Người Yêu Tin Đồn

Chương 21: Chương 21




Editor: Điểu Nghi Phi

Hãy bật thử bài hát bên trên nhé

Sự mỉa mai quá rõ ràng trong lời của Thương Tử Thần: “Tôi chỉ tò mò, người khác đều nói anh Tạ là con cưng của trời, sao lại không chăm sóc tốt cho bạn gái vậy?”

[ Nghi Phi: Nguyên gốc là thiên chi kiêu tử ]

Con cưng của trời.

Tất cả mọi người đều hình dung Tạ Yếm Trì như thế.

Tự tay thành lập công ty khoa học kỹ thuật Cảnh Dật chưa nói, hơn nữa cho dù có một ngày công ty đổ thì sau lưng vẫn còn chỗ dựa hùng hậu là Tạ thị.

Anh có tất cả sự kiêu ngạo của tư bản.

Nhưng thật ra có rất ít người biết Tạ thị chưa bao giờ là chống lưng kiên cố không phá vỡ nổi của Tạ Yếm Trì.

Nó luôn là một đám khói bao phủ trên đầu anh, chỉ chực chờ xông tới bóp cổ anh.

Ba năm trước, Tạ Yếm Trì cho ra mắt thị trường một loại game mobile MOBA.

Lúc ấy thương nhân nào sở hữu trò chơi cũng cảm nhận được loại hình trò chơi này có cơ hội kinh doanh vô hạn và sức sống mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều muốn chiếm trước thị trường.

Trong thời gian đó cũng có rất nhiều game mobile tương tự được đưa ra thị trường. Thậm chí vì muốn tối ưu hoá dịch vụ và cho ra mắt thị trường đầu tiên mà những đối tác này đi vay một khoản kếch xù, được ăn cả ngã về không.

Cuối cùng, sau hơn một năm chém giết và đào thải, chỉ có sản phẩm của công ty khoa học kỹ thuật Cảnh Dật đưa ra có thể tiếp tục tồn tại. Từ đó về sau, nó gần như lũng đoạn toàn bộ ngành sản xuất game mobile MOBA.

Tạ Yếm Trì cũng vì thế mà một trận thành danh với công ty khoa học kỹ thuật Cảnh Dật.

Trong mắt mọi người, một số công ty đột nhiên nổi tiếng, một số công ty đột nhiên biến mất đều là những chuyện rất bình thường.

Nhưng thật ra rất nhiều khi cái giá phải trả còn tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng.

Năm đó có một công ty game đi vay để ra mắt thị trường, cuối cùng không chịu được gánh nặng mà tuyên bố phá sản. Hai tháng trước, một người cấp cao phụ trách phòng kế hoạch trò chơi đã nhảy xuống từ văn phòng ở tầng 27.

Đã từng huy hoàng bao nhiêu thì khi nhà cao sụp đổ sẽ phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần.

Tư bản đánh cờ sẽ chết người.

Ngày Tần Úc Tuyệt xảy ra chuyện, Tạ Yếm Trì không ở Đồng Thị mà ở Giang Thành.

Lần này chuyến đi của Tạ Yếm Trì rất ồn ào, nghe nói là một thời gian trước, cha Tạ định cho anh một vị hôn thê. Nhưng không được mấy ngày vị tiểu thiếu gia này đã tự giải trừ hôn ước, quyết định nhanh chóng gọn gàng.

Mọi người đều nói anh đi Giang Thành là tránh gió, đợi vị lão gia nhà mình nguôi giận.

Nhưng không nhiều người biết nguyên nhân thật sự.

Lần đầu tiên Tạ Yếm Trì đi Giang Thành là đến một trường tiểu học.

Khi đó là 7 giờ rưỡi sáng, đúng thời gian trẻ con đi học.

Anh thấy vợ của người đàn ông nhảy lầu tự sát kia cố hết sức đạp xe, dựa xe vào ven đường rồi ôm con gái xuống xe, giúp con bé chỉnh lại đồng phục.

Khuôn mặt gầy ốm đến đáng sợ.

