Thang máy đi tới tầng ba thì dừng lại, có năm sáu người nữa cũng lên tầng đi vào, không gian thoắt cái trở nên đông đúc.
Khi có người bước vào Lý Thù liền cử động, anh di chuyển tới đằng trước Thẩm Nghi Du, giúp cậu ngăn cách với người khác.
Anh quay lưng với Thẩm Nghi Du, tay buông thõng bên người. Thẩm Nghi Du nhìn mu bàn tay hơi nổi gân xanh và cánh tay của anh, trốn ở góc thang máy ngẩn người.
Thang máy tới tầng năm thì có thêm ba người nữa bước vào, khiến không gian càng chật chội.
Lý Thù hơi lùi lại về sau, anh để trống một khoảng trước mặt Thẩm Nghi Du rồi quay người, cúi đầu nhìn Thẩm Nghi Du.
Hình như chàng trai đứng trước Thẩm Nghi Du không biết đằng sau mình có người, cũng lùi lại một bước lớn, lúc cậu ta sắp đụng vào người Thẩm Nghi Du, Lý Thù giơ tay chặn lại.
Chàng trai giật mình quay đầu, Lý Thù nói với cậu ta: “Thứ lỗi, có người đứng sau cậu.” Chàng trai vội vã xin lỗi.
Thẩm Nghi Du và Lý Thù ở tầng cao nhất, mọi người dần dần rời khỏi thang máy, cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Khi thang máy mở cửa, vốn Thẩm Nghi Du định để Lý Thù đi trước, nhưng vì Lý Thù lại chặn cửa giúp cậu, nên cậu liền không khách sáo nữa.
Hai người từ thang máy đi về phía phòng họ, đi được mấy bước, Lý Thù mở miệng trước, hỏi Thẩm Nghi Du: “Em ở thủ đô mấy ngày?”
“Ngày mai em đi rồi.” Thẩm Nghi Du nói với anh, hơi do dự hỏi: “Anh cũng đi công tác à?”
“Đến làm chút việc” Lý Thù nói, không giống như trước thường kể rõ ràng với Thẩm Nghi Du là việc gì, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghi Du: “Tháng tám này em bận thế à? Một tuần cũng không rảnh?”
Thẩm Nghi Du gật đầu, nói: “Tính đi tính lại thì nhiều nhất chỉ rảnh ba ngày.” Sau đó cậu bất lực hỏi Lý Thù: “Thực sự là trắng đêm cũng không đủ?”
Lý Thù đi chậm lại, dường như ngẫm nghĩ mới nói: “Cho dù có đủ nhưng em đi đi về về như vậy rất mệt.”
“Không sao” Thẩm Nghi Du hạ thấp giọng: “Sẽ không mệt đâu”
Lý Thù trầm mặc, không nói chuyện nữa.
Thẩm Nghi Du đem lực chú ý dời đến số phòng khắc trên cửa, sắp tới phòng cậu rồi, cậu lấy thẻ phòng ra, siết chặt trong tay. Đợi đến cửa phòng, Thẩm Nghi Du dừng lại: “Tới phòng em rồi”.
Cậu hướng về phía Lý Thù, ngẩng mặt nhìn Lý Thù. Lý Thù nhìn cậu, nhẹ nhàng dời mắt.
Thẩm Nghi Du hơi buồn bã, nhưng không biểu hiện ra, cậu một lần nữa hỏi Lý Thù: “Vậy khi nào tiện cho anh?”
Lý Thù rũ mắt, qua mấy giây nói: “Chỉ còn cuối tuần của tháng tám này rảnh.”
“Còn tháng chín?” Thẩm Nghi Du hỏi.
Cuối cùng anh cũng ngước mắt, mặt đối mặt nhìn Thẩm Nghi Du, đơn giản nói: “Tháng chín không rảnh.”
“…” Thẩm Nghi Du nói nhỏ: “Bận như vậy sao.”
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Thù nói với Thẩm Nghi Du anh không rảnh.
