Hình Bái đưa Thẩm Nghi Du tới thang máy của khu dân cư cậu ở, ấn thang máy cho cậu, khi cậu ra khỏi thang máy, Thẩm Nghi Du thậm chí không rõ mình nên đi về hướng nào.
Sau đó, cậu đứng suy nghĩ mấy giây mới đi về phía nhà mình, ngơ ngơ ngác ngác mở cửa, đóng cửa, không bật đèn, cởi giày đi vào trong.
Khi sắp đi tới sofa, Thẩm Nghi Du vấp chân vào thảm, suýt ngã. Cậu loạng choạng đi thêm mấy bước, ngồi xuống sofa, trong lòng nghĩ, có lẽ Lý Thù đã cất cánh rồi, không rõ lần này có tín hiệu không.
Thật ra nếu tỉ mỉ nghĩ, hành trình Roadshow của Lý Thù bận rộn tới mức gần như chẳng có thời gian rảnh, sắp tới còn phát hành cổ phiếu, nhất định không có thời gian tới thành phố S tìm Thẩm Nghi Du.
Nam sinh đeo kính đen đầy trên đường, cậu ta đứng trước xe, không có nghĩa xe là của cậu ta.
——— Hơn nữa, Lý Thù vừa nói bây giờ anh ấy đang ở London.
Mặc dù như vậy, Thẩm Nghi Du vẫn đứng ngồi không yên.
Sau khi khóc xong, đại não trở nên trì trệ, cậu đứng trong phòng khách tối om, hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa Hình Bái và Quản Thiệu.
Nếu bị Lý Thù nghe thấy, Lý Thù nhất định tức giận, nhưng có lẽ sẽ không nói gì và im lặng.
Lý Thù không phải dạng cãi nhau với người khác, vì anh ấy căn bản không phải chịu đựng những điều đó.
Lý Thù vốn đứng ở nơi tiếng mắng với không tới, sự kiêu ngạo của anh là lẽ đương nhiên, những lời bình luận nực cười của Quản Thiệu cách anh xa xôi như ngàn dặm.
Thẩm Nghi Du trong lúc hoảng hốt suy nghĩ đã ngủ quên ở sofa, khi cậu tỉnh lại là một rưỡi sáng.
Thẩm Nghi Du cầm di động, nhìn thời gian trên màn hình, đờ đẫn một lúc mới đứng lên bật đèn.
Cậu đi mà không nhìn đường, cẳng chân vấp vào bàn uống nước, cậu nhịn đau đi về phía tường, bật đèn rồi đi tới phòng tắm.
Sau khi tắm xong, dường như trong lòng Thẩm Nghi Du càng gia tăng cảm giác lo sợ bất an.
Cậu tắt đèn, ngồi trên giường, không nhịn được gửi tin nhắn cho Lý Thù: “Tối nay em đi ăn với bạn, em suýt nữa tưởng rằng anh đứng bên ngoài nhà hàng.”
Qua một lát, Lý Thù gọi cho Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du sửng sốt, tay chân hơi mềm nhũn tiếp máy.
Tín hiệu của Lý Thù không tốt lắm, nhiều tạp âm, anh có vẻ đang ở sân bay.
Anh hỏi Thẩm Nghi Du: “Vì sao em nói vậy?”
Thẩm Nghi Du nghe không ra tâm tình của anh. Anh tựa như chỉ gọi tới để hỏi thăm và xoa dịu cậu, nhưng cũng giống còn có ý nghĩa sâu xa hơn.
Phòng ngủ vừa tối vừa yên tĩnh, rèm cửa không kéo ra hết, từ cửa sổ kiểu Pháp có thể thấy nhà đối diện và một khoảng trời đêm không một vì sao hay ánh trăng.
Mặc dù Thẩm Nghi Du ngủ chưa đủ nhưng cậu cũng không buồn ngủ. Cậu tựa như đang nói chuyện với Lý Thù trong một giấc mộng yên tĩnh nửa thật nửa giả.
Cậu ngắm khe hở của rèm cửa, chậm rãi nói với Lý Thù: “Vì trên đường về, em ngồi trên ô tô nghe thấy bọn họ nói rằng, có một người con trai mặc áo phông đeo kính cận viền đen đứng ở cổng nhà hàng, đằng sau lưng cậu ấy đỗ một chiếc xe cùng loại với xe anh vẫn dùng ở thành phố S.”
“Em tưởng rằng đó là anh?” Lý Thù hỏi cậu.
