tuyệt ngước mắt.
“Trở về bôi thuốc cho anh?” Tạ Yếm Trì cười.
Ma xui quỷ khiến thế nào Tần Úc Tuyệt lại vươn tay ôm lấy lưng anh, sau đó lần đầu chủ động ngả đầu vào cổ anh.
Cô có thể cảm nhận được người Tạ Yếm Trì căng ra trong giây lát.
Nhưng cô lại không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
【 Tại sao khi về mới bôi thuốc? Làm ngay đi! Chương trình lấy thuốc đến đây! Tôi muốn nhìn ngay bây giờ! Lúc về vụng trộm bôi thuốc là vui à?】
【 Hội viên VIP tôn quý như tôi chẳng lẽ không xứng để xem tình tiết bôi thuốc ư?】
Cách đó hơn mấy mét, người trong một đêm đã trở thành fan CP Ao cá - Thịnh Hướng Tình, kéo bạn trai Trần Tử Kiện đứng bên cạnh, vừa cảm động đến nước mắt vòng quanh vừa không quên giảng đạo: “Học người ta một chút đi.”
Trần Tử Kiện: “...”
Thịnh Hướng Tình: “Vừa nãy có quỷ xông đến, thế mà anh còn trốn sau em. Nếu anh quan tâm đến vị sếp Tạ Yếm Trì thì đừng nói đến đầu gối, cho dù chạm phải móng tay út em cũng đã cảm tạ trời đất rồi.”
“Không được a.” Trần Tử Kiện cảm thấy có chút phiền phức, “Anh là tuyển thủ thể thao điện tử, chạm vào móng tay cũng ảnh hưởng đến hiệu suất của anh.”
Nét cười trên khuôn mặt Thịnh Hướng Tình biến mất: “... Anh đừng làm quá lên chứ.”
Mật thất mới trống rỗng.
Chỉ có một tấm gương lớn và một cái tủ quần áo cũ nát, cái tủ quần áo còn bị khóa bằng ổ khóa không mở được, chỉ có một khóa mã điện tử bên cạnh cánh cửa duy nhất.
“Tôi nghĩ chúng ta nên mở tủ ra trước để tìm manh mối về mật mã.” Tiêu Nhiên phân tích một chút, nhưng sau khi tìm kiếm hơn mười phút, lục tung tầng trên tầng dưới cũng không tìm thấy chìa khóa mở tủ.
Dường như lại rơi vào ngõ cụt.
Hôm qua Thương Tử Thần cũng vì chạm phải cái đinh mà buồn phiền.
Hôm nay lại trơ mắt nhìn Tần Úc Tuyệt thân mật với Tạ Yếm Trì nên càng thêm táo bạo. Anh ta nhìn mắt nhìn Tạ Yếm Trì đang lười biếng tựa vào bên cạnh, nén giận hỏi: “Anh Tạ không tìm chìa khoá sao?”
Tạ Yếm Trì liếc anh ta một cái: “Tìm thì có thể tìm, nhưng không cần thiết.”
Thương Tử Thần tức đến bật cười: “Tại sao lại không cần thiết?”
Mùi thuốc súng nồng nặc khiến những người xung quanh ngửi được chút manh mối.
Trịnh Thiên Ý lớn tuổi nhất thấy thế chuẩn bị đứng ra khuyên vài câu, song chưa kịp mở miệng đã thấy Tạ Yếm Trì ngồi dậy, đi đến bên cạnh tủ quần áo, nhìn từ trên xuống dưới một hồi.
Rầm!
Một giây sau, Tạ Yếm Trì liền dứt khoát nhấc chân đá mạnh vào chỗ xích cửa tủ.
Cái xích vốn đã cũ nát bung ra, sau một tiếng cọt kẹt, cánh cửa tủ mở ra một kẽ hở.
Tạ Yếm Trì xoay người, nhẹ nhàng nói: “Thật sự là không cần thiết.”
...... Thương Tử Thần cảm thấy mình lại bị làm nhục.
Thật ra những người chơi thoát khỏi mật thất nhiều lần sẽ biết nhiều khi bên trong mật thất có một số cơ chế tưởng chừng như khó giải, song thật ra cũng không phức tạp đến mức ấy.
