Có lẽ anh không có khả năng làm nhiều điều cho em, nhưng miễn là anh có thể, anh nhất định sẽ cho em những điều tốt nhất!
Trong nhà có thêm một thành viên mới, đúng như những gì Phó Vũ Hiên đoán Trần Thủy Mặc đã giành rất nhiều thời gian ở chung với Hổ Tử, ngoại trừ việc mỗi buổi chiều đi ra ngoài dạy đứa nhỏ Kim Triết Duệ hai tiếng, còn những lúc khác đều ở nhà.
Lúc đầu, Trần Thủy Mặc vẫn còn sợ hãi, lúc Phó Vũ Hiên ở nhà cô chỉ dám núp ở phía sau lưng anh đến gần Hổ tử một chút. Còn lúc Phó Vũ Hiên không ở nhà Trần Thủy Mặc tuyệt đối không xuất hiện tại nơi Hổ Tử có thể nhìn thấy, ngay cả buổi trưa lúc cho nó ăn cơm cô đều phải lấy một một cái sào trúc dài để đẩy cái chén ra phía xa ban công, về phần bản thân, cô quyết định sẽ không quá gần gũi với nó.
Có thể động vật đều hiểu được tính người, sau một thời gian dài, dường như Hổ Tử cũng nhận ra là bà chủ của nó thật ra cũng không thích nó lắm. Cho nên nó cũng dần dần cả ngày trở nên buồn bã.
Nghĩ lại cũng phải, ban đầu nó là một chiến sĩ hiên ngang mạnh mẽ ở trên sân huấn luyện, chẳng những hiện tại nó bị buộc ở trên ban công nhỏ này, mà còn khiến cho người khác không vui, đương nhiên là nó cảm thấy rất khó chịu rồi.
Trần Thủy Mặc thấy Hổ Tử luôn sợ hãi và dùng đôi mắt đen to tròn tội nghiệp nhìn cô, không phải là không cảm nhận được. Cô luôn cảm thấy như là mình ngược đãi động vật, không phải về thể xác, mà là về mặt tinh thần!
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời Trần Thủy Mặc thử làm một việc đó là mang chó ra ngoài đi dạo.
Trước đó Trần Thủy Mặc cách thật xa, độc thoại với Hổ Tử về ước pháp tam chương*, sau đó mới cẩn thận đi tới ban công.
Từ ‘ước pháp tam chương’ xuất hiện trong《 sử ký 》”Cao tổ bản kỷ“. Năm 270 TCN, sau khi Lưu Bang chiếm đóng Hàm Dương của nhà Tần đã xóa bỏ hình pháp hà khắc của nhà Tần và chỉ giữ lại 3 điều: Kẻ giết người giết, đánh người bị thương và trộm cắp thì xét tội mà trị.
Dây xích cũng đủ dài, nhưng thành thật mà nói nếu Hổ Tử thật sự phát điên lên với sức lực của Trần Thủy Mặc chắc chắn sẽ không giữ được nó.
Sau khi đi vài vòng quanh tòa nhà đang ở, mọi thứ đều bình thường và Hổ Tử cũng có vẻ có tinh thần hơn. Thấy vậy, Trần Thủy Mặc cũng dần buông lỏng sự đề phòng của mình đi lên sờ nó một cái và dùng khẩu lệnh mà Phó Vũ Hiên dạy cô trêu chọc nó một chút. Nhìn thân hình to lớn của Hổ Tử lúc lại ngồi, lúc lại nằm sấp, Trần Thủy Mặc vui vẻ cười không ngừng.
Vì vậy, sự thật chứng minh Hổ Tử là một con chó rất ngoan ngoãn và nghe lời, lần đầu tiên Trần Thủy Mặc và nó đi ra ngoài vô cùng thuận lợi.
Chiều hôm đó, khi Phó Vũ Hiên về đến nhà, đón tiếp anh chính là Hổ Tử, Phó Vũ Hiên ngạc nhiên dắt nó vào nhà, lại phát hiện Trần Thủy Mặc đang nhàn nhã tựa lưng trên ghế sofa uống sữa chua.
“Không sợ?” Cuối cùng Phó Vũ Hiên cũng yên tâm.
Trần Thủy Mặc mỉm cười lắc đầu. Cô vẫy tay với Hổ Tử, lập tức Hổ Tử hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Trần Thủy Mặc còn muốn cô sờ đầu mình.
