Có thể thấy rằng, dẫu có trí nhớ hay không thì đối với Du Huyền Tư, Cẩm Nam vẫn là một điều hấp dẫn không thể chối từ.
Trong khoảng thời gian Du Huyền Tư bị mất trí nhớ này, Cẩm Nam không hề chạm vào hắn. Vốn dĩ bản thân anh cũng không thích mấy chuyện giường chiếu mấy nên cảm thấy ngày trôi qua nhẹ nhàng thoải mái. Thương thay Du Huyền Tư cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó mà mãi không nghĩ ra thiếu thứ gì.
Hai tháng sau.
Một hôm Cẩm Nam ra ngoài mua đồ để Du Huyền Tư ở nhà một mình. Ban đầu anh không yên tâm lắm nhưng rồi cảm thấy so với ra ngoài nhiều người ồn ào thì ở nhà an toàn hơn nhiều. Anh cứ luôn có cảm giác vụ tai nạn kia không phải ngẫu nhiên.
Mua đồ xong về nhà, Cẩm Nam đi xuống phòng bếp đặt chúng xuống đó rồi quay lại phòng khách thì trông thấy Du Huyền Tư một thân quần áo hầu gái kèm theo tai mèo trên đầu. Anh vô cảm liếc một cái, nói: “Cậu thật dâm đãng.”
Biểu cảm chờ mong trên mặt Du Huyền Tư còn chưa kịp diễn cho trọn đã bị tạt một chậu nước lạnh. Hắn mím môi rồi đi tới dán sát vào Cẩm Nam. Du Huyền Tư ôm Cẩm Nam thấp giọng gọi: “Tiểu Nam…”
Cẩm Nam nhìn khuôn mặt không khác gì so với lúc bị mất trí nhớ nhưng thần thái đã hoàn toàn khác, hỏi: “Nhớ lại rồi?”
Du Huyền Tư cọ cọ Cẩm Nam, khẽ đáp: “Dạ…”
“Vậy thì thả tôi ra, đi xử lí chuyện của cậu đi. Tôi không muốn lần tới nhìn thấy cậu dưới viên đạn của ai đó.” Cẩm Nam nói xong câu cuối còn ẩn ẩn tức giận.
Du Huyền Tư hơi sững người một chốc rồi nhanh chóng thả lỏng. Hắn càng thêm dùng sức ôm Cẩm Nam, giọng khàn khàn: “Tiểu Nam, em yêu anh nhiều lắm.”
Mãi một lúc lâu sau Cẩm Nam vẫn không nói chuyện. Bỗng có tiếng trả lời khe khẽ: “Tôi cũng yêu cậu.”