Trong một đêm, vị quý phu nhân từng ngồi trên Bentley oán giận vì tắc đường đã nhập vai người thường tài tình như thế.

Nghe nói gần đây cô ấy chuyển nhà mấy lần nhưng cuối cùng vẫn bị chủ nợ tìm được.

Không ngừng phá cửa và những lời mắng nhiếc cay nghiệt đã hủy hoại kiêu ngạo một thời của cô ấy từ lâu.

Những việc này bất ngờ xảy ra nhưng lại trong dự kiến.

“Anh Tạ, nếu anh không yên tâm, tôi có thể thay anh liên hệ, giấu tên quyên góp cho con gái anh ta đi học.” Trợ lý Trần nhìn kính chiếu hậu, sau đó đề xuất.

Tạ Yếm Trì không lập tức lên tiếng, chỉ nhìn hai mẹ con bình thường ngoài cửa sổ, yên tĩnh một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Nếu kẻ thua là tôi, sẽ có một ngày tôi cũng trở thành người ở tầng 27 kia.”

Trợ lý Trần: “Anh sẽ không, phía sau anh còn có Tạ thị......”

“Đó không phải Tạ thị của tôi.” Tạ Yếm Trì ngắt lời, “Đó là Tạ thị của Tạ Hà Thần.”

Hai ngày sau, Tạ Yếm Trì tham dự một lễ tang.

Là lễ tang của mẹ Dụ Chi Diễn.

Từ sau khi Dụ Chi Diễn ra đi, cơ thể mẹ anh ấy vẫn luôn rất yếu ớt.

Tạ Yếm Trì đã giúp đỡ rất nhiều năm, đi bệnh viện khắp nơi, tìm đủ loại bác sĩ, cuối cùng vẫn không thể cứu được bà ấy.

“Con là một đứa bé ngoan, nhiều năm như thế bác cũng để con trong lòng.” Giọng của Dụ khàn đến mức không thể khàn hơn, “Con nói thật nói cho bác một câu, trận hỏa hoạn năm đó có quan hệ với nhà họ Tạ của con không?”

Trận hỏa hoạn kia đã náo loạn không nhỏ.

Người phát hiện ra chuyện nhà bảo mẫu năm đó gây chuyện nhận được một số tiền không rõ nguồn gốc không chỉ có Tạ Yếm Trì.

Rất nhiều người đều đoán, trận hỏa hoạn năm đó có lẽ không phải ngoài ý muốn mà là cố tình.

Vậy rốt cuộc là ai chứ.

Trong đủ loại đáp án, có một đáp án lớn nhất.

Bọn họ nói, là cha của Tạ Yếm Trì.

Để thiêu chết Tạ Hà Thần.

Nhưng không ngờ tới cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, hôm ấy Tạ Yếm Trì cũng có mặt ở chung cư.

Bởi vì Tạ Hà Thần không phải anh ruột của Tạ Yếm Trì mà là con trai của bác cả anh, khi bác cả qua đời vì bệnh anh ta được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của cha Tạ.

Bọn họ nói nhà họ Tạ muốn có được cổ phần của Tạ Hà Thần, không muốn đợi sau khi anh ta trưởng thành nên mới phóng hỏa thiêu chết anh ta.

Tin đồn vô căn cứ thì không cần bất cứ chứng cứ nào.

Lời đồn được lan truyền trong thời gian quá lâu sẽ trở thành chân tướng.

Cho đến một ngày năm Tạ Yếm Trì mười sáu tuổi, anh đột nhiên tới tìm luật sư, tuyên bố từ bỏ trước mặt người lớn trong nhà.

Từ bỏ Tạ thị, từ bỏ cả thứ có được và thứ chưa từng có được.

Tất cả mọi người nói anh điên rồi, sau đó cười ha hả nói đùa “Trẻ con không thể nghiêm túc“.

Cha Tạ phạt anh quỳ suốt một ngày, khiến anh không được nói những lời ngu xuẩn như thế nữa.

Anh hẳn phải là con cưng của trời.

Nhưng anh chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

Khoảng thời gian ấy, Tạ Yếm Trì không muốn thoát khỏi vũng bùn. Anh chỉ nghĩ như vậy cũng được, cứ nhàn nhạt để ngày qua ngày thế thôi.