Tạ Yếm Trì kỳ thật trước kia liền nhìn ra được cái này tủ quần áo cũng không cần chìa khoá liền có thể mở ra.
Phạm vi trò chơi của công ty khoa học kỹ thuật Cảnh Dật rất rộng.
Phòng thoát khỏi mật thất theo hướng kinh dị cũng không ít, mỗi lần trước khi phát hành Tạ Yếm Trì đều sẽ tự mình tham gia kiểm nghiệm.
Cho nên độ khó của tiết mục kỳ này đối với anh cũng chỉ là trình độ tân thủ.
Chỉ là đạo diễn đã nói với anh trước khi ghi hình: “Mỗi mật thất phải đợi ít nhất mười lăm phút, chuẩn bị lâu như thế cũng không thể phát sóng trực tiếp một giờ đã kết thúc đúng không? Show bình thường đều dài hai giờ a.
Cho nên anh vô cùng chiếu lệ đợi hết mười lăm phút.
Nhưng thứ trong tủ quần áo thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Vỏn vẹn chỉ có một cây côn sắt và một hàng chữ được khắc lên cửa tủ ——
U linh thích ở nơi bóng tối bị giam cầm.
Hàng chữ này thật khó hiểu.
Bởi vì dù nhìn thế nào cũng không giống mật mã mở cửa.
Tần Úc Tuyệt đọc đi đọc lại mấy lần, phát hiện đây thật ra là một câu ám chỉ.
Cô quay đầu, nhìn tấm gương cực lớn trước mặt, sau đó nói: “Có thể hàng chữ này ám chỉ chúng ta tắt đèn.”
Bóng tối bị giam cầm.
Đầu tiên là thỏa mãn điều kiện đó đã.
Tiêu Nhiên lập tức phản ứng: “Đúng thế, hẳn là sau khi tắt đèn mật mã sẽ xuất hiện trên gương.
Nghe có vẻ là một lời giải thích hợp lý.
Tần Úc Tuyệt suy nghĩ một chút, giơ tay lên, dùng ngón tay trỏ chạm lên mặt gương.
Ngón trỏ được mặt gương phản chiếu sát vào với ngón trỏ của cô, không một khe hở.
Đây là gương hai chiều.
......
Tần Úc Tuyệt trầm mặc, sau đó lui về sau mấy bước, dường như cô biết chương trình sẽ làm gì.
Tạ Yếm Trì liếc cô một cái, bật cười, giơ tay đặt lên vai cô, kéo cô về phía mình, sau đó thấp giọng nói bên tai cô: “Nói cho bọn họ không?”
Tần Úc Tuyệt: “Tôi cảm thấy chương trình thiết kế những thứ này cũng không dễ dàng.”
“Cho nên?”
“Cho nên”, Tần Úc Tuyệt quay đầu, cười, “Dù sao cũng phải có chút hiệu ứng chương trình, đúng không?
【??? Hai người bọn họ đang nói gì thế? Sao còn có bí mật nhỏ nữa vậy?】
【 Tôi hình như đoán được... Đây cũng là tiêu chuẩn cho mấy show kinh dị à? Đốt nến cho những khách mời còn lại thôi 】
【 Ha ha ha ha tôi cũng đoán được, hai người độc ác quá.】
Nhưng nhóm người cảm thấy đã phá giải được manh mối trong mật thất hoàn toàn không phát hiện hành động nhỏ của hai người.
Bọn họ vui vẻ tắt công tắc.
Giây phút đèn tắt đi, trên gương quả nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đỏ.
Đúng lúc bọn họ đang tập trung tinh thần nhớ kỹ nội dung thì tiếng la hét chói tai vang, cùng lúc đó trên gương đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của nhân viên đóng vai Quỷ Tướng kề sát.
Một đống mặt quỷ giương nanh múa vuốt càng khiến người ta thấy mà giật mình.
“A a a a a a!!!”
Không có gì ngạc nhiên khi tiếng hét chói tai vang lên, liên tiếp, hơn nữa còn khá nhịp nhàng.
