Ngưỡng Vọng

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Gái ế bị ép coi mắt




Editor: lonbia

“Rắc rắc rắc rắc - - “

“Rất tốt, rất tốt! Đổi tư thế khác!”

Cánh cửa bên trong phòng chụp ảnh hé mở, hai bên ria mép của nhiếp ảnh gia tài ba nào đó với tiếng gào bén nhọn không ngừng lên xuống nhịp nhàng cùng nhau rất hài hòa.

Bị ánh đèn xung quanh bao bọc, cô gái với một thân quần áo màu đỏ xinh đẹp có hơi xoay người, phía bên trái của gương mặt hơi nghiêng về một phía, hướng về ống kính hất mái tóc dài lên, thuận tay vò rối. Đôi mắt khép hờ, đôi môi đỏ nhếch lên, vặn vòng eo thanh mảnh, bày ra các loại tạo hình.

Động tác có hồn, khí chất lạnh lùng, tất cả các nhân viên đang làm việc ở đây nhìn thấy đều ngẩn ra.

Nhiếp ảnh gia tài ba không ngừng mở miệng trầm trồ khen ngợi, ánh mắt cô gái xinh đẹp không khỏi quét qua, xuyên qua ống kính, cho dù là nhiếp ảnh gia tài ba đã từng thấy qua vô số mỹ nhân cũng bị cô phóng điện không hề nhẹ.

Chỉ nghe “A” một tiếng, máu từ mũi của nhiếp ảnh gia kia từ từ chảy xuống hai bên ria mép, cuối cùng hoa hoa lệ lệ mà bất tỉnh.

Cả căn phòng chụp ảnh nhất thời rối loạn, các nhân viên vốn dĩ đều thất thần nhưng vì tình huống bất ngờ này mà lấy lại tinh thần, nhìn nhiếp ảnh gia ngã xuống không dậy nổi, tay chân nhất thời luống cuống. Ánh mắt bọn họ “xoạt” một tiếng cùng nhau tập trung trên người tên đầu sỏ gây ra.

Chỉ thấy nét mặt thản nhiên so với anh đèn còn chói mắt hơn của cô gái váy đỏ, chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình vô tội. Cô vuốt vuốt mái tóc bị thổi đến rối loạn, vẻ mặt cười đến vô hại, cùng với cô gái khí chất lạnh lùng xen lẫn gợi cảm kia giống như hai người khác nhau.

“Hí....”

Nhiếp ảnh gia được mọi người ba chân bốn cẳng đỡ dậy đột nhiên kinh sợ mà kêu một tiếng, gạt tay mọi người ra, chìa ngón trỏ run rẩy mà chỉ vào cô gái mặc quần áo đỏ kia, hai bên ria mép cũng bởi vì kích động mà không ngừng run lên, “Tôi tìm được rồi, tôi tìm được rồi! Chính là cô! Chính là cô!”

Cô gái mặc quần áo đỏ kia vừa muốn nói cái gì, bên tai lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên.

Theo bản năng sờ soạng về nơi phát ra âm thanh, đặt đồ vật lạnh lẽo vẫn còn đang rung rung ấy bên tai, tiếng chuông từ từ lớn hơn, mà vốn dĩ những nhân viên đang quay quanh mang theo vẻ mặt kinh ngạc cùng nhiếp ảnh gia với hai bên ria mép đều dần dần trở nên mơ hồ trước mắt cô.

Tiếng chuông ngừng lại, Trần Thủy Mặc cũng hoàn toàn từ trong mộng đẹp tỉnh lại.

Ahhh..., thì ra chỉ là nằm mơ à!

Trần Thủy Mặc vốn còn muốn nghiêng một góc 45 độ xinh đẹp mà đau buồn một lúc, nhưng điện thoại đang cầm trong tay lập tức giống như đòi mạng mà vang lên.

“Alô...” cô trả lời uể oải, giọng nói cũng bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà mang theo vài phần lười biếng.

“Nha đầu chết tiệt kia con thế nhưng vẫn chưa thức dậy!”

Nghe được khẩu khí sư tử hà đông rống mười phần kia, Trần Thủy Mặc từ trên giường ngồi dậy, cô run rẩy mà kêu một tiếng “Mẹ” sau đó lại thẳng tấp ngã về phía sau, đầu lại rơi hoàn toàn trên gối nằm, bởi vì giường có tính đàn hồi nên thân thể lăn qua lăn lại vài lần.

“Trần Thủy Mặc con còn nhận ra ta là mẹ con hả?”

Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức tiểu a ly (con cáo nhỏ) trên đầu giường, Trần Thủy Mặc sợ hãi mà nói thầm: “Không phải còn sớm sao...”

“Sớm?” Giọng nữ bén nhọn đầu bên kia điện thoại vì câu trả lời của Trần Thủy Mặc lại cao thêm một quãng tám: “Trần Thủy Mặc, hiện giờ là 11 giờ hơn con cảm thấy vẫn còn sớm sao?”