Cho đến khi anh thấy dòng phê bình Tần Úc Tuyệt để lại kia.

Rất nhiều khi, sự cứu rỗi là bản thân tự cho chính mình.

Anh vốn dĩ không muốn từ bỏ.

Chỉ cần một chút ánh sáng nói cho anh, anh đúng.

Tần Úc Tuyệt chính là tia sáng ấy.

Lúc đó, Tạ Yếm Trì nhìn cha của Dụ Chi Diễn, im lặng rất lâu, sau đó mới mấp máy môi, mỗi chữ thốt ra đều rất khó khăn: “Bác, nén bi thương để sống tốt ạ.”

Hoàn toàn không có tiếng trả lời.

Nhưng cha Dụ lại nghe được ẩn ý.

Cha Dụ chợt cười to mấy tiếng, sau đó cầm lấy cái ly và sách vở bên người ném về phía anh, nói anh cút đi.

Trang sách sắc bén cắt vào thái dương của Tạ Yếm Trì, máu đỏ chảy ra.

Anh không nhúc nhích, tựa như một con rối gỗ cho người ta phát tiết.

Tuy rằng nhiều năm như thế trong lòng cha Dụ cũng biết rõ Tạ Yếm Trì là người vô tội.

Nhưng một gia đình êm ấm đã bị những điều kinh khủng ập đến, vẫn không thể không oán hận.

Khi hũ tro cốt được đặt xuống đất, Tạ Yếm Trì cũng ở đó.

Chỉ là đứng ở một nơi rất xa.

Không ai chú ý đến anh, mọi người đều đang khóc lớn, cùng với lời cầu nguyện của cha xứ, tất cả tựa như một khúc ca bi thảm.

Gió mây kéo đến, sấm sét đùng đùng.

Khi rời đi, Tạ Yếm Trì lại đi qua trường tiểu học kia.

Đám trẻ ùa ra, có những đứa bạn thân đuổi nhau, cầm ô dẫm lên vũng nước trên mặt đất.

Cũng giống như anh đã rừng.

“Anh nghe nói mẹ của bạn em mất.” Tạ Hà Thần gọi điện tới, giọng điệu nho nhã ôn hòa, “Nhớ thay anh nói một câu nén bi thương.”

Là một người khiêm tốn thế nào, dịu dàng ân cần đến thế nào.

Đến mức khiến Tạ Yếm Trì suýt nữa thì quên mười năm trước Tạ Hà Thần dùng biểu cảm ẩn chứa ý cười ra sao để nói với anh ——

“Đừng tranh với anh.”

Từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi.

Tạ Yếm Trì như phát điên mà đánh rất nhiều nước cờ ngay cả người đi trước cũng không dám làm, hết lần này đến lần khác đặt mình vào vị trí ở tầng thứ 27, đánh cược một lần lại một lần.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh là kẻ điên không muốn sống, cuối cùng lại cảm thấy anh là một thương nhân thành công với những thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhưng tất cả mọi người đã quên, năm mười sáu tuổi ấy.

Anh cũng chỉ muốn trở thành một thiếu niên.

Sau khi trở lại Đồng Thành, “bạn bè” ở đủ mọi tầng lớp tổ chức tiệc mừng đón gió tẩy trần cho anh.

Anh chỉ đến chỗ Giang Cảnh Hành.

Giang Cảnh Hành là bạn cùng phòng ở đại học của anh, cũng là người duy nhất có thể thật sự được gọi là bạn.

Trong buổi tiệc mọi người đều không lựa lời, thản nhiên nói những lời thô tục và những câu trêu chọc không đàng hoàng. Tạ Yếm Trì lười biếng ngồi một góc, có người hỏi sẽ cười có lệ nói mấy câu, chán nản rã rời.

Cho đến tận khi có người nói ——

“Chu Diễn bây giờ đúng là chạm phải phiền phức, loạn đến mức khiến người ta nhảy lầu.”

“Cái cô họ Tần ấy à? Tao nói cô ta nhìn có vẻ mạnh mẽ, tao không tin.”