Lần đầu tiên Thẩm Nghi Du hỏi Lý Thù có đồng ý gặp bạn bè cậu ăn một bữa, Lý Thù liền nói mình không rảnh, hỏi Lý Thù có thể đi siêu thị cùng cậu, Lý Thù nói không rảnh, không rảnh đi xem triển lãm, không rảnh đi rạp chiếu phim.
Lý Thù mãi mãi bận bịu. Khi ở nhà, Thẩm Nghi Du nắm tay Lý Thù, Lý Thù đều dùng tay còn lại trả lời email, nhưng khi còn ở bên nhau, anh cũng vì để gặp Thẩm Nghi Du mà kiếm ra rất nhiều thời gian trống.
Tuy nhiên, hiện giờ không cần nữa.
“Tháng 9 anh bắt đầu đi Roadshow (1).” Lý Thù giải thích với Thẩm Nghi Du: “Công ty sắp lên sàn.”
(1) Roadshow là một chuỗi các buổi trình bày ở các địa điểm khác nhau trước khi buổi IPO đầu tiên. Roadshow là một buổi chào hàng tới các nhà đầu tư tiềm năng do công ty thẩm định và đội ngũ quản lý cấp cao của công ty sắp lên sàn chứng khoán tổ chức. Nguồn: Investopedia
“Cuối tuần này anh sẽ từ thành phố S về San Francisco” Anh nói với Thẩm Nghi Du: “Nếu em đồng ý, có thể cùng anh bay về.”
Có hai vị khách khác đi qua, Lý Thù đang chặn đường của họ, anh liền lùi về phía sau nhường bước để họ đi.
Đợi người đi xa rồi, Lý Thù nói với Thẩm Nghi Du: “Em vào phòng trước đi, không cần quyết định ngay.”
Thẩm Nghi Du gật gật đầu, quẹt thẻ phòng, tay đặt lên nắm cửa định đẩy vào nên cậu quay người, định nói tạm biệt với Lý Thù, vừa lúc chạm mắt với Lý Thù.
Đôi mắt vừa chăm chú vừa an tĩnh nhìn Thẩm Nghi Du của Lý Thù.
Biểu cảm trên mặt anh không rõ ràng, anh đứng cách Thẩm Nghi Du khá gần. Không biết vì sao, Thẩm Nghi Du lại đem Lý Thù trước mắt và Lý Thù khi mới quen hoà làm một.
Lý Thù làm ra vẻ “Anh một chút cũng không muốn đi, mau giữ anh lại”, khiến Thẩm Nghi Du chịu không đối diện được với anh.
Cậu cảm thấy Lý Thù quả là một cái đầm lầy không có giới hạn, tay chân của Thẩm Nghi Du bị trói chặt, trên người treo đầy đồ cúng nặng nề.
Chỉ cần đầm lầy vẫn còn đó, Thẩm Nghi Du sẽ không ngừng chìm xuống.
“Em vào nhé.” THẩm Nghi Du né tránh cúi đầu, nói vừa nhanh vừa nhỏ.
Cậu đẩy cửa, không quay đầu nhìn, khi cửa sắp đóng lại, cậu nghe thấy Lý Thù gọi tên mình, mấy giây sau cửa đã đóng lại.
Thẩm Nghi Du không rời khỏi cửa ngay lập tức, cậu đứng ở huyền quan (2) một lát, Lý Thù không gõ cửa, cậu tưởng rằng Lý Thù đã đi, tay cậu đặt lên nắm cửa, nhẹ nhàng kéo cửa nhìn bên ngoài.
(2) Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nguồn: Tuổi Trẻ
Sau đó cậu nhìn thấy giày Lý Thù, quần của anh, áo phông, một Lý Thù bất động đứng ngoài cửa.
“Thẩm Nghi Du” Lý Thù không nhúc nhích nói: “Anh có thể đi vào một lát không?”
Thẩm Nghi Du nhìn anh chốc lát liền mở cửa ra, cho Lý Thù vào.