Phó Vũ Hiên nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh mình một chút, lập tức lắc đầu!
Trần Thủy Mặc đặt lọ sữa chua xuống nhào qua ôm cổ của Hổ Tử, cười nghiêng ngả không còn chút hình tượng nào ở trên ghế sofa.
Để mà nói Trần Thủy Mặc không phải là không thích chó, chỉ là cô vẫn còn có chút sợ hãi của trước đây, bất giác mà tỏ ra sợ hãi. Sau một thời gian dài chung sống, Trần Thủy Mặc đã buông bỏ sự sợ hãi của mình và tất nhiên cô cũng không còn sợ nữa. Bây giờ cô không chỉ không sợ nữa, mà cô còn chơi đùa với Hổ Tử rất vui vẻ. Ngay cả sáng sớm đi ra ngoài chạy bộ cũng đều phải dắt theo Hổ Tử đi trước dẫn đường, chuyện này thật sự là muốn có bao nhiêu uy lực thì có bấy nhiêu uy lực.
Về phần tên của con chó, bất kể Phó Vũ Hiên có ý gì, dù sao Trần Thủy Mặc vẫn kiên trì gọi nó là “Vũ Tử“. Mỗi lần chủ nhân kêu tên không giống nhau, khiến cho Hổ Tử của chúng ta choáng váng, không biết cuối cùng mình nên nghe ai.
Hổ Tử, Vũ Tử, ngây ngốc không phân rõ!
Nói là thử nuôi vài ngày, không thích sẽ đưa đi. Không ngờ kết quả lần này, cả mùa hè đều được dùng làm thí nghiệm.
Blog của Trần Thủy Mặc cũng từng có một chút liên quan về văn nghệ nhưng hiện tại hoàn toàn trở thành nhật kí trưởng thành của Hổ Tử. Những bức ảnh, những câu chuyện thú vị, những khoảnh khắc, mỗi ngày cô đều cập nhật cũng không ngại mệt mỏi! Trần Thủy Mặc đặc biệt thích bức ảnh cô dắt Hổ Tử oai phong lẫm liệt, nếu cả người cô mặc quân phục nữa, vậy thì càng thêm hoàn hảo!
Tháng chín, đứa nhỏ Kim Triết Duệ trở lại trường học, trung đoàn bắt đầu khóa huấn luyện mùa thu, còn An Ngôn Tĩnh gọi điện thoại tới báo cho Trần Thủy Mặc rằng cô đã trở lại Hàng Châu.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Vậy là em có thể đến gặp cháu trai nhỏ của mình rồi!” Trần Thủy Mặc đá nhẹ con chó lớn đang đặt chân trên đầu gối của mình, Hổ Tử ai oán một tiếng mà thu chân về nằm sấp trên mặt đất ngoan ngoãn, không hề ầm ĩ đòi đi ra ngoài.
Cô loáng thoáng nghe được giọng của An Ngôn Tĩnh đang dỗ đứa nhỏ ở bên kia, khiến cho lòng của Trần Thủy Mặc càng thêm ngứa ngáy không thôi. Xem ảnh thôi hoàn toàn chưa đủ! Cô muốn tự tay chạm vào đứa cháu trai nhỏ mềm mại của mình!
“Ngôn Tĩnh, em rất muốn nhìn thấy chị và cháu trai nhỏ của em!”
“Vậy em tới là được...”
Nghe thấy tiếng thở dài của Trần Thủy Mặc, An Ngôn Tĩnh nhạy cảm hỏi thăm: “Có chuyện gì vậy? Vẫn không hỏi anh ấy à?”
“Không có gì...” Vừa nhắc tới việc này Trần Thủy Mặc lại bắt đầu chán nản. Mỗi lần nhắc đến An Ngôn Tĩnh và Hoắc Tần ở trước mặt Phó Vũ Hiên, anh đều tỏ ra hết sức bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ vẻ khác thường. Làm cho Trần Thủy Mặc thường hay sinh ra một loại cảm giác thấy có lỗi khi không cô lại đi kiếm chuyện. Chẳng qua, nói bóng nói gió không phải là tính cách của cô. Vì vậy, thay vì nói rằng rốt cuộc là cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng thà nói rằng cô muốn chờ Phó Vũ Hiên chính miệng nói cho cô biết.
An Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng mỉm cười, lại nói: “ Nếu như đối với em biết hay không biết cũng không có mất mát gì, thì em cũng đừng quá để ý. Anh ấy không nói, có lẽ là anh ấy có lí do bất đắc dĩ...”
Trần Thủy Mặc bĩu môi, từ chối cho ý kiến mà hừ một tiếng: “Vậy anh rể có biết chuyện em và thủ trưởng đã kết hôn không?”
“Tất nhiên là biết rồi.” An Ngôn Tĩnh dừng một chút, cân nhắc một chút mới nói: “Từ trước đến nay mấy người bọn họ đều không gạt nhau bất kỳ chuyện gì...”
“Hả? Hay là em không đến chỗ chị nữa! Em không biết làm thế nào đối mặt với anh rể... dù sao cũng cảm thấy là lạ.” Vừa nghĩ tới Cố Duy gọi cô là “em dâu”, Trần Thủy Mặc đã cảm thấy nếu như cô lấy thân phận là vợ của Phó Vũ Hiên đi gặp Hoắc Tần chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì!
“Tùy em vậy! Dù sao em chỉ cần biết, chị luôn hoan nghênh em tới.”
“Ừm, cháu trai nhỏ của em đã ngủ chưa?”
“Chưa!”
“Vậy để cho em nghe giọng nói của nó đi!”
“Được!...... Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn đến đây để cho dì nghe tiếng của con nào......”
Tính tình của Hoắc Ngôn trầm lặng hơn An Ngôn Tĩnh, một mình An Ngôn Tĩnh dỗ dành thật lâu cũng không thể làm cho thằng bé kêu một tiếng.
Trần Thủy Mặc chỉ có thể tiếc nuối cúp điện thoại, tỏ ý nhất định mình phải nhanh chóng tìm thời gian để đi xem đứa cháu trai nhỏ chưa biết mặt này một chút!
Càng nghĩ càng tức giận, Trần Thủy Mặc lại đá con chó lớn bên chân mình một cái, thấy vẻ mặt vô tội của Hổ Tử đang nhìn mình, cô nheo mắt lại, hung dữ mắng: “Họ ‘vũ’, đều không phải là thứ tốt đẹp gì!”
Lúc này, tiểu Phó trung tá đang huấn luyện với đội không hiểu sao liên tục hắt hơi hai lần, dùng tay bị bẩn của mình sờ lên mũi một cái, anh bình tĩnh tiếp tục theo dõi. Anh lại tăng thêm gấp đôi mức độ huấn luyện ngày hôm nay, dám mắng anh ở sau lưng sao? Phải chỉnh đốn chết cái đám nhóc này!
Mọi người không hiểu tại sao lại bị huấn luyện thêm thế nhưng tất cả đều mệt mỏi, ngay cả hơi sức oán thầm cũng không có!
Đó chính là chuyện bất công đã xảy ra!
Buổi tối sau khi về đến nhà, trên giày và bộ quân trang huấn luyện anh mặc trên người, còn có trên mặt mũi tất cả đều là bùn, Trần Thủy Mặc đuổi anh vào phòng tắm, và nói nếu anh không tắm rửa sạch sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu của thủ trưởng thì không cho phép đi ra ăn cơm!
Phó Vũ Hiên tắm xong, vừa lúc Trần Thủy Mặc nấu xong thức ăn, tóc của Phó Vũ Hiên vẫn còn ướt vội vàng đi đến giúp đỡ cô, cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy nhìn Trần Thủy Mặc xuống bếp là một việc rất kinh khủng. Cho dù cô sẽ không làm hỏng cái gì, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm!
Sau khi ăn cơm xong, Phó Vũ Hiên đi dọn dẹp nhà bếp, sau khi uống xong sữa chua Trần Thủy Mặc đi tắm. Trần Thủy Mặc nhìn quân trang huấn luyện của Phó Vũ Hiên đang ngâm trong chậu hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ lúc đầu, đột nhiên cô cảm thấy đau lòng.
Có lẽ là cuộc sống quá nhàn hạ, khiến cho cô vẫn còn cái tính kén chọn mà quên mất thân phận và trách nhiệm anh gánh vác trên vai
Thay vì so đo chút chuyện đã qua, thì cô vẫn nên quý trọng sự bình an không dễ có được trước mắt này.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống bắt đầu giặt bộ quần áo, động tác của cô rất nhẹ, nhưng nước mắt của cô dần dần từng giọt một cùng thi nhau rơi xuống chậu.