“Chu Diễn chắc phải hối hận, không cần tắm mà làm cái cần làm luôn thì còn lâu mới thành như bây giờ.”

Có lẽ cái họ đã khiến cho Tạ Yếm Trì chú ý, ánh mắt anh khẽ đảo, liếc đến ảnh chụp trên điện thoại của nhóm người.

Là một khuôn mặt quen thuộc.

Một người đã rất lâu chưa gặp.

Đôi chân trắng nõn cong lên, chiếc váy dạ hội màu đen cúp ngực là lộ ra xương quai xanh tinh tế.

Hai mắt nhắm nghiền, hai má đỏ lên, đôi mày nhíu lại vì tác dụng của thuốc.

Tạ Yếm Trì dụi tắt điếu thuốc, đột nhiên mở miệng: “Cho tôi mượn điện thoại một chút.”

Người nọ sửng sốt đưa điện thoại cho anh.

Anh duỗi tay nhận lấy, giơ tay dùng hết sức ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

Dứt khoát gọn gàng, mày cũng chưa nhướng chút nào.

“Con mẹ nó chứ.” Người nọ theo bản năng chửi một câu, phẫn nộ đứng dậy nhìn về phía Tạ Yếm Trì, “Tạ nhị thiếu, chuyện này không tốt lắm phải không?”

Tuy rằng biết không nên đắc tội với Tạ Yếm Trì nhưng những kẻ đang ngồi ở đây không ai là ngọn đèn cạn dầu, đương nhiên không chấp nhận vứt mặt mũi đi.

“Anh không cho tôi một lời giải thích à?”

Nhưng lời còn chưa nói xong đã đột nhiên im bặt.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Tạ Yếm Trì như vậy.

Thu lại khí chất phong lưu thường ngày, quanh người lạnh lẽo đến tận cùng, tựa như một con dao sắc bén cứa lên cổ kẻ kia từng nhát, từng nhát.

Sau đó, lại bùng nổ.

May là có Giang Cảnh Hành khuyên can.

Sau khi đám người kia đi hết, anh thở dài thu thập tàn cục, dùng chân đá chai rượu vỡ dưới gầm bàn: “Tôi sẽ cho người tra ra có những ai có bức ảnh kia, sau đó cho người xóa hết. Nhưng Tần Úc Tuyệt chính là cô gái nhỏ anh nhớ kỹ nhiều năm như vậy sao?”

Tạ Yếm Trì không trả lời.

“Muốn bảo vệ người ta thì nói rõ ra.” Giang Cảnh Hành nói, “Cô ấy cũng rất khiến người ta nhớ thương.”

Tạ Yếm Trì đột nhiên mở miệng: “Tạ Hà Thần sắp về.”

Giang Cảnh Hành dừng lại, sau đó hiểu ra.

“Tôi không thể đối xử với cô ấy như thế.” Tạ Yếm Trì lại nói.

Tần Úc Tuyệt trước giờ vẫn luôn là một người kiêu ngạo.

Cô sẽ không cam lòng làm chim hoàng yến của bất kỳ kẻ nào.

*

Trong mắt Thương Tử Thần tràn ngập sự kiêu ngạo.

Anh ta cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: “Là tôi bất lịch sự, song tôi cứ tưởng anh Tạ thật sự toàn năng, không gì không làm được cơ.”

Thật ra Thương thị và công ty khoa học kỹ thuật Cảnh Dật cũng có chút ân oán.

Trước đây Tạ Yếm Trì có “đánh cờ” với công ty của mấy nhà, trong số đó có dự án của Thương thị.

Lợi ích đối lập chính là kẻ thù.

Cảnh Dật hết lần này đến lần khác giành được các dự án, gây thù chuốc oán tất nhiên cũng không ít.

Tạ Yếm Trì bất chợt cười lại khiến cho người ta không rét mà run, lạnh lẽo đến tận xương, toàn thân căng ra, tựa như một con sư tử đang chờ săn thú.

Anh buông tay Tần Úc Tuyệt, bước về phía trước một bước.

Tần Úc Tuyệt cảm nhận được sự bất thường của Tạ Yếm Trì.

