Người Yêu Trưởng Quan

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2: Cuộc chiến tranh đoạt chó




Lúc này, họ đã đến cửa chính của đại đội, hai lính gác đứng thẳng, trên tay cầm súng thẳng tắp, thấy đâu vẻ mặt cũng đầy nghi ngờ. Chiến sĩ nhỏ nói với lính canh: "Ngăn cản, đừng cho người ngoài đi vào."

"Không được, anh đem chó cho tôi." Chúc Kỳ Trinh vội vàng xông tới.

Lính canh hoàn toàn không để ý đến lời nói của Chúc Kỳ Trinh, vác súng ngăn cản cô. Huấn luyện viên không còn cách nào, nên không thể làm gì khác hơn là nói: "Phiền các người nói với chỉ đạo viên một tiếng là có huấn luyện viên Lô tìm anh ấy."

Mặc dù trong miệng lính canh vừa nói đã biết, nhưng vẫn cản bọn họ lại.

Chúc Kỳ Trinh không gặp được, oa một tiếng, bắt đầu gào khóc. Cô nghĩ, có ăn vạ cô cũng phải cướp con chó lại.

"Chuyện gì xảy ra thế An Dịch?" Đột nhiên, một âm thanh lạnh như băng lại mang theo trung khí vang lên. Toàn bộ binh sĩ đứng nghiêm trang, ngay ngắn tại chỗ.

Đôi mắt đẫm lệ của Chúc Kỳ Trinh mông lung nhìn sang, một người đàn ông cao lớn mang quân phục mê say đứng cách đó không xa, mặc dù đều là quân phục, nhưng khi mặc trên người anh lại phát ra khí thế kinh sợ toàn bộ mọi người.

Phía sau anh còn có hai binh lính đi theo, bộ dạng xem ra chỉ vô tình đi qua nơi này.

Chiến sĩ nhỏ hai chân đều đứng nghiêm, ngay ngắn, nghiêm mặt nói: "Báo cáo Liên Trưởng*, chó vàng của đại đội bị xe của trường học tông chết, đối phương yêu cầu mang chó vàng đi."

*Liên Trưởng: người đứng đầu một đại đội hay liên đội.

"Anh, " Chúc Kỳ Trinh vội vàng bổ sung, "Tôi bằng lòng bồi thường ."

Ngũ quan Liên Trưởng lãnh nghị* đường cong kiên cường, anh cũng không liếc mắt nhìn những người còn lại một cái, lạnh giọng nói: "Trưởng ban hậu cần An Dịch!"

*lãnh nghị: lãnh lùng, cương nghị.

"Đến!"

"Cậu là bộ đội mà lại hồ đồ vậy sao? Lập tức đi tìm ban bếp núc lại đây, buổi tối thêm món ăn!"

"Dạ!"

An Dịch bỏ chó vàng lại, nhanh chân chạy vào liên đội bên trong, bây giờ, Liên Trưởng mới liếc nhìn khuôn mặt không thể tin nổi của Chúc Kỳ Trinh, sau đó nâng bước đi.

Chúc Kỳ Trinh nhìn thi thể con chó cách đó mấy bước, cô rất muốn đi lên cướp lại, nhưng nhìn dáng vẻ nó bây giờ máu dầm dề thật sự không dám, vì vậy nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên, sư huynh, nhanh lên nhanh lên, chúng ta cướp chó rồi chạy."

Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng vẫn bị Liên Trường nghe thấy, anh bỗng xoay người đi ra cửa, tới bên con chó đã chết đang nằm trên đất, xách lên rồi bước đi. Không phải anh sợ bị cướp, chẳng qua là anh muốn "mời" những người không quen biết này mau rời khỏi đây một chút. Anh nhận ra huấn luyện viên Lô thường lái xe tới đây rồi dẫn theo cả học viên du lịch một ngày, nếu không phải lúc nãy anh đã nhìn thấy rõ mặt mũi của huấn viên luyện, thì anh đã sớm bảo lính cần vụ đuổi bọn họ đi rồi.

