Người Yêu Trong Thân Thể

Chương 2: Chương 2: Cuộc gặp gỡ với Tịch Diệp 2




Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy là lúc tôi đang thất tình.

Thực ra cũng không thể gọi là thất tình được, bởi vì ba năm nay chỉ có tôi đơn phương cô học sinh xinh đẹp ấy. Tôi thích mái tóc dài đến eo của em, thích mùi hương còn vương trên tóc em, thích em ngồi cạnh tôi làm bài, thích dáng vẻ em cau mày cắn bút…. Tôi nhớ kĩ ngày sinh nhật em, luôn muốn được là người đầu tiên tặng quà cho em, mỗi ngày đều muốn chia sẻ cho em những kiến thức tôi mới học được…. Lớp 12, tôi và em đã gần giống như bạn thân của nhau, dường như mỗi ngày đều cùng nhau ăn trưa, tôi thường sẽ mang đồ ăn sáng và đồ uống lạnh cho em, chúng tôi cùng nhau thảo luận đề thi, cùng nhau chơi bóng bàn…. Từng ngày từng ngày tôi đều vắt óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể thổ lộ tâm tình của mình với em.

Tôi mãi mãi nhớ rõ ngày ấy, khi mới vừa thi xong hơn mười phút, tôi buồn chán chạy từ tầng cao nhất xuống dưới. Vô số thí sinh nối đuôi nhau từ phòng thi bước ra, tôi lại bắt gặp em đang vui vẻ ôm một cậu học sinh cao gầy khác cạnh bụi hoa, xung quanh có rất nhiều, rất nhiều người đang hoan hô hai người. Cậu học sinh kia mặc đồng phục trường khác. Có người đã nói cho tôi em đã có bạn trai, lại còn là một cậu trai đẹp khác trường. Nhưng tôi vẫn luôn không tin.

Tôi đã quên mất cảm giác lúc đó của mình. Tôi bỏ qua hết những tiếng hò hét huýt sáo ầm ĩ kia, cũng không thấy rõ hình bóng bọn họ… Tôi chỉ nhớ rõ mồn một, có một đôi bàn tay ấm áp đang tiến lại gần, nhẹ nhàng che kín lại đôi mắt tôi, xúc cảm ấy mềm mại tựa như những cánh hoa. Tôi khó hiểu bắt đầu giãy dụa: “Cậu là ai? Làm gì vậy?!”

Thanh âm người kia thực trầm ấm, lại vô cùng rõ ràng như tiếng sóng biển cuộn trào bên tai: “Nếu chán ghét, vậy thì không cần nhìn nữa.”

Có lẽ là do tôi đã chịu chấn động quá lớn, hoặc có lẽ là do bị áp lực từ kì thi đại học kích thích không ngừng mà tôi đã lâu không được giải tỏa. Tôi lại cảm thấy bàn tay ấy thật ấm áp, cả thân thể bắt đầu run rẩy mãnh liệt, sau đó từng giọt nước mắt rơi xuống làm ngón tay cậu ấy cũng ươn ướt, nước từ kẽ ngón tay chảy ra, nháy mắt thấm ướt cả mặt tôi.

Cuối cùng cậu ấy cũng buông tôi ra, tôi mới phát hiện mọi người xung quanh dường như đều đã biến mất, ngoại trừ có mấy người bạn đang trực nhật lớp bên cạnh thỉnh thoảng quay ra nhìn tôi lại thì thầm to nhỏ. Tôi đã rất quen với việc này, cũng không quá để ý nữa, chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi mình mới thoải mái tỉnh táo như vậy, quay đầu muốn cảm ơn người ấy, lại thấy cậu đang đeo cặp sách lên chuẩn bị đi xuống tầng dưới.

“Này… cậu… cậu tên là gì?” Tôi nghẹn nửa ngày mới hỏi ra được những lời này.

Người kia mặc đồng phục, quay đầu lại, thoáng chốc khiến tôi sửng sốt. Làn da cậu ấy rất trắng, tóc đen vuốt ra đằng sau, có mấy sợi tóc loáng thoáng rơi xuống, một khuôn mặt đẹp đẽ đến từng chi tiết. Như bước ra từ những tia nắng mặt trời lấp lánh, cậu chăm chú nhìn tôi, thanh âm như mang theo hương thơm của hoa rừng thổi tới, hơi loáng thoáng: “Tích Diệp.”

Tôi lẩm bẩm nhắc lại hai chữ này, cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi đã từng nghe ở nơi nào.

“Là hai chữ nào?” Tôi hỏi.

Cậu đi sang phòng học bên cạnh, nhẹ nhàng thổi một hơi lên cửa kính thủy tinh, lưu loát vạch lên đó hai chữ, nét chữ rất đẹp. Tôi lại phát hiện ngón tay cậu cũng vừa thon dài vừa xinh đẹp.

Cậu viết xong muốn rời đi, tôi lại nhịn không được tiến lên nói: “Tôi là….”

Tôi còn chưa nói xong, cậu ta đã ngắt lời tôi. Quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt cậu cong cong hàm chứa ý cười: “Tôi biết tên cậu rồi, Quỷ Khóc Nhè.”

Trước khi tôi kịp nổi giận thì cậu ta đã bỏ trốn mất dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.