Cũng cảm thấy nếu anh bùng nổ, hậu quả sẽ không thể gánh chịu.

Vì thế cô nhíu mi, duỗi tay kéo tay anh lại: “Chúng ta về phòng đi.”

Tạ Yếm Trì ngoảnh mặt làm ngơ.

“Tạ Yếm Trì!” Tần Úc Tuyệt đột nhiên cao giọng, giọng nói run rẩy thuyết phục, “Xin anh.”

Tạ Yếm Trì dừng chân, quay đầu liếc cô một cái, môi mỏng mím chặt, sau một lúc im lặng thì cười nhẹ, sự bức bối trong không gian đột nhiên tan biến.

Anh nói: “Được thôi.”

Tần Úc Tuyệt nhìn vào mắt Tạ Yếm Trì, bàn tay di chuyển xuống phía dưới tay anh, xoay người kéo anh về phòng.

Chỉ là đi chưa được mấy bước đột nhiên dừng lại.

Cô quay đầu nhìn Thương Tử Thần đằng sau, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn đã quan tâm.”

Thương Tử Thần nhíu mày nhìn cô, có vẻ chuẩn bị mở miệng nói gì đó.

Mà đúng lúc này, anh ta bị Tần Úc Tuyệt nhẹ nhàng ngắt lời ——

“Không có nếu, anh ấy là bạn trai tôi.”

Thương Tử Thần ngẩn ra.

Những lời này là trả lời cho câu “Nếu tôi là anh, loại chuyện này sẽ không xảy ra” vừa nãy của anh ta.

*

Sau khi cửa phòng đóng lại, Tạ Yếm Trì buông tay Tần Úc Tuyệt.

Anh kéo kéo cúc cổ áo, cởi ra mấy nút, không nói lời nào mà thay dép lê đi vào trong.

Tần Úc Tuyệt nhíu mi, ôm cánh tay nhìn hắn, cảm thấy có chút buồn cười: “Anh Tạ, anh như vậy sẽ khiến tôi nghĩ rằng anh thật sự đang ghen.”

Nghe thấy những lời này, Tạ Yếm Trì bỗng dừng bước.

Anh quay đầu, nhẹ liếc cô một cái, xoay người đi về phía cô.

Giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm lại.

Một tay Tạ Yếm Trì nắm chặt vai Tần Úc Tuyệt, tay kia nắm lấy cổ tay cô, trở tay ép cô lên cửa.

“Anh làm gì thế?” Tần Úc Tuyệt không phản ứng lại, theo bản năng giãy giụa lại phát hiện cô không thể động đậy.

Thân thể, hơi thở, độ ấm đều nóng bỏng.

Giống như từng đợt sóng sôi sục trào lên.

Tạ Yếm Trì cúi đầu, dường như muốn cắn lên cổ cô.

Tần Úc Tuyệt theo bản năng quay đầu đi, cảm thấy anh đột ngột dừng lại khi cách làn da cô mấy cm, chỉ còn hơi thở phả vào hõm vai cô.

“Nếu tôi nói đúng thì sao?” Giọng anh khàn khàn, khiến cho Tần Úc Tuyệt dường như cảm nhận được rung động nơi lồng ngực anh.

[ Nghi Phi: Hôm trước ta có đăng bài trên confession, bị người ta chửi là chuyện sẽ rất thật nếu không lậm QT. Chắc mọi người cũng biết, đối với một editor, lời bình bị lậm QT rất... Ta nghĩ ta đã rất cố gắng, song vẫn không đủ. Một bài viết về người mình yêu quý mà để người ta thốt ra những lời như vậy. Muốn bỏ cuộc, bỏ hết, bỏ hết tất cả mọi thứ đang edit.

Còn nhìn thấy các web lậu copy của mình nữa. Thật sự mong mọi người ủng hộ, nhưng nếu mọi người thích đọc ở web lậu vì tiện thì ta cũng hiểu được. Song vẫn tủi thân khi thấy mọi người hóng ở web lậu, comment các thứ mà trên nơi đăng chính thì...

Chương 21, 3222 chữ ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.