Sau khi thay vài chậu nước, bùn đất cuối cùng đã bị rửa trôi hoàn toàn. Tay của Trần Thủy Mặc cũng trở nên đỏ bừng. Tay của cô tương đối nhạy cảm, sau khi chạm vào bột giặt sẽ bị nóng và ngứa. Nhưng cô vẫn kiên trì muốn giặt xong bộ quần áo này, bởi vì cô cảm thấy mình phải làm chút gì đó cho Phó Vũ Hiên, cho dù chỉ là giặt quần áo.
“Thủy Nhi!”
Sau khi Phó Vũ Hiên làm xong chuyện của mình, đi tới lại thấy cảnh tượng như vậy, anh vội vàng chạy tới kéo Trần Thủy Mặc, nắm lấy đôi tay đầy bọt của cô, không thể nói rõ được mùi vị trong lòng anh là gì.
“Em bỏ xuống, để anh tự giặt! Em đừng động vào, hử?”
Trần Thủy Mặc tránh ra khỏi anh, cố chấp ngồi xổm xuống một lần nữa, tiếp tục hoàn thành công việc bị gián đoạn của mình.
“Thủy Nhi!”
“Thủ trưởng... Để cho em làm chút chuyện gì đó vì anh đi!” Trần Thủy Mặc hít mũi một cái, nước mắt không kìm được lại rơi xuống: “Anh khổ cực như vậy, em còn luôn kiếm chuyện với anh, em...”
Phó Vũ Hiên cũng ngồi xổm xuống, anh dùng ngón tay dính bọt chạm nhẹ vào chóp mũi của Trần Thủy Mặc một cái: “Em đang nói vớ vẩn gì vậy! Em kiếm chuyện với anh lúc nào hả?”
“Em không nói vớ vẩn!” Trần Thủy Mặc tự biết mình đuối lý, nhưng lại không có cách nào giải thích nguyên nhân, gấp đến mức có chút lớn tiếng.
“Được được! Không nói vớ vẩn! Vậy cùng nhau giặt một chút cho nhanh!” Vừa nói, Phó Vũ Hiên cũng đã chà quần áo.
Hổ Tử mặc kệ bị chủ nhân xem nhẹ, mà phe phẩy cái đuôi lớn của mình chui vào phòng tắm, chân bị dính nước trên sàn nhà mà ẩm ướt, nó cũng không khách khí mà dơ chân lên dùng sức giặt vung vẩy, làm bắn tung tóe nước vào người Trần Thủy Mặc và Phó Vũ Hiên. Trần Thủy Mặc tức giận dùng tay bị ướt vuốt đuôi của Hổ Tử một trận, Hổ Tử không tránh và cũng bị ướt.
Được rồi, tất cả mọi người đều nhếch nhác mới công bằng mà!
Kết quả, lại bị Hổ Tử làm loạn như vậy, khiến cho bầu không khí căng thẳng vừa nãy lập tức biến mất.
“Thủ trưởng, cảm ơn anh...” Trần Thủy Mặc vừa chà quần áo, còn vừa phải đề phòng Hổ Tử sẽ quay trở lại làm loạn. Cảm xúc vừa mới nổi lên hoàn toàn bị phá hủy.
Phó Vũ Hiên cúi đầu mỉm cười, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng giặt xong đống quần áo này, bàn tay bảo bối của Thủy Nhi nhà anh không thể lại ngâm trong nước được.
Có lẽ anh không có khả năng làm nhiều điều cho em, nhưng miễn là có thể, anh nhất định sẽ cho em những điều tốt nhất!
Em không cần phải cố ý làm việc gì cho anh, bởi vì, em đã cho anh điều tốt nhất rồi!
Hai người Phó Vũ Hiên và Trần Thủy Mặc cùng nhau vắt quần áo, hai người nhìn nhau trong mắt chỉ có đối phương.
Nếu như loại cảm giác này không phải là tình yêu, như vậy cái gì mới là tình yêu?
Tác giả có lời muốn nói: ta phát hiện trên người Thủy Mặc nhà ta có rất nhiều tật xấu đều là di truyền từ mẹ ruột của cô ấy... Ví dụ như không thể phơi nắng, tay dính vào bột giặt quần áo sẽ bị ngứa... ╭(╯^╰)╮