Tối hôm qua cùng với mấy người bạn trên mạng cùng chí hướng khoác lác tán gẫu, trời tờ mờ sáng dường như cô mới lưu luyến không rời từ dưới đất bò lên giường đi ngủ, cho dù đã hơn 11 giờ, cô cũng mới chỉ ngủ được 5 tiếng mà thôi! Hiện tại đầu vẫn còn đau!

“Mẹ, không phải hẹn vào buổi tối sao?” Trần Thủy Mặc không dám thẳng thắn nói với thái hậu nhà mình sự thật bản thân mình thức đêm, chỉ có thể phí công dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự!

“Ta nói cho con biết Trần Thủy Mặc, con lập tức đứng lên cho ta! Đầu tiên đi đến Spa, sau đó làm tóc! Hôm nay con phải ăn mặc thật đẹp vào cho ta!”

“...” Lần này Trần Thủy Mặc bi thương, hơi sức gọi tiếng “Mẹ” cũng không có, chỉ có thể nằm ở trên giường trợn mắt mà nhìn lên trần nhà.

Chẳng lẽ vị thái hậu không gì không biết nhà cô không biết mỗi lần cô thân cận thất bại đều là do thân hình gây họa này của cô sao? Vậy mà còn cố ý gọi điện thoại đến dặn cô phải ăn mặc cho đẹp vào?

Đúng vậy, Trần Thủy Mặc không chỉ khô khó coi, còn là một mỹ nữ, là một đại đại đại mỹ nữ (cô gái cực kỳ xinh đẹp) không hơn không kém!

Trong lúc học đại học, bốn người trong phòng ngủ của cô nằm trong top 5 của bảng xếp hạng danh hiệu mỹ nữ! Cô gái hoa hậu giảng đường còn lại là đối thủ một mất một còn của bốn người các cô! Cái này, trước hết không nên nhắc tới ở nơi này.

Từng có người nhiều chuyện ở trên BBS vườn trường viết bài thế này hình dung bốn người các cô, An Ngôn Tịnh - Tiểu thư hiền thục , Giản Nhược Tiêu - Qúy Phi tao nhã, Diệp Tử - Ngự tỷ dũng mãnh, mà Trần Thủy Mặc lại là yêu tinh câu hồn.

Không sai, chính là yêu tinh, rất có khả năng chính là con hồ ly tinh! Giữa trán Trần Thủy Mặc thường để lộ ra sự lười biếng cùng quyến rũ làm cho khi nhìn qua, cô lại cực kỳ giống một con yêu tinh đã tu luyện thành tinh, hết sức hấp dẫn.

Dường như tất cả ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với cô đều dừng lại ở vẻ bề ngoài của cô, bất luận là ở trong sân trường hay là ở ngoài xã hội. Mà kinh nghiệm xem mắt luôn chiến luôn bại của cô cũng như vậy! Những phản ứng đầu tiên của những người đàn ông khi nhìn qua cô đều là kinh diễm mà trừng lớn hai mắt, còn lại phản ứng thứ hai là tìm tòi nghiên cứu nhíu mày mà suy nghĩ sâu xa, cuối cùng tất cả đều biến thành không có ý tốt mà cười nhạo xem thường!

Trần Thủy Mặc nhìn ra được ánh sáng lóe lên trên trong mắt họ ý nghĩa là gì, trong tiềm thức bọn họ đã sớm coi cô thành loại con gái không có gì tốt lành.

Nhưng cô không hiểu được, cơ thể này là do cha mẹ tạo ra, Trần Thủy Mặc cô tại sao lại phải bị người khác đôi xử như vậy?

Mặc dù từ nhỏ đến lớn bên cạnh Trần Thủy Mặc không thiếu người theo đuổi, nhưng cho đến hai mươi bảy tuổi, thế nhưng cô một lần chính thức nói yêu đương cũng chưa từng nói qua “Gái ế”!

Không thể không nói là một đại bị kịch!

Ngoại trừ mất liên lạc với Giản Nhã Tiêu, Diệp Tử cùng An Ngôn Tịnh đều đã kết hôn, có lẽ cô cũng nên thật sự đưa ra quyết định...

Thực ra, không cần thái hậu cố ý tự mình gọi điện thoại đến dặn dò, tự nhiên cô cũng sẽ đi, không vì cái gì khác, chỉ nói cô vì cuộc hẹn này mà cố ý xin nghỉ, nêu không thể ăn được bữa ăn lớn bổ sung trở lại, vậy chẳng phải cô thiệt thồi lớn rồi hả?

Siết chặt lấy A ly ôm gối đau khổ mà lật người, nghĩ nhắm mắt lại nằm một chút nữa. Không nghĩ tới, thời gian vài phút trôi qua, không ngờ cô ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.