“Em đi đường luôn không ngó xung quanh nên chẳng thấy người con trai đó, anh lại không tiếp điện thoại của em, em rất lo lắng.”
Hừng đông ngày hôm nay, Lý Thù nói chuyện lâu hơn trước kia rất nhiều.
Trong quá khứ, anh giống một đứa trẻ lúc nào cũng quấn lấy Thẩm Nghi Du đòi kẹo, anh chẳng quan tâm gì, chỉ chăm chăm kể chuyện của mình. Lần này anh như biến thành một vị đại nhân trầm lặng nghe nhiều hơn nói.
Thẩm Nghi Du nghe tiếng hít thở của anh, gần như ngủ gật, Lý Thù mới mở miệng hỏi: “Vì vậy khi em về nhà mới gọi cho anh à?”
“Không phải” Thẩm Nghi Du qua chốc lát, thú nhận với Lý Thù: “Anh không được cười em, thực ra em quay lại nhà hàng tìm anh, nhưng chẳng tìm thấy, nghĩ rằng khi về tới nhà anh sẽ gọi điện cho em.”
“Em quay lại tìm anh à”, không hiểu vì sao Lý Thù lại lặp lời nói của Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du nằm trở lại giường, cầm miếng bịt mắt đặt trên tủ đầu giường đeo lên, nhắm mặt nhỏ giọng “ừ” một tiếng, trong lòng hơi chua xót nhưng vì không muốn nói dối Lý Thù, qua mấy giây, cậu thẳng thắn rằng: “Bạn em… đứa ở club gọi điện cho anh lần trước, Hình Bái, em ấy tưởng rằng chúng ta chia tay, định giới thiệu bạn trai mới cho em.”
“Em vừa lên xe đã muốn rời khỏi đó.” Thẩm Nghi Du thấy hơi khó chịu.
Cái gì Lý Thù cũng không trả lời Thẩm Nghi Du.
Một hồi lâu sau, Lý Thù hỏi cậu: “Em tìm anh bao lâu?”
“Chẳng biết” Thẩm Nghi Du không muốn ngẫm lại, Lý Thù nói tiếp: “Từ cuộc gọi đầu tiên em gọi cho anh tới khi anh gọi lại cách nhau 46 phút”
“Em tìm anh lâu như vậy à?” Lý Thù hỏi.
Thẩm Nghi Du không nói chuyện, Lý Thù gọi tên cậu, trấn định nói: “Thẩm Nghi Du”, nói “Anh rất nhớ em.”
“Sau khi anh hạ cánh”, anh nói: “Khả năng là anh sẽ hơi bận, không thể liên lạc với em hàng ngày.”
“Em có thể đợi anh một thời gian không?” Lý Thù hỏi Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du nói được.
Ngày hôm nay Lý Thù vô cùng khác bình thường, anh không giống với mỗi lần nói chuyện trước, ép hỏi Thẩm Nghi Du đã nghĩ kĩ chưa, cũng không thổ lộ những uất ức anh phải chịu, chỉ giữ điện thoại với Thẩm Nghi Du, tận khi Thẩm Nghi Du chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Nghi Du tỉnh lúc mười giờ, cậu ngồi dậy, tháo bịt mắt xuống, cầm di động, thấy trong máy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Khoảng 3,4 giờ sáng, sau khi Thẩm Nghi Du đã ngủ, không hiểu sao Lý Thù gửi tới rất nhiều tin nhắn.
Thẩm Nghi Du vừa thấy mê muội khó hiểu vừa có một dự cảm không rõ, do dự mở ra xem.
Tin đầu tiên là giải thích với Thẩm Nghi Du, việc niêm yết của công ty môi trường gặp phải một số vấn đề, anh bắt buộc phải về nước khẩn cấp, có khả năng ra tòa, vì vậy gần đây không thể tới thành phố S.
Thẩm Nghi Du đọc tiếp, Lý Thù nói: “Sau này đừng tin tưởng anh như vậy.”
Oán giận với Thẩm Nghi Du: “Anh ta chẳng cao bằng anh.”
“Bạn em nói anh tồi tệ.”
“Anh không phải cố ý không tới đón em, ngày hôm đó anh hối hận ngay lập tức, là em không nhấc điện thoại.”
“Sau đó, anh gọi cho em rất nhiều lần, gửi rất nhiều tin nhắn, em không nhấc máy cũng chẳng trả lời.”
“Bắt đầu từ khi anh gặp em, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chia tay với em.”
Anh nói: “Thẩm Nghi Du”.
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em.”