“Trần Tử Kiện, anh nhảy khắp nơi làm gì? Dẫm lên chân em a a a!” Thịnh Hướng Tình vừa hoảng sợ thét lên vừa phân tích dạy dỗ bạn trai, “Anh có thể dũng cảm như đàn ông thực thụ không!”
Trần Tử Kiện quyết định không làm người: “Không được, vậy anh không phải đàn ông.”
Trịnh Thiên Ý vẫn chưa đến mức mất bình tĩnh như người trẻ, rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc, chỉ là bàn tay nắm tay Tiêu Nhiên rất chặt.
Tiêu Nhiên liếc cô ấy một cái, hơi nhíu mày một cái khó nhìn ra, song vẫn không nói gì.
Thương Tử Thần và Hứa Trừ Âm khá thảm.
Mặc dù trên danh nghĩa là đóng giả người yêu nhưng thật ra vẫn không thể nào thoải mái, đến an ủi nhau cũng không được.
Thương Tử Thần dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn hai người phía sau, không vui: “Hai người đã biết?”
Tạ Yếm Trì phủ nhận dứt khoát: “Không biết.”
“Vậy sao anh không sợ? Thương Tử Thần vốn dĩ không tin anh.
Tạ Yếm Trì: “Có lẽ bởi vì tôi khá mạnh.”
......
Mẹ nó.
Còn rất mạnh miệng.
【 Ha ha ha ha ha quá thảm rồi quá thảm rồi.】
【 Tôi chết cười, Ao cá đứng sau cùng ăn dưa như người qua đường, tôi hận không thể đưa hạt dưa cho hai người cắn.】
【 Tôi chụp ảnh màn hình, mọi người trong tổ đều bị dọa mất mật, chỉ có hai người Ao cá yên tĩnh như Phật Tổ vậy.】
【 Xem như hiểu rõ vì sao hai người yêu đương, người ác độc thì phải ác cùng nhau.】
Cuối cùng mặt quỷ trên gương cũng biến mất.
Thịnh Hướng Tình cảm thấy chân mình có chút mềm, mềm nhũn dựa vào Trần Tử Kiện không đứng lên được.
Dù sao Tiêu Nhiên cũng đã tỉnh táo lại, dựa theo mật mã mình vừa nhớ gõ vào ổ khóa.
Mật mã chính xác.
Cuối cùng cửa cũng mở ra.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng cuối cùng họ cũng có thể rời khỏi căn phòng này thì lại phát hiện ——
Phía sau cửa là một bức tường.
Đây là một cánh cửa chết.
Tác giả có lời muốn nói: Ta tự kiểm điểm......
Hôm qua ngủ quá muộn, mãi mới tỉnh lại.
Hôm nay có hai chương.
[ Nghi Phi: Để làm chương này rất cực khổ... Bản convert lỗi, phải đi dùng bản dịch của Quick Translate, tên chưa được đặt nên không viết hoa, cũng sai luôn tên, phải đi sửa toàn bộ... Đã thế còn phải đọc lại Conan tập 79 ám ảnh zl nữa, để xem cái “song mặt kính” của bản convert phải dịch thế nào:) Nhưng nó không có:))
Có một tin buồn. Ta sẽ dừng edit bộ này. Thật ra đây cũng chỉ là kết quả sớm muộn... Mọi người cũng biết rồi, ta có làm cùng chị cộng sự. Sau đó thì bỏ ra làm riêng. Chị ấy làm rất nhanh, có lẽ cũng chất lượng nữa. Chị ấy hình như còn làm xong rồi. Ta thì vẫn chưa qua được một nửa. Để mọi người không phải đợi, thì hãy sang đọc bên nhà của chị ấy ở wordpress. Ta sẽ edit thêm 3 chương nữa, vì ta rất thích 3 chương ấy. Và ta sẽ dừng lại. Kể ra thì cũng tiếc đứa con này. Nhưng ta nghĩ đây là điều ta nên làm. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ lựa chọn này của ta. Cứ vừa về lại đi thế này, ta cảm thấy tội lỗi lắm. Xin lỗi mọi người nhiều:(
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ta tin là như vậy.
Để lại đây một ngọn đèn trường minh dẫn đường cho mọi người đến nhà chị ấy “https://mmmmm159.wordpress.com/”
Chương 24, 3120 chữ ]