Dáng vẻ ưu nhã thân sĩ của Du Huyền Tư sắp giữ không nổi nữa, về đến nhà với Cẩm Nam là không thèm che giấu tâm trạng, hai chữ không vui viết thẳng trên mặt.
Cẩm Nam rất bất đắc dĩ, anh biết trong lòng Du Huyền Tư nghĩ gì. Để đảm bảo an toàn tính mạng của người ta cũng như chính mình, anh chỉ có thể trấn an Du Huyền Tư: “Được rồi, đừng làm mình làm mẩy nữa, cũng không được động đến A Lục.”
Du Huyền Tư méo miệng, không nén được lời ghen tuông: “Mới đó mà đã gọi nhau thân mật thế rồi nhỉ.”
Cẩm Nam hôn hôn mặt hắn như đang dỗ một đứa trẻ hư: “Ngoan, hôm nay cho cậu ngủ trên giường tôi được chưa?”
Vẻ oan ức trên mặt Du Huyền Tư biết mất không còn bóng dáng, hai mắt ngập tràn mong chờ: “Tiểu Nam thì sao?”
Cẩm Nam lại cố ý lờ chúng đi: “Tôi ngủ ở phòng cho khách.”
Du Huyền Tư: …. Quá đáng!
Cẩm Nam biết lúc nhỏ Du Huyền Tư từng bị tổn thương về cả tinh thần lẫn thể xác nên để lại áp lực tinh thần rất lớn khi phải cô độc một mình, cảm giác bất an cũng lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Nói Du Huyền Tư bị điên cũng không phải không có nguyên do. Hắn đã từng giết người. Dưới cơn bệnh hắn cầm dao gọt hoa quả đâm chết một trưởng bối có vị thế không nhẹ trong gia tộc.
Nghe nói tử trạng thảm thôi rồi, mắt bị khoét đi để lại hai cái hốc toàn máu chảy lênh láng khắp mặt. Vết dao trên người thì khỏi phải nói, tránh hết những chỗ yếu hại mà đâm vào những nơi khiến người ta đau đớn nhất rồi mới một nhát kết thúc sinh mệnh kẻ đó.
Hiện trường lúc đó loạn lắm nhưng không ai dám bước lên ngăn, có kẻ nhân lúc hỗn loạn lén chụp ảnh lại. Đến lúc mở ảnh ra xem lại thấy Du Huyền Tư như đang suy ngẫm gì đó nhìn thẳng ống kính, ánh mắt thanh minh, khóe môi hé ra nụ cười quỷ dị điên cuồng. Nếu không phải có người lấy ra chứng cứ chứng minh hắn bị tâm thần thì phỏng chừng hắn còn bị bỏ tù.
Cũng bởi thế nên Du Huyền Tư sang bệnh viện tâm thần nước A điều trị một thời gian. Sau khi về nước thì gặp được Cẩm Nam.
Tóm lại, Du Huyền Tư thật sự có bệnh, bệnh rất nặng.
Cẩm Nam biết mình không nên để một quả bom hẹn giờ ngay bên người. Loại bệnh này của Du Huyền Tư một khi lên cơn khả năng làm người khác bị thương rất cao. Hắn điều trị lâu như vậy rồi vẫn không có hiệu quả gì, huống hồ vốn dĩ đó còn là kế hoạch của hắn.
Khi ở bên Cẩm Nam hắn luôn biểu hiện như một người bình thường. Hắn chưa hề tổn thương Cẩm Nam, thậm chí một lời đe dọa cũng chưa từng, tựa hồ ở trước mặt Cẩm Nam hắn chỉ biết yếu thế. Cẩm Nam biết dáng vẻ đáng thương của Du Huyền Tư phần lướn là diễn, nhưng lần nào anh cũng bất đắc dĩ thuận theo hắn.
Biết làm sao được, là người yêu của anh mà.
Dẫu cho hắn thực sự tàn ác như lời người ngoài nói thì làm sao? Ở cùng anh hắn vẫn luôn rất ngoan. Cẩm Nam ghét phiền toái, thích những thứ ngoan ngoãn. Khi mà Du Huyền Tư nhất mực nghe lời thì chẳng có lí do gì mà anh phải gạt hắn qua một bên.
Lần này về nhà chính Du Huyền Tư đã thu hết quyền lực còn dư lại vào tay. Cuối cùng hắn cũng có thể toàn tâm toàn ý ở bên người Cẩm Nam.
Chẳng ai ngờ được mọi chuyện diễn biến nhanh như thế.