Thẩm Nghi Du để Lý Thù ngồi trên ghế của bàn làm việc, mình thì ngồi sofa. Cậu cảm thấy vừa buồn bã vừa dằn vặt, còn có một sự vui vẻ đáng thương không nên phát sinh.
Cậu muốn thay đổi lực chú ý, liền tìm một chủ đề nói: “Khi nãy anh bảo công ty sắp lên sàn, em còn chưa chúc mừng anh.”
Lý Thù yên lặng nhìn cậu, nhìn một quãng thời gian rồi nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Nghi Du ngừng mấy giây, không nhịn được hỏi Lý Thù: “Anh và cô ấy quen biết như thế nào?”
Lý Thù nhíu mày hỏi: “Ai?”
Mặt Thẩm Nghi Du hơi nóng lên, cảm thấy có vẻ hơi mất thể diện khi tọc mạch chuyện tình cảm của Lý Thù liền lắc đầu, nói bỏ đi, hỏi Lý Thù: “Nhà anh đã rao bán chưa?”
Dường như Lý Thú căn bản không nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nghi Du, anh vẫn nhìn ngắm khuôn mặt của cậu, qua hồi lâu anh nói: “Thẩm Nghi Du”, anh như đang tự thì thầm với mình nói: “Xưa nay anh chưa bao giờ lâu như vậy không gặp em.”
Thẩm Nghi Du nhỏ giọng hỏi lại: “Thế à…”
Lý Thù đứng dậy.
Anh đi đến bên sofa Thẩm Nghi Du đang ngồi, chậm rãi như đang dò xét mà chạm vào mu bàn tay Thẩm Nghi Du, nửa quỳ xuống, nhìn ngắm khuôn mặt cậu.
“Thẩm Nghi Du” anh nói. Dáng vẻ anh nói chuyện với Thẩm Nghi Du giống như anh vốn dĩ chưa tìm người yêu mới. Anh tựa như vẫn rất yêu và cần Thẩm Nghi Du, không thể và cũng không muốn rời xa cậu, khiến Thẩm Nghi Du nảy sinh hoài nghi, còn có hoang mang và mềm lòng.
Thẩm Nghi Du nghiêng mặt đi, Lý Thù giữ lấy cằm cậu để cậu quay đầu lại.
“Sinh nhật em anh cầm theo quà tới tìm em.” Lý Thù nói với Thẩm Nghi Du. Dường như anh đang tố khổ với Thẩm Nghi Du, nói: “Anh mang cả bánh kem và hoa tới dưới toà nhà em ở, nhưng em lại cùng bạn bè ra ngoài du lịch.”
Thẩm Nghi Du nhìn Lý Thù, hồi tưởng lại hôm sinh nhật tồi tệ và cuộc điện thoại không vui vẻ đó, trong lòng không rõ là cảm nhận gì, qua một lát mới hỏi: “Vậy à?”
Lý Thù “ừ” một tiếng, anh dùng tay còn lại nắm lấy tay phải của Thẩm Nghi Du đang đặt trên đùi, Thẩm Nghi Du không đẩy anh ra.
“Sau này đừng như vậy.” Lý Thù dùng giọng điệu cố chấp đặt ra yêu cầu với Thẩm Nghi Du: “Được không? Đừng nói những câu như kiểu tiếp nhận sự theo đuổi của người khác.”
Trong mấy giây ngắn ngủi, Thẩm Nghi Du thực sự bị Lý Thù “mê hoặc”. Dường như đoạn thời gian chia tay đau đớn kia là giả, chỉ là Thẩm Nghi Du tự giận dỗi với Lý Thù, Lý Thù đang dỗ dành cậu,
Từ đêm mưa đó tới nay, thực ra chỉ mới qua ba tiếng.
Lý Thù dựa gần vào một chút, tháo mắt kính định hôn lên môi Thẩm Nghi Du. Thẩm Nghi Du giơ tay giữ vai anh lại, quay mặt đi nhưng cuối cùng vẫn không thực sự từ chối thành công.