"Anh đừng đi!" Chúc Kỳ Trinh dùng lực đẩy lính gác đang lơ là cảnh giác ra, chạy đến sát phía sau Liên Trưởng rồi bắt lấy cánh tay anh không rời nóii: "Tôi nói tôi sẽ bồi thường, bao nhiêu cũng được, các người đừng ăn nó." Cô sợ, cô sợ sinh mệnh bị mình hại chết sẽ ngày ngày khiến cô gặp ác mộng, cho nên cô phải dùng hết khả năng của mình để đền bù cho nó. Thậm chí cô còn nghĩ sẽ đi tìm mấy hòa thượng siêu độ cho nó, để nó có thể nhanh chóng đầu thai.

Ngoài cửa, sư huynh, huấn luyện viên lại bị lính canh ngăn lại lần nữa, huấn luyện viên đã sốt ruột đến nỗi trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, chưa bao giờ nhìn anh lại nhu nhược như lúc này, anh đối với người nào cũng cười ngọt ngào để lấy lòng, bây giờ nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh bướng bỉnh như vậy, ngay cả bộ đội cũng dám trêu chọc, anh cảm thấy lo? Cô không biết trời cao đất rộng hay là đầu óc cô không sáng suốt đây?

Bộ đội đóng quân trên núi này, tuy không thể nói đây là căn cứ quân sự bí mật gì, nhưng dù sao đi nữa dân thường cũng không thể tuỳ tiện lên đây. Anh cậy mình có quen biết với chỉ đạo viên của vùng này, cho nên thường xuyên mang những học viên vừa có tiền lại có quyền kia tới nơi này tham quan để lấy lòng đồ đệ của mình. Nhưng nhìn chuyện hôm nay lại ầm ĩ đến mức độ này, anh đụng phải rắc rối rồi.

Liên Trưởng cau mày nhỏ giọng quát lớn: "Buông tay!"

"Đưa chó cho tôi, tôi lập tức buông tay."

Anh nhìn tay mình bị nắm chặt, lại nhìn cô gái đang khóc trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến hoa lê đẫm mưa*, lông mi thật dài bên trên còn dính những giọt nước mắt, cô làm cho người ta có cảm giác yêu mến. Trong lòng đột nhiên mềm mại, anh nghĩ quên đi, chỉ là một con chó mà thôi.

*Thành ngữ ‘Lê hoa đái vũ’ : Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.

Vậy nên anh bỗng nhiên đưa tay ra: "Cho cô."

"A!" Chúc Kỳ Trinh hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai, cô bị hình dạng dầm dề máu bỗng nhiên đưa tới trước mặt mình doạ lui về phía sau, không đứng vững, ngã trên mặt đất.

Thiếu chút nữa là anh đã bật cười thành tiếng, mấp máy miệng để che giấu thái độ, khinh thường nói: "Không có can đảm cầm mà còn dám muốn nó sao?"

Đồ lính thối, dám làm mình sợ? Đáng ghét! Chúc Kỳ Trinh cắn môi dưới oán hận nhìn anh, ánh mắt có thể phun ra lửa.

Lúc này, một người vội vã chạy từ trong liên đội về phía này. Chỉ đạo viên chạy đến trước mặt Liên Trưởng bình tĩnh liếc nhìn huấn luyện viên Lô, lại nhìn Chúc Kỳ Trinh đang ở trên đất, cười hỏi: "Đông Phương, làm gì vậy? Bọn họ là học sinh của trường học cảnh sát địa phương, cũng có chút qua lại với bộ đội chúng ta, đừng quá nghiêm túc, người ta chỉ là một cô gái trẻ đấy!" Sau đó nói với Chúc Kỳ Trinh: "Đứng lên đi!"

Sắc mặt của Liên Trưởng thoáng dịu đi, nhìn thấy trưởng ban hậu cần An Dịch đã chạy tới, nhân tiện nói: "An Dịch, cậu đi chôn con chó này với cô ấy." Sau đó rời khỏi đó mà không quay đầu lại.

Sự việc tranh đoạt chó cuối cùng cũng hạ màn, chuyến du lịch một ngày không thành công, bởi vì xảy ra sự việc này, trên đường về, huấn luyện viên Lô cùng các sư huynh còn trách cô không ít.

Sau khi trở lại trường học, Chúc Kỳ Trinh thật sự đau lòng sám hối chừng mấy ngày, nhưng mà người không tim không phổi như cô tuyệt đối sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà không gượng dậy nổi. Chưa đến mấy ngày, cô đã quên chuyện này không còn một mảnh, cơn ác mộng làm cô lo lắng cũng